Lâm thị lạnh lùng
nhìn nàng ta, ánh mắt ẩn nhẫn tức giận. Âu Dương Khả vội rụt cổ nhưng
cũng vẫn kiên trì. Xem ra sức quyến rũ của mỹ nam tử vẫn vượt xa quyền
uy của vị mẫu thân này. Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, che đi sự châm chọc
trong ánh mắt.
Tô phu nhân thấy tình huống xấu hổ liền cười nói:
“Uyển Như, nếu Khả nhi đã muốn đi thì cứ để nó đi đi. Nếu ngươi lo lắng, phái nhiều nha đầu đi theo là được!”
Lâm thị giống như ăn phải
hoàng liên, đúng là có khổ mà không nói nên lời. Trước mặt Tô phu nhân
cũng đành cười khổ nói: “Nữ nhi này của ta chính là rất hoạt bát, luôn
muốn đi ra bên ngoài. Cũng do ta mấy ngày này bắt nó nằm trên giường nên muốn đi dạo một chút cũng là điều khó tránh. Thôi, các ngươi đi theo
nhớ chăm sóc Nhị tiểu thư cho tốt. Nếu như tiểu thư thiếu một cọng tóc,
ta sẽ hỏi tội trên đầu các ngươi!” Lâm thị lạnh lùng phân phó nha đầu
bên người Âu Dương Khả.
Tô Vân Nương mân mê cánh môi,vừa rồi nàng ta đã thấy Lão thái thái Lý thị cùng Tô phu nhân căn bản không có nói
với nhau mấy câu, trong lòng có vài phần không kiên nhẫn. Đại tiểu thư
đối mới mẹ con mình cũng chỉ ôn hoà nhưng không thân cận, chỉ sợ đối với ca ca căn bản không có ý tứ gì. Nhưng ngược lại, Âu Dương phu nhân lại
thập phần thân thiết giống như thực sự có lòng muốn tác hợp cho Đại tiểu thư cùng ca ca…Còn có một vị Nhị tiểu thư đột nhiên xuất hiện này nữa,
tuy rằng ngoài mặt luôn tươi cười nhã nhặn nhưng không khí giữa nàng ta
và đại tiểu thư có gì đó rất lạ. Nhất là lần trước Tô Vân Nương còn thấy Âu Dương Khả khoẻ mạnh hoạt bát, nay nói một câu liền muốn đi, ngay cả
ngồi cũng chỉ mới ngồi được một chút. Giống như trên người có kim châm
vậy, sắc mặt lại nhợt nhạt ốm yếu. Những người trong phủ này đúng là
khiến người ta cảm thấy thật kỳ quái.
Ra khỏi Thọ an đường, Âu
Dương Noãn cùng Tô Vân Nương chậm rãi đi về phía trước, trên đường đi
giới thiệu cho nàng ta biết cảnh sắc trong phủ. Tô Vân Nương lại nghe
không vào, vẫn luôn hỏi thăm Tùng Trúc viện ở hướng nào?
Thương
thế của Âu Dương Khả vốn chưa khỏi, tự nhiên đi rất chậm, không tự giác
bị tụt lại phía sau. Nàng ta nhẹ giọng hỏi Hạ Tuyết bên cạnh: “Ngươi nói xem, hôm nay mẫu thân ta mời Tô phu nhân đến phủ có phải là có dụng ý
khác?”
Hạ Tuyết mơ hồ đoán được tâm ý của tiểu thư nhà mình, chỉ
phỏng đoán theo ý muốn của Âu Dương Khả: “Nô tỳ đoán phu nhân là muốn
hứa gả Đại tiểu thư, nhưng mà đây phần lớn là ý tứ của một mình phu
nhân. Nô tỳ thấy Tô phu nhân căn bản là không có ý gì với đại tiểu thư,
mà có vẻ quan tâm tiểu thư nhiều hơn. Tiểu thư vừa đến Tô phu nhân liền
thân thiết ân cần hỏi thăm, còn đối với đại tiểu thư lại khá lạnh nhạt!”
Âu Dương Khả nói: “Lần trước Tô ca ca đến, ngươi có ở bên ngoài. Ngươi có
thấy hình như huynh ấy có nhìn về tấm bình phong mấy lần. Có phải là do
huynh ấy biết ta đang ở sau đó?”
Khi đó địa vị của Hạ Tuyết không bằng Thu Nguyệt, chỉ có thể đứng bên ngoài hầu hạ, cho nên căn bản
không được nhìn cũng càng không biết. Nhưng Hạ Tuyết vẫn vuốt đuôi ngựa
Âu Dương Khả: “Đó là đương nhiên! Nhị tiểu thư trời sinh xinh đẹp như
vậy, lớn thêm chút nữa không biết sẽ làm khuynh đảo biết bao công tử
trong kinh đô này?”
