Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 56: Chương 56: Thanh Thanh




“Xin lỗi anh, chú chó này là của tôi, Mễ Mễ đi lạc tôi đã tìm nó rất lâu, anh có thể trả lại nó cho tôi không?“.

“...”

“Anh gì ơi”

“...”

“Hả?”

Một hai phút sau anh mới hoàn hồn thì bắt gặp ánh mắt xanh lam xinh đẹp có hiện chút hoài nghi, Lập Hoành ngốc nghếch đối diện với cô gái ngoại lai này khiến cô gái có chút khó xử.

“Chó...chó... của tôi”

“À” Thì ra là nãy giờ ôm chó của người ta, bảo sao cô ấy nhìn anh như nhìn kẻ điên vậy.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi là chủ nơi đây, chó của cô nhảy từ cửa sổ ở ban công vào phòng VIP của khách làm vỡ hết tháp ly thủy tinh uống rượu, tôi còn phải lôi nó ra đây đấy.” Đùa à, anh làm người tốt còn có cảm giác mình như kẻ trộm chó, chưa bắt đền là may rồi.

“Tôi không có ý đó, cảm ơn anh rất nhiều, ly vỡ bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại anh.”

Cô gái vui mừng khi được ôm Mễ Mễ trong tay, tươi cười nói với Lập Hoành. Lúc nảy còn khóc bù lu bù loa bây giờ lại tươi cười vui vẻ như thế, cô gái cười rộ lên làm lộ ra hai lúm đồng điếu đáng yêu, da mặt trắng nõn cười lên càng căng đẹp má hồng hồng vì xúc động. Ở Hắc Long hay bên ngoài Lập Hoành đã từng tiếp xúc qua vô số người, còn phụ nữ thì chưa có mảnh tình vắt vai, cũng không phải là không có phụ nữ như lão đại nhưng âu cho cùng cũng chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí, ăn bánh trả tiền. Yêu cầu của Lập Hoành về tình yêu không ổn định nhưng từ trước đến nay anh chưa từng chấp nhận cô gái nào bước vào cuộc sống của anh.

Mà cô gái này lại hoàn toàn khác, cô ấy thánh thiện đáng yêu vô cùng, không giống những người phụ nữ ham thích váy hiệu túi xách hay thích õng ẹo quyến rũ nam nhân. Cô gái nhìn qua đã biết xuất thân không tệ nhưng lại hồn nhiên như một đứa trẻ hay khóc hay cười, trái tim trong lồng ngực Lập Hoành cứ đập nhanh liên hồi lát sau bổng thả lỏng thân người nở một nụ cười đào hoa khó cưỡng.

“Tôi không thiếu tiền.”

“Hả? Không...không thiếu tiền?”

Chẳng phải Mễ Mễ đã làm vỡ rất nhiều ly sao, ở đây ly uống rượu thôi cũng rất đắt giá, thủy tinh làm thủ công chất lượng cao huống hồ còn được xếp thành tháp ở phòng VIP.

“Đúng, không cần tiền, nhưng mời tôi một bữa thì được “.

Cô gái mơ hồ suy nghĩ đắn đo một chút sau đó cũng miễn cưỡng đồng ý.

“Cũng được, anh muốn ăn cơm ở đâu.”

“Gần đây có một quán Tứ Xuyên rất ngon, tôi muốn đến đó ăn nhưng ở đó khuyến khích đi hai người trở lên.”

“A, anh cũng là người Tứ Xuyên sao?“.

“Đúng vậy, nhưng là một nửa.”

“Một nửa?” Người anh ta chia làm hai nửa sao.

“Mẹ tôi là người Tứ Xuyên, bố tôi là người Quảng Đông.”

“Tôi cũng là người Tứ Xuyên, chính gốc đó nha.”

“Ha, vậy cô giới thiệu món cho tôi đi.” Nói rồi anh nở một nụ cười hết sức quyến rũ, cô gái cũng có chút đỏ mặt, hai người một chó cùng đi ra khỏi Mê Sa hướng quán ăn Tứ Xuyên cách đó không xa đi tới.

Thanh Thanh được tài xế ở nhà đưa đến đây gặp bạn, cô còn ôm cả Mễ Mễ ú nu ú nần theo, say sưa nói chuyện đến khi ra về mới không thấy Mễ Mễ đâu, vừa khóc vừa sợ tìm kiếm khắp nơi không ngờ Mễ Mễ lại vào khu đặc biệt người bình thường không thể vào có vệ sĩ canh gác. Khóc đến thương tâm xém chút nữa đã điện bố là Cục trưởng Vu cho người đến giúp rốt cuộc cũng thấy được Lập Hoành ôm Mễ Mễ đi ra.

Vu Thanh Thanh là con gái duy nhất của cục trưởng cục cảnh sát Vu Chấn Nam, mẹ là con lai nhưng bà ngoại là người Tứ Xuyên, ngoại trừ đôi mắt ra thì từ trên xuống dưới Thanh Thanh đều giống như bao cô gái khác trong nước có điều da trắng hơn mọi người một chút.

Ra khỏi Mê Sa, Thanh Thanh bước đến ghé vào tai tài xế nói mấy câu, Lập Hoành đứng chờ cô cạnh xe anh bên này, chỉ thấy sau khi cô nói xong người đàn ông trung niên lập tức lái xe đi. Quán ăn không xa nhưng lội bộ cũng rất mệt, hai người họ ngồi trên chiếc SUV màu đỏ của Lập Hoành thả thậm đến quán. Dù là lần đầu gặp mặt không quen không biết anh đã bắt cô mời cơm nhưng Thanh Thanh có cảm giác anh là người tốt, cũng không bắt đền cô, thứ Mễ Mễ phá chắc không chỉ có giá như một bữa cơm đâu, anh lại đẹp trai như thế thì sao mà là kẻ háo sắc được, cô là háo sắc thì đúng hơn. Quán ăn cũng gần như thế, điều quan trọng là Mễ Mễ phá quán của anh nhưng anh lại bế con chó đi ra như em bé chứ không túm đầu lôi cổ như những người khác. Thanh Thanh rất có cảm tình với Lập Hoành, cô gái ngây thơ không biết bản thân đã lọt vào tầm ngắm của Nhị lão đại của thế giới ngầm ra sao. Mễ Mễ dựa vào lòng cô ngủ mê say, chiếc mũi cứ hay hích hích lên vô cùng đáng yêu.

Quán ăn Tứ Xuyên này không lớn cũng không quá xa hoa, chính xác mà nói cũng có chút truyền thống, bàn ghế đũa muỗng đều được làm bằng gỗ, không khí ấm cúng như bữa cơm gia đình. Đặc sắc nhất ở đây là lá xách bò xào cay và lẩu Tứ Xuyên.

Hai người bọn họ không biết còn tưởng là tình nhân nữa, cũng không biết là duyên trời tác hợp hay chỉ là tình cờ, trên người Lập Hoành có một mùi gỗ mộc thoang thoảng rất dễ chịu, Thanh Thanh vốn rất cởi mở lại cảm thấy quen thuộc khi ở gần người lạ mới quen này nên cũng vô cùng tự nhiên thân thiết với anh. Gia đình kết hợp văn hóa phương Đông và phương Tây từ nhỏ cô đã được dạy dỗ kiến thức về lối sống cởi mở tiên tiến nên bản thân luôn được mọi người yêu thích, điều này khiến cho lão cảnh sát Vu tức tối vô cùng, vợ đã bị nhiều kẻ dòm ngó đến cả con gái cũng không trọn vẹn là của mình, suốt ngày cứ ra ngoài chơi hết nơi này đến nơi khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.