“Âu Dương lão gia,
thương thế của đại tiểu thư tuyệt đối không thể chậm trễ . . . . .” Liêu phu nhân nhắc nhở nói. Lúc này mọi người mới phát hiện sắc mặt Âu
Dương Noãn càng tái nhợt.
Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy trước ngực
đau đớn, trời đất trước mắt như xoay chuyển, cơ hồ như không thể đứng
thẳng được. Bên tai không ngừng truyền đến tiếng gọi lo lắng của mọi
người, trước mắt cũng dần mơ hồ, nàng mơ màng nhìn thấy các phu nhân
tiểu thư xung quanh lộ vẻ mặt vội vàng, phụ thân Âu Dương Trì lại xanh
mặt. Đối với hết thảy những điều này, trong lòng Âu Dương Noãn đã sớm
chán ghét, rất nhanh chìm vào màn nước lạnh lẽo tối tăm, nước vô hạn đua nhau ập tới, vượt qua đầu, cướp đi hô hấp của nàng. Trên trời đất toàn
một mảnh đỏ tươi…
Âu Dương Noãn cực lực giãy dụa, thần trí dần
dần thanh tỉnh, nhưng làm sao cũng không thể mở mắt được. Giống như bản
thân đang bị đặt vào nước sông lạnh như băng, toàn thân rét căm, vừa
thoáng động trước ngực liền truyền đến đau nhức tê tâm liệt phế.
Vài lần thanh tỉnh hỗn độn, lại vô lực giãy dụa, cuối cùng lại mất đi ý thức.
Mành giường buông xuống, dưới ánh nến trong phòng ẩn ẩn tràn ngập một mùi vị thuốc nồng đậm.
Âu Dương Noãn thâm hít sâu một hơi, một hồi âm mưu kia xem như là đã bình
yên vượt qua. Lúc này nàng nằm trên giường, những người đó lại không thể nào thương tổn đến nàng.
Lúc Vương mama la hoảng lên kia, Âu
Dương Noãn liếc mắt, Lê Hương một bên liền phản ứng nhanh chóng dùng
bình hoa kia mạnh mẽ đập xuống đầu bà ta, còn nàng thì vọt đến khoá cửa
lại….Chuyện này cũng trách Vương mama quá mức tự tin, lại để Lê Hương
đứng sau lưng. Sau đó bà ta lại không thể nói chuyện vì đã bị hai người
ép uống hết thuốc trong lọ sứ kia.
Còn cây trâm….Âu Dương Noãn
bỗng nhiên run lên, nhớ tới cây trâm kia môi nàng hiện lên nụ cười lạnh, vì để người khác tin tưởng nàng liền lấy cây trâm của Vương mama tổn
thương chính mình. Ai sẽ còn hoài nghi một tiểu thư yếu đuối đang ngã
trong vũng máu? Ai sẽ tin có người lại ngoan độc đối xử với chính mình
như vậy?
Một khắc kia Âu Dương Noãn không còn sự lựa chọn nào
khác. Lúc đầu nàng không biết Âu Dương Hạo đã chết, chỉ đến khi Vương
mama lớn tiếng kêu cứu nàng mới tỉnh ngộ. Lâm thị muốn vu hãm nàng giết
chết đứa nhỏ, một khi mọi người tin điều đó, nàng cùng Tước Nhi chỉ còn
đường chết, lại một lần nữa lâm vào tuyệt cảnh. Phải quay giáo nhất kích mới có thể phá huỷ âm mưu của Lâm thị.
Ngoài mành cơ hồ có bóng người, thanh âm quen thuộc của Lý thị truyền đến: “Noãn Nhi có tỉnh lúc nào không?”
“Hồi bẩm Lão thái thái, thần trí Đại tiểu thư vẫn chưa thanh tỉnh!” Phương mama nghẹn ngào hồi đáp.
“Đã qua một ngày….” Thanh âm Âu Dương Trì ưu thiết, “Hay là đã thương tổn vào tâm phế?”
