Đại công chúa chậm
rãi ngồi lên kiệu, Âu Dương Noãn nhìn bà rời đi thì nghe phía sau vang
lên tiếng kêu to: “Tỷ tỷ!”. Âu Dương Tước vọt đến, kêu lên: “Tỷ tỷ không sao chứ? Vừa rồi làm đệ sợ muốn chết!”
“Đệ lớn như vậy rồi, nếu
còn như vậy nữa thì không xong đâu. Cái gì mà chuyện lớn doạ ngươi sợ
chết chứ? Thiên hạ này còn nhiều chuyện lớn hơn như vậy nữa!” Miệng thì
trách cứ, tay Âu Dương Noãn lại vì đệ đệ yêu thương mà gạt đi sợi tóc
trên trán hắn, “Vừa rồi tỷ nói như vậy, đệ tức giận sao?”
“Đó mới không phải. Đệ chỉ sợ tỷ phải chịu thiệt thôi!” Âu Dương Tước la lên
nói: “Tần vương Thế tử kia không phải người tốt. Tỷ về sau đừng quan tâm đến hắn, chúng ta cũng mau về thôi!”
Âu Dương Noãn cười lấy tay
chỉ chỉ trán hắn: “Gặp chuyện chỉ biết kinh hoảng. Đệ cũng nên suy nghĩ
một chút, nếu không phải vì Đại công chúa đến, hôm nay chúng ta phải làm sao?”
“Tỷ tỷ ngươi nói đúng. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, từ
nay về sau nhớ rõ không được gây chuyện thị phi!” Đúng lúc này Lý thị đi tới. Tỷ đệ hai người chạy nhanh lại hành lễ, Lý thị thở dài, nhìn Âu
Dương Tước nói: “Tước nhi, Tần vương Thế tử cũng không phải người dễ
chọc vào. Ngươi làm sao lại đắc tội với hắn?”
“Tổ mẫu, hôm nay ta vốn thầm nghĩ đi dạo quanh điền dã. Không biết làm sao lại vô tình đi vào khu vực săn bắn…”
“Tước nhi, ở trước mặt tổ mẫu cũng dám nói dối. Khu vực săn bắn rõ ràng có
thị vệ trông coi, đệ chỉ là một tiểu hài tử làm sao có thể cứ thế đi vào được hả?” Âu Dương Noãn nhíu mày, vừa rồi Đại công chúa mang theo Lý
thị một đường đi vào khu vực săn bắn, làm sao có thể không nhìn thấy bọn thủ vệ đứng ở cửa. Hắn cứ như thế nói bản thân đi lạc không phải sẽ làm Lý thị thêm hoài nghi sao?
“Có nghe thấy không? Còn không mau nói thật!” Lý thị cố ý giận tái mặt nói
Mặt Âu Dương Tước thoáng đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Thực ra là do chúng ta
đi từ phía sau núi vào. Bởi vì ta nghe nói nơi đây có nhiều dã thú quý
hiếm, nhất thời tò mò mới vụng trộm đi vào. Nhưng ta lại không biết Tần
vương Thế tử đang tổ chức săn bắn bên trong!”
“Được rồi, sau này
tận lực tránh đám người này đi!” Lý thị nghe xong thì thở dài nhẹ nhõm
một hơi, nói: “Tuy nói hôm nay Đại công chúa giúp các ngươi giải vây,
nhưng nàng cũng là người hỷ nộ ái ố vô thường, là người không thể đắc
tội. Hôm nay bộ xương già này của ta đã bị doạ cho kinh sợ, cũng may vừa rồi ta cùng Huệ An sư thái có nói chuyện. Cũng coi như không uổng công
một chuyến đi Trữ quốc am…” Nói tới đây, Lý thị đột nhiên ý thức được
tôn tử, tôn nữ đều đang đứng trước mặt liền không nói nữa.
Thấy
biểu tình của Lý thị, Âu Dương Noãn biết việc này cùng đứa nhỏ trong
bụng Lâm thị có liên quan. Nàng làm bộ như nghe không hiểu, dấu giếm
thanh sắc nói: “Tổ mẫu, sắc mặt người không tốt. Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?”
Lý thị sửng sốt, thế này mới cảm thấy phía
sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tứ chi lạnh lẽo, cả người rét run. Trương mama nhanh chóng chạy lên đỡ lấy: “Đại tiểu thư, vừa rồi lão
thái thái nghe nói đại thiếu gia gặp chuyện, trong lòng nóng như lửa
đốt, hoang mang rồi nhanh chóng chạy đến đây!”
Âu Dương Noãn gật
gật đầu, quan tâm nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý thị: “Tổ mẫu, chúng ta
nên đi về trước nhanh chóng mời đại phu đến xem!”
