Tổng bộ Hắc Long.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da sang trọng quay mặt vào tường trong bóng đêm chỉ chừa lại bóng lưng nhưng lại khiến người khác cảm giác được sự lạnh lẽo được truyền qua không khí xung quanh.
Người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh vô cùng sắt bén, đôi môi bạc mỏng thỉnh thoảng nhếch lên một độ cong đẹp mắt tỏ thái độ khinh bỉ, sóng mũi cao thẳng cương nghị, phía sau chiếc mặt nạ bạc che đi đôi mắt và nửa khuôn mặt ẩn dấu một ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo, anh ta khoác lên mình một bộ vest đen lịch lãm được chế tác công phu gần như đạt đến trình độ hoàn mỹ.
Người đàn ông cứ ngồi đấy như một vị chúa tể của địa ngục, màn đêm, bóng tối, tất cả trở nên thật hài hòa với bóng hình ấy, giống như bóng tối sinh ra là để dành cho hắn. Bàn tay thon dài trắng sáng đẹp mắt xoay đi xoay lại cây bút máy trong tay, các ngón tay của bàn tay khác lại vi vu gõ gõ lên tay vịn ghế da theo tiếng nhạc nhẹ nhàng, dường như rất cao hứng.
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa làm dừng hẳn mọi động tác của người đàn ông, một âm thanh trầm thấp đầy từ tính vang lên.
“Vào đi.”
“Lão đại”
Nam Hành mặc trên người chiếc áo thun đen rộng bên trong, bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo kaki cùng màu, chiếc quần rằn ri rộng rãi dễ dàng hoạt động, bên dưới ống quần có vòng luồng chun giữ chặc không bị xê dịch khi chạy hoặc ẩu đả.
Trên đầu Nam Hành đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen gần như che hết khuôn mặt ưa nhìn, bước chân anh nhanh chóng đến trước bàn làm việc của Hàn Phong.
“Thế nào?” Hàn Phong từ tốn hỏi.
“Thưa lão đại, thật ra mà nói ảnh chụp và video của Sở Oanh Oanh và Bách Duật đã đủ dùng, không ngờ Thu Thu lại ra tay khiếp như thế, em bám theo Sở Oanh Oanh về nhà họ Sở chỉ sợ cô ta có động thái đáng ngờ, nhưng... chỉ bất cô ta và em trai mình Sở Thành đang làm chuyện... dư còn hơn sót nên em tiện thể đạp người lên lỗ thông gió gắn camera quay lại.”
Nam Hành làm nghề bao năm cũng không ngờ đến một coi gái sinh viên năm nhất lại có thể đến mức đó.
“Tôi còn tưởng cô ta sau khi bị làm nhục sẽ phát điên hay nhào đến cắn chết tên Bách Duật đó chứ.”
Hàn Phong cũng chẳng hứng thú coi hai chiếc video kia, một cái là video Sở Oanh Oanh cùng bốn tên đàn ông với Thu Thu cùng Bách Duật và video loạn luân giữa hai chị em nhà họ Sở kia nên trực tiếp gọi Nam Hành đến.
“Em có gọi Lập Thiên xem qua, hắn nói Thu Thu khiến Sở Oanh Oanh bị tác dụng ngược rồi.”
“Tức là cô ta không gớm ghiếc bản thân ngược lại cảm giác sung sướng với trò SM này?”
“Đúng như vậy, con ả này đúng là điên rồi, nên đợi Thiên Ý tỉnh lại triệt sản cô ta luôn.”
“Có kết quả xét nghiệm ADN của Sở Thành chưa?”
“Hai ngày nữa sẽ có, nhất định sẽ giải quyết tất cả trước ngày kết hôn của anh.” Nam Hành cam đoan.
“Tốt, tất cả đều phải xử lí gọn gàng, còn Bách Hoành Sơn, tốt nhất nên để người vợ tào khang của ông ta trừng trị đi.”
“Dạ, lão đại “
______________________
“Hưmmm, Hàn Phong?”
Ngạn Doanh mở đôi mắt thèm ngủ ra, gắng gượng ngồi dậy dụi dụi đôi mắt đang muốn tiếp tục khép lại.
“Làm em thức giấc à, mau ngủ lại đi.”
Hàn Phong cởi áo vest bên ngoài ra mắc lên giá treo áo đi đến bên cô ôm hông cô đem mấy sợi tóc treo trước mặt cô đặt ở sau tai.
“Anh đi xử lí công việc à?
“Đúng vậy, mới hai giờ sáng thôi, mau ngủ lại đi, anh ôm em ngủ nhé.”
Ngạn Doanh giơ hai tay ra dò dò trong bóng tối tìm kiếm hông anh ôm chặt, cả người ngồi lên người anh tìm chỗ thoải mái nằm xuống, tựa đầu nhỏ vào lồng ngực thoải mái ấm áp của anh.
Anh từ tốn nằm xuống đắp chăn cho cả hai, vuốt vuốt sống lưng cô để cô ngủ ngon hơn.
“Doanh nhi nè”
“Dạ?”
“Chúng ta thật sự có con rồi sao, đứa bé này sẽ giống em hay giống anh đây, hửm”
“Anh sao thế, em mang thai thế còn giả được sao, hứ”
Hàn Phong không nhịn được phì cười yêu thương hôn lên trán cô một nụ hôn thật trân trọng.
“Sao sắp làm mẹ rồi mà còn trẻ con quá vậy hả?”
“Không được sao, anh không chiều em nữa hả.”
“Nào có chứ, anh xin lỗi.”
Nghe anh xin lỗi Ngạn Doanh ngóc đầu dậy khó hiểu nhìn anh.
“Xin lỗi gì cơ?”
“Anh hại em mang thai sớm như vậy, em không thể đi học như người khác, lại hoài phí tuổi xuân rồi”
Ngạn Doanh nghe anh nói thế tim vô cùng ấm áp như có dòng nước ấm dội qua, bưng lấy mặt anh hôn lên môi anh.
“Anh nói gì vậy, không sao cả, không đi học cũng không sao, anh sẽ nuôi em mà đúng không.”
Cô gái của anh đúng là biết dỗ dành người khác mà, anh yêu cô đến chết mới thôi.
“Đương nhiên là anh nuôi bảo bối rồi”
“Hihi, vậy chúng ta cùng ngủ nhé, em ngủ trên người anh được không.”
“Được“.
Thật ra không đi học cũng chẳng sao, kiếp trước mấy cái đó cũng đã học qua hết rồi chỉ thiếu một chút kiến thức về kinh tế, lúc rảnh rỗi cô cũng đã học, trên lớp lại chăm chỉ nghe giảng. Không dấn thân vào kinh doanh cũng được, lúc trước có đứa bé thì khác, có đứa bé rồi lại khác, sống một đời yên bình, có thể làm nũng với người mình yêu là đủ rồi.
Tại phòng giam số 18 tổng bộ Hắc Long, bốn giờ sáng, cảnh tượng khủng khiếp xảy ra.