“Lão gia chớ lo. Đại phu nói không thương tổn đến tâm phế, chính là thân
mình tiểu thư yếu ớt không thể dùng thuốc quá mạnh. Nếu không ngược lại
sẽ phản tác dụng!” Phương mama sụt sịt nói.
Bên ngoài thật lâu
sau không có tiếng động, chỉ có vị thuốc nồng đậm tràn ngập. Âu Dương
Noãn nỗ lực nâng tay, muốn vén rèm lên thế nhưng lại hoàn toàn không có
khí lực.
Lúc này lại nghe thấy Lý thị nặng nề thở dài: “Ác nô này đúng là cả gan làm loạn, phu nhân ngươi cũng thật sự kỳ quái. Mọi người đều nói Vương mama giết chết Hạo Nhi còn tổn thương Noãn Nhi, vậy mà nó còn một mực che chở cho điêu nô kia…”
Yên lặng một lát lại nghe
Âu Dương Trì hừ lạnh: “Đúng là quá đáng hết mức!” Cũng không biết là nói chuyện Vương mama hay là Lâm thị vẫn một mực che chở cho lão nô kia.
Âu Dương Noãn vừa muốn mở miệng mới phát giác khí lực mỏng manh, thanh âm
ngay cả bản thân cũng không nghe rõ, lại càng tác động đến vết thương
trên ngực, nhất thời đau đớn không nói nên lời.
Bên ngoài vẫn không có ai phát giác.
Đúng lúc đó nha đầu bên ngoài tiến vào hồi bẩm: “Không tốt rồi Lão gia, Lão
thái quân cùng Đại phu nhân Hầu phủ đến…Chúng nô tỳ không ngăn được!”
“Cái gì?” Âu Dương Trì cùng Lý thị liếc nhìn nhau, sắc mặt đồng thời đại
biến. Chuyện Âu Dương Noãn bị thương bọn họ không báo cho Lão thái quân, nhưng mà nhiều phu nhân tiểu thư đều thấy được, ai lại không biết chứ?
Chỉ là bọn họ không ngờ Lão thái quân lại tới nhanh như vậy!
Lý
thị sửng sốt, lập tức sửa sang lại quần áo rất nhanh rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau vẻ mặt tươi cười cùng Lão thái quân và đại phu nhân Trấn
quốc Hầu phủ bước vào phòng. Âu Dương Trì nhìn Âu Dương Tước bên cạnh
Lão thái quân, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nhưng Âu Dương Tước
lại rũ mắt xuống, phảng phất như không nhìn thấy.
Lão thái quân
cũng không thèm nhìn Âu Dương Trì đang hành lễ, hừ lạnh một tiếng rồi đi qua, tự mình vén rèm lên. Nhìn thấy Âu Dương Noãn sắc mặt tái nhợt, bên ngực được băng bó, hiện ra rất nhiều máu tươi, nhìn thấy thực sự ghê
người. Trong lòng bà mãnh liệt đau đớn, đây chính là ngoại tôn nữ tâm
can của bà. Lão thái quân quay mạnh đầu, lớn tiếng quát: “Các ngươi chăm sóc như thế nào đây? Đều là người mù kẻ điếc hết sao? Tiểu thư bị
thương thành như vậy cũng không cho ta biết? Các ngươi nghĩ Trấn quốc
Hầu phủ đều chết hết rồi sao?” Lời này là nói với bọn hạ nhân nhưng sắc
mặt Âu Dương Trì thoắt cái trắng bệch.
Đôi mắt Phương mama đã sớm ướt đẫm, chính là liều mạng nhịn xuống quỳ mạnh xuống đất, khóc không
thành tiếng nói: “Lão thái quân, là nô tỳ vô năng không thể bảo vệ Đại
tiểu thư. Thật sự không còn mặt mũi nào nhìn ngài!”
Trong đôi mắt Lão thái quân cũng hàm chứa nước mắt, thất thanh mắng: “Ta đem nữ nhi
thân sinh cho ngươi chăm sóc, ngươi lại chiếu cố đưa xuống suối vàng.
