Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 380: Chương 380: Chương 177




Mộ Hương Tuyết hiển nhiên là phát hoảng, cúi nhanh đầu nói: “Minh quận vương an khang!”

Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu, Mộ Hương Tuyết liền lập tức vén rèm đi ra ngoài.

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, thu hết vẻ không được tự nhiên của đối phương vào trong mắt.

Đây không phải là biểu hiện muốn quyến rũ người khác. Cho tới bây giờ nàng thực sự cảm thấy, tâm lý phòng bị của mình quá nặng.

Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn, lại thấy nàng một mặt tươi cười thì không khỏi nói: “Không phải không thích nàng ta sao? Lần sau nếu lại đến cứ tìm cớ tránh đi là được, không cần phí tâm tư tiếp đón!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Tự nàng chạy tới đây, không lẽ ta phải đuổi nàng đi sao? Dù sao nàng cũng không có ý đồ gì xấu!”

“Oh?”

Tiếu Trọng Hoa có chút ngoài ý muốn nhìn Âu Dương Noãn: “Nghe ý của nàng thì tựa hồ như cách nhìn thay đổi rồi?”

Âu Dương Noãn tùy ý cười cười: “Không nói chuyện này nữa. Hiện tại cách thời gian dùng bữa còn sớm, có muốn ăn chút điểm tâm gì không? Phòng bếp mới làm hoa hồng toan giác cao, rất ngon, có muốn nếm thử không?”

Tiếu Trọng Hoa cười nói: “Từ khi nào thì nàng bắt đầu thích những thứ đó?”

Âu Dương Noãn cũng để ý, chỉ thuận miệng nói: “Là do phòng bếp làm rất ngon a!”

Tiếu Trọng Hoa nhìn nhìn sổ sách trên bàn, nhíu mày nói: “Đại tẩu đều đẩy hết mọi việc cho nàng sao?”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, tùy ý mở một quyển sổ sách nói: “Đại tẩu quả thực không am hiểu mấy thứ này, bị người ta lừa còn không biết. Chỉ trong tháng này, đã hao hụt đi vạn lượng bạc, tẩu ấy còn không rõ là có chuyện gì xảy ra!”

Tiếu Trọng Hoa gật gật đầu, nhẹ giọng nói:“Xem ra có người không muốn giao quyền lực đây mà. Chỉ là việc này nàng cũng không cần tự mình làm, ta sẽ phái một ít người đắc lực tạm thời đến quản!”

Làm nô tài rất quan trọng. Nhưng rất nhiều chuyện nô tài làm không đến. Ví dụ như trấn áp, nếu hôm nay đổi lại là một người khác ở đây, còn có thể xử lý được Tôn quản sự sao? Tất nhiên là không được rồi.

Âu Dương Noãn cười nói: “Chàng cũng quá coi thường ta rồi. Lúc trước ta quả thật cái gì cũng không hiểu nhưng mẫu thân đã bảo Đào cô cô dạy cho ta không ít. Mẫu thân thường nói, ta hiện tại đã là thê tử của chàng. Chỉ có thể đem mọi chuyện trong nhà quản lý tốt thì chàng mới có thể chuyên tâm xử lý chuyện trên triều. Trước mặt sau lưng cũng sẽ không phải phiền chàng nhiều. Những thứ đó ta đều nhớ kỹ!”

Tiếu Trọng Hoa chợt ngẩn ra, nhìn nàng nhẹ nhàng nói: “Noãn Nhi, ta cưới nàng không phải để cho nàng phải vất vả!”

Vất vả? Âu Dương Noãn bật cười, quản gia xử lý công việc là thứ mà nữ tử bắt buộc phải học. Mà tình hình hiện tại xem ra nàng cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, cũng không có gì khó xử. Thứ cần phải hao tâm chính là làm sao để đối phó với những quỷ kế sau lưng.

Nhìn nàng, trong lòng Tiếu Trọng Hoa liền mềm xuống. Trên tay dùng sức, liền đem nàng kéo vào lòng: “Chờ một chút!”

Âu Dương Noãn nghe lời hắn nói, thấy đôi mắt đen kịt của hắn, khóe miệng đang cười nhưng trong mắt lại không có nửa điểm ý cười. Tất cả đều nghiêm túc.

Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, hắn nói chờ một chút, là chờ cái gì đây?

