Trong cung truyền chỉ đến, ban rất nhiều trân bảo quý trọng, Yến vương phủ tự nhiên phải vào cung tạ ơn.
Âu Dương Noãn ngồi trên xe bát bảo chu anh, đi theo xe có bốn mama và tám nha hoàn.
Trên đỉnh xe một chuỗi ngọc được khảm trân châu, gió từ cửa xe thổi vào,
trân châu va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, cực kỳ dễ
nghe.
Bên trong xe thiết kế rất đầy đủ, có thiết có án thư bút nghiên mực, khắp nơi lộ ra một loại tao nhã cao quý.
Xe ngựa này ban đầu là do Yến vương phi chuyên dụng, hiện tại lại dành cho Âu Dương Noãn.
Tiếu Trọng Hoa không lên xe ngựa mà cưỡi ngựa đi một bên. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn một tầng kim quang, nháy mắt liền trở nên sáng rọi không
cách nào có thể hình dung.
Hồng Ngọc xốc mành xe lên, kinh hô: “Tiểu thư, mau nhìn kìa!”
Âu Dương Noãn lật một trang sách, ngẩng đầu đã thấy trên tửu lâu bên ngoài không biết từ khi nào đã vây quanh không ít nữ tử. Đang hướng xe ngựa
nơi này nhìn đến, các nàng hình như là đang nhìn Tiếu Trọng Hoa.
Bất luận là phu nhân lớn tuổi hay nữ tử chưa xuất giá đều lộ vẻ mặt tán thưởng nhìn hắn.
Trong mắt đều toát lên vẻ hâm mộ, ngồi trong xe ngựa nàng thậm chí còn nghe thấy thanh âm tán thưởng của bọn họ.
“Minh quận vương quả thực như trong truyền thuyết vậy. Ngay cả bộ dáng cũng tuấn mỹ dị thường a!”
“Trong xe là Vĩnh An quận chúa sao? Không biết lớn lên nàng trông như thế nào?”
“Ngươi không nghe nói sao? Vĩnh An quận chúa trời sinh rất mỹ mạo. Hội hoa
đăng năm ấy không phải Dung quận chúa cũng đi xem đăng sao? Nàng không
biết đã làm mê mệt bao nhiêu thiếu niên. Vĩnh An quận chúa này nghe nói
cũng nổi danh không kém Dung quận chúa, thiết nghĩ chắc dung mạo cũng
không kém đâu!”
“Ai nói? Nếu thật sự xinh đẹp, tại sao lại ít khi lộ diện như vậy?”
“Nói không chừng là một người quái dị a!”
“Bất kể nàng có phải là người quái dị hay không, có thể gả cho Minh quận
vương thật sự phúc khí đã luyện từ kiếp trước. Thực hâm mộ a!”
Âu Dương Noãn cười cười, cũng không thèm để ý.
Thế nhân hơn phân nửa đều sẽ bị dung mạo mê hoặc. Liền ngay cả nay, thứ Thái tử thích chẳng phải là khuôn mặt này của nàng sao?
Nhưng trong mắt nàng, dung mạo cũng không hề quan trọng như vậy.
Xe ngựa đến Hưng thịnh môn phía nam Hoàng cung thì phải xuống xe đi bộ.
Bởi vì nơi này cách nội cung còn một quãng đường rất dài, cho nên Hoàng
thượng đặc ban ngồi liễn, lấy kỳ ân ngộ.
(Liễn: xe do người nâng)
Nhưng vô luận là ân ngộ thế nào, qua Xương Bình môn nhất định phải hạ liễn đi bộ. Tất cả mama nha hoàn đi theo đều không được vào.
Nhìn hoàng
thành trước mắt, ngói lưu ly màu vàng dưới ánh mặt trời đã khuất càng
rạng rỡ sinh huy, mái cong nhập vào phía chân trời.
Âu Dương Noãn đi giày thêu, dáng đi nghiêm cẩn. Ngay cả váy di động đều không phát ra tiếng, cử chỉ dáng vẻ đoan trang.
Đến Khúc hoa môn, có hai nội giám nhanh chóng đi ra. Một ở phía trước dẫn đường, một đi theo phía sau.
Tiếu Trọng Hoa dường như cũng đã quen thuộc con đường này, dáng đi vẫn trầm ổn bình thường.
Nhưng đối với Âu Dương Noãn mà nói, nàng ngoại trừ một lần đến phó cung yến
còn chưa từng một mình gặp Hoàng đế. Trong lòng thủy chung vẫn có chút
hơi hơi khẩn trương.
Đi theo nội giám xuyên qua hành lang gấp
khúc, mãi cho đến Noãn điện. Bởi vì vừa rồi đi bộ một hồi, trên người
nàng đã hơi hơi thấm mồ hôi.