Lý thị gật đầu, đoàn người nhanh chóng lên xe ngựa trở lại Âu Dương phủ.
Đêm đó trở về, Lý thị liền bị bệnh. Bệnh thật sự rất nặng, thường xuyên
phát sốt nhẹ, cả người nóng bừng, cơ hồ như lịm đi. Đại phu đến xem cũng nói bệnh quả nhiên nặng, lão nhân gia vốn sợ nhất là loại hàn chứng
này, nếu như không tốt chỉ sợ không qua khỏi. Điều này làm cho tất cả
người trong Thọ an đường đều sợ hãi.
Âu Dương Noãn mỗi đêm đều
đến đắp thêm chăn ấm cho lão thái thái, mỗi một phương thuốc đều tỷ mỉ
cẩn thận, mỗi một bát thuốc đều ân cần bón từng chút từng chút. Vốn
tưởng rằng bệnh của Lý thị rất nhanh sẽ khỏi, không nghĩ rằng lần này bà lại sốt cao ba ngày ba đêm không giảm, luôn trong trạng thái hôn mê.
Lý thị lâm vào hôn mê thấy vô số mặt quỷ cứ xoay quanh bên người. Bà lớn
tiếng kêu to, hai tay đuổi những bóng ma đáng sợ đang gắt gao quấn
quanh. Nhưng trên thực tế tay vô lực, môi lại hơi hơi mấp máy rất khó để phát hiện. Lời nói nói ra cũng miễn cưỡng lắm mới có thể nghe được:
“Không cần…A….Không cần. Tránh ra, mau tránh ra!” Sau đó là một trận đau đầu kịch liệt, trán Lý thị đổ đầy mồ hôi lạnh, lại lâm vào hôn mê sâu.
Ở trong mộng của Lý thị, hồng thuỷ rít gào, không biết từ chỗ nào ào ào
tràn đến. Thế không thể chống đỡ, cứ vậy mà đổ ập vào Thọ an đường. Rồi
hướng hết Âu Dương phủ này tràn qua. Lý thị vội vàng kêu tên con, tôn
tử, tôn nữ…Nhưng trừ bỏ hồng thuỷ mãnh liệt thì cái gì cũng không có.
Thậm chí không thấy bóng dáng một ai, hồng thuỷ rốt cục cũng dâng lên
cuồn cuộn quét qua người bà. Cả người Lý thị phát lạnh, mồ hôi đầm đìa,
bà rùng mình mạnh một cái rồi tỉnh dậy từ trong hôn mê. Kiệt lực mở to
hai mắt, chỉ thấy trong phòng đèn đuốc sáng lấp lánh, bên cạnh giường
còn có một người hai tay nắm lấy tay bà, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng rên rỉ, người trước giường lập tức tỉnh dậy, vội vội vàng
vàng đi ra ngoài mang một chén tử sa đang nóng hầm hập. Nàng một tay ôm
Lý thị, một tay cẩn thận bón nước trà. Lý thị miễn cưỡng mở mắt nhìn
nhìn, đứt quãng nói: “Noãn nhi…Con còn ở đây sao?”
Âu Dương Noãn vội vàng ôn nhu thấp giọng nói: “Tổ mẫu, người hãy an tâm đi. Đại phu
nói người đừng lo lắng gì, nghỉ ngơi cho tốt là được!”
Lý thị cố sức lắc đầu: “Không! Ta rất khó chịu….Ta cảm thấy bản thân không thể nào mở mắt ra được. Sợ là không thể qua khỏi!”
Âu Dương Noãn quỳ mạnh xuống trước giường: “Tổ mẫu, người trăm ngàn lần
đừng nói như vậy! Người không thể đi, Noãn nhi tình nguyện bị bệnh thay
người. Tước nhi không thể không có người!” Nước mắt theo hai gò má Âu
Dương Noãn chảy xuống, nói không nên lời chân thành tha thiết.
Lý thị miễn cưỡng cười cười: “Hài tử ngốc! Sao con lại ở trong này một mình?”
Âu Dương Noãn nói: “Phụ thân buổi chiều có qua đây thăm người. Tước nhi
vẫn luôn ở đây, con vừa khuyên đệ ấy về nghỉ ngơi trước. Trương mama nói là xuống bếp xem thuốc của tổ mẫu đã sắc xong hay chưa!”
Lý thị
gật gật đầu vừa định nói gì đó thì lại cảm thấy Âu Dương Noãn càng ngày
càng mơ hồ, cho đến khi lại lâm vào hôn mê bà vẫn chưa kịp biểu đạt nội
tâm sợ hãi cùng cảm xúc kinh hoảng.