Bữa tối dùng ở chính đường.

Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Noãn vừa đến chính đường liền nhìn thấy Đổng thị ngồi ở vị trí nữ chủ nhân. Bên cạnh là đại nha đầu đang cuộn tay áo rồi lấy khăn nóng lau tay. Tào di nương một bên đang đứng bày biện bát đũa.

Thế tử Tiếu Trọng Quân phá lệ đã ở đây, chỉ là sắc mặt trắng xanh, thấy Tiếu Trọng Hoa bước vào thì hơi hơi gật đầu.

Tiếu Trọng An cũng ngồi một bên, chính là vẻ mặt rất mất tự nhiên. Tiếu Trọng Vân con Tào di nương ngồi ở ghế cuối cùng, thấy bọn họ tiến vào thì lập tức đứng dậy thỉnh an.

Tôn Nhu Trữ cầm một ly trà, đứng cách Tiếu Trọng Quân rất xa, đang nhìn về phía hoa viên ngoài cửa sổ. Thấy Âu Dương Noãn tiến vào liền lập tức cười nói: “Chỉ còn chờ hai người thôi đấy!”

Âu Dương Noãn kỳ quái hỏi: “Vương gia không cùng ăn sao?”

“Vương gia có việc gấp bị triệu tiến cung rồi!”

Đổng thị nhàn nhạt nói: “Mọi người đã đến đông đủ, mang đồ ăn lên đi! Lần sau lúc đến thời gian dùng bữa, đừng để mọi người phải chờ mỗi mình hai ngươi!”

Lời này là hướng về Âu Dương Noãn mà nói.

Nàng mỉm cười, Đổng thị dạo gần đây hiển nhiên là tức giận không ít. Lại còn nói ra những lời nặc mùi thuốc súng như vậy, hơn nữa còn nói trước mặt mọi người, hoàn toàn không còn dáng vẻ phong độ lúc trước.

Đổng thị vì chuyện của Tiếu Trọng An mà trong cơn tức chung quy vẫn không tiêu tan: “Noãn Nhi gả đến Yến vương phủ cũng đã lâu như vậy, cũng không phải là vừa đến. Nói vậy, đối với quy củ nhà chúng ta cũng đã rất quen thuộc, thế nào mà mãi lúc này mới đến?”

Tôn Nhu Trữ cười nói: “Mọi người cũng đều mới đến, sớm một chút muộn một chút cũng không sao?”

Đổng thị thản nhiên nói: “Chúng ta thì không sao cả nhưng Trọng Vân phải đi học. Buổi tối còn phải thức đêm đọc sách, sai lệch thời gian dùng bữa thì không tốt!”

Âu Dương Noãn đang muốn nói chuyện, Tiếu Trọng Hoa đã cười nói: “Dạ! Trắc phi giáo huấn rất đúng!”

“Hôm nay cũng đều trách ta ở bên ngoài nhiều việc nên mới trì hoãn. Nơi ta ở cũng cách nơi này khá xa, khó tránh mất thời gian! Như vậy đi, về sau ăn cơm không cần bảo chúng ta, chúng ta ở trong viện mình ăn cái gì cũng đều giống nhau!”

Đây ý là sẽ không bao giờ đến ăn cơm nữa?

Đổng thị tức giận mở to hai mắt, trước ngực phập phồng.

Âu Dương Noãn cười nói: “Đã muộn rồi, mau mang đồ ăn lên đi!”

Tào di nương cúi mắt xem như không thấy mọi chuyện.

Đợi đồ ăn mang lên, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Âu Dương Noãn cảm giác sâu sắc hương vị phòng bếp chung cùng phòng bếp nhỏ trong viện khác nhau. Rất nhiều đồ ăn ngon hơn, cũng liền có tư vị hơn, ăn cũng nhiều hơn bình thường.

Tiếu Trọng Hoa khó thấy được khẩu vị nàng tốt như vậy, không khỏi có chút giật mình.

“Nghe nói hôm nay ngươi xử lý năm quản sự?” Trên chính vị, Đổng thị ôn hòa hỏi.

Âu Dương Noãn thong dong bỏ một miếng gà vào miệng, chậm rãi nhai nuốt rồi buông đũa: “Đúng vậy! Chính là do Tôn quản sự cùng bốn vị nữa đều tham ô không ít ngân lượng bị người ta phát giác. Nếu ta không xử lý thì thật sự không thể được a!”

