Đứa con thân sinh có
thể lập tức mất đi, Lão thái quân rốt cục cũng không chịu nổi nữa, cố
gắng quay sang bên cạnh, cắn răng nói: “Đi mời Hoàng trưởng tôn đến
đây!”
Lâm Nguyên Hinh gắt gao cắn môi, ngực phát đau mãnh liệt, hai vai run run.
Lâm Văn Long có thể chống đỡ bao lâu?
Có lẽ là một canh giờ. Cũng có thể là ngay lúc này, sẽ chết.
Âu Dương Noãn biết, tử thần đang ngày càng gần Lâm Văn Long. Nàng giống
như nhìn thấy một bóng đen âm trầm, dần dần che đi tất cả ánh sáng trước mắt khiến nàng không thể nhúc nhích.
Nàng bắt buộc bản thân
phải trấn định lại, nhưng thân thể vẫn không nhịn được mà phát run rất
nhỏ. Nàng nhẹ giọng nói: “Lão thái quân, ý người là….”
Lão thái quân lại nhìn phía ngoài cửa sổ, hơi hơi nhắm mắt nói: “Hiện tại chờ một chút!”
Chờ? Bây giờ cửu cửu vẫn còn thời gian để chờ sao? Âu Dương Noãn nhìn về
phía giường, từng trận rên rỉ thống khổ đánh thẳng vào tai. Trong ánh
mắt nàng xẹt qua một tia không đành lòng.
Tiếu Diễn rất nhanh đã tới. Nhưng khiến người ta kinh ngạc hơn là, bên người hắn thế nhưng còn có Tiếu Trọng Hoa.
Sắc mặt Minh quận vương như thiển ngọc, đáy mắt như hồ sâu. Hắn bước nhanh
vào, nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn rồi đến thẳng giường, cẩn thận xem
xét bệnh trạng Lâm Văn Long.
Lát sau, hắn quay đầu, sắc mặt trầm xuống: “Hầu gia bị trúng độc một loại thảo dược!”
Thanh âm hắn trầm thấp, rất trầm, lại mang theo một loại chắc chắn tự tin.
Lâm Nguyên Hinh kinh ngạc nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ thật sự là Nhị thúc….”
Nói được một nửa liền tự giác bản thân lỡ lời, liền cắn môi. Sắc môi
trắng bệch ban đầu lúc này lại thêm một mảng màu đỏ.
Tiếu Diễn nhìn Lâm Nguyên Hinh, cúi đầu nói: “Đừng lo, ta sẽ nghĩ cách!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn vào mắt hắn, chỉ cảm thấy cặp mắt vốn trong trẻo lạnh
lùng đó lúc này lại phá lệ mang theo sự thân thiết nhẹ nhàng, không hề
che dấu.
“Người đâu, mau mang Nhị tiểu thư trở về!” Trầm thị lau nước mắt, trầm giọng nói.
Lâm Nguyên Hinh rất nhanh sẽ gả vào phủ Thái tử, ở lại đây lâu sẽ không
được thỏa đáng. Nhưng Tiếu Diễn lại nâng tay ngăn cản: “Việc cấp bách,
mọi việc đều có ngoại lệ. Không cần quá để ý!” Nói xong hắn lại nhìn
Tiếu Trọng Hoa: “Ngươi xác định?”
Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu,
nhìn mọi người nói: “Sau tai Hầu gia có một điểm đỏ. Nếu ta không nhìn
lầm thì đó là phấn hoa một loại thực vật, tên là phiên mộc. Loại phấn
hoa này mỗi khi đến mùa xuân sẽ theo gió phiêu tán khắp nơi. Người bình
thường hít phải thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu là người thân thể
suy nhược liền sẽ đau đầu chóng mặt, cuối cùng vì hít thở không thông mà chết. Thực tế mà nói thì đây chỉ là một loại phấn hoa bình thường,
không thể nói rõ là độc dược nên dùng ngân châm thì không thể nghiệm ra. Nhưng thân thể Hầu gia suy nhược như vậy, chỉ cần dính một chút thì sẽ
mất mạng!”
“Làm sao có thể? Nếu thật sự như vậy, lão phu sao lại chưa từng thấy qua?” Đại phu kinh ngạc nói.
Tiếu Trọng Hoa nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thực ra rất ít người biết đến tác
dụng của loại phấn hoa này. Trong quân doanh từng có không ít binh sĩ bị thương vì hít phải loại phấn hoa này mà chết. Người bình thường tuyệt
đối không thể nhận biết được, lại càng không hiểu được cách sử dụng!”