Ngoại tôn nữ của ta ngươi nên chăm sóc tốt, nhưng ngươi thì sao? Làm hại Noãn Nhi còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều đau khổ, ngươi đúng là đã
cô phụ lòng của ta a! Thật sự là người không có lương tâm, là ai đã làm
chuyện này?”
Hồng Ngọc cùng các nha đầu liếc nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống. Lập tức ngoại trừ Âu Dương Trì cùng Lý thị, mọi người đều
quỳ xuống.
Lý thị thấy tình hình không tốt, sợ Phương mama nói
điều không tốt nên vội nói: “Phương mama, ngươi là người lâu năm bên
cạnh Đại tiểu thư, làm việc hiểu được nặng nhẹ. Vạn phần không thể nói
năng hồ đồ!”
Phương mama lạnh mặt nhìn Lý thị, vẻ mặt đều là thần sắc bất chấp bất cứ giá nào: “Lão thái thái nói đúng, một tay lão nô
chăm sóc đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng chưa từng để
người phải chịu uỷ khuất. Nhưng năm gần đây, đại tiểu thư không còn mẫu
thân ruột thịt, còn phải che chở cho Đại thiếu gia, thật sự là đã phải
chịu nhiều uỷ khuất. Tiểu thư nhân từ khoan dung, tình tình dịu ngoan
đem tất cả uỷ khuất nhẫn nhịn xuống, từ đầu tới cuối không dám cùng
người khác tranh đoạt cái gì, vẫn luôn miễn cưỡng cười vui. Còn ra lệnh
không cho bất luận kẻ dưới nào lộ ra, phải nhân nhượng vì đại cục, chỉ
sợ cô phụ Lão thái quân, sợ ngài lo lắng thương tâm. Bọn tiểu nhân này
hết lần này đến lần khác mưu hại, tiểu thư đều cẩn thận né tránh, hết
sức nhường nhịn bỏ qua. Nhưng bọn họ căn bản là muốn mạng của Đại tiểu
thư a! Đại phu nói lúc này bị thương mãi vẫn chưa tỉnh hơn phân nửa là
vì mệt mỏi quá độ. Lão thái quân, ngài thiếu chút nữa là đã không còn
được nhìn thấy Đại tiểu thư a! Cầu xin ngài hãy làm chủ cho tiểu thư!”
Nói xong liền gục đầu khóc lớn.
Lão thái quân giận tím mặt, xông
lên nắm lấy tay áo Âu Dương Trì: “Đây là chuyện gì hả? Ngươi hãy nói rõ
ràng cho ta, nếu ngươi không thể giải thích rõ ràng, chúng ta cùng đến
trước mặt Thánh Thượng nói cho rõ. Âu Dương phủ ngươi hại nữ nhi ta chưa đủ, còn muốn hại ngoại tôn nữ của ta. Các ngươi đây là đang ép người
quá đáng sao?”
Âu Dương Trì sợ tới mức trốn sau Lý thị, sắc mặt đều trắng bệch.
“Lão thái quân, người hãy bớt giận!” Trầm thị lau lệ, đau khổ khuyên. Âu
Dương Tước cũng bước lên nâng Lão thái quân, sợ bà quá mức kích động mà
ngất đi. Nhìn đến tỷ tỷ đang bị thương, trong lòng hắn đau đến tê tâm
liệt phế nhưng cũng chỉ có thể cố nén thống khổ, không nói được một lời. Hắn biết Âu Dương Trì ngoan độc ích kỷ cho nên mới đi mời Lão thái
quân.
Mọi người đều sợ hãi nhìn Lão thái quân, nhưng bà vẫn chưa
hết tức giận, phẫn hận trừng mắt nhìn Lý thị. Giáo dưỡng cùng thái quân
hào môn cao quý sớm đã bị phẫn nộ ném ra sau đầu, bà kích động lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là ai đã làm cháu gái ta bị thương thành như vậy?”