Đến Noãn điện một cung nữ vén mành
lên cho họ bước vào. Trên người Tiếu Khâm Võ chính là thường phục màu
vàng thêu rồng của Hoàng đế.
Âu Dương Noãn cùng Tiếu Trọng Hoa liền quỳ xuống hành lễ.
“Mau bình thân, đều là người nhà cả!” Thái độ của Tiếu Khâm Võ thực hiền hòa, cùng với lúc là Thái tử không có gì khác biệt.
“Trọng Hoa thì cũng liền thôi, hắn bảo vệ cũng là giang sơn Tiếu gia. Về phần
Vĩnh An, trẫm còn chưa cám ơn ngươi trong thời khắc nguy cấp bảo vệ
huyết mạch của Thái tử. Ngươi là người có công lớn a!”
Nghe được
hai chữ có công, Âu Dương Noãn liền hít sâu một hơi. Nàng nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, ta chỉ là làm hết sức, tuyệt không dám nhận hai chữ có công
này!”
Hoàng đế cười nói: “Trẫm thật lòng muốn thưởng cho ngươi. Đừng khiêm tốn nữa, mau đứng lên đi!”
Âu Dương Noãn không biết nói gì nữa đành phải thật cẩn thận đứng dậy.
Tiếu Khâm Võ vừa mới bước qua tuổi năm mươi, vốn đang lúc tráng niên nhưng hiện tại trên đầu ông đã điểm hoa râm.
Trên gương mặt thậm chí còn rất nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt kia lại rất ôn hòa.
Hoàng đế lại hỏi không ít tình hình trên đường, Âu Dương Noãn đều từ tốn trả lời.
Tiếu Khâm Võ nghe được mày liền giãn ra, không khỏi hơi hơi nghiêng đầu.
Ban đầu bởi vì ông thấy dung mạo Âu Dương Noãn quá giống Lâm Uyển Thanh nên mới đặc biệt lưu ý đến nàng.
Nhưng hiện tại ông lại cảm thấy, trong ánh mắt Âu Dương Noãn có một sự thong
dong trầm ổn. Ánh mắt này đúng là rất hiếm thấy trên một nữ tử tầm tuổi
này.
Hoàng đế đương nhiên không biết Âu Dương Noãn trùng sinh lại một đời. Ông chỉ cảm thấy đứa nhỏ này dị thường trầm ổn, trong lòng
liền đối với nàng càng thêm ba phần yêu thích.
“Nghe nói ngươi
đưa đệ đệ ngươi đi quân doanh ở Thương Châu? Đệ tử quan lại trong kinh
thành này đều muốn vào tam đại doanh kiếm một chức quan nhàn tản!”
”Nhưng ngươi lại khác, cư nhiên đem đệ đệ đến nơi nguy hiểm như vậy. Ngươi sẽ
không lo lắng sao? Hay là ngươi muốn hắn tự kiến công lập nghiệp?”
Âu Dương Noãn im lặng một lát sau đó ngẩng đầu nói: “Hồi Bệ hạ, ta thân là tỷ tỷ, cùng ấu đệ từ nhỏ đã sống dựa vào nhau. Tuy có tổ mẫu nhưng tổ
mẫu tuổi tác cũng đã cao, không thể lúc nào cũng quan tâm đủ đầy. Tuy
nói có phụ thân nhưng người lại suốt ngày bận công vụ, không rảnh chiếu
cố hắn. Cho nên ta tất nhiên sẽ kiệt lực muốn ấu đệ thành tài!”
Nàng thành thật nói: “Thương Châu tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng là một nơi
có thể rèn luyện con người. Để đệ đệ đến đó, một là muốn hắn thông hiểu
đại nghĩa, có quốc gia chi niệm. Hai là muốn hắn rèn luyện bản thân để
không đến mức trở thành kẻ cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng!”
“Còn về phần kiến công lập nghiệp. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh xông pha đất
trời thì tự nhiên có thể sống yên. Ta tuy rằng chỉ là nữ tử nhưng cũng
biết cỗ vũ hắn kính trung báo viên, tuyệt sẽ không làm hắn hướng về phía công danh lợi lộc mà đi!”
Khi Âu Dương Noãn nói, ánh mắt chưa từng có chút do dự, hiển nhiên từng câu từng chữ đều xuất phát từ thật tâm.
Tiếu Khâm Võ gật gật đầu, cười nói: “Ngươi rất thật lòng!”
So với huân quý tử đệ suốt ngày ăn chơi thì đương nhiên để thiếu niên được tự rèn luyện bản thân sẽ rất tốt.
