Âu Dương Khả nằm
trong Lê Hương viện kêu rên suốt một đêm. Tiền đại phu xem qua, nói
thương thế vốn không đáng ngại nhưng lại bị ngâm nước lạnh nên về sau
khó tránh khỏi để lại di chứng. Lâm thị nghe mà trong lòng rét run căm
phẫn, lại không thể không nề hà, đành tự lực nhẫn nại.
Đảo mắt
xuân đến đông đi, thương thế của Âu Dương Khả cũng vừa khỏi. Cơ hồ như
đã hồi phục hoàn toàn, duy chỉ có chân trái đi cà nhắc là vô luận thế
nào cũng không thể khỏi hẳn. Lâm thị vụng trộm mời danh y khắp kinh đô
nhưng ai nhìn vào chân trái Âu Dương Khả cũng nói không thể trị hết. Lâm thị chịu đả kích rất lớn, trong lòng càng hận Âu Dương Noãn đến tận
xương tủy.
Tin tức Âu Dương Khả từ nay có thể phải đi khập khiễng rơi vào tai Thọ an đường. Lý thị chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Đứa nhỏ đang
êm đẹp, thật đáng tiếc!”
Âu Dương Khả dù sao cũng là đích nữ Âu
Dương gia, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng nếu có thể an phận thủ
thường, bình bình an an mà lớn lên thì gả cho nhà quan lại bình thường
thì không thành vấn đề. Đến lúc đó cũng là một trợ lực cho Âu Dương gia, nhưng bây giờ chân trái lại bị tật như vậy chuyện hôn sự sau này chỉ sợ sẽ có bất lợi rất lớn. Có nhà ai lại cam tâm tình nguyện lấy một người
con dâu như vậy chứ?
Gả không được thì sẽ là nỗi sỉ nhục của gia
môn, đây mới là điều Lý thị lo lắng nhất. Về phần hạnh phúc của Âu Dương Khả, bà một chút cũng không hề quan tâm. Bạc bẽo đến như vậy, Âu Dương
Noãn sớm đã hiểu rõ. Nàng có chút cảm thán, năm đó trán nàng bị thương,
Tổ mẫu cũng như bây giờ không một chút quan tâm. Có chăng chỉ là sự tiếc nuối khi tương lai nàng lại không thể gả vào nhà quyền quý để làm rạng
danh thêm cho Âu Dương gia. Cũng chưa từng vì đứa con mà mình sinh ra lo lắng nửa phần, Tổ mẫu như vậy, đúng là làm đau lòng người khác. Âu
Dương Khả hôm nay rơi vào kết cục như vậy, tất cả đều do một tay nàng ta tạo ra. Nếu hôm đó Âu Dương Khả không còn ôm hy vọng với Tô Ngọc Lâu,
cứ an ổn ở Lê Hương viện dưỡng thương hoặc là nàng ta không có ý xấu
muốn đẩy Âu Dương Noãn xuống nước thì cũng không đến mức rơi vào hoàn
cảnh như vây. Hết thảy đều là nàng ta tự gieo gió gặt bão, chẳng trách
được người khác.
Âu Dương Noãn hỏi: “Trương mama, về sau muội muội đi lại có phải có khó khăn?”
Trên mặt Trương mama có chút tiếc hận, nói: “Nghe nói đi đứng thì không đáng ngại. Chỉ là không thể chạy nhảy, hơn nữa tuy rằng có thể đi lại bình
thường nhưng cũng có chút khập khiễng, nếu nhìn thì sẽ phát hiện ra!”
Lý thị lắc đầu nói: “Ta đã sớm cảnh cáo, Khả Nhi sớm muộn gì cũng sẽ bị
Thiên sát cô tinh kia khắc. Nữ nhân chết tiệt kia lại cứ quyết giữ ý
mình, đúng là không biết cái gì gọi là đúng đắn!”
Âu Dương Noãn nhìn Lý thị một cái, thấy phật châu trong tay bà siết nhanh, trong mắt mơ hồ có sự chán ghét thoáng hiện.
Đúng lúc này, Ngọc Mai cầm một bái thiếp vàng tiến vào, tươi cười trên mặt
cũng đủ để xua đi không khí trầm mặc này: “Lão thái thái, Đại công chúa
sai người đến đưa bái thiếp. Nói hoa biệt viện vừa nở, mời phu nhân cùng các tiểu thư phủ chúng ta cùng qua thưởng hoa!”