Chuyện phát sinh đột ngột, Lý thị cùng Âu Dương Trì trước đó cũng không biết
Trấn quốc Hầu phủ lại đột nhiên ghé qua, lúc này liền có chút trở tay
không kịp. Hai người âm thầm kêu khổ, Lý thị phải cố gắng lắm mới gượng
cười lấy lòng nói: “Lão thái quân, ngài đừng nóng vội, có chuyện gì từ
từ nói!”
Ánh mắt hung hăng như muốn ăn thịt người của Lão thái
quân quét qua. Lý thị sợ tới mức sửng sốt, có chút chột dạ trước nay
chưa từng có. Chuyện đã đến nước này, muốn che dấu cũng không được
nữa….Nên làm gì bây giờ? Trong lòng Lý thị bồn chồn không yên.
Lý thị ý thức được, Vương mama là tâm phúc của Lâm thị, nói bà ta vô tình
đả thương người ai sẽ tin tưởng chứ? Quan trọng nhất là nhóm mama nha
đầu phía sau, Lý thị quét mắt qua đám người Phương mama cùng Hồng Ngọc, ý bảo các nàng không cần nói lung tung, sau đó cười nói: “Lão thái quân,
mọi chuyện đều do ác nô Vương mama kia…”
Lão thái quân còn chưa
nghe xong đã giận dữ: “Ác nô kia đâu? Nếu bà ta chỉ là một tên nô tài
thì sau lưng chắc chắn có kẻ sai bảo? Ai là người đứng sau?”
Thanh âm lạnh lùng của Âu Dương Tước vang lên: “Ngoại tổ mẫu, là mẫu thân đã
bảo tỷ tỷ vào nội thất. Kết quả là Vương mama nhân cơ hội này hại tỷ
tỷ!”
Sắc mặt mọi người đều trở nên cứng ngắc, ý tứ này rõ ràng
muốn nói Lâm thị sai khiến Vương mama giết Âu Dương Noãn! Trong lòng Âu
Dương Trì tức giận, thầm nghĩ tiểu tử này không giúp đỡ che dấu thì thôi lại còn nói lung tung. Hắn liền giải thích: “Lão thái quân, Tước Nhi
còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài trăm ngàn lần đừng tin! Tất cả mọi
chuyện đều do một mình Vương mama gây nên, ngài ngẫm lại xem Uyển Như là mẫu thân của Hạo Nhi, cho dù nàng muốn đả thương Noãn Nhi làm sao có
thể ngay cả tính mạng Hạo Nhi cũng không màng chứ?”
Trong lý luận của người thường Âu Dương Hạo dù sao cũng là con của Lâm thị, nếu như
là bà ta sai khiến Vương mama giết Âu Dương Noãn vì sao lại còn liên lụy đến con mình chứ? Cho nên mọi người đều cảm thấy Vương mama là bị sát
khí của Thiên sát cô tinh khắc, trong nhất thời phát điên, chẳng những
ra tay sát hại tiểu thiếu gia mà còn muốn hại Đại tiểu thư….Tuy rằng Âu
Dương Trì biết lời giải thích này cũng thực gượng ép nhưng mọi người đều chính mắt nhìn thấy Vương mama phát điên, đại tiểu thư ngã trong vũng
máu…
Lão thái quân hừ lạnh: “Cái này ngươi tự đi hỏi nương tử hiền của ngươi đi! Ác nô kia đâu, bây giờ tính xử lý thế nào?”
Âu Dương Trì sửng sốt, mặt đen lại: “Uyển Như vẫn một mực che chở. Ta…”
“Ngươi….” Lão thái quân nhất thời giận dữ công tâm, cơ hồ như muốn ngất đi.
Trầm thị thấy thế thì bước lên giữ chặt lấy ta bà, ôn nhu nói: “Lão thái
quân, ngài đừng nóng vội. Tuổi ngài đã lớn, từ từ nói, từ từ nói. Không
nên tức giận như vậy…” Nói xong liền cùng Âu Dương Tước giúp đỡ Lão thái quân ngồi nghỉ. Lê Hương liền dâng lên ly trà nóng.