Lần mê man này liền một đêm
qua đi. Buổi sáng ánh mắt trời chiếu rọi vào phòng, tiếng chim hót ngoài cửa sổ làm cho Lý thị tỉnh lại. Bà cảm thấy thần trí thực thanh tỉnh,
trên người cũng thoải mái hơn. Chỉ là không còn chút khí lực nào, bà hô
to một tiếng: “Trương mama!”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng trong phòng
yên tĩnh này cũng khiến người khác giật mình. Trước giường, trên ghế,
cửa, hành lang đều đồng thời có bóng người chớp lên. Tiếng cười nói vui
vẻ xuyên thấu qua cửa ‘Lão thái thái nói chuyện rồi’, ‘Lão đại tỉnh
rồi’,…Vốn đang nằm trên nhuyễn tháp, Âu Dương Noãn cũng bừng tỉnh, tiến
lên phía trước, nước mắt trong suốt chảy ra: “Tổ mẫu, người tỉnh lại
rồi!”
Trương mama cũng cười nói: “Lão thái thái, đại tiểu thư đã túc trực bên giường người ba ngày ba đêm rồi!”
“Hài tử ngoan của ta!” Lý thị nhịn không được mà hô lên một tiếng. Âu Dương
Noãn cúi thân mình xuống, Lý thị đem nàng nép vào trong ngực. Hai người
cùng nhau rơi lệ.Trương mama bên cạnh cũng khẽ lau nước mắt, rồi nhanh
chóng gọi người đi bẩm báo với lão gia. Âu Dương Trì nghe thấy thì vội
vàng chạy tới, vui mừng nói: “Lão thái thái, người đúng là làm con sợ
hãi! Nếu người có mệnh hệ gì con phải làm sao bây giờ!”
Đây là
lời từ tận đáy lòng, Âu Dương Trì ước gì Lý thị sống càng lâu càng tốt.
Lúc này đây bà lại đột ngột xảy ra chuyện, đại phu nói lão thái thái
tuổi đã lớn, chỉ sợ không giữ được tính mạng làm hắn kinh sợ. Sợ Lý thị
đột nhiên mất đi, hắn sẽ phải từ quan hồi hương đại tang, lần này nếu đi thì phải đi hẳn ba năm. Ai biết trong ba năm kinh đô sẽ xảy ra những
chuyện gì, chờ hắn quay trở lại không phải mọi thứ đã muộn rồi sao!
Lý thị cười nói: “Khổ cho Noãn nhi phải cẩn thận chăm sóc như vậy. Đúng rồi! Sao lại không thấy những người khác?”
Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười nói: “Lý di nương đang quỳ trong miếu cầu phúc cho tổ mẫu!”
Lý thị gật gật đầu, cười cười nói: “Cũng là nó có hiếu!” Nói xong nhìn Âu Dương Trì hỏi: “Con dâu đâu?”
Âu Dương Trì sửng sốt, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Âu Dương
Noãn kính cẩn, nhẹ giọng nói: “Tuyết rơi dày đã nhiều ngày, Thọ an đường lại nhiều việc. Không có ai qua Phúc thụy viện báo tin, có lẽ mẫu thân
còn chưa biết người bị bệnh!”
Sắc mặt Lý thị thoáng trầm xuống,
giống như là trời quang bỗng phủ đầy mây đen. Bà bất mãn liếc nhìn sắc
mặt trắng bệch của Âu Dương Trì một cái.
“Không biết?” Lý thị lặp lại một lần, ánh mắt chuyển qua Trương mama: “Ba ngày qua, nó cũng không phái người qua thỉnh an sao?”
Trương mama không dám nhìn sắc mặt đang phẫn nộ cùng bất mãn của Lý thị, cúi
đầu nói: “Nô tỳ đã muốn phái người qua thông báo nhưng còn…phu nhân vẫn
chưa từng đến, cũng không cho người qua hỏi thăm một câu!”
Sắc mặt Lý thị càng khó coi hơn, nói: “Một lần cũng không?”
Tất cả mọi người đều không nói, Âu Dương Trì cũng không biết phải nên giải
thích như thế nào. Lâm thị vì Lý thị nhốt Khả nhi mà vẫn cáu kỉnh, luôn
đóng cửa Phúc thuỵ viện, một chút cũng không quan tâm Thọ an đường có
chuyện gì.
Âu Dương Noãn cười an ủi nói: “Tỗ mẫu, mẫu thân đang
có thai. Có lẽ là sợ nhiễm lạnh mà ảnh hưởng đến đệ đệ nên mới ít ra
ngoài. Hoặc là sợ tuyết rơi đường trơn…”
“Hừ, con luôn nói giúp
cho nó. Cũng không ngẫm lại xem nó đã đối xử với con như thế nào!” Trong mắt Lý thị hiện lên vẻ chán ghét thật sâu, “Hiện nay nó ỷ vào mình đang mang thai mà càng làm càn, ngay cả ta cũng không để vào mắt. Nó đây là
đang thị uy với lão thái bà này sao?” Lý thị chậm rãi nhắm mắt, lạnh
lùng nói: “Mẹ chồng sinh bệnh lại chẳng quan tâm, toàn kinh đô này cũng
không có người con dâu như vậy!”
