Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 270: Chương 270: Món Nợ Với Ta, Tự Nàng Đến Trả (1)




Âu Dương Noãn vội vàng tới phủ Thái tử.

Lâm Nguyên Hinh ngơ ngẩn ngồi trong Mặc hà trai. Mà bọn nha đầu ai cũng nước mắt vòng quanh.

Âu Dương Noãn nhìn tình hình liền biết không đúng, vội vàng hỏi: “Biểu tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Nguyên Hinh nhìn Âu Dương Noãn, nhất thời không nói ra lời.

Nha đầu Tiểu Trúc thút thít nói: “Biểu tiểu thư, hôm qua vú nuôi bẩm báo nói ban đêm tiểu điện hạ phát bệnh, cả người nóng rực, đã mê man. Đại phu chẩn đoán, nói tiểu điện hạ bị bệnh đậu mùa!”

”Vốn tiểu điện hạ ở lại trong phủ dưỡng bệnh nhưng chính phi lại bẩm báo với Hoàng trưởng tôn, nói phần lớn chủ tử trong phủ chưa từng bị đậu mùa. Nếu giữ lại tiểu điện hạ chỉ sợ không ổn, Hoàng trưởng tôn liền mệnh lệnh mang tiểu điện ra ra ngoài phủ….”

Lúc kể lại, Tiểu Trúc không biết là bởi vì xuất phát từ sợ hãi hay là phẫn nộ, thân thể run run không thôi.

Từ khi lập quốc đến nay, có vài lần đậu mùa hoành hành, đoạt đi rất nhiều sinh mệnh của hoàng thân quý tộc.

Trong dân chúng tuy rằng cũng có nhưng do xuất thân cao quý nên bệnh đối với hoàng thất quý tộc đặc biệt nguy hiểm, tám chín phần là khó có thể giữ lại mạng sống.

Hằng năm đến dịch đậu mùa hoành hành, Hoàng đế đều phải đến Nam Uyển tránh. Thậm chí có khi còn ra khỏi kinh đô.

Cho nên tiểu điện hạ nhiễm bệnh, Hoàng trưởng tôn không thể không mang ra ngoài. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, nhưng đối với mẫu thân như Lâm Nguyên Hinh mà nói, quả thật là một sự đả kích lớn.

Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, chỉ cảm thấy đôi mắt đen ôn nhu xinh đẹp, hoàn toàn không có tức giận mà đã trở nên dại ra tuyệt vọng.

Bởi vì một đêm không ngủ, sắc mặt của nàng vàng vọt như nến. Thoáng chốc như già đi mười tuổi….

Âu Dương Noãn vội vàng nói: “Người được đưa đến đâu?”

Lâm Nguyên Hinh lạnh lùng cười: “Đến đâu thì đến, đâu có liên quan đến ta!”

Âu Dương Noãn giật mình nhìn đối phương, tươi cười của Lâm Nguyên Hinh so với khóc còn khó coi hơn: “Đứa nhỏ này là huyết mạch của Tiếu gia, bọn họ không đau lòng thì ta đau cái gì?”

Nói xong, nàng lại ha ha cười lớn, cười đến người khác cảm thấy không rét mà run: “Chu Chỉ Quân còn ước gì hai mẫu tử chúng ta cùng chết. Như vậy ả mới vừa lòng….”

”Biểu tỷ, hiện tại không phải là lúc nói những lời này. Tiểu điện hạ cần người. Lúc này tỷ không thể bỏ lại hắn một mình. Bọn họ rốt cuộc là đã đưa tiểu điện hạ đến đâu?” Âu Dương Noãn gằn từng tiếng, kiên trì nói.

“Thịnh Nhi ở biệt viện giáp kinh thành!” Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, lập tức nước mắt trào ra, thanh âm mang theo một loại hận ý khắc sâu.

Đối với một người mẫu thân, không có chuyện gì hận bằng việc tổn thương đến đứa nhỏ của nàng.

Lâm Nguyên Hinh bị Chu Chỉ Quân chèn ép không ít, nàng đều có thể nhẫn nại. Nhưng nàng không thể chịu được Chu Chỉ Quân xuống tay với con trai nàng.

Lâm Nguyên Hinh thống khổ nhắm hai mắt lại. Lặng im một lát lại mở bừng mắt ra, trên mặt đầy hàn sương.

Nàng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Hãy chờ xem, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nói xong nàng liền đứng lên, nói với Tiểu Trúc: “Phân phó xuống dưới, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi thăm Thịnh Nhi!”

Nhưng xe ngựa đến cửa lại bị Tiếu Diễn ngăn lại: “Nàng không thể đi!”

Sắc mặt Tiếu Diễn xanh mét, thoạt nhìn không có nhân tính. Nhưng trong mắt lại ẩn ẩn thiêu đốt một loại hỏa diễm.

“Đó là con ta!” Lâm Nguyên Hinh kiên trì gần như cố chấp.

”Hinh Nhi, không được tùy hứng. Thịnh Nhi cũng là con của ta, ta sao có thể không quan tâm sinh tử của nó? Nhưng ta càng quan tâm đến sức khỏe của nàng hơn. Nàng chưa từng bị đậu mùa nên không thể đi!” Tiếu Diễn khuyên.

