Trần Cảnh Duệ lạnh
lùng nhìn hắn, sự hung ác nham hiểm trong ánh mắt chớp động hừng hực lửa giận. Trần Cảnh Mặc sợ bọn họ cãi nhau liền bảo nha hoàn bên cạnh mang
trà lên. Trần Cảnh Duệ nhướng mày, hất cả khay trà, tiểu nha hoàn hoảng
sợ. Toàn bộ khay trà đập xuống đầu vai nàng, cả người bỗng chốc đều nóng hổi dính toàn nước trà cùng lá trà. Trà cụ cũng vỡ nát, cả người sợ tới mức thét lên một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu.
Trần Cảnh
Duệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Lăng Phong, nói: “Ngươi lại có thể
nghĩ ra được chủ ý bại hoại như vậy. Tình cảm của chúng ta từ nhỏ xem
như không có!”
Tiếu Lăng Phong tuy rằng là Tấn vương thế tử, học
văn học võ lại là sư huynh đệ đồng môn của Trần Cảnh Duệ. Tình cảm vẫn
luôn rất tốt, chưa từng có tranh cãi quá mức. Tiếu Lăng Phong biết xưa
nay Trần Cảnh Duệ tính tình táo bạo, lại không nghĩ rằng bản thân bất
quá là chỉ nói hai ba câu vui đùa lại có thể chọc hắn tức giận như vậy.
Biết hắn thân phận cao quý, tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp này nên
lập tức cười nói: “Cảnh Duệ, là ta sai rồi. Không cần tức giận như vậy.
Nào, ngồi xuống uống rượu!”
Trần Cảnh Duệ lại lạnh lùng nhìn hắn, nửa ngày cũng không nói. Mãi đến khi Trần Cảnh Mặc nói tốt khuyên bảo
mới chậm rãi ngồi xuống nhưng cũng như cũ không hề liếc mắt nhìn Tiếu
Lăng Phong, tựa hồ như vẫn buồn bực.
Tiếu Lăng Phong vốn chỉ là
nói giỡn, bọn họ tuy rằng không phải hoàng tôn nhưng cũng là danh môn
công tử. Dùng kế sách dơ bẩn như vậy đi đối phó với một tiểu nha đầu,
nói ra có chút nhục nhã danh vọng. Nhưng lại không nghĩ rằng có thể
khiến Trần Cảnh Duệ tức giận như vậy.
Trần Cảnh Mặc bên cạnh lại
biết, đại ca là buổi chiều gặp Minh quận vương tức giận nên lúc này mới
mượn cơ hội phát tác. Hắn không khỏi cảm thán, đại ca bình thường thì
rất tốt. Chỉ là khi tính tình cố chấp nổi lên là mặc kệ hoàng tôn hậu
duệ quý tộc hay là bằng hữu từ nhỏ, nửa điểm cũng không màng.
Tiếu Lăng Phong gắp miếng vây cá bỏ vào trong miệng, chậm rãi ăn. Qua hồi
lâu mới nói: “Nói xong chuyện vui đùa, chúng ta cũng nên nói đến chính
sự!” Hắn liếc mắt, tâm phúc bên cạnh lập tức đuổi hết người ra ngoài.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nay thế cục vi diệu. Ta nhắc nhở các ngươi, không bằng sớm có tính toán…”
Thần sắc huynh đệ Trần Cảnh Duệ đều biến đổi. Võ quốc công phủ là nhà mẹ đẻ
Thái Hậu, lại là phu gia của Đại công chúa. Chân chính là thanh danh
hiển hách, liệt hỏa phanh du, căn bản không muốn tham gia vào cuộc chiến tranh giành giữa các hoàng tử. Nhưng người hoàng gia sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ?
Tiếu Lăng Phong liền mỉm cười nói tiếp:
“Tranh đoạt giữa Thái tử cùng Tần vương bên ngoài hầu như đã biết đến.
Tương lai nếu như Thái tử đăng cơ, Tần vương sao có thể an hưởng thái
bình?”
Trần Cảnh Mặc sửng sốt, muốn mượn cơ hội chuyển đề tài:
“Thái vương dù sao cũng đã là thân vương. Thái tử nhân hậu, tất sẽ đối
xử tốt với huynh đệ thôi!”
Lời này vừa thốt ra, Tiếu Lăng Phong
càng cười lớn hơn: “Thiên hạ đều biết, Tần vương chiến công hiển hách
vượt qua Thái tử. Bệ hạ cũng không phải chưa nghĩ đến việc ban thưởng,
chỉ là thật sự không có gì để thưởng. Ngài ấy uy chấn thiên hạ, thần
cường mà chủ nhược, tự nhiên khó được tướng dung. Huống chi nay Tần
vương binh quyền lấn lướt Thái tử, đến lúc đó kể cả Thái tử có không
đành lòng thì cũng không thể không trừ bỏ! Ngay cả Thái tử nhân hậu,
luyến tiếc không hạ sát thủ nhưng Hoàng trưởng tôn thì sao? Còn có Yến
vương quyết đoán sát phạt? Còn có Minh quận vương quỷ dị khó lường? Bọn
họ ai sẽ chịu buông tha có Tần vương đây?”