“Tổ mẫu đừng tức giận mẫu thân,
là do mẫu thân đau lòng vì muội muội nên nhất thời luẩn quẩn trong lòng, không chu toàn mọi việc. Tổ mẫu nghĩ lại xem, mẫu thân trước kia vẫn
luôn hiếu kính với người, vẫn luôn tận tâm nên người hãy bỏ qua cho mẫu
thân lần này…”
Lý thị thở dài một tiếng, chen ngang lời Âu Dương
Noãn: “Không cần nói nữa. Nó đã có thai nên càng không coi ai ra gì. Nửa điểm hiểu chuyện cũng không có! Noãn nhi, hài tử ngoan của ta. Con còn
nhỏ lại hiểu chuyện như vậy…”
Âu Dương Trì âm thầm cắn chặt răng, mũi thở kịch liệt, ngực phập phồng, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên. Hắn
nắm chặt hai tay, lông mày nhíu lại thật chặt. Hắn nghiến răng nghiến
lợi nói: “Phu nhân rất vô lễ, ta tức giận sẽ hưu nàng…”
Hắn nói được một nửa, Lý thị ho khan thật mạnh, Âu Dương Noãn cười nói: “Tổ mẫu, con đi xem thuốc sắc xong chưa!”
Lý thị gật gật đầu, Âu Dương Noãn vén chăn lên đắp cho bà xong mới đứng dậy, xoay người đi ra cửa.
Lý thị nhìn tôn nữ đi ra ngoài rồi mới sẵng giọng nói: “Nói chuyện cũng
không chú ý. Chọc ngươi tức giận thì ngươi làm sao? Những lời này có thể tuỳ tiện nói ra sao?”
Chính người còn không phải trước mặt Noãn
nhi oán hận con dâu bất hiếu sao? Âu Dương Trì sắc mặt đỏ lên, có chút
ngượng ngùng nhưng cũng không dám đem lời nói trong lòng nói ra. Hắn
đành ho nhẹ một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Lão thái thái, nghe nói người ra ngoài kính hương nên mới gặp gió nên mới nhiễm bệnh? Về sau
vẫn nên cẩn thận hơn!”
Lý thị lắc đầu, thờ dài một tiếng nói:
“Không chỉ vì như thế, lần xuất môn này xảy ra không ít chuyện!” Bà liếc mắt với Trương mama một cái, Trương mama lập tức hiểu ý đem chuyện tình ở Trữ quốc am cùng với chuyện xảy ra ở khu săn bắn kể lại rõ rang cho
Âu Dương Trì nghe.
Việc này Âu Dương Noãn đã có nói sơ qua cho
hắn biết, chỉ là không hề nhắc đến chuyện đại công chúa ưu ái với nó
cùng với việc cố ý khó xử Tần vương Thế tử. Âu Dương Trì nghe Trương
mama kể lại tất cả thì kinh ngạc nói: “Đại công chúa ra mặt giải vây?
Thật vậy sao?”
Lý thị gật gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi người nói
đại công chúa rất khó lấy lòng, nhưng ta thấy ngài ấy rất thích Noãn
nhi. Nếu không thì sẽ không đích thân giá lâm đến khu vực săn bắn để nói tốt cho nó. Nhưng trải qua chuyện này ta cảm thấy, Noãn nhi nay cũng đã lớn, lại xuất sắc như vậy, ngươi cũng nên trù tính đến hôn sự của nó
rồi!”
“Noãn nhi còn nhỏ, lão thái thái cũng quá nóng vội rồi!” Kỳ thật Âu Dương Trì đã sớm tính đến nhưng khi nghe Lý thị nói như vậy lại làm bộ như tỏ ra giật mình.
Lý thị cười lạnh một tiếng nói:
“Nóng vội chỉ sợ không có mình ta, còn có một người khác. Ngày thọ yến
của ta, phu nhân tốt của ngươi tự ý mời Tô gia phu nhân tới làm khách,
lại nhiều lần có biểu hiện thân cận. Đã vậy lại còn muốn mời người ta ở
lại trong phủ. Nó tưởng người khác đều mù hết sao?”
“Lão thái
thái yên tâm, con biết phân biệt nặng nhẹ. Đừng nói là nhà chúng ta, cho dù là đích nữ của nhà quan lại bình thường cũng sẽ không có đạo lý hứa
gả cho một thương gia như vậy. Cho dù bọn họ có tới cửa, con cũng không
hồ đồ!”