Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 67: Chương 67: Mỹ Nhân Khuynh Quốc Khuynh Thành 3




Âu Dương Trì nhìn chằm chằm Âu Dương Khả, càng nhìn càng hận không thể một cước đá chết nàng ta. Ánh mắt hắn đáng sợ đến cực điểm, Âu Dương Khả bị nhìn đến phát run liên tiếp núp sau người Lâm thị.

Lâm thị chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt như muốn giết người của Âu Dương Trì. Trong lòng nổi lên một tia sợ hãi, biết tình hình bây giờ không ổn liền lập tức lớn tiếng nói: “Lão gia, trong hoa viên nhiều người qua lại như vậy, ai có thể cam đoan khăn tay này không bị người khác nhặt được? Khả nhi nhất định là bị người ta hãm hại, cho dù là không phải thì cũng rất có khả năng những tiểu thư các nhà khác cố ý cầm khăn tay của nó giấu thơ của người trong lòng, sau đó lại quá mức kinh hoảng sợ người khác phát hiện nên mới để lại trong hoa viên!”

Mới nghe liền biết Lâm thị đã bắt đầu hoảng mà nói không suy nghĩ. Âu Dương Noãn cười lạnh, trên mặt lại làm bộ ngạc nhiên nói: “Nhưng hôm nay trong hoa viên đều là các công tử, các tiểu thư đều ở trong lương đình, ai cũng không dám tới gần đó!”

Lý thị lúc này mới uống một ly trà rồi lạnh lùng nói: “Người bên ngoài không dám đi, chỉ có mình nó lại dám! Biết rõ trong hoa viên có nhiều nam tử trẻ tuổi như vậy, cư nhiên lại còn dám đi. Rốt cuộc là có chủ ý gì? Trách không được, chúng ta nhiều người như vậy vốn đang yên ổn ở trong vườn xem kịch, nó lại nháo loạn muốn đi dạo. Hóa ra là đã có chủ ý từ trước!”

Âu Dương Khả có khổ cũng không nói nên lời, đi đến hoa viên vốn dĩ là do Lâm thị bảo nàng tìm cơ hội để Âu Dương Noãn gặp Tô Ngọc Lâu, ai ngờ bây giờ lại trở thành nhược điểm của mình. Chín nàng ta nháo loạn muốn đi hoa viên, bây giờ lại nói đánh mất khăn tay ở đó, bất luận ai nghe xong cũng đều nghĩ là cố ý.

Âu Dương Noãn không đợi Lâm thị phản ứng đã thở dài nói trước: “Phụ thân, lúc ấy có nhiều người ở đây như vậy, nếu để người khác biết là bút tích của Tô công tử không phải cả đời Khả nhi sẽ bị hủy sao? Nếu chỉ là một bài thơ thì cùng lắm nói muội muội ngưỡng mộ Tô công tử nên mới giữ thơ. Dù sao thì thanh danh chịu ít tổn hại, nhưng thơ lại được cố ý gói trong khăn tay, cùng với kết đồng tâm này. Mọi người đều đã nhìn thấy, ngoài miệng mặc dù không nói nhưng trong lòng sẽ có nghi ngờ. Vạn nhất lại biến thành đề tài nói chuyện, thanh danh muội muội mất hết không nói, còn liên lụy phụ thân bị người ta gán tội danh không nghiêm khắc quản giáo, dạy dỗ nữ nhi. Ai…cũng may còn có tổ mẫu anh minh, trước hết đem thi văn giấu đi, người bên ngoài hơn phân nửa đều nghĩ muội muội nhàm chán nên mới làm thơ tìm niềm vui thôi!”

“Noãn nhi, con còn muốn che dấu cho nó sao? Con cho rằng các phu nhân ở đây hôm nay đều người ngốc ta nói như thế nào thì liền tin như vậy sao? Ta nói cho con hay, một đám đó tất cả đều là người tinh anh. Ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng lại hiểu thấu! Thọ yến lần này đúng là quá mất thể diện, lại còn gây phiền hà đến tỷ đệ Noãn nhi. Sau này sẽ bị người ta nói trong nhà lại có một muội muội không biết xẩu hổ như vậy!” Lý thị thở dài, đem ly trà đặt thật mạnh xuống bàn.

“Tổ mẫu sao lại nói vậy? Mọi người đều là tỷ muội, chẳng lẽ con lại lo lắng bị muội muội liên lụy sao? Ngay cả có là sự thực thì sao, Khả nhi vĩnh viễn vẫn là muội muội của con. Con đương nhiên sẽ che chở cho muội ấy!” Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười nói, bộ dạng mười phần là tỷ muội tình thâm.

Lâm thị hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể mở miệng phản bác liền hung hăng đẩy mạnh Âu Dương Khả. Âu Dương Khả giật mình liền lấy lại phản ứng: “Phụ thân! Các tiểu thư không có tới gần hoa viên nhưng bọn nha hoàn thì có! A! Đúng rồi, là Thu Nguyệt! Nhất định là do Thu Nguyệt làm! Ngoại trừ nó thì không có ai đến gần con, khăn tay khẳng định là đã bị nó lấy đi! Đầu tiên là giả danh con đi lấy bài thơ của Tô công tử, sau đó sợ bị con phát hiện nên lại lặng lẽ đem khăn tay trả lại, trong đó vẫn còn dấu thứ không sạch sẽ đó! Con cái gì cũng không biết a! Phụ thân, người phải tin tưởng con!”

Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn trò khôi hài đang diễn ra, đúng là không biết xấu hổ mà. Đôi mẹ con này đứng thứ hai thì không còn người nào dám đứng thứ nhất. Đầu tiên là nói khăn tay bị mất, sau lại nói do Tô Ngọc Lâu ngưỡng mộ Âu Dương Khả mà tặng thi văn. Tất cả Âu Dương Trì đều không tin, hai người lại nói là do các tiểu thư khác bỏ lại. Lý do này cũng không thành liền đổ oan lên người nha đầu vô tội! Chỉ là xưa nay hai người cũng diễn không được tốt lắm, tổ mẫu Lý thị là người thập phần khôn khéo, loại chuyện này giải thích trăm ngàn chỗ hở. Ai sẽ tin tưởng được đây?

Lâm thị đột nhiên như tìm được chỗ phát tiết, tức giận trừng mắt quát lớn với nha đầu Thu Nguyệt đang ngây ngốc bên cạnh Âu Dương Khả: “Đúng là cả gan làm loạn mà! Ngươi hôm nay thừa dịp được đến hoa viền liền quyến rũ Tô công tử. Nhặt được khăn tay của tiểu thư rồi lại trộm thi văn của Tô công tử, đã thế lại còn cố ý kết thành đồng tâm làm thành cái bẫy hãm hại nhị tiểu thư! Ngươi mau thành thật nói ra, ta sẽ tha cho ngươi được chết toàn thây!”

Nha đầu Thu Nguyệt vừa nghe thì hoàn toàn sợ ngây người, phịch một tiếng quỳ xuống. Nàng ta vạn lần không thể ngờ được, sự tình nhị tiểu thư gây ra bây giờ toàn bộ lại đổ trên người mình. Lúc ấy, rõ ràng mình đã thấy tận mắt Nhị tiểu thư đem khăn tay cho Tô Ngọc Lâu, hiện tại lại biến thành mình đi trộm. Ông trời ơi! Nàng ta chỉ là một nha hoàn, làm sao dám làm chuyện này? Thu Nguyệt sợ tới mức không ngừng dập đầu nói: “Nô tỳ không dám, tuyệt đối không dám a! Cầu lão thái thái, cầu lão gia, phu nhân minh giám!”

Âu Dương Noãn trở lại đứng phía sau Lý thị, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn mọi việc phát sinh.

Sắc mặt Lý thị đã biết đổi không tốt, ở trong mắt bà tất cả trò này đã thành sự khôi hài. Lâm thị lại vẫn không biết mà quát lớn: “Tiểu tiện nhân, ngươi đừng vọng tưởng chối bỏ trách nhiệm. Nhị tiểu thư là một tiểu cô nương, làm sao biết trò trao khăn tay cho nam nhân? Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi vẫn luôn đứng sau tiểu thư, muốn trộm khăn tay là điều dễ dàng. Nhưng chưa chịu dừng lại ở đó, ngươi lại còn cố ý đem hết thảy vu hãm lên người tiểu thư hòng mong muốn sẽ được làm nha đầu hồi môn tiến vào Tô phủ sao?”

Một phòng ma ma nha đầu ai ai cũng đều lộ ra sắc mặt đồng tình. Mọi người nhìn Thu Nguyệt như một nha đầu hèn mọn dám vì lợi riêng mà vu hãm cho chủ tử. Thu Nguyệt bị nhìn đến phát run, hai hàm răng va vào nhau lập cập, một câu cũng không dám cãi lại! Lâm thị ngày thường từ ái rộng lượng, là một chủ mẫu rất có phong phạm. Nhị tiểu thư đối với Thu Nguyệt cũng không nói là tốt lắm nhưng lại thập phần tin tưởng. Nhưng bây giờ đến thời khắc mấu chốt, đôi mẹ con này lại đẩy một nha đầu đáng thương như nàng ta ra chịu tội thay! Đây là loại chủ tử đáng sợ như thế nào?

Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn tất cả, đem mỗi biểu tình của mọi người thu vào trong mắt. Cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại trên người Lâm thị thần sắc nghiêm nghị đang nói không ngừng. Nàng hơi hơi cười lạnh, chỉ sợ Lâm thị còn không biết, bất tri bất giác bà ta đã đánh mất lòng người a! Một người tùy lúc tùy chỗ có thể trở thành một quân cờ để bảo vệ phu nhân, có chuyện xảy ra không thể gánh vác liền đổ hết lên người nha đầu hầu hạ thân cận chủ tử. Như vậy ai sẽ còn toàn tâm toàn ý trung thành, tận tâm vì họ mà bán mạng? Đúng là chuyện hay mà!