“Là hắn! Nhất định là hắn!”
Hoài nghi trong lòng Lâm Chi Nhiễm đã được xác định, hắn nhanh chóng xoay
người bước nhanh ra ngoài. Lão thái quân lớn tiếng nói: “Mau trở lại cho ta!”
Thế nhưng Lâm Chi Nhiễm lại nửa điểm cũng không để ý. Ngay
lúc đó một bóng người nhanh nhẹn chắn trước mặt hắn: “Biểu ca! Huynh
không có chứng cớ, cứ như vậy mà đi tìm hắn cũng vô dụng!”
Thanh âm Âu Dương Noãn rất lạnh, lạnh đến gần như là vô tình. Nhưng bên trong dường như hơi hơi phát run, trong mắt cũng hàm chứa nước mắt, chỉ có
Lâm Chi Nhiễm đang đứng rất gần nàng mới có thể thấy được.
Hắn
nhìn thật sâu vào mắt nàng, cơ hồ như bị đau xót trong đó đả động…Cuối
cùng hắn hít sâu một hơi, rất nhanh liền quay người lại lớn tiếng nói:
“Minh quận vương, ngài có biện pháp gì không?”
Tiếu Trọng Hoa
nhìn thoáng qua sắc mặt tuyết trắng, lần đầu tiên mất đi bình tĩnh trước mặt người khác của Âu Dương Noãn, lẳng lặng nói: “Hầu gia thân mình quá suy yếu, đã không còn phương pháp cứu mạng. Chỉ có thể dùng cỏ linh chi ngàn năm để duy trì!”
“Vậy có thể duy trì được bao lâu?” Lão thái quân ngưng thanh hỏi, trong ánh mắt hàm chứa bi thương sâu sắc.
“Nhiều nhất là mấy ngày….!” Tiếu Trọng Hoa nói được một nửa, giương mắt thấy
thần sắc Âu Dương Noãn càng thêm tái nhợt, lời còn chưa nói cũng không
tính nói nữa.
“Vài ngày?” Ngón tay Lão thái quân càng nắm chặt,
nhanh đến mức bàn tay bắt đầu run nhè nhẹ. Cuối cùng phía cuối móng tay
cũng không chịu được lực ‘tách’ một tiếng bị bẻ gãy.
Âm thanh
này thật nhẹ nhưng lại giống như tiếng sấm nổ vang đánh thẳng vào ngực
Âu Dương Noãn khiến nàng đau đớn. Nàng bước nhanh đến bên người Lão thái quân: “Ngoại tổ mẫu, người hãy bảo trọng…”
Trầm thị bên kia đang dồn dập phân phó nha đầu đi lấy cỏ linh chi ngàn năm đến. Lão thái quân mệt mỏi lắc đầu rồi đột nhiên ngẩng mạnh đầu trịnh trọng thi lễ với
Tiếu Diễn. Hắn liền hoảng sợ vội hỏi: “Ngài có gì cứ nói thẳng là được
rồi, không cần làm vậy!”
Lão thái quân nhẹ nhàng cười, tươi cười
kia lại giống như hồ nước bị đóng băng vạn năm, hàn khí lan vào trong
mắt: “Cầu điện hạ trước tiên nhanh chóng tổ chức hôn lễ!”
Hôn lễ? Lâm Nguyên Hinh ở một bên nghe vậy. Trong mắt đau đớn chợt lóe, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng đều có hương vị chua xót chắn mạnh nơi yết
hầu, khàn khàn nói: “Lão thái quân! Phụ thân sinh tử chưa biết, con sao
có thể….”
Âu Dương Noãn đúng lúc bắt được cánh tay đối phương, ngăn không cho nàng ta nói tiếp.
Tiếu Diễn trầm tư một lát rồi trịnh trọng gật gật đầu với Lão thái quân:
“Ngài yên tâm. Bên phía Thánh Thượng, ta sẽ tự mình đi nói!”
Hôn
kỳ phải do khâm thiên giám hạch chuẩn, một khi đã đính hạ thì là đại sự
không thể tùy ý sửa đổi. Tiếu Diễn hứa hẹn như vậy, nhất định là đã có
chuẩn bị để vượt qua hết thảy khó khăn.
Âu Dương Noãn nhìn nam nhân này, lần đầu tiên đối với hôn nhân của Lâm Nguyên Hinh có một chút tin tưởng.
“Như thế, ta đây xin bái tạ!” Lão thái quân không để ý Tiếu Diễn ngăn trở, lại thi lễ.
Trầm thị thật cẩn thận mở miệng: “Trịnh gia nơi đó...”