“Ngài bảo ta để mặc Thịnh Nhi cho những người đó chăm sóc, không quan tâm sao?”

Lâm Nguyên Hinh kinh hoảng vô cùng lo lắng. Nàng nhìn chằm chằm Tiếu Diễn, cơ hồ như muốn nhìn ra chút gì đó trên khuôn mặt hắn.

Thanh âm Tiếu Diễn dần lạnh xuống: “Theo quy củ, nếu nàng đi thì liền ở lại nơi đó, sẽ không được hồi phủ nữa! Nàng cần phải hiểu rõ rồi chứ?”

Đang lúc hai người lâm vào thế giằng co, Lâm Nguyên Hinh gắt gao nhìn chằm chằm trượng phu mình như nhìn người xa lạ.

Ở phía sau Âu Dương Noãn lại đột nhiên nói: “Biểu tỷ, lúc năm tuổi ta từng bị đậu mùa. Mà những người bị đậu mùa một lần sẽ không mắc lại. Cho nên ta đi là tốt nhất, ta sẽ ở lại đó đợi tiểu điện hạ khang phục rồi sẽ trở lại!”

Tiếu Diễn nghe vậy thì sửng sốt, nhịn không được nhìn thật sâu vào Âu Dương Noãn, nghiêm túc hỏi: “Muội trước kia thật sự là đã bị đậu mùa? Chuyện này không phải là chuyện có thể nói đùa, là chuyện liên quan đến tính mạng. Muội thật sự sẽ không bị lây bệnh?”

“Điện hạ, ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa!”

Âu Dương Noãn nghiêm túc nói: “Ta từng bị bệnh, chẳng lẽ còn không biết sao? Ngay cả bệnh trạng đều giống với Thịnh Nhi!”

Hồng Ngọc đứng một bên, đã sợ hãi đến mặt không còn giọt máu. Nàng từ nhỏ đã ở cùng Âu Dương Noãn, chưa bao giờ thấy tiểu thư bị đậu mùa gì hết.

Chuyện này sao tiểu thư có thể tùy tiện nói như vậy? Vạn nhất tiểu thư cũng bị đậu mùa thì sao?

Nhưng Âu Dương Noãn lại thản nhiên nhìn Hồng Ngọc một cái, nàng liền không dám nói thêm gì nữa. Tiểu thư một khi đã quyết ai cũng không có khả năng ngăn cản.

Hồng Ngọc không rõ nguyên nhân Âu Dương Noãn quyết tuyệt như vậy.

Âu Dương Noãn vẫn cảm thấy chuyện này đúng là cổ quái. Đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh an khang, làm sao có thể vừa hồi phủ một thời gian liền bị đậu mùa?

Chuyện này quả thực khó có thể tưởng tượng được.

Nếu chuyện này là có người cố ý an bài, vậy thứ chân chính đe dọa đến tính mạng đứa nhỏ lúc này cũng không phải là bệnh đậu mùa kia.

Lâm Nguyên Hinh là trắc phi của Hoàng trưởng tôn, nếu như nhất quyết không nghe lời hắn chạy đến chăm sóc đứa nhỏ, cho dù có thể cứu được thì cũng sẽ sinh ra khúc mắc.

Nàng lại không giống. Đứa nhỏ này là nàng tận mắt nhìn thấy nó chào đời, tự tay ôm qua. Nàng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi như vậy….

Tiếu Diễn nhìn Âu Dương Noãn, trong nháy mắt cảm thấy mê hoặc. Hắn cơ hồ không thể nhận ra, trong ánh mắt tối đen thiêu đốt loại cảm xúc gì.

Nhưng hắn biết Âu Dương Noãn không phải là người thích xen vào việc của người khác.

Con của hắn cùng nàng vốn không có bao nhiêu quan hệ, nàng vì sao phải tận tâm hết sức như vậy?

Trong suy nghĩ của Tiếu Diễn, hắn không thể lý giải được đạo lý không cần đáp lại, cũng không thể lý giải được tình cảm của con người. Có đôi khi lý trí cùng lợi ích sẽ bị tình cảm đánh bại.

Hắn nào đâu biết rằng khi Lâm Nguyên Hinh triền miên trên giường bệnh. Bởi vì lo lắng vú nuôi xa lạ, Âu Dương Noãn cơ hồ như là cực nhọc cả ngày lẫn đêm chăm sóc cho đứa nhỏ này.

Tiếu Vinh Thịnh trong mắt nàng cũng không chỉ đơn giản là con của Hoàng trưởng tôn.

Đứa nhỏ này có liên hệ chặt chẽ với nàng, cho dù hắn với nàng không phải là huyết mạch tương liên nhưng an nguy của hắn lại tác động rất lớn đến nàng mới khiến nàng quyết định như vậy.

Mà chuyện này Tiếu Diễn khó có thể nghĩ đến. Cho nên hắn không chút nghi ngờ chuyện Âu Dương Noãn từng bị đậu mùa.

Nếu không từng bị, ai lại chịu mạo hiểm lớn như vậy?