Thấy Lão
thái quân uống trà xong sắc mặt tốt lên một chút, Trầm thị mới yên tâm
nhìn thoáng qua Âu Dương Trì cùng Lý thị sắc mặt khó coi đang đứng nơi
đó, ôn nhu nói: “Nhị vị, hôm nay chúng ta đều là người trong nhà, không
ngại mở lòng mà nói chuyện. Nếu như bị người ngoài biết được đường đường là thiên kim Lại Bộ Thị Lang bị một ác nô đả thương nhưng gia chủ lại
không cách nào trừng trị, chẳng phải khiến cả thiên hạ này chê cười hay
sao? Việc cần thiết lúc này chỉ có mời quý phủ nghiêm trị ác nô này mới
có thể bình ổn phong ba, đạo lý này Lão thái thái xem có đúng hay
không?”
Lý thị cười gượng nói: “Đại phu nhân nói có đạo lý thì
chính là có đạo lý!” Tiếp theo nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định sẽ
nghiêm trị lão điêu nô này!”
Lão thái quân đã tức giận cực điểm,
căn bản không thể nào bình tĩnh được. Nay nhìn người Âu Dương gia thật
sự càng cảm thấy ghét cay ghét đắng, không muốn phí sức nói thêm với bọn họ nửa câu.
Lý thị lại lấy lòng nói: “Lão thái quân, chuyện này
dù sao cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Noãn Nhi ngoan ngoãn vâng lời
từ khi còn nhỏ lại thông minh nhu thuận. Nó không chỉ là cháu gái của
ngài, cũng là cháu ruột của ta, ngài đau lòng còn ta thì không sao? Ta
đáp ứng với ngài, nhất định sẽ thay Noãn Nhi xả giận. Hôm nay Noãn Nhi
phải chịu ủy khuất, ngày sau ta nhất định sẽ bù đắp thật tốt. Nếu làm
không được, ngài lại tới tìm ta tính sổ!”
Sắc mặt Lão thái quân âm lãnh nhìn chằm chằm Lý thị, nhìn thẳng đến mức Lý thị có chút chột dạ.
Trầm thị cười nói: “Lão thái quân, người xem Lão thái thái đã nói như vậy, ngài cũng nên bớt giận. Chúng ta từ từ thương lượng!”
“Từ từ thương lượng? Còn gì đâu nữa mà thương lượng!” Lão thái quân trừng
mắt, hung hăng nói: “Phương mama, mau thu dọn đồ của tiểu thư! Mau!”
Lý thị vừa nghe liền biết chuyện hỏng rồi, hồ đồ nói: “Ai nha Lão thái quân, ngài muốn làm gì vậy?”
Lão thái quân lạnh lùng nói: “Mang Noãn Nhi đến Trần quốc Hầu phủ dưỡng thương!”
Sau khi do dự một lúc lâu, Âu Dương Tước mới thấp giọng nói: “Lão thái
quân, chuyện này có chút không thỏa đáng. Có nên thương lượng một chút
với Đại cữu cữu rồi hãy đưa ra quyết định hay không?”
Lão thái
quân cả giận nói: “Sợ cái gì? Noãn Nhi là ngoại tôn nữ của ta, ta mang
nói về dưỡng thương thì có làm sao!” Sau đó lạnh mặt nhìn Trầm thị bên
cạnh: “Cái này, ta còn làm chủ được!”
Trầm thị sửng sốt, biết Lão thái quân đang khảo nghiệm mình liền nhanh chóng khuyên: “Tước Nhi, con không cần lo lắng. Để Noãn Nhi cùng chúng ta trở về dưỡng thương một
thời gian cũng tốt!”
Lý thị giật mình: “Lão thái quân, Noãn Nhi vẫn còn bị thương sao có thể tùy tiện di chuyển?”