“Thật sao?” Lý
thị lập tức đứng lên, những nếp nhăn trên nét mặt già nua cũng đều giãn
ra. Thấy mọi người đều đang nhìn mới ý thức được bản thân nhất thời cao
hứng mà có chút luống cuống.
Nhưng cũng là khó trách. Đại công
chúa hằng năm đều tổ chức thi hội hoặc yến hội ngắm hoa. Trong sự kiện
này những người được mời không chỉ có các vị phu nhân, quý nữ các nhà
quyền quý, Trạng nguyên hoa thám, càng không thể thiếu các hoàng tôn
công tử. Bởi vậy bái thiếp khó cầu, bao nhiêu người phải cúi đầu mong
nhận được bái thiếp. Âu Dương gia tuy rằng cũng được coi như nhà cao cửa rộng nhưng lại chưa từng lui tới phủ Đại công chúa. Năm trước căn bản
là không nhận được loại bái thiếp này, nhưng năm nay công chúa lại phái
người đưa tới, làm sao Lý thị lại không cao hứng được chứ? Bởi vì bà
hiểu được, nhận được bái thiếp này Âu Dương gia từ nay có thể cứ như vậy tiến vào giao thiệp với giới quý tộc.
Lý thị biết, Đại công chúa chưa năm nào đưa bái thiếp đến Âu Dương phủ, bà cùng đối phương cũng
chỉ gặp mặt một lần ở Trữ quốc am, nhưng lại cũng không phải là vui vẻ
gì. Bây giờ người ta lại đưa bái thiếp, chắc chắn không phải vì lão thái bà này….Ánh mắt Lý thị không tự chủ mà dừng trên người Âu Dương Noãn,
cười lại càng thân thiết: “Noãn nhi, cái này cũng cần phải chuẩn bị một
chút!” Nói xong lại quay đầu nói với Trương mama: “Ngươi đi đến Cẩm Tú
mời các sư phụ đến đây, thay đại tiểu thư đo may mấy bộ y phục!”
“Tổ mẫu, năm ngoái Noãn Nhi đã có may bốn bộ, chọn ra một bộ trong đó là được rồi!” Âu Dương Noãn vội vàng từ chối.
“Con đúng là hài tử ngốc, yến hội ngắm hoa của Đại công chúa sao có thể qua
loa, con đi ra ngoài là mặt mũi của Âu Dương gia chúng ta! Không thể để
người khác chê cười. Trương mama, lấy tráp trang sức của ta đến đây!”
“Dạ!” Trương mama cười dài rời đi, lát sau liền mang một tráp gỗ đàn chạm
rỗng khắc hoa đến nói: “Đại tiểu thư nhìn xem, trang sức trong này có
hợp ý tiểu thư không?”
Tráp vừa mở ra liền thấy các loại trâm
vàng, châu ngọc, hoa cài đầu bạch kim, trâm cài, vòng tay….đang nằm
trong tráp. Đúng là mỹ ngọc quý báu, bảo thạch phát sáng, kim bích huy
hoàng chiếu lên làm mờ mắt người xem. Trong nhất thời ánh mắt mọi người
đều sáng lên. Bọn nha hoàn tròn mắt kinh ngạc. Âu Dương Noãn chỉ nhìn
thoáng qua liền biết mấy thứ này được chế tác cầu kỳ khéo léo. Tất cả
đều là thượng đẳng, giá trị rất xa xỉ, quan trọng nhất đây đều là các
kiểu dáng đang thịnh hành mà các tiểu thư quý tộc ưa dùng. Lý thị chỉ là một lão thái thái, đối với ăn mặc đã sớm không còn hao tốn tâm tư như
vậy rồi, làm sao có thể có được những thứ này? Trừ phi bà đã sớm có
chuẩn bị. Âu Dương Noãn khẽ cười nói: “Đa tạ tổ mẫu, để Noãn Nhi chọn
một cái!”
Âu Dương Noãn đi qua, chọn một sợi dây bạc dài có chạm
khắc hoa đơn giản. Lý thị nhìn rất thuần khiết nhưng lại lắc đầu nói:
“Cái này không tốt!” Bà liền đứng dậy, đi đến nhìn bên trong tráp cả nửa ngày, rồi lấy một cây trâm ngọc có nhiều hoa nhiều màu, nhẹ nhàng mà mỹ miều. Lý thị tự mình cài lên đầu Âu Dương Noãn rồi cười nói: “Cái này
mới xứng với Noãn Nhi của chúng ta. Không cần chọn nữa, tất cả mang về
hết đi!”