Lúc Âu Dương Noãn nói chuyện, Tiếu Trọng Hoa vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng.
Tiếu Khâm Võ rất chú ý đến điểm này liền cười nói: “Đại công chúa hôm nay cũng vào cung. Noãn Nhi, ngươi đến bái kiến đi!”
“Dạ!”
“Trọng Hoa, trẫm có việc muốn thương lượng với ngươi!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn, nàng liền hướng hắn mỉm cười.
Nàng cảm thấy, Tiếu Trọng Hoa tựa hồ như xem nàng là tiểu hài tử, cũng có lẽ là do hắn lo lắng cho nàng.
Tiếu Khâm Võ nhìn, trong lòng cười thầm: “Ngụy Nhiễm, mau mang Minh quận vương phi đi gặp đại công chúa!”
Từ sau khi tân đế đăng cơ, trong cung đổi mới rất nhiều thái giám cung nữ. Nay người tín nhiệm bên cạnh Hoàng đế là Ngụy thái giám. Hắn trầm giọng đáp vâng, lại hướng Âu Dương Noãn làm tư thế xin mời.
Đợi đến
khi ra khỏi Noãn điện, hắn liền mang theo Âu Dương Noãn một đường đi đến chỗ hành lang gấp khúc sáng ngời thì cười nói: “Nay thời tiết đã nóng
lên, Minh quận vương phi ngài hãy ở đây cho thoáng gió. Vừa rồi đại công chúa ở trong cung Thái hậu, nay chỉ sợ đã rời khỏi, lại cũng không biết đã xuất cung chưa? Nô tài đi trước xem một chút!”
Âu Dương Noãn
khẽ cau mày, Ngụy thái giám liền thức thời nói: “Ngài yên tâm, trong
cung sẽ không có người dám xông loạn. Ngài an tâm ở trong này chờ một
lát!”
Nói xong hắn để lại hai cung nữ ở bên cạnh nàng còn mình thì mang những người khác vội vàng rời đi.
Sau một lúc lâu, lại nghe thấy hai cung nữ phía sau quỳ xuống: “Thái tử điện hạ!”
Một đôi giày thêu màu đen dừng trước mặt Âu Dương Noãn. Vạt áo màu đỏ thắm, mặt trên dùng sợi tơ màu vàng thêu đồ án phong phú tinh mỹ, sắc thái
rực rỡ, hào quang rạng ngời.
“Bình thân!” Thanh âm trầm thấp hùng hậu, là thanh âm của nam tử trẻ tuổi.
Âu Dương Noãn ngẩng mạnh đầu lên, Tiếu Diễn đang đứng ngay trước mặt nàng. Một thân hoa phục màu đỏ thắm khiến hắn cao quý không ai sánh bằng.
Tuy rằng không tuấn mỹ bằng Tiếu Trọng Hoa nhưng lại có một loại hơi thở thanh quý không nói nên lời.
Âu Dương Noãn cố gắng kiềm chế cảm giác ớn lạnh trong lòng, nhanh chóng cúi đầu hành lễ.
Ánh mắt Tiếu Diễn hơi hơi chuyển, hắn cười lạnh nói với hai cung nữ phía sau: “Các ngươi lui xuống trước đi!”
Âu Dương Noãn âm thầm kinh ngạc, lại bất động thanh sắc nói: “Không cần!
Điện hạ, ta còn muốn đi bái kiến đại công chúa, mong ngài thứ tội! Ta
xin đi trước!”
Tiếu Diễn sớm đã thấy rõ sự khẩn trương của nàng,
lại chỉ mỉm cười không vạch trần. Nhưng thanh âm đã lạnh hơn ba phần:
“Còn không mau lui xuống!”
Cung nữ cả kinh, cũng không dám do dự nữa, nhanh chóng lui xuống.
Thanh âm Âu Dương Noãn liền có chút cứng ngắc: “Điện hạ muốn làm gì?”
Tiếu Diễn nhíu mày: “Ta hiện tại có thể làm gì? Ta chỉ là muốn nói chuyện với muội một chút thôi!”
Đúng vậy, hiện tại nàng đã có trượng phu, đối phương còn có thể làm gì được?
Theo thân phận của hắn, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như đoạt thê
tử của người khác. Truyền ra ngoài thì danh dự Thái tử của hắn liền bị
hủy hoàn toàn.
Huống chi Tiếu Trọng Hoa chính là xương cánh tay, Tiếu Diễn làm sao có thể tự chặt đi tay của mình?
”Điện hạ muốn nói cái gì?”
Tiếu Diễn nhìn nàng: “Khó có được cơ hội cùng muội đứng một mình. Sao lại đứng cách xa như vậy, sợ ta ăn muội sao?”