Âu Dương Khả nghe mà vừa lòng, đỏ mặt cười,
trong lòng rốt cuộc cũng có chút thoải mái, hừ lạnh một tiếng: “Âu Dương Noãn bất quá chỉ cũng là lớn hơn ta một chút nên mới được Tô phu nhân
nhìn trúng. Bằng không cho dù nó có muốn được gả cho Tô gia, chỉ sợ còn
chưa đủ tư cách. Hừ, ta nhìn thấy Âu Dương Noãn liền cảm thấy chướng
mắt, không thể để nó thuận lợi gặp gỡ Tô ca ca!” Hận cũ thêm thù mới
cùng nảy sinh trong lòng, Âu Dương Khả bỗng nhiên cười: “Ta có một
cách!” Nói xong liền ghé vào tai Hạ Tuyết nói mấy câu.
Hạ Tuyết nghe mà dần dần mất đi huyết sắc: “Tiểu thư, cái này không được!”
“Có cái gì mà không được? Nếu ngươi không dám, ta sẽ gọi người khác đi làm, chính là về sau ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi Âu Dương phủ!” Âu Dương Khả
độc ác nói.
Hạ Tuyết cắn môi, do dự nhìn bóng dáng tinh tế xinh
đẹp của Âu Dương Noãn một cái, hạ quyết tâm nói: “Nô tỳ sẽ hết sức giúp
Nhị tiểu thư ngăn cản Hồng Ngọc cô nương!”
Âu Dương Khả lúc này
mới vừa lòng gật đầu rồi đột nhiên nâng cao thanh âm nói: “Tỷ tỷ, ta mệt rồi. Chúng ta vào đình kia ngồi nghỉ một chút!”
Âu Dương Noãn
đứng lại, khẽ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khả, nhìn đến khi
nàng ta có điểm chột dạ cúi đầu rồi mới hài lòng nói: “Vậy chúng ta tạm
nghỉ một chút!”
Lương đình phía trước dẫn ra hồ nước, mùa đông
nước trong hồ đóng băng nhưng phía dưới vẫn có phù dù lưu chuyển. Bọn
nha đầu nhanh chóng trải đệm ấm lên, Tô Vân Nương đoan trang ngồi xuống
nhìn hai câu đối trước lương đình, nhẹ giọng ngâm: “'Trăm đại quang âm
như khách qua đường, tĩnh tọa một lát tựa thiên tiên.' Trong đình lý này đề thơ thật hay!”
Tươi cười trên mặt Âu Dương Khả có chút cứng ngắc nói: “Là do Đại tỷ viết!”
Tô Vân Nương lộ ra thần sắc kinh hỷ nói: “Đại tiểu thư đúng là tài hoa hơn người. Câu này quả nhiên thể hiện trí tuệ bức người. Nói đến cũng thật
khéo a, ca ca ta cũng rất thích đề thơ!”
Sắc mặt Âu Dương Khả lại càng khó coi, Âu Dương Noãn lại chỉ mỉm cười. Lúc trước nàng thật sự
rất thích thi từ ca phú, nhưng Lâm thị lại nói nữ tử không cần tài chỉ
cần đức nên nàng đã buông bỏ ý niệm này, đi đọc sách nữ tắc. Câu này
cũng là mới ghi lại gần đây, trùng sinh lại đời này nàng liền tập trung
bồi dưỡng cầm kỳ thi họa, chỉ là đó không còn là niềm yêu thích nữa mà
nàng chỉ xem như là một công cụ để có thể lợi dụng. Mà ngay lúc này Tô
tiểu thư lại muốn làm cho nàng cảm thấy mình cùng Tô Ngọc Lâu có sở
thích giống nhau, chỉ sợ là phải thất vọng rồi.
Tô Vân Nương thấy Âu Dương Noãn vẫn chỉ thản nhiên cười, không hề muốn hỏi thêm câu nào
về vấn đề đó nên khó nén được có chút thất vọng.
Âu Dương Khả rốt cuộc vẫn ngồi không yên, đột nhiên cúi đầu ho khan một cái thật mạnh.
Hạ Tuyết liền phân phó nha đầu bên cạnh: “Ngươi mau đi lấy áo choàng của Nhị tiểu thư lại đây, ngươi đi lấy thuốc còn ngươi đi hồi bẩm với phu
nhân nói Nhị tiểu thư bị trúng gió nên không thoải mái trong người,
ngươi thì…” Trong nháy mắt đã đem hết bốn nha đầu đều đuổi đi.
Tô Vân Nương nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Âu Dương Noãn mặc dù không
lên tiếng nhưng khóe miệng lại hiện lên vẻ châm chọc. Đôi mẹ con này khi làm chuyện xấu thật sự rất giống nhau, cũng phải, ai lại muốn làm việc
ác ở trước mặt mọi người đâu? Luôn là đuổi hết người đi trước.