Trong lòng Âu Dương Noãn sớm đã dự liệu được nhưng vẫn
làm vẻ bất ngờ nói: “Tô mẫu ưu ái, Noãn Nhi xin khắc ghi trong lòng. Chỉ là mấy thứ này thật sự rất trân quý, Noãn Nhi không dám nhận!”
Lý thị sờ hồ điệp trên trâm cài nói: “Vốn những thứ này là chuẩn bị cho con. Nhận lấy đi, con với Tổ mẫu còn khách khí gì nữa?”
Âu Dương Noãn luôn miệng từ chối nhưng Lý thị lại vẫn kiên trì nên mới nhẹ giọng nói: “Đa tạ tổ mẫu!” Nói xong nàng lại nhìn Lý thị do dự nói: “Tổ mẫu, muội muội cũng đi cùng chúng ta chứ?”
Lý thị nhíu mày nói:
“Nó đi làm cái gì! Đại công chúa cũng đâu mời nó, huống hồ bây giờ để nó lộ mặt ra ngoài không phải sẽ rất mất mặt sao? Con cũng biết yến hội
này có bao nhiêu người tham gia, nếu để nó đi không phải đang nói với
tất cả mọi người Âu Dương gia ta có nữ nhi bị tật sao? Tương lai hôn sự
của con cũng sẽ bị ảnh hưởng. Noãn nhi, con đừng là điều ngớ ngẩn nữa!”
“Nhưng…muội muội vẫn còn trẻ. Lúc trước những nơi náo nhiệt như vậy muội ấy đều có
mặt. Nếu lần này lại nói không cho đi, chỉ sợ muội lại làm loạn…” Trên
mặt Âu Dương Noãn lộ ra sự do dự cùng thần sắc không đành lòng.
Lý thị lắc đầu nói: “Mặc kệ như thế nào, ta cũng không cho nó đi. Không
nói đến chuyện mất thể diện, Âu Dương gia ta còn bị không ít lời đàm
tiếu. Nếu có người hỏi đang êm đẹp chân tại sao bị thương, chẳng lẽ lại
đi nói với bọn họ là do Thiên Sát cô tinh khắc sao? Tốt xấu gì Âu Dương
gia cũng muốn giữ lại chút mặt mũi, con không cần lo lắng. Mẫu thân cùng Khả Nhi ta sẽ tự biết cách, đến ngày đó con cứ mang theo Tước Nhi cùng
đi là được!”
….
Trở lại Noãn các đã là nửa canh giờ sau,
các tú nương ở Cẩm Tú các cũng đã đến mời Âu Dương Noãn lựa chọn chất
liệu cùng màu sắc gấm vóc. Trước khi đi còn chắc chắn sẽ làm hết xong
xuôi trước khi yến hội. Âu Dương Noãn thưởng cho một túi hương thêu hoa
mai, Cao tú nương cầm lấy vui vẻ ra mặt: “Đa tạ Đại tiểu thư! Ngài yên
tâm, ta sẽ cho ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, nhất định sẽ không giao trễ.
Trong yến hội ngắm hoa của Đại công chúa lần này, tiểu thư nhất định sẽ diễm áp quần phương!”
(Diễm áp quần phương: vẻ xinh đẹp áp đảo những người còn lại, chỉ vẻ xinh đẹp quá mức nổi bật)
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Nếu như vậy xin đa tạ Cao sư nương!”
Hồng Ngọc bên cạnh cũng cười nói: “Cao sư nương, nghe nói gần đây Cẩm Tú các rất náo nhiệt a!”
Tươi cười trên mặt Cao tú nương thập phần mở rộng, chân thành nói: “Đúng
vậy, các vị thiên kim đều gấp gáp muốn có những y phục mới. Nghe nói lần này không chỉ là yến hội ngắm hoa đơn thuần, các hoàng tôn công tử cũng đến a, thật sự là rất náo nhiệt! Là sự kiện hiếm có trong kinh đô!” Nói xong lại thần bí mỉm cười nói với Âu Dương Noãn: “Đại tiểu thư, nghe
nói Minh quận vương cũng sẽ tham dự. Các vị tiểu thư rất hưng phấn, muốn thấy được phong thái của ngài ấy!”