Lâm Nguyên Hinh lại không tin, nàng là biểu tỷ của Âu Dương Noãn. Nếu Âu Dương Noãn từng bị đậu mùa, sao nàng có thể không biết? Cho nên nàng không chút do dự liền muốn cự tuyệt.

Nhưng Âu Dương Noãn lại đột nhiên giữ tay nàng lại, dùng sức, móng tay cơ hồ như đâm vào tay nàng. Hô hấp của Lâm Nguyên Hinh có chút dồn dập, nhìn Âu Dương Noãn.

Đôi mắt Âu Dương Noãn trong trẻo giống như không thể nhìn tới đáy. Trong lòng Lâm Nguyên Hinh, đột nhiên trong lúc đó, liền hiểu được.

Nay Tiếu Diễn sớm đã không còn là phu quân mà nàng mong đợi nữa. Ở trước mặt hắn, nàng tuyệt đối không thể tùy hứng làm bậy.

Nếu không sẽ không chỉ có bản thân, mà còn sẽ liên lụy đến Trấn quốc Hầu phủ. Mà người được đắc ý nhất, chỉ sợ chính là Chu Chỉ Quân, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.

Đối với Âu Dương Noãn, nàng rất tín nhiệm, không hề hoài nghi.

Lâm Nguyên Hinh cắn môi, ánh mắt dần kiên định, lại cố nén nước mắt: “Noãn Nhi, cầu xin muội!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu sau đó nói với Tiếu Diễn: “Điện hạ, xin ngài hãy tìm cho ta hai người đáng tin, từng bị đậu mùa đi cùng với ta!”

Tiếu Diễn liền trầm giọng phân phó: “Không nghe Vĩnh An quận chúa nói gì sao? Còn không mau đi làm!”

Âu Dương Noãn mệnh Hồng Ngọc hồi phủ, còn nàng lên xe ngựa. Ước chừng đi khoảng hai canh giờ liền đã đến biệt viện.

Thủ vệ canh cửa liền lớn tiếng nói: “Nơi này cấm bất luận kẻ nào được tiến vào!”

Âu Dương Noãn liếc mắt, Lưu quản sự theo từ phủ Thái tử tới tiến lên tát một cái thật mạnh, quát: “Còn không mau cút ra! Đây là Vĩnh An quận chúa!”

Hộ vệ biến sắc, bụm mặt cúi đầu lui xuống.

Lưu quản sự bởi vì đã từng bị đậu mùa, trên mặt có không ít sẹo. Bình thường luôn nghiêm túc, hiện lại phủ thêm một tầng sương lạnh càng thêm dọa người: “Thái y đâu?”

Rất nhanh một nam tử trung niên bước ra đón.

Lưu quản sự vội nói: “Vĩnh An quận chúa thay Hoàng trưởng tôn cùng trắc phi đến thăm tiểu điện hạ!”

Thái y cung kính hành lễ với Âu Dương Noãn: “Tham kiến quận chúa!”

Âu Dương Noãn chỉ gật gật đầu, sau đó theo Vương thái y đi vào.

Vương thái y cẩn thận nói: “Tiểu điện hạ tuổi còn quá nhỏ, chúng ta đã tận tình chăm sóc. Nhưng….chỉ sợ tình hình không được lạc quan lắm….”

Nói xong liền dẫn Âu Dương Noãn đến một tiểu gian, chỉ vào bên trong nói: “Tiểu điện hạ ở bên trong!”

Trên cửa sổ đều là song sắt, bên trong tối đen như nhà giam.

Âu Dương Noãn lãnh liệt nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ bị bệnh, các ngươi đang làm gì vậy hả?”

Thái y cười lấy lòng: “Đây là bệnh dịch, vốn phải đưa đến Tây Sơn. Như vậy đã là khai ân rồi. Ta chẳng qua cũng chỉ là sợ hạ nhân không hiểu chuyện xông vào, quấy nhiều điện hạ tĩnh dưỡng!”

Âu Dương Noãn không lên tiếng, chỉ hơi hơi liếc mắt nhìn Lưu quản sự, ông ta liền quát lên: “Ăn nói bậy bạ! Tiểu điện hạ thân mình không tốt, càng cần căn phòng thoáng đãng để hít thở. Còn không mau mở cửa ra!”

Thái y cuống quít nói: “Quận chúa muốn nhìn thì cứ đứng bên ngoài nhìn. Bệnh này lây lan rất nhanh, hai ngày trước vừa mới có một nha đầu chăm sóc cho điện hạ cũng đã ngã bệnh!”

Đúng lúc này, Âu Dương Noãn nghe thấy tiếng khóc suy yếu của Tiếu Vinh Thịnh.

Tiếng khóc kia như bàn tay vô hình lập tức bóp chặt lấy lòng nàng, nàng lạnh lùng nói: “Mở ra!”

Thái y vẫn còn do dự, Lưu quản sự lại lạnh lùng bồi thêm: “Quận chúa là phụng mệnh Hoàng trưởng tôn đến chăm sóc tiểu điện hạ!”

Thái y cả kinh, vội vàng mở cửa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.