Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 71: Chương 71: Quỷ Dạ




Tổng bộ Hắc Long.

Lập Hoành bước ra từ phòng chữa trị đặc biệt, gương mặt hết sức ủ rũ đi tới bàn nghị sự.

Hàn Phong đeo chiếc mặt nạ bạc lạnh tanh nhìn chằm chằm vào mấy tệp tài liệu đặt trên bàn. Từ trên xuống dưới không khí căng thẳng đến đáng sợ, ban đêm không bật tất cả đèn chỉ bật một chiếc đèn LED tròn ngay giữa bàn, không gian trong phòng càng sợn tóc gáy.

Mọi người đều cố gắng hết sức giữ lí trí của mình chỉ có Hứa Thiên, anh siết chặt nắm đấm của mình, hai mắt đã đầy tơ máu, tất cả chỉ đợi chỉ thị của lão đại mà thôi.

“Lão đại, Thiên Ý đã qua cơn nguy kịch rồi, có điều vết thương quá tàn nhẫn, không lớn nhưng cắt trúng gân, nếu muốn hồi phục chỉ e hơi khó.”

Lập Hoành báo cáo lại mà chính mình không tránh khỏi chua xót, ra tay thế này còn tàn nhẫn hơn bất kỳ tra hình nào của Hắc Long.

“Cái gì mà không thể hồi phục hả, cậu nói bậy cái gì đó.” Hứa Thiên mất bình tĩnh túm lấy cổ áo Lập Hoành, anh em xung quanh lập tức cản anh ta lại.

“Hứa Thiên”

“Bình tĩnh đi”

“Hứa Thiên”

“Bình tĩnh cái rắm, con mẹ nó tôi đi giết chúng.”

“Đứng lại”

Mệnh lệnh sắt thép thoát ra từ miệng Hàn Phong, trên người anh toát ra khí lạnh bao trùm lên mười mấy người ở đây lông tơ ai cũng đều muốn dựng đứng.

“Lão đại...”

“Năng lực của Thiên Ý không thua cậu bao nhiêu, nhìn chung nếu thật sự là cao thủ cùng lắm chỉ bị thương ở mức trung bình, không đến mức như thế.”

Nam Hành ngồi vắt chéo chân âm trầm cũng nhận ra điều Hàn Phong nói. “Vũ khí chuyên biệt.”

“Vũ khí chuyên biệt?”

Hứa Thiên không có bình tĩnh lý trí cũng mơ hồi không rõ. Lập Hoành nghiên cứu về vũ khí cũng ân cần giải thích.

“Vũ khí chuyên biệt là loại vũ khí được tác chế từ vũ khí đơn giản thông thường, nhưng nó lại đáng gờm. Thời đại bây giờ vũ khí càng tối tân, càng hiện đại, sức sát thương càng lớn thì càng tốt, tuy nhiên cũng có một số người lập dị đi ngược với thời đại.”

Mọi người chăm chú lắng nghe dường như đã hiểu rõ, Lập Hoành nói tiếp.

“Ví dụ như một cây gậy bình thường, sức sát thương chỉ có 5%, nhưng nếu quanh thân gậy có gắn các lưỡi thép như gai nhím xung quanh thì sức sát thương lên đến 50%, tôi lấy ví dụ này vì trên cổ Thiên Ý thật sự có hàng chục vết đâm nhỏ sâu ngoáy.”

“Tại sao phải làm vậy mà không dùng súng?”

“Chính là ở điểm này, là lợi dụng quán tính. Con người chúng ta đều có bản năng tự vệ và sợ quán tính, khi bị đánh tới, một số người có thói quen đi sâu vào não hình thành từ lúc nhỏ cha mẹ đánh mắng sẽ co người nhắm mắt lại, người có luyện tập qua sẽ không còn sợ nhưng nếu vũ khí từ xa đập tới, quán tính mạnh của vũ khí làm hoảng sợ căng dây thần kinh, tránh thoát đã giỏi có điều...”

“Nếu trên vũ khí có đặc chế những thứ đáng sợ hơn sẽ làm lạc đi hướng chú ý... lúc này bị đánh trúng cũng không còn rút súng kịp, có kịp cũng động tác chậm chạp do bị các bộ phận đặc chế nghiền ngoáy da thịt, huống hồ... Thiên Ý không mang súng theo.”

“Vậy rốt cuộc là tên điên nào vậy, thuộc hạ đã tra ra là của đám người tranh chấp với chúng ta làm, bọn chúng cũng biến mất khỏi cõi đời này cả rồi, nhưng... không thấy bóng dáng người tâm thần đó đâu.”

Một thủ hạ trong bang cũng thắc mắc chuyện này.

“Có lẽ là người qua đường, hứng thú nhất thời.” . Đam Mỹ Sắc

Nam Hành mân mê hạt óc chó trong tay, bỗng dưng bóp nát nó.

“Hứng thú nhất thời mà hại ngũ tỷ ra nông nổi sao, con bà nó hứng thú ch** má gì vậy, xem Hắc Long chúng ta ra gì nữa., rốt cuộc là kẻ nào chứ.” Một người khác cũng không nhịn được cục tức này.

“Cộc cộc.”

“Vào đi.”

Bước vào là một người phụ nữ sắc xảo vừa nhìn liền biết trải đời không ít, mái tóc uốn xoăn nhuộm màu nâu tây, đuôi mắt vẽ cong lên như mắt cáo.

“Lão đại, Hồng Nương đã tra ra.”

“Nói”

Hàn Phong nhàn nhạt hớp một ngụm trà, gương mặt vẫn dửng dưng nhưng khí lạnh toát ra vẫn cứ tăng chứ không hề giảm.

“Lão Ma Hoàn đã nhìn qua ảnh chụp vết thương để lại trên người Thiên Ý, ông ấy chỉ nói hai chữ.”