Âu Dương Noãn khẽ thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc đồng tình nói: “Phụ thân, mọi chuyện coi như xong đi. Chuyện này nếu tra ra rõ ràng chỉ sợ đối với danh dự của muội muội sẽ có tổn hại. Con nghĩ một tỳ nữ nho nhỏ như Thu Nguyệt cũng không cả gan dám làm chuyện này. Chúng ta hãy coi như là hiểu lầm đi, qua một thời gian sẽ không sao nữa!”

Mọi người trong phòng đều nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc nàng như xuân hoa, ánh mắt từ bi thì không khỏi cảm thán, xem như nha đầu Thu Nguyệt đã chọn sai chủ tử rồi. Nếu đổi lại là đại tiểu thư từ bi lương thiện nhất định nàng ta sẽ không rơi vào kết cục này! Âu Dương Noãn cùng Thu Nguyệt không quen không biết, cũng không có tình cảm chủ tớ, thế nhưng nàng lại vì Thu Nguyệt mà mở lời. So ra thì vẫn có khí thế bức người hơn mẹ con Lâm thị cố ý đẩy Thu Nguyệt vào cái chết này.

Âu Dương Trì lạnh lùng nhìn mẹ con Lâm thị, trên mặt hoàn toàn không hề tin tưởng. Lý thị lại cúi đầu uống trà, giống như là đang xem trò vui vậy.

Chuyện đã đến nước này, Lâm thị đã không còn đường lui. Bà ta đi đến bên cạnh Thu Nguyệt, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: “Dùng mạng của ngươi, đổi lấy bình an, phú quý cho cả nhà!”

Cả người Thu Nguyệt chấn động nhìn Lâm thị đang dùng ánh mắt sắc lạnh uy hiếp mình. Cuối cùng trên mặt lộ ra sự tuyệt vọng, nếu nàng ta không gánh tội danh này thay Âu Dương Khả thì người nhà chắc chắn không thoát khỏi cái chết. Nhị tiểu thư, phu nhân! Các ngươi thật sự rất ngoan độc. Nàng ta cúi đầu, không còn một tia hy vọng, thê lương nói: “Phải, hết thảy đều là do nô tỳ làm. Nô tỳ…nô tỳ thầm ngưỡng mộ tài hoa của Tô công tử nên vọng tưởng rằng nếu vu hãm cho nhị tiểu thư thì sẽ được theo người cùng vào Tô gia…” Lời còn chưa dứt nàng ta đã khóc không thành tiếng.

Lâm thị lúc này mới chậm rãi đứng lên. Âm thanh cực kỳ lạnh lùng nói: “Lão thái thái, lão gia! Nếu Khả nhi có gì sai sót thì cũng là nữ nhi Âu Dương gia. Các người muốn nó bị người ta hãm hại bôi bẩn danh dự nhà ta sao?”

Lâm thị đang đánh cược, cược Lý thị cùng Âu Dương Trì vì muốn bảo toàn danh dự của Âu Dương Khả mà sẽ chấp nhận lời nói dối này!

Âu Dương Trì gắt gao nhìn Lâm thị, trong ánh mắt hoàn toàn là tức giận đang gắng kiềm chế. Sau cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Phu nhân nói đúng! Nha đầu kia đúng là bất lương, nay mọi việc đã rõ ràng. Ban thưởng được chết toàn thây. Người đâu! Tha ra ngoài trượng lễ!”

Nhóm mama bên ngoài đáp lời, kéo Thu Nguyệt đến trung đình, dùng dây thừng trói chặt rồi không chút lưu tình đánh mạnh. Trong nhất thời trong phòng liền nghe tiếng thét thảm thiết của Thu Nguyệt cùng với tiếng ván nặng nề đánh lên thân thể nàng ta. Trong phòng, Âu Dương Khả mặt không đổi sắc, Lâm thị lạnh nhạt đứng nghe, Âu Dương Trì mặt đầy sắc lạnh. Ngay cả lão thái thái Lý thị cũng hơi hơi nhắm mắt, giống như là đang ngủ. Nhóm mama, nha đầu đều lộ thần sắc không đành lòng.

Lúc này, bọn họ biết rõ đầu sỏ gây ra chuyện là Âu Dương Khả nhưng vẫn lựa chọn hy sinh tính mạng của một nha đầu vô tội. Móng tay Âu Dương Noãn không tự chủ được mà đâm mạnh vào lòng bàn tay. Những người này là thân nhân của nàng sao? Sao có thể máu lạnh đến đáng sợ như vậy? Đúng là hổ đội lốt người mà!

Thu Nguyệt mấy năm nay đi theo Âu Dương Khả tuy không hề kiêu ngạo hống hách nhưng cũng đã thay Âu Dương Khả làm không ít chuyện. Âu Dương Noãn từ đầu đến cuối đều trầm mặc không nói, mãi đến khi bên ngoài đánh được ba mươi bản tự, biết rằng nàng ta bị nhận đủ giáo huấn mới chậm rãi tiến lên nói: “Tổ mẫu, phụ thân! Thứ cho Noãn nhi có lời muốn nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.