Trần Cảnh Duệ lạnh
lùng nhìn Tiếu Lăng Phong nói: “Nếu Thái vương nguyện ý thì có thể từ bỏ binh quyền, trao lại binh phù. Từ quan tước, hồi đất phong, làm theo
Thái bình hiền vương ngày trước!”
“Như vậy chỉ có thể giữ được
nhất thời!” Tiếu Lăng Phong cười lạnh, “Không quá một năm rưỡi, không
biết người bên ngoài có thể hay không nhất thời quật khởi, liệt ngươi
mấy cái tội trạng, không chết cũng phải mất hết nhà cửa!”
Trần
Cảnh Duệ lại chỉ thản nhiên nhìn Tiếu Lăng Phong, chậm rãi nói: “Ta sớm
đã nói qua. Ngươi và ta thân như huynh đệ, lúc ở cùng nhau chỉ luận tình cảm huynh đệ. Còn chuyện quốc gia đại sự hôm nay ngươi nói, thứ cho ta
không thể phụng bồi!” Nói xong liền đứng dậy quay đầu rời đi.
Trần Cảnh Mặc sửng sốt, hướng Tiếu Lăng Phong tạ lỗi. Đại ca hắn dám vô
trạng như thế là vì có bao nhiêu năm giao tình. Còn hắn lại không thể
như vậy, sau khi liên tục thỉnh tội thấy Tiếu Lăng Phong cũng không hề
có bộ dáng tức giận, lúc này mới dám chạy nhanh rời đi.
Trần Cảnh Duệ trở lại thư phòng của mình trong Võ quốc công phủ, vẫn là bộ dáng
không ai dám tới gần. Trần Cảnh Mặc không tự chủ được mà khuyên nhủ:
“Đại ca, ta biết huynh còn tức giận chuyện ban ngày. Nhưng Âu Dương Noãn kia có Minh quận vương che chở, lại được Đại công chúa thập phần yêu
thích. Chu vương thế tử nói những lời đó tuy rằng quả thật khó khăn một
chút nhưng chưa chắc không thể ra tay. Nếu huynh thật sự muốn báo thù
cho Lan Hinh, tìm một người….”
Trước mắt Trần Cảnh Duệ lại đột
nhiên hiện lên dung nhan thanh lệ rung động của Âu Dương Noãn. Nghe xong lời này không hiểu vì sao lại càng tức giận hơn. Hai tay hắn giơ lên
đánh mạnh xuống bàn. Không cần nói đến ly trà, ngay cả cái bàn nhỏ làm
từ gỗ hoa lê tinh xảo và bộ tứ bảo thanh ngọc trang trí trên bàn cũng
bay tứ tung. Nha hoàn hầu hạ sợ tới mức không dám ngẩng đầu, lặng thinh
không dám lên tiếng. Trong lòng lo sợ Đại thiếu gia giận chó đánh mèo
lên người mình.
Trần Cảnh Mặc cũng hoảng sợ nhìn hắn, không biết bản thân đã nói sai chỗ nào….
Hai vị thiếu gia Võ quốc công phủ có điều không biết. Bọn họ vừa mời rời đi Tiếu Lăng phong liền nhìn phía sau bình phong cất cao giọng nói: “Được
rồi, ngươi mau ra đây đi!”
Mành chợt lóe, người tới một thân cẩm y hoa phục, khinh bào hoãn mang. Trong đôi mắt như có thanh nước cạn vụ,
mà vẻ mặt cũng có một loại lạnh lùng khiến người đối diện rét run.
“Thiên Diệp, ngươi đều nghe hết rồi chứ? Người Võ quốc công phủ không có chủ ý muốn hỗ trợ ai, chỉ lo giữ thân mình thôi!”
Tiếu Thiên Diệp ngồi xuống bàn, ngón tay thon dài xoay xoay ly rượu bạch ngọc. Vẻ mặt có chút đăm chiêu suy nghĩ.