Đổng thị cầm chén đẩy: “Hắn đi theo ta nhiều năm như vậy, làm việc đều không có sai lầm. Thế nào mà đến chỗ ngươi lại liền tham ô ngân lượng?”

Trên bàn ngoại trừ Âu Dương Noãn, tất cả mọi người đều dừng đũa, nâng mắt nhìn.

Âu Dương Noãn nhàn nhạt cười: “Trắc phi có điều không biết, những mục tham ô đều là của năm trước. Hắn còn một mực chắc chắn là do ngài phân phó hắn làm việc tốt nên thưởng cho hắn. Nhưng vạn lượng bạc này cũng thật sự không phải số nhỏ, ngài sao có thể vì hắn làm tốt mà thưởng cho từng ấy?”

“Ta cho người thẩm vấn, hắn thế nhưng lại sửa miệng, nói số bạc đó đều là vì ngài mà lấy ra. Ta lúc ấy liền rất tức giận, đây không phải là đang nói ngài nhân cơ hội quản gia kiếm lời rút tiền riêng sao? Điêu nô như vậy, sao có thể giữ lại? Trắc phi, ngài nói đúng không?”

Đổng thị tức không nói được gì, lạnh lùng nhìn Âu Dương Noãn. Nàng cũng mỉm cười nhìn qua, nửa điểm cũng không thấy bộ dáng lùi bước.

Tôn Nhu Trữ cười nói: “Đúng vậy, loại nô tài xảo quyệt này nếu giữ lại chẳng phải làm cho người ta nói Đổng trắc phi tham ô? Điều đó rất không tốt, xử lý sớm một chút mới là sáng suốt!”

Tiếu Trọng Quân trùng trùng ho khan, Tôn Nhu Trữ lại không chút để ý, quay mặt qua chỗ khác.

Tiếu Trọng Quân nói với Tiếu Trọng Hoa: “Mặc kệ là như thế nào, Tôn quản sự là do Đổng trắc phi đề bạt lên. Nếu muốn xử lý hắn thì cũng phải do trắc phi xử lý!”

Tiếu Trọng Hoa bình tĩnh nhìn Tiếu Trọng Quân: “Đại ca, trắc phi sự vụ bận rộn. Gần đây thân thể lại không tốt, còn có phụ vương phải chăm sóc chú ý. Lại còn muốn quan tâm nhiều tới chúng ta, thật sự là quá vất vả rồi!”

Đổng thị tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Ta là trưởng bối trong phủ, nên chăm sóc cho vãn bối. Không dám nói vất vả!”

Tươi cười của Tiếu Trọng Hoa lại rất tùy hứng: “Trọng An cần phải nạp thê, ngài còn có rất nhiều chuyện phải lo. Ta không thể nhìn ngài bận rộn mà không lo, đó chính là bất hiếu! Lúc trước đại ca thân thể yếu, đại tẩu còn phải bận chăm sóc không thể rảnh rỗi. Hiện tại đã khác rồi, có Noãn Nhi giúp đỡ đại tẩu xử lý công việc. Ngài cứ yên tâm, chuẩn bị hôn sự của Trọng An quan trọng hơn!”

Tiếu Trọng An buộc phải thành thân trước sau đó mới có thể nạp Nghiêm Như Hoa vào cửa. Cho nên Đổng thị vội vàng vì Tiếu Trọng An an bài một mối hôn sự. Bởi vì quá mức vội vàng nên nhà gái cũng không thật vừa lòng.

Đổng thị đang buồn rầu, lúc này không khỏi càng phát hỏa: “Trữ Nhi còn phải chăm sóc Trọng Quân, Noãn Nhi lại đang học hỏi. Chỉ sợ là không thích hợp!”

Vốn quyền xử lý gia sự trong Yến vương phủ nên giao cho Tôn Nhu Trữ nhưng Đổng thị mãi vẫn không chịu buông tay. Chuyện này quả thực là quá đáng! Hiện tại Tôn Nhu Trữ muốn lấy về, bà ta còn ra sức khước từ không đáp ứng, thật sự là không thể nào nói nổi.

Nhưng Đổng thị dù sao cũng là trưởng bối, Thế tử lại hoàn toàn đứng một bên khiến Tôn Nhu Trữ từ trước tới giờ không nói được gì.