Âu Dương Khả nhìn Hạ Tuyết, Hạ Tuyết liền đi đến bên người Hồng Ngọc, cười nói: “Hồng Ngọc tỷ tỷ, ta có lời muốn nói với tỷ!”
Hồng Ngọc nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, nhưng nàng lại giống như không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu uống trà. Hồng Ngọc do dự một chút rồi mới đi theo Hạ Tuyết.
Âu Dương Khả thấy mọi người đều đã tránh hết, một trận ho khan vừa rồi liền biến mất không còn dấu vết. Vẫn theo lẽ thường
cười nói với Tô Vân Nương nói chuyện phiếm. Sau một lúc lâu mới đứng dậy đi đến bên lan can thò người ra ngoài nói: “Ta nhớ trước kia trong hồ
có cá chép rất đẹp, mùa đông lại không thấy đâu…”
Tô Vân Nương không nhịn được mà nhắc nhở: “Nhị tiểu thư, lan can này rất thấp, cẩn thận kẻo ngã!”
“Không sao đâu!” Khóe miệng Âu Dương Khả mang ý cười, quay đầu nói với Âu
Dương Noãn: “Tỷ tỷ, tỷ mau qua đây nhìn xem! Ở đây hình như có một con!”
Âu Dương Noãn vẫn ngồi im bất động, khẽ cười nói: “Muội muội thật sự là đứa nhỏ hiếu động! Muội cứ xem đi!”
Âu Dương Khả thấy Âu Dương Noãn không nhúc nhích, làm sao có thể dễ dàng
buông tha. Đột nhiên làm ra bộ dạng thống khổ, than một tiếng: “Tỷ tỷ,
chân của ta đau quá. Ai nha, không thể đứng nổi nữa rồi. Tỷ tỷ, tỷ mau
qua đỡ muội với!”
Âu Dương Noãn vội vàng bước nhanh đến đỡ Âu
Dương Khả, Tô Vân Nương ngồi bên cạnh không hề động, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên mới đứng một chút đã không chịu nổi? Tô Vân Nương còn mờ mịt chưa rõ, đã thấy Âu Dương Khả
đột nhiên vươn tay dùng sức giữ chặt Âu Dương Noãn, tựa hồ như mượn sức
của tỷ tỷ mà đứng thẳng dậy. Nhưng Tô Vân Nương còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra liền thấy thân mình Âu Dương Khả đang ghé vào
lan can đột nhiên hướng thẳng về phía trước rồi ngã xuống hồ.
“Khả nhi!” Âu Dương Noãn kinh hô một tiếng, quay đầu hét lớn: “Muội muội rơi xuống nước, mau cứu mạng a!”
“Không tốt rồi, có người rơi xuống nước!” Tô Vân Nương cũng sợ tới mức hét ầm lên, la lớn: “Cứu mạng a!”
Hạ Tuyết đang cùng Hồng Ngọc nói chuyện ở đằng xa, nhất thời nghe thấy
tiếng la, hoa dung thất sắc kích động cùng bước nhanh đến.
….
Tại chính sảnh, Lâm thị đang cùng Tô phu nhân nói chuyện, Lâm thị nói: “Lần trước trong thọ yến vừa thấy Tô công tử quả nhiên tuấn tú nhã nhặn. Tỷ
tỷ đúng là có phúc khí!”
Tô phu nhân cười cười: “Ngọc Lâu vẫn còn nhiều thiếu sót!” Bà ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Uyển Như, nay
ngươi cũng đang có bầu. Lúc này cần phải sinh ra một hài tử khỏe mạnh,
đoạt lấy nổi bật của tỷ đệ họ mới phải!”
Tươi cười của Lâm thị
thoáng cứng đờ, nay trong bụng mình là Thiên sát cô tinh chỉ sợ là đã
truyền đi khắp các nhà quyền quý trong kinh đô. Tô phu nhân đến đây đã
được nhiều ngày, lại nói ra câu như vậy, rõ ràng là còn chưa biết
chuyện. Điều này chứng minh Tô gia căn bản không thể thân cận với các
phu nhân quyền quý cho nên đành nói: “Cái này cũng còn tùy thuộc vào Lão thiên gia. Nói vậy, tỷ cũng đã nhìn ra vị đại tiểu thư nhà chúng ta quả nhiên lợi hại!”
Tô phu nhân nở nụ cười, không lợi hại ngươi cũng sẽ không tìm đến tận Giang Nam xa xôi, không lợi hại làm sao với đến
Ngọc Lâu của ta? Trong lòng bà ta nghĩ vậy nhưng trên mặt lại mang theo
sự quan tâm nói: “Một cô nương cho dù lợi hại, gả đi rồi cũng phải nhìn
sắc mặt mẹ chồng mà sống thôi! Muội muội cũng quá xem trọng nàng rồi,
muội cứ yên tâm, tương lai của muội nhất định sẽ rất hài lòng!”