“Theo tình hình hiện tại, chúng ta vẫn nên sớm bàn tính!” Tiếu Lăng Phong híp mắt. Hắn giơ một ngón tay lên: “Ngươi hãy bảo tam thúc viết ba phong
thư cho Tề vương, Lỗ vương cùng Thục vương. Trong thư hơi lộ ra thái độ
bất mãn với Thái tử, ngắn gọn, không cần thâm ngôn!” Hắn chậm rãi giơ
ngón tay thứ hai: “Thứ hai, cấm vệ quân nắm giữ quyền cao trong kinh đô. Những người đó, ngươi hãy phái người tin cậy đi thu mua. Cho dù không
thể lôi kéo về phía chúng ta, nhưng tương lai một khi xảy ra việc bọn họ có thể duy trì vị trí trung lập. Thứ ba,” Hắn lại giơ ngón tay thứ ba
lên: “Bên người Hoàng thượng , nhất định phải phái người đáng tin cậy!”
Tiếu Thiên Diệp lại ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ chén xuống rồi đứng lên. Hắn đi
đến bên cửa sổ, tự tay mở cửa sổ hướng về bóng đêm mờ mịt bên ngoài rồi
thản nhiên cười nói: “Ngươi thật sự nghĩ Hoàng tổ phụ lớn tuổi, đối với
mọi chuyện diễn ra trong kinh đô này không biết gì cả sao? Ta nói cho
ngươi hay, ông ấy mới chính là Lão hồ ly nhìn phụ vương ta cùng Thái tử
đấu nhau đến ngươi chết ta sống, ông ấy vẫn đứng bên cạnh thừa lương.
Ngươi nói xem, rốt cuộc là ông ấy muốn làm gì?”
Tiếu Lăng Phong nhíu mày, nụ cười tuỳ tiện bên môi đã trở nên ngưng trọng: “Ý của ngươi là….”
“Không có ý gì. Vẫn nên áng binh bất động, yên lặng xem xét đi!” Tiếu Thiên
Diệp lười biếng nói. Hắn ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt có chút
không yên.
Tiếu Lăng Phong không khỏi tức giận: “Hôm nay làm sao
vậy? Một người, hai người không ai chịu nghiêm túc nói chuyện chính sự.
Chẳng lẽ đều bị hồ ly tinh mê hoặc tâm trí rồi?”
“Hồ ly tinh? Có
lẽ thực sự là hồ ly tinh cũng không biết chừng!” Tiếu Thiên Diệp xoay
người lại, khoé môi cong lên. Đôi mắt đen như thanh tuyền hơi hơi có ánh sáng ẩn ẩn.
Tiếu Lăng Phong tươi cười nói: “Ngươi bảo ta cố ý
thử Trần Cảnh Duệ, là lo lắng hắn không nghĩ ra biện pháp đối phó với Âu Dương Noãn hay vẫn là lo lắng cho sự an nguy của vị tiểu thư kia?”
Hắn lo lắng cho an nguy của Âu Dương Noãn? Cái này quả là chuyện cười lớn
nhất trong thiên hạ. Tiếu Thiên Diệp hơi hơi sửng sốt rồi chợt cười ha
ha. Nhưng ly rượu bạch ngọc trong tay đã bị hắn tuỳ tiện ném vào trong
hồ, ly rượu phát ra tiếng vang nhỏ rồi nặng nề rơi xuống, nước trong hồ
liền gợn sóng. Xa xa nhìn lại giống như một mảnh mông lung bốc lên.
Tiếu Lăng Phong nhìn hắn, vẻ mặt mang theo tia mơ hồ không rõ.
…….
Phúc Thuỵ viện
Tranh Nhi nhẹ nhàng an ủi nhưng Lê Hương vẫn khóc không ngừng. Nước mắt không ngừng rơi trên dấu tay đỏ tươi bên má, nhìn càng thêm ghê người.
“Vương mama cũng quá thâm độc rồi. Cái tát này đến giờ vẫn chưa hết sưng!”
Tranh Nhi thầm oán, nhẹ nhàng cẩn thận giúp Lê Hương bối thuốc.
Lê Hương bị đau đến hít một ngụm khí lạnh. Chỉ cảm thấy thuốc mỡ dính vào
mặt lại giống như vô số kim châm nhỏ thi nhau đâm vào, đau đớn như vậy.
Sau lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói: “Vương mama chính là muốn Lý di
nương thấy. Cũng không phải là nhắm vào ta!”
“Cho dù là như thế
cũng không nhất thiết phải độc ác như vậy! Nha hoàn không phải là người
sao?” Yến Nhi ngày thường bị Vương mama ức hiếp, cũng không dám cao
giọng mà chỉ dám thấp giọng oán giận, sợ tai vách mạch rừng.
Lê
Hương vẫn còn khóc thút thít không ngừng. Vương mama từ ngoài cửa bước
vào, thấy tình hình bên trong thì sắc mặt liền trầm xuống nói: “Lê
Hương, Phu nhân cho gọi ngươi. Mau đi đi, đừng để phu nhân chờ!”
