Gian khách này cũng không tệ, vì muốn cho Hạ Lan Đồ được nghỉ ngơi tốt bọn họ đã muốn một gian phòng thượng đẳng.
Tuy gọi là phòng thượng đẳng, kỳ thật cũng là một tứ hợp viện nho nhỏ.
Phòng giữa để cho khách nhân ở, bên cạnh còn có hai gian phòng để tùy
tùng của khách nhân ở. Xe ngựa để ở phía sau viện.
Âu Dương Noãn để nhà giữa cho Lâm Nguyên Hinh, còn nàng cùng Hồng Ngọc ở nhà kề. Một gian khác là Âu Dương Tước cùng Hạ Lan Đồ.
Âu Dương Tước mang ngựa ra chuồng, Hồng Ngọc dìu Lâm Nguyên Hinh đi nghỉ
ngơi. Âu Dương Noãn gọi một gã sai vặt trong viện lại nhẹ nhàng hỏi: “Ở
đây có chỗ sắc thuốc không?”
Gã sai vặt kia lập tức nói: “Có, để ta thay tiểu thư đi nấu!”
“Không cần, để ta tự làm!” Âu Dương Noãn ôn hòa kiên trì: “Ngươi thay ta đem ấm thuốc đến là được!”
Tuy rằng chạy một đêm ngoài đường nhưng cũng không chút nào hao tổn bề ngoài xinh đẹp của Âu Dương Noãn.
Hơn nữa nàng có thói quen nói chuyện nhỏ nhẹ, cùng với những nữ tử khác mà gã sai vặt gặp qua khí chất khác hẳn.
Nàng cực kỳ hòa khí đưa ra thỉnh cầu với gã sai vặt kia khiến hắn nhất thời đỏ mặt, nhanh chóng chạy đi.
Âu Dương Noãn xoay người vào phòng, nàng rót một ly trà nóng, để trong bồn nước lạnh một lát, cảm nhận độ ấm rồi mới đi đến bên giường. Thật cẩn
thận nâng Hạ Lan Đồ dậy, chậm rãi giúp hắn uống trà.