Âu Dương Noãn có chút suy
nghĩ rồi gật gật đầu, mấy ngày trước tình hình Minh quận vương hồi kinh
nàng đã được nghe Tước nhi hai mắt tỏa sáng nói vô số lần.
Lần
này nhận lệnh đi bình định, Minh quận vương dẫn theo ngàn quân thiết kỵ, tập kích quân doanh Nam Cương, đốt sạch lương thảo. Nam Vương bỏ chạy,
Minh quận vương tự mình dẫn ba ngàn kỵ binh tập kích trực diện. Mười vạn quân đội Nam Cương tháo chạy ngàn dặm, hắn trước trận chém giết ba mươi tướng sĩ quân địch. Ngay cả Nam Vương thế tử cũng chết dưới đao của
hắn, làm nguyên khí của phản quân tổn thất nặng nề. Từ đó uy danh của
Minh quận vương tại Nam Cương danh chấn thiên hạ.
Nhưng mười ngày sau lại xảy ra tình hình nguy cấp. Thứ sử Linh Châu Chu Trữ cấu kết với Nam vương chạy trốn, tự mình lập vương. Minh quận vương lại phụng chỉ
chinh phạt, một mặt đem quân địch ngăn cản trước Ngưng Sơn Quan cách
trở. Một mặt đi đường vòng Quỳnh Châu, ngay tại nơi núi non trùng điệp
khai đao tiêu diệt. Xuất kỳ bất ý đánh thẳng vào trung tâm phản quân, ven đường lại gặp phản quân Nam
vương chạy trốn. Nam vương dùng kế trá hình cải trang trà trộn vào giết
hại hơn mười lãnh tướng Đại Lịch. Minh quận vương giận dữ, giệt hết Nam
tộc, thừa thế đại phá Linh Châu, đem Chu Trữ cùng hơn trăm quan viên
phản loạn bêu đầu thị chúng. Ba tháng sau Minh quận vương san bằng phản
loạn Nam Cương, lấy công huân hiển hách nổi danh thiên hạ. Đại quân khải hoàn trở về, hướng dã phấn chấn, Hoàng Thượng còn quyết định tự mình ra khỏi thành chờ đón. Nhưng do tuổi tác đã cao nên đã lệnh cho Hoàng thái tôn suất lĩnh bách quan ra nghênh đón thay Đại thiên tử ban thưởng ba
quân.
(Xuất kỳ bất ý: đánh lúc đối phương không phòng bị, tập kích bất ngờ)
Đại quân trở về rất rầm rộ, nhưng Âu Dương Noãn lại không có duyên nhìn
thấy. Nàng chỉ biết là Âu Dương Tước sùng bái vị Minh quận vương này đến không còn lời để nói. Đồng thời nàng cũng hiểu rõ, Minh quận vương nay
đắc ý, tự nhiên sẽ có người nhìn không vừa mắt. Ví dụ như vị Tần Vương
Thế tử đen tối kia…
Lúc Cao tú nương đi ra ngoài, Âu Dương Tước
cũng vừa đến. Mắt sáng long lanh nói: “Tỷ tỷ, Công chúa tổ chức yến hội
ngắm hoa, Tổ mẫu nói đệ cũng có thể đi! Là sự thật?”
Ngón tay như bạch ngọc của Âu Dương Noãn gạt đi sợi tóc trước trán hắn, giả bộ nói:
“Đệ không phải là không thích tham gia mấy cái náo nhiệt này sao? Tỷ tỷ
có thể hiểu được, tỷ sẽ nói với tổ mẫu không cần bắt đệ tham gia!”
“A!” Âu Dương Tước lộ ra vẻ mặt uể oải, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
Nhưng nhìn nhìn Âu Dương Noãn lại không dám mở miệng thỉnh cầu.
Âu Dương Noãn nhìn hắn rồi phì cười nói: “Dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Đệ không muốn thấy vị anh hùng trong lòng đệ hả?”
“Tỷ tỷ, tỷ gạt ta. Tỷ sẽ dẫn đệ theo đúng không?” Âu Dương Tước ngước lên, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng.
Âu Dương Noãn nhẹ giọng thở dài nói: “Xem ra đệ thực sự rất thích vị Minh quân vương này!”