Trên mặt Lâm thị lộ ra mỉm cười, nháy mắt hiểu được sự ám chỉ của Tô phu
nhân. Bà ta thoáng nhìn xung quanh, Tô phu nhân hiểu được ý của Lâm thị
là đang nhắc nhở hiện tại bọn họ vẫn còn ở Thọ an đường. Tô phu nhân
liền nhanh chóng chuyền đề tài: “Lát nữa chúng ta cũng đến Tùng Trúc
viện xem đi. Bọn nhỏ đều ở đó, nói không chừng còn đang vui vẻ nói
chuyện a!”
Lâm thị nói: “Nghe nói kỹ năng bắn cung của Tô công tử là tuyệt kỹ hiếm có. Hôm nay ta đúng là có phúc nhãn a!”
Đang nói đến đó liền thấy một mama vội vã tiến vào nói bên tai Vương mama
mấy câu. Sắc mặt Vương mama đại biến, nhìn thoáng qua Lâm thị. Trong
lòng Lâm thị thoáng trùng xuống, vội hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Vương mama vội vàng nói: “Là các tiểu thư đang chơi đùa, không biết làm sao Nhị tiểu thư tự nhiên lại rơi xuống hồ nước!”
Mặt Lâm thị đột nhiên trắng bệch, đứng nhanh dậy, trên người Khả nhi đang bị thương…
Tô phu nhân cũng hốt hoảng đứng lên: “Mau, mau đi qua xem một chút!”
Âu Dương Khả ở trong nước hét lớn: “Tỷ tỷ…ngươi muốn hại chết ta…” Nàng ta vốn là muốn đẩy Âu Dương Noãn xuống hồ, như vậy nàng sẽ không thể cùng
đến Tùng Trúc viện quyến rũ Tô Ngọc Lâu nữa. Hơn nữa trời lạnh như vậy,
nếu bị rơi xuống nước nhất định sẽ bị nhiễm phong hàn. Nhưng tay nàng ta vừa mới đưa qua, Âu Dương Noãn lại nhẹ nhàng tránh đi, ngược lại bản
thân do dùng sức quá lớn mà nhất thời mất cấn bằng mà ngã xuống hồ.
Chuyện đã như vậy nên bây giờ chỉ có thể vùng vẫy, không ngừng uống nước, một
bộ dạng như sắp chết, chỉ chờ người khác cứu mình lên. Đồng thời đem mọi tội lỗi đổ lên người Âu Dương Noãn, nói đại tỷ cố ý đẩy Âu Dương Khả
xuống hồ, muốn nàng ta chết đuối.
Tô Vân Nương đã chạy tới, khẩn
trương lôi kéo tay áo Âu Dương Noãn lớn tiếng nói: “Mau! Đại tiểu thư,
mau xuống cứu Nhị tiểu thư a!”
Âu Dương Noãn làm bộ như nóng vội
muốn xuống cứu, vừa cởi bỏ áo choàng bên ngoài. Lại như đột nhiên nhớ
tới điều gì, sắc mặt cổ quái đứng lên. Tô Vân Nương vội vàng nói: “Làm
sao vậy?”
Âu Dương Noãn nhìn Âu Dương Khả dưới hồ một cái rồi đột nhiên lớn tiếng nói: “Muội muội, đừng vùng vẫy. Mau đứng lên đi!”
Âu Dương Noãn thấy Âu Dương Khả ra sức giãy dụa, căn bản không có nghe lời nàng nói liền nhanh chóng ra hiệu cho Hồng Ngọc đang chạy đến. Hồng
Ngọc nhanh chóng xắn tay áo, leo ra lan can nắm lấy tóc Âu Dương Khả kéo lên. Nương theo sức nước từng chút từng chút kéo nàng ta lên.
Lúc này cách đó không xa bọn nha đầu đang quét dọn cũng chạy đến, mọi người cùng hỗ trợ đem Âu Dương Khả kéo lên. Âu Dương Khả nằm trong đình phun
ra mấy ngụm nước. Âu Dương Noãn nhanh chóng cởi áo choàng đắp lên người
Âu Dương Khả.
Lâm thị lát sau mới đuổi tới, vừa đến liền nhìn
thấy tình cảnh này liền ai hô một tiếng: “Khả nhi của ta, con làm sao
vậy?” Bà ta kiểm tra từ trên xuống dưới, nhìn sắc mặt của Âu Dương Khả
có chút nhợt nhạt nhưng cũng không có gì trở ngại. Âu Dương Khả cả người phát run, cầm lấy cổ tay Lâm thị, thê lương nói: “Mẫu thân, đại tỷ muốn hại chết con!”
Cái gì? Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Âu Dương Noãn.