“Ôi trời ơi, sao lại thế này” Lập Hoành đi ngang dãy phòng lướt mắt vô ý nhìn qua phát hiện chẳng thấy vệ sĩ đâu, sợ có chuyện gì xảy chạy thụt mạng vào đó, còn rút cả súng vắt sau lưng nạp đạn chạy vào.
Cảnh tượng đập vào mắt anh ta là cả chục chiếc ly vỡ toang, mảnh thủy tinh văng tán loạn trên bàn lẫn dưới sàn. Nhìn lên những người đang đứng quả thật là tổ hợp nhiều biểu cảm, Hàn Phong mặt hầm hầm khó chịu, mày kiếm nhíu lại mắt đăm đăm nhìn chị dâu, tay giơ một con chó nhỏ béo ú xám đen lên cao nhìn hết sức khôi hài.
Chị dâu gương mặt uất ức, tức đến dậm chân, mắt đối mắt với lão đại, đôi mắt dịu dàng đáng thương nhìn chú chó giống như lão đại là ác bá “cướp của” người ta vậy.
“Được rồi được rồi, anh không đùa với em nữa, đưa nó cho Lập Hoành được không.” Dù rất tức nhưng dù sao cũng là vợ anh, báo bối của anh. Ngạn Doanh từ nhỏ mặc dù đáng yêu hết nấc nhưng bản tính có chút ngang tàng, nghĩ đến sau này lấy anh cô sẽ phải chịu khổ, chỉ một chú chó anh không nên ăn thua đủ với cô.
Ngạn Doanh vẫn ấm ức nhìn chú chó dễ thương kia, ánh mắt buồn hiu không chịu thỏa hiệp. Hàn Phong thở dài bắt đắc dĩ, đành phải thõa chút lòng riêng tư muốn trèo tường của cô, một con chó thôi mà đã quên chồng rồi.
Nhìn kìa nhìn kìa, xuống nước thế mà vẫn trề cái môi đỏ mộng kháng nghị, muốn cắn nát cho rồi.
“Thua em luôn đấy!” Hàn Phong rốt cuộc cũng phải thu móng vuốt thả chó con vào tay Ngạn Doanh, cô thích chí người xán lạn với anh còn quay mặt chú chó hướng anh lắc qua lắc lại.
“Đừng có tưởng bở, ôm một chút rồi đưa cho Lập Hoành“.
“Xí” Cô liếc mắt khinh thường nhìn anh.
Rồi xong, gan to bằng trời rồi, nhượng bộ một chút liền bay lên nóc nhà, con chó này là gì chứ mà dám giành vợ với anh, xuất hiện chưa đầy mười lăm phút mà thay đổi cả cô vợ nhỏ ngoan ngoãn của anh luôn rồi, chưa bao giờ anh lại đánh giá cao món “thịt chó” này như thế.1
“Đúng rồi đúng rồi chị dâu, chị ôm một lát sau đó đưa em, em đem chú chó này đi tìm chủ, không có chủ em sẽ tìm chủ cho nó được không.”
Nhìn Lập Hoành cũng rất chân thật Ngạn Doanh cũng ngoan ngoãn ôm một lát rồi bế chú chó qua chỗ anh ta, chú chó nhỏ bất mãn còn kêu mấy tiếng “Gâu gâu” không muốn xa cô.
Nhà cô không có nuôi chó, xung quanh cô cũng không có ai nuôi nên chính cô cũng không biết rằng bản thân vô cùng thích loài động vật này. Hàn Phong thấy biểu hiện của cô cũng âm thầm rút điện thoại ra gửi cho Nam Hành một tin nhắn rồi quay sang Lập Hoành:
“Chú qua đây”
“Dạ” Lập Hoành lập tức ẳm chú chó qua ngồi đối diện Hàn Phong bàn công việc trong bang. Ngạn Doanh cũng không quấy rầy hai người chỉ đi tới đi lui trong phòng bar chơi.
“Sao rồi?”
“Tất cả vẫn theo kế hoạch, tên Bách Duật ngày đêm vẫn ở Cửu Thiên đắm chìm trong “tửu sắc”, chuyện của Sở gia đã thu thập đủ, tiếp đến chính là Bách Hoành Sơn, chúng ta sẽ cử Mai Cơ đi tiếp cận ông ta.” Lập Hoành một tràng báo cáo lại tình tiết cho Hàn Phong, anh vẫn vừa nghe vừa ngẫm nghĩ một lát.
“Bệnh của Thu Thu có cách không?”
“Nếu dùng thuốc theo lời bác sĩ có lẽ sẽ sống được thêm mười năm, cũng do cô ta quá phóng túng nên mới lãnh nghiệp này.” Thu Thu là đệ tử của một thành viên Hắc Long, đời sống vô cùng hỗn loạn, gặp được ai cảm thấy hứng thú thì lên giường với người đó, bình thường thì làm vũ công trong quán bar. Cách đây không lâu gặp phải một tên bề ngoài phong lưu rất có ý vị, liếc mắt đưa tình mấy cái đã ôm nhau lên giường, quá gấp gáp cộng thêm quá sức bao cao su bị rách ra, tưởng chừng không sao nhưng không ngờ hắn ta lại nhiễm HIV. Không thể tiếp tục làm ở quán bar cũng không tìm được việc gì làm, sư phụ cô ta là Hồng Nương nghe nói Lập Hoành sai người tìm một cô gái xinh đẹp nhưng bắt buộc phải mắc bệnh truyền nhiễm, càng nặng càng tốt, làm xong nhiệm vụ sẽ không lo ăn mặc cả đời.
Hồng Nương gia nhập Hắc Long làm tình báo cũng hơn mười năm, liền giúp đệ tử tiến cử Thu Thu làm việc, không cần hỏi là việc gì. Dù sao cuộc đời cô ta như vậy còn việc gì có thể ghê gớm hơn nữa sao. Lập Hoành cho người thu thập tư liệu về Thu Thu nộp lên Hàn Phong, càng phóng túng đào hoa, càng bệnh nặng càng phù hợp với việc này. Hắc Long ban đầu cho Thu Thu một số tiền huấn luyện rất lớn, về sau càng ngày càng nhiều hơn, còn được khám ở bệnh viện tốt có thể điều trị sống hơn mười năm. Cô ta tất nhiên rất biết ơn mà hết sức làm việc vì Hắc Long, Thu Thu vô cùng hối hận vì năm xưa khi được Hồng Nương thu nhận tại sao lại lười học võ để gia nhập Hắc Long, nếu cô ta học được chắc chắn đời cô ra không đến nổi thế này.
“Cũng được, ngoài thuốc ra thì gia đình của cô ta cũng gửi một ít đi” Khiến tên Bách Duật kia sống không bằng chết thì chính là lập đại công rồi.
“Dạ“.
_________________
Tước đang trong tiến trình xin ký hợp đồng với Mangatoon, đồng hành cùng các bạn lâu dài hơn. Các bước xét duyệt đã đến bước thứ 3, còn đợi xét thông tin nữa, trong khoảng thời gian này Tước vẫn sẽ ra truyện nhưng sẽ hạn chế hơn trước một chút.
Lịch ra truyện tạm thời:
Thứ 2, 4, 6, Chủ nhật
Sau khi có kết quả xin ký hợp đồng, mình sẽ cập nhật lịch ra truyện lại sau.