“Đó là đương nhiên!” Âu Dương Tước ưỡn ngực, dùng sức gật đầu. Giống như là muốn cho Âu Dương Noãn thấy trong lòng hắn tràn ngập sự sùng bái.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Thân tín mưu sĩ bên người hắn nhiều như vậy,
chỉ cần người không quá ngu ngốc thì sẽ không đến mức đại bại trở về. Đệ làm gì mà sùng bái như vậy?”
“Tỷ tỷ, lần này Minh quận vương
xuất chinh, ở Nam Cương chưa tới một ngày liền công chiếm tam thành,
thiêu hết lương thảo của quân địch, trước sau chỉ dùng ba ngàn người
liền đánh tan hai vạn, năm vạn, bảy vạn, tám vạn…cuối cùng là mười vạn
binh lính tinh nhuệ của Nam Vương. Lần này đi chinh phạt, ngài ấy đã
bình định mười hai thành, trải qua mười bảy trận chiến lớn nhỏ, sở hướng vô địch, cũng không phải dựa vào mưu sĩ tướng lãnh thay hắn đấu tranh
anh dũng!”
Âu Dương Noãn cười nói: “Những lời này tỷ đã nghe đệ
nói khoảng, hừm…một, hai, ba…bảy lần a! Nghe nhiều đến lỗ tai cũng muốn
đóng kén rồi. Có lẽ vị Minh quận vương này trời sinh đã có ba đầu sáu
tay cũng không biết chừng? Nếu đệ thấy hắn khẳng định sẽ rất sợ hãi, đến lúc đó đừng tìm tỷ tỷ khóc nhè!”
“Tỷ tỷ, đệ mới không như
vậy!”Âu Dương Tước bỗng trịnh trọng lạ thường, “Tương lai đệ nhất định
sẽ giống Minh quận vương lãnh binh xuất chinh!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói: “Đó cũng là chuyện của tương lai, đệ trước hết đọc kinh thư của đệ đi đã!”
Âu Dương Tước nhìn trên các loại trang sức rực rỡ muôn màu trên bàn, không tự chủ được có chút thất vọng, hắn nhìn Âu Dương Noãn nói: “Tỷ tỷ,
người không biết các công tử quyền thế đồng môn với đệ không hề có chút
lý tưởng. Bọn họ chỉ biết cả ngày hưởng thụ trên lầu các xa xỉ, ngồi
thuyền cưỡi ngựa, sưu tầm châu báu, sống cuộc sống cẩm y ngọc thực. Căn
bản không chút chú tâm đọc sách, nếu cứ đi theo bọn họ cái gì cũng không học được!”
Âu Dương Noãn cầm một trâm cài hoa tương thuý trong
suốt lên thưởng thức. Trong mắt có quang hoa vô hạn, miệng lại thản
nhiên nói: “Tước Nhi, phụ thân cho đệ đọc sách cũng là vì muốn mưu cầu
tiền đồ tốt cho đệ. Mặt khác là muốn đệ đi kết giao với quý nhân. Đệ chỉ thấy bọn họ đều là cưỡi ngựa chọi gà, chơi các trò chơi khoái hoạt
nhưng đệ đâu biết đằng sau đó là biết bao chủ ý. Những đồng môn của đệ
đều là thiếu niên quý tộc, xuất thân quyền quý, những tính toán quan hệ
sau lưng rất rắc rối, không phải là những người dễ chọc vào. Đệ ở học
viện đọc sách bọn họ càng thể hiện sự hoang đường không kiềm chế đệ lại
càng phải cần cù, học bản lĩnh, phải lưu tâm hơn hết những người khác.
Lưu tâm chuyện thiên hạ, lưu tâm đến lời nói. Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương. Đệ muốn học tập hết thảy thì càng phải lưu tâm mọi điều!”
(Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương: tinh
thông thế sự đều nhờ vào học vấn, hiểu hết nhân tình mới đạt tới văn
chương)
Âu Dương Tước nghe nàng nói như vậy, trong lòng cũng có
chút mâu thuẫn. Hắn thực sự rất chán ghét những tật xấu trên người bọn
công tử quý tộc này, càng chán ghét những sắc mặt cấu kết cùng leo lên
đáng ghê tởm của bọn họ. Nhưng là…..hắn biết tỷ tỷ không có nói sai, mấy ngày nay hắn chính mắt thấy tỷ tỷ cực khổ sưu tập những thi từ bút tích của Đại công chúa, rồi lại khắc khổ bắt chước chữ đại công chúa. Tỷ tỷ
vốn muốn làm điều gì là phải làm bằng được, luyện chữ Đại công chúa đến
thuần thục thấu trong tim. Suốt ngày tìm hiểu Đại công chúa thích cái
gì, ghét cái gì, nàng muốn đi vào thế giới nội tâm của công chúa để
giành được sự ưu ái của người.
“Tỷ tỷ, tỷ làm vậy quả thực quá
mệt mỏi. Bọn người trong học viện này dù tài trí hơn người, đọc vạn cuốn sách nhưng lòng dạ cũng hẹp hòi, suốt ngày khinh thường người khác. Có
khi nhìn thấy người khác bị bắt nạt, nếu không phải vui sướng khi người
khác gặp hoạ thì cũng chỉ bo bo giữ mình, rất ít khi bênh vực lẽ phải.
Nhìn thấy người có quyền thế cho dù không phải a dua nịnh hót, chạy theo xu nịnh thì cũng là cúi đầu trước bọn họ….Chẳng lẽ tỷ tỷ người là một
nữ tử cũng phải miễn cưỡng mình như vậy sao?” Trong ánh mắt Âu Dương
Tước hơi hơi có ngân quang hiện lên.
Phương mama nhìn Đại thiếu
gia, trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Đại tiểu thư càng ngày càng lợi hại, nhưng đại thiếu gia….tính cách lại rất giống phu nhân đã mất.
Chính trực là chính trực, nhưng nếu quá giữ sự thanh cao lại không phải
là chuyện tốt.
“Miễn cưỡng?” Trên mặt Âu Dương Noãn thế nhưng lại lộ ra một tia cười đạm, nói: “Cái gì mà miễn cưỡng? Nông dân suốt ngày
làm lụng vất vả, đổ mồ hôi nước mắt chỉ cầu một nhà có thể ấm no mà
không thể. Chúng ta lại suốt ngày cẩm y ngọc thực, hưởng thụ phú quý,
bất quá chỉ trả giá một chút lại là cái gì? Có một chút này mà cũng kêu
mệt sao? Dưới bầu trời này, toàn thiên hạ đều thuộc về hoàng tộc, quan
phủ cũng thuộc về hoàng gia, chỉ cần có thể mang đến niềm vui cho Thánh
Thượng là được rồi. Ngài ấy là chân mệnh Thiên tử, người trong thiên hạ
này có ai lại dám cãi lời. Lời của Hoàng Thượng là thánh dụ, chính là
vàng, là ngọc. Cho dù ngươi có phạm tội ác tày trời, hắn nói ngươi vô
tội thì chính là vô tội. Còn cho dù ngươi vô tội, nếu hắn nói ngươi có
tội thì chính là có tội. Vinh nhục của một gia tộc, tất cả đều phải tiếp cận hắn, lấy lòng hắn. Nhưng lấy lòng nói dễ hơn làm, đệ cho rằng những người trong hoàng tộc sẽ vô duyên vô cớ mà thích đệ sao? Tước nhi, đệ
phải nhớ kỹ, vì đại cục, vì thực hiện khát vọng, muốn đệ đi làm một con
cẩu, đệ cũng phải làm theo!”
Âu Dương Tước bị những lý do này
chất vấn cho ngây ngốc, hắn không thể tưởng tượng được tỷ tỷ vẫn luôn ở
trong khuê phòng làm sao lại có những hiểu biết như vậy? Những lời nàng
nói cùng những gì hắn học trong đạo thánh nhân hoàn toàn ngược lại…
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Đệ nói những đồng môn của đệ đều là con
cháu quý tộc kiêu căng, như vậy đệ hãy từ trên người bọn họ học cách hàm dưỡng sức chịu đựng, rèn luyện bản thân hỉ nộ không thể hiện ra mặt.
Bọn họ đều là ngoài mặt ra vẻ thanh cao nhưng sau lưng đều muốn leo lên
quý nhân quyền quý. Đệ sẽ học các thủ đoạn lấy lòng, tự thể nghiệm bản
thân. Tỷ muốn đệ từ mỗi một hành động mỗi một biểu tình của bọn họ sẽ
biết được tâm tư bọn họ nghĩ gì! Nếu có một ngày đệ có thể làm cho tất
cả mọi người đều thích đệ, tán thưởng đệ, tỷ liền sẽ cho đệ vào quân
ngũ!”