Hiện tại Âu Dương Noãn đã vào cửa, Yến vương phủ đã có Thế tử phi, nay lại thêm một Quận vương phi. Nếu còn đem quyền lực quản sự giao cho Đổng thị thì thật sự là hơi quá đáng.

Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: “Chuyện này ta đã đề cập qua với phụ vương. Người cũng luôn cho rằng thời gian qua để trắc phi phải vất vả, vẫn luôn băn khoăn vấn đề này!”

Tiếu Trọng Quân nói: “Trọng Hoa, chuyện trong phủ ngàn lời vạn chữ, sao có thể chỉ trong chốc lát là có thể nói rõ? Theo ta thấy, các ngươi cũng quá nóng vội rồi. Năng lực của Nhu Trữ thế nào ta còn không biết sao? Đệ muội cũng vừa gả qua không bao lâu, có năng lực gì để quản gia? Đổng trắc phi mấy ngày nay luôn quan tâm các ngươi, các ngươi lại từng người từng người muốn chọc giận ngài!”

Nói xong lại nhìn chằm chằm Tôn Nhu Trữ: “Nhu Trữ, ngươi còn không mau đem mọi chuyện nói rõ ràng!”

Hắn đây là đang muốn Tôn Nhu Trữ chính mình đứng ra. Nhưng Tôn Nhu Trữ lại dường như không nghe thấy, nửa câu cũng không chịu nói.

Âu Dương Noãn cười nói: “Đại ca, huynh đã suy nghĩ cho Đổng trắc phi thì cũng nên để đại tẩu và ta giúp người phân ưu. Nếu huynh bảo đại tẩu không làm chẳng phải là muốn để đại tẩu trốn tránh trách nhiệm, mượn cơ hội nhàn hạ sao?”

Tiếu Trọng Quân bị nghẹn đến không nói được lời nào.

Trên bàn này ngoại trừ Tiếu Trọng Quân thì không một ai chịu đứng ra nói giúp mình. Thậm chí cả Tiếu Trọng An cũng cúi đầu không nói gì.

Hai mắt Đổng thị như phun hỏa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Trọng Hoa, sắc mặt lại thống khổ: “Các ngươi không nói ta cũng biết! Đây là các ngươi trưởng thành rồi nên ghét bỏ ta làm vướng bận tay chân!”

Nói xong liền dùng khăn tay lau nước mắt, bộ dáng rất thương tâm: “Mọi người đều nói ân sinh thành không bằng ân dưỡng dục. Vương phi qua đời sớm, huynh đệ các ngươi đều là ta nhìn lớn lên từ nhỏ. Trước khi Vương phi qua đời đã ngàn dặn vạn dò bảo ta chăm sóc cho các ngươi. Lúc này trưởng thành rồi, các ngươi đều có suy nghĩ riêng, ta còn có thể nói gì đây?”

Âu Dương Noãn khiếp sợ nhìn Đổng thị, nàng thật sự không thể tưởng tượng được, Đổng thị cư nhiên lại dùng chiêu này.

Tiếu Trọng Quân nhìn bốn phía chung quanh, lạnh lùng nói: “Trọng An, Đổng trắc phi thương tâm như vậy, ngươi còn không mau khuyên nhủ!”

Tiếu Trọng An ngồi không được, đứng dậy ho khan một tiếng, tiến lên nói: “Mẫu phi, ngài thân mình đã không tốt, làm gì còn quản mấy chuyện này? Đem mọi chuyện giao lại cho đại tẩu, ngài cũng được nghỉ ngơi….”

Hắn vừa mở miệng, Đổng thị đã tức đến hai mắt đều đỏ lên, lạnh lùng nói: “Ta thật sự là ….. đã nuôi một con sói mắt trắng. Ngươi không nhớ ân của ta thì thôi, đằng này còn cả ngày nghĩ cách chọc ta tức giận. Cơm này ta nuốt không trôi nữa, các ngươi tự mình ăn đi!”

Nói xong liền đứng lên bước nhanh ra ngoài, người còn lại đều hai mặt nhìn nhau.

Tiếu Trọng Quân lạnh lùng nhìn Tiếu Trọng Hoa, cảm thấy đệ đệ đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại trong lòng hắn chỉ có một mình Âu Dương Noãn, đại ca của hắn chỉ sợ hiện tại hắn cũng không để trong mắt.