Nhưng mà đã không ai để ý nữa, nhóm người Phương mama đã muốn đứng dậy thu
dọn. Trầm thị cũng phân phó người bên cạnh nhẹ nhàng nâng Âu Dương Noãn
dậy. Quả nhiên là thực sự rời đi, Âu Dương Trì không khỏi nóng nảy: “Lão thái quân! Noãn Nhi dù sao cũng là nữ nhi của ta, là người Âu Dương
gia. Ngài làm cái gì vậy?”
Lão thái quân bình tĩnh nói: “Làm cái
gì? Khi nào bộ xương cốt già này còn sống, quyết không có đạo lý trơ mắt nhìn ngoại tôn nữ của mình chịu khổ. Hôm nay ta mang người đi, sáng mai các ngươi phải đem thi thể ác nô kia đến Hầu phủ để tạ tội. Người đứng
sau kia ngươi cũng phải có biện pháp xử lý, nếu không cho dù nháo đến
Kim loan điện, ta cũng sẽ không từ bỏ!”
Trong đầu Lý thị lộp bộp, bước lên ngăn cản Âu Dương Trì, trên mặt cười cười nói: “Đương nhiên! Đương nhiên!”
Lý thị cùng Âu Dương Trì tiễn tới tận cửa, nhìn thấy Lâm Chi Nhiễm đã tự
mình hộ tống xe ngựa thì không khỏi lắp bắp kinh hãi. Việc đã đến nước
này, bọn họ cũng vô lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa Trấn
quốc Hầu phủ rời đi. Âu Dương Trì mờ mịt quay đầu nhìn Lý thị: “Lão thái thái, chuyện này phải làm sao?”
Làm sao? Lý thị trầm mặt xuống: “Lập tức mang ác nô kia trượng lễ, đi suốt đêm mang đến Trấn quốc Hầu phủ!”
“Nhưng Uyển Như…”
“Hừ, đều là do tiện nhân này! Bản thân nó cũng khó bảo toàn, nói gì đến muốn bảo vệ người khác!”
“Vâng, con lập tức phân phó người đi làm!” Âu Dương Trì mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, giương mắt thấy trưởng tử Âu Dương Tước đang lạnh lùng nhìn mình.
Ánh mắt kia cừu hận như muốn xuyên thấu hắn, Âu Dương Trì lập tức tức
giận nói: “Nghịch tử, là ngươi mang người đến!”
Lý thị vừa nghe
hắn mắng Âu Dương Tước thì nhất thời nóng nảy, oán hận nói: “Ngươi quản
giáo cho tốt tiện nhân kia là được, không được mắng tôn tử của ta!”
Lúc này, Âu Dương Tước quay đầu nhìn hướng xe ngựa Trấn quốc hầu rời đi, trong đôi mắt bất tri bất giác đã đong đầy nước mắt…
Lại Bộ Thị Lang làm tiệc đầy tháng quý tử, nhưng chính trong ngày hôm đó
lại bị ác nô bức tử. Không những thế Đại tiểu thư Âu Dương gia vì bảo vệ cho ấu đệ mà bị ác nô kia đâm trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng.
Lão thái quân Trấn quốc hầu phủ tức giận mang Âu Dương Noãn về Hầu phủ
dưỡng thương….
Tin tức này chỉ trong một đêm đã truyền khắp kinh
đô, nhất thời mọi người đều xôn xao, nói vị tiểu thiếu gia này là Thiên
sát cô tinh, bởi vì sát khí của hắn nên mới khiến tôi tớ phát điên. Nói
tiểu thiếu gia mệnh rất cứng rắn mới liên lụy trưởng tỷ tài danh xuất
chúng. Nói kế mẫu Âu Dương gia không đức, dung túng ác nô hành hung, ý
đồ mưu hại trưởng nữ…Việc này ngay cả Đại công chúa cũng bị kinh động,
chẳng những phái đến một ngự y mà còn ban không biết bao nhiêu là dược
liệu quý hiếm….