Hàn Phong dừng lại động tác từ từ nâng đôi mắt sắt bén lên nhìn, mong chờ hai chữ vàng sắp thốt ra.

“Huyết Vũ” Hồng Nương thốt ra hai chữ làm mặt mọi người đều biến sắc.

“Chuyện gì này liên quan gì đến Lão tổ chứ, ông ấy đâu có rảnh đến vậy.”

“Đúng vậy đó.”

“Ông ta không rảnh nhưng người phụ nữ của ông ta thì gảnh đó haha.”

“Lão Ma Hoàn? Ông đã đến đây thì còn kêu tôi chuyển lời làm gì?”

“Haha, thiên cơ lát sẽ lộ.”1

Lão Ma Hoàn xưa nay cứ nửa điên nửa tỉnh, người không biết còn tưởng ông ta điên, người biết lại chỉ biết chịu đựng ông ta. Kim hoàn không như thời xưa là vũ khí chủ yếu, nhưng nếu dùng để giết người thì... kiểu cách đến độ không ai tra ra nổi.

Cảnh sát và tâm lí học tội phạm gặp các kiểu giết người bằng vũ khí tự chế cũng thường liệt vào danh sách tâm thần. Ngũ lão đại Hắc Long không phải đang trong tình trạng hôn mê mất nửa cái mạng đó sao.

“Quỷ Dạ“. Hàn Phong đã ngộ ra được người đó. Tình nhân năm xưa của Huyết Vũ trước khi lấy vợ, Quỷ Dạ.

Nói về người phụ nữ quyến rũ, tàn nhẫn này chỉ có thể hình dung bằng một chữ “điên“. Sau khi chia tay cùng Huyết Vũ ả ta đã từng điên tình mà ra tay với vợ ông, chính cùng một vũ khí ra tay với Thiên Ý, một roi thép tra hình có đính hàng chục gai thép nhọn hoắc trải dài từ đầu đến cuối phần dây roi, dây roi cũng đặc biệt làm từ thép mỏng nhẹ nhưng được luyện lửa đặc biệt vô cùng sắt bén, nhìn qua không khác gì hình dáng của một cây gai mật, bị đánh trúng vô cùng đau đớn. Những gai nhọn trên thân roi khi điều khiển có thể bung ra hoặc gấp lại, không hề khó khăn khi di chuyển.

( Ảnh minh họa)1

“Quỷ Dạ là ai vậy Lão đại.”

Lập Hoành trườn người lại gần anh hóng hớt, đương nhiên xứng đáng nhận được ánh mắt “yêu chiều” của Hàn Phong.

“Con mụ đó mà cậu không biết à, tình thân của Huyết Vũ đó haha, biệt danh là... “Quỷ Dạ Xoa””

Lão Ma Hoàn cười càng ngày càng hăng, còn có chút khinh bỉ khi nhắc đến người này.

“Hoàn thúc giúp con đến chỗ sư phụ một chuyến, hôn lễ của con sắp diễn ra không thể hoàn lại, cô ấy cũng đang bụng mang dạ chửa, con không thể đi.”

Đúng, hôn lễ còn bốn ngày nữa là đến, không thể dời được.

“Được, được, nhưng mà... phải có “hỗ trợ” nha.”

Nói đến đây lão Ma Hoàn nhìn Hồng Nương cười cười ái mụi.

“Nhìn cái gì lão già thối, có tin tôi chém ông không.”

“Được.” Hàn Phong hoàn toàn đồng ý, ngoại trừ Nam Hành, thực lực tình báo Hồng Nương đã không hề thấp rồi.

“Haha, được, Hồng muội, đi thôi nào.” Hồng Nương tức đến dậm chân nhưng không làm gì được ông già này, chuyện lớn quan trọng, nhiệm vụ là quan trọng nhất định phải hoàn thành.

______________________________

“Ưm... Bách Duật ca ca.”

“Hửm... bảo bối sao vậy?”

“Có phải Bách Duật ca ca bên ngoài có em gái khác, phụ lòng Thu Thu không?”

Thu Thu ánh mắt đáng thương giả vờ rưng rưng làm người khác muốn nhào đến giày vò một trận, hôm nay đóng vai em gái thật là trải nghiệm mới mẻ a, Thu Thu kinh nghiệm đầy mình sẽ đưa Bách Duật từ “bất ngờ” này đến “bất ngờ” khác.

Bách Duật nghe thấy hôn lên môi Thu Thu một cái, đầu cọ vào ngực cô ta.

“Ưm... làm gì có chứ.”

“Vậy Sở Oanh Oanh là ai vậy hả?”

“Qua đường thôi mà, anh chỉ có em thôi.”

Đôi nam nữ trần truồng trên giường tâm tình quả thật có hơi nhứt mắt rồi, nhưng người trong cuộc làm gì có chuyện cảm thấy như thế.

“Có muốn chơi trò mới không cưng?”

“Trò mới gì nào, hửm, yêu tinh”

“Trò này không có Sở Oanh Oanh thì không có vui đâu.” Thu Thu nhướng người thổi hơi nóng vào tai Bách Duật, ma mị nói vào tai hắn.

“Sẽ phê chết người đó.”

Cổ họng hắn tự động nuốt một ngụm nước bọt lớn, *** *** rục đầu cũng khó chịu mà sưng cứng lên, hắn nhào đến ngồi lên người người phụ nữ lõa lồ thân thể trên giường.

“Yêu tinh, liền thõa mãn em trước, còn chuyện đó, tất nhiên là “chơi” rồi.”

“Haha”

____________________________

Chương này là hai chương gộp lại đó, đăng lần 1 chương dài đọc cho đã cái nư >>

100 like, 20 cmt lên chương mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.