Tiếu Trọng Quân cười lạnh: “Ta cũng ăn no rồi, đưa ta đi!”

Lời này là nói với Tôn Nhu Trữ nhưng nàng lại nói với nha đầu một bên: “Mau, mau đưa Thế tử trở về!”

Tiếu Trọng Quân cũng không nói nhiều nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua thê tử của mình. Trong đó thế nhưng lại hàm chứa một tia cười lạnh cùng trào phúng.

Âu Dương Noãn nhìn ánh mắt kia, cảm thấy rất cổ quái. Nam nhân bình thường sẽ không đối xử với thê tử của mình như vậy. Ngay cả khi Tiếu Trọng Quân vì sinh bệnh mà tính tình cổ quái thì cũng không nên như vậy.

Nàng nghĩ nghĩ, vừa muốn nhắc nhở Tôn Nhu Trữ phải cẩn thận Tiếu Trọng Quân thì liền thấy Kim Lương vội vàng bước vào, sắc mặt không được tốt.

Hắn cúi người nói nhỏ bên tai Tiếu Trọng Hoa hai câu. Chiếc đũa trong tay Tiếu Trọng Hoa dừng lại, Âu Dương Noãn ngồi gần nhất liền sâu sắc chú ý đến điểm này.

Tiếu Trọng Hoa tuy rằng kiệt lực duy trì bình tĩnh. Nhưng Âu Dương Noãn dù sao cũng là thê tử của hắn, đối với hắn rất hiểu, biết tính cách cho dù gặp núi Thái Sơn trước mặt cũng không đổi sắc. Nhưng lúc này nhìn biểu cảm của hắn, Âu Dương Noãn dám khẳng định, nhất định là đã có chuyện xảy ra.

Vừa trở lại Hạ tâm đường, Tiếu Trọng Hoa đã giữ chặt tay Âu Dương Noãn: “Hắn đã chết!”

Ai? Ai đã chết?

Ánh mắt Âu Dương Noãn mơ hồ, không biết một câu không đầu không cuối này rốt cuộc đang nói đến ai?

“Hạ Lan Đồ….hắn đã chết!”

Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn có vẻ đau xót, nói từng chữ từng chữ một.

Âu Dương Noãn ngẩn ra, điều này sao có thể?

Nàng hoàn toàn ngây dại: “Chuyện này là khi nào?”

“Vừa mới nhận được tin tức!”

“Có thể nào là nhầm hay không?” Trong lòng Âu Dương Noãn vẫn ôm tia hy vọng.

Tiếu Trọng Hoa trầm trọng lắc lắc đầu: “Ta cũng hy vọng như thế. Nhưng Kim Lương đã xác nhận thi thể, thật sự là hắn!”

”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đang đẹp….Không đúng nha, hắn như vậy, lúc trước nguy hiểm đến thế đều có thể sống. Hơn nữa còn bảo vệ chúng ta thoát hiểm, sao có thể dễ dàng như vậy mà chết?”

Âu Dương Noãn khó có thể tin. Khiếp sợ trong lòng khiến nàng không thể nói thêm được điều gì nữa.

“Sau khi biết được tin tức của dì hắn liền đến Trữ quốc am, chính là đã bị mai phục ở đây. Trên người trúng vô số mũi tên, thi thể cực thảm. Theo tin tức Kim Lương tìm hiểu được thì sát thủ có hơn trăm người. Nếu bình thường Hạ Lan Đồ nhất định sẽ không trúng mai phục. Nhưng lúc đi phúng viếng dì….vì bi thống quá mức mà không phát hiện kịp thời nên mới….”

Trong ánh mắt Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn thoáng hiện sự phẫn nộ bị đè nén. Hạ Lan Đồ không chỉ là bằng hữu thường giúp đỡ hắn, mà quan trọng hơn là bọn họ là đường huynh đệ. Có người lại dám hạ độc thủ.

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Người muốn giết hắn tất nhiên biết quan hệ của hắn với Giang hải vương phi. Nhưng ai sẽ làm vậy đây?”

Không biết vì sao, trong đầu của nàng đột nhiên hiện lên ánh mắt đáng sợ của Tiếu Trọng Quân lúc ấy…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.