Âu Dương Noãn nghe vậy, trong lòng tuy rằng cũng kinh nhảy một chút nhưng
lại cẩn thận hơn quan sát vẻ mặt của Lâm Chi Nhiễm. Nhưng vẻ mặt hắn lại thập phần lạnh nhạt, dường như chuyện đó cùng hắn không có nửa điểm vấn đề.
Tiếu Diễn nói: “Trịnh gia….ta sẽ nhờ người đức cao vọng trọng đi nói tốt một chút!”
Sinh tử phụ thân, nhưng nơi này ưu tiên lo lắng không phải làm sao để trị
liệu mà là làm sao để kéo dài thời gian một chút, nhanh chóng tổ chức
hôn sự cho nữ nhi.
Lâm Nguyên Hinh tuy rằng có thể hiểu được
nhưng tình cảm là không thể nào che dấu cho nên không khỏi cảm thấy bi
thương. Nàng dùng khăn tay che mặt, cúi đầu lặng lẽ khóc.
Lòng Âu Dương Noãn cũng tràn đầy bi thương, nhưng ánh mắt lại không một gợn
sóng. Nàng nhẹ nhàng đến bên cạnh Lâm Nguyên Hinh, không tiếng động đem
đối phương ôm chặt.
Cha mẹ mất đi, con cái phải túc trực bên linh cữu. Cứ như vậy Lâm Nguyên Hinh gả vào phủ Thái tử, Lâm Chi Nhiễm lấy
Trịnh tiểu thư không thể không hoãn. Đây là vấn đề thực tế, Âu Dương
Noãn so với ai khác đều rõ ràng.
Những chuyện này hết thảy là âm mưu của Lâm Văn Uyên, càng là như thế càng không thể để âm mưu của hắn
được thực hiện. Nghĩ đến đây nàng mấp máy môi, nỗ lực duy trì thanh âm
bình tĩnh: “Biểu tỷ, ta đưa tỷ về….”
Lâm Nguyên Hinh mê man nhìn nàng một cái, mờ mịt lắc lắc đầu. Âu Dương Noãn thở dài cũng không hề khuyên bảo.
“Vậy…thù của phụ thân? Chẳng lẽ tùy ý hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?” Lâm Nguyên Hinh kìm lòng không đậu mà hỏi.
Ánh mắt Lão thái quân kiên định nói: “Chuyện này…..Tuyệt đối phải xem như gặp chuyện không may!”
Trầm thị không dám tin nhìn Lão thái quân: “Ngài muốn mặc kệ sao?”
“Phải!” Lão thái quân trầm ngâm một lát, sau đó quyết đoán nói tiếp: “Chuyện
này không có bằng chứng, ai có thể chứng minh là do hắn làm? Nếu lúc này truy cứu khiến hắn chó cùng rứt giậu, chỉ sợ hôn sự của Nhiễm Nhi, Hinh Nhi cũng bị hắn phá hư!” Lão thái quân mặt mang ưu sắc.
Mắt Lâm Chi Nhiễm lộ ra hàn quang: “Tổ mẫu muốn qua loa áp chế việc này, cứ như vậy khiến phụ thân uổng mạng?”
Thanh âm Lão thái quân lạnh lùng: “Chuyện này phải ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó sẽ tính với hắn!”
Từ Tĩnh tâm các đi ra, tất cả mọi người đã không còn tâm tư để nói chuyện. Âu Dương Noãn đi cuối cùng, lúc đi xuống bậc thang đột nhiên bước hụt,
thiếu chút nữa là ngã. Một cánh tay đúng lúc đỡ lấy nàng: “Cẩn thận!”
Tiếu Trọng Hoa vốn đi phía trước lại quay lại giúp đỡ nàng. Mắt Âu Dương
Noãn thẳng tắp nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười. Lần này không hề có uyển
chuyển thản nhiên, có chăng chính là vài phần bi ai.
Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Nàng…..Chỉ là cửu cửu mà thôi, nhưng lại bi thương đến thế sao?”
“Quận vương, hôm nay ngài không phải đã thấy được tình cảnh của ta sao? Nếu
không phải ta tỉnh táo, hiện tại người bị giam giữ chờ xử lý bên kia
chính là ta! Thân bại danh liệt cũng là ta, ta từng giờ từng khắc luôn
phải đối mặt với đám sài lang này bất cứ lúc nào, ngài không phải cũng
thấy sao?”
Nói xong nàng rũ mắt xuống, lông mi thật dài che đi
ánh mắt, thế nhưng vẫn không ngăn được nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, chậm rãi thấm vào vạt áo nàng, biến mất như chưa từng tồn tại.