Lê Hương không dám chần chừ, lập tức đứng dậy đi theo Vương mama. Bỏ lại
Tranh Nhi cùng Yến Nhi vẻ mặt không yên, không biết những lời vừa rồi có bị Vương mama nghe được hay không.
Từ khi tiểu thiếu gia bị
bệnh, nội thất không phải bất luận kẻ nào cũng có thể đi vào. Ngoại trừ
Lâm thị, Vương mama, vú nuôi Cao thị cùng Tiền đại phu, người duy nhất
được cho phép tiến vào chính là Lê Hương.
Lê Hương biết rõ, cái
này cũng không phải vì phu nhân coi trọng mình mà là vì bản thân nàng
lúc đó cũng biết tình hình cho nên phu nhân mới phòng bị. Lê Hương nín
thở bước vào nội thất, vừa bước vào liền nghe thấy mùi thuốc nồng nặc,
tiếp đó là tiếng khóc yếu ớt của trẻ con. Trong lòng Lê Hương thoáng
rùng mình, càng không yên. Tiền đại phu nói nhiệt độ trên người đứa nhỏ
đã tràn đến phế phổi. Còn sống đối với đứa nhỏ chính là một loại dày vò
đến thấu xương, ông ấy đã nói để tiểu thiếu gia cứ thế ra đi. Nhưng phu
nhân lại tình nguyện dùng mọi loại biện pháp duy trì mạng sống của tiểu
thiếu gia, hơn nữa phải giữ được lâu nhất có thể.
Lâm thị đối với sự hỗn độn trong phòng miễn cưỡng ngồi bên bàn trà, đang uống trà.
Lê Hương hết sức nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm thị cung kính cúi người hành lễ: “Phu nhân!”
“Đến bóp chân giúp ta!” Lâm thị đặt ly trà lên bàn, một tay chống cằm. Tay
áo màu đỏ rũ xuống bàn, mang đến một loại cảm giác lạnh lẽo không nói
nên lời.
“Dạ!” Lê Hương tiến lên, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Lâm thị.
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non tê tâm liệt phế của Âu
Dương Hạo. Lê Hương sửng sốt, biết là Tiền đại phu lại đổi thuốc. Lê
Hương nhanh chóng cúi đầu, động tác vô thức nhanh hơn.
Lâm thị
nghe động tĩnh bên trong lại nhìn thoáng qua phản ứng của Lê Hương, khoé miệng liền cong lên nụ cười lạnh. Bà ta tuỳ ý cầm lấy ly trà thưởng
thức, ý cười lại càng nồng đậm: “Chuyện hôm nay ta đã nghe nói, uỷ khuất cho ngươi rồi. Lý di nương vô lý như vậy, Vương mama nếu nhục mạ ả dù
sao cũng có chút mất thể diện. Bà ấy bất quá là trừng trị ngươi mà nhục
nhã ả thôi. Hừ, chỉ là thiếp mà cư nhiên dám chạy vào viện ta diễu võ
dương oai!” Nói xong lời cuối cùng, đáy lòng Lâm thị đã dâng lên hận ý
mãnh liệt. Chén trà trong tay càng nắm chặt, sau đó buông ra, ly trà rơi trên mặt đất vỡ nát.
Trong lòng Lê Hương thập phần sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn cười cười nói: “Nô tỳ hiểu!”
Lâm thị một tay che miệng, tinh tế đoan trang chỉ hạ mấy phần ý cười nặng
nề. Nhưng những lúc như vậy, tiếng cười của bà ta không khỏi làm Lê
Hương ngẩn ra, run sợ không thôi.
“Sương Tình hầu hạ ngoài viện là muội muội ngươi? Sáng mai bảo nàng vào Phúc Thuỵ viện hầu hạ đi!”
Nghe vậy Lê Hương liền ngẩng mạnh đầu, thấy Lâm thị đang mỉm cười nhìn mình. Lê Hương hơi rùng mình, tươi cười lại càng miễn cưỡng: “Phu nhân chiếu
cố đến nô tỳ, nô tỳ cảm kích không biết phải nói gì cho phải! Theo lý mà nói nô tỳ không nên từ chối ân điển của chủ tử. Nhưng Sương Tình tay
chân vụng về, gặp chuyện sợ không giúp được phu nhân ngược lại chọc phu
nhân phiền lòng!”
Lâm thị dùng tay nâng cằm Lê Hương lên: “Xem
ngươi gấp kìa, ta cũng chỉ tuỳ tiện nói mà thôi. Ngươi không muốn ta
cũng không miễn cưỡng. Xem như ta chưa nói gì!”
Lê Hương vừa mới
thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe một lời nói như sấm sét đánh xuống: “Lê
Hương, ta nghĩ sẽ ban ngươi đến hầu hạ Đại tiểu thư….”