“Nàng muốn ta làm gì cho nàng?” Trong lòng Tiếu Trọng Hoa nóng lên một chút, ánh mắt nhìn nàng lại bình thường.
“Nếu tương lai có một ngày có thể báo thù cho cửu cửu. Ta mong quận vương có thể đứng ra làm chứng!”
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi thu tay lại, giường như có chút không thể tin mà bật cười: “Nàng quả nhiên đối với ta có sở cầu khác!”
Hắn chớp mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, mày không khỏi nhíu lại chặt
hơn. Đôi mắt đen híp lại, nhưng vẫn không dấu được tinh quang như cũ:
“Cầu Hoàng trưởng tôn không phải tốt hơn sao?”
Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Không! Người tìm ra được nguyên nhân là ngài. Chuyện này, chỉ ngài mới có thể làm!”
Ánh sáng lạnh trong mắt lập tức chuyển động, nhưng Tiếu Trọng Hoa lại nở nụ cười: “Muốn ta giúp nàng, hãy cho ta một lý do thuyết phục!”
“Ta cũng không có lý do nào có thể thuyết phục ngài. Bất quá chỉ là xin ngài rủ lòng thương hại mà thôi!”
Âu Dương Noãn liền lẳng lặng nhìn hắn. Rồi lại rũ lông mi xuống, nước mắt
lại lần nữa chảy xuống. Lần này Tiếu Trọng Hoa lại thấy rõ ràng nó chảy
xuống thấm vào y phục đẹp đẽ của nàng. Giống như một bàn tay vô hình, mơ hồ bóp lấy ngực hắn.
Âu Dương Noãn nghe thấy rõ ràng thanh âm của Tiếu Trọng Hoa nói: “Ta đáp ứng nàng!”
“Ta sẽ nhớ kỹ nợ quận vương một ân tình!” Âu Dương Noãn ngẩng đầu, thanh âm thập phần nhẹ nhàng từ tốn. Trong ngữ điệu thậm chí không có chút phập
phồng, nhẹ nhàng bâng quơ nói xong giống như đây là một chuyện rất bình
thường.
“Ta đáp ứng, vì đây là lần đầu tiên nàng rơi lệ trước mặt ta!” Căn cứ vào việc sớm biết nàng là có ý đồ khác. Tiếu Trọng Hoa mỉm
cười: “Nếu vì bản thân, nàng sẽ không cầu. Trấn quốc Hầu đối với nàng
thực sự quan trọng vậy sao?”
Âu Dương Noãn chậm rãi lắc đầu, cả người run run, không thể kiềm chế nói: “Ngài không hiểu…”
Rất nhiều năm về sau, hắn đều nhớ rõ vẻ mặt khi nàng nói những lời này, cũng nhớ rõ ba chữ kia.
”Tương lai, ta nhất định sẽ biết!” Hắn cười cười rồi xoay người rời đi.
Đêm đó, Tiếu Diễn đi suốt đêm tiến cung. Ngày hôm sau, ba đạo thánh chỉ liên tiếp được ban xuống.
Sắc phong Lâm Nguyên Hinh đích nữ Trấn quốc Hầu làm trắc phi của Hoàng trưởng tôn, ngay lập tức tiến hành hôn lễ.
Nghe thấy Trấn quốc Hầu bệnh nặng, Hoàng trưởng tôn thỉnh cầu sắc phong trưởng tử Lâm Chi Nhiễm kế thừa tước vị. Chuẩn tấu.
Tứ hôn Tào Vinh cùng Lâm Nguyên Nhu nữ nhi Lại Bộ Thị Lang, tùy ý thành hôn.
Ba đạo thánh chỉ này vừa ra, toàn kinh đô chấn động.
—————— đề lời nói với người xa lạ ——————
Có người hỏi, vì sao Thượng Thư đại nhân ngu xuẩn như vậy?
Trả lời: Lâm Văn Long vừa chết, Lâm Chi Nhiễm sẽ kế thừa tước vị, hắn chờ không được.
Có người hỏi, vì sao hắn có lá gan lớn dám hạ độc như vậy?
Ta nói: Thật ra đó không phải là độc mà là phấn hoa. Phấn hoa thì có thể nói là gió thổi vào, mọi người hiểu chưa?
Còn nữa, đây không phải tiểu thuyết lịch sử, tình tiết nhân vật đều là hư
cấu. Không cần quá truy cứu vấn đề hợp lý hay không hợp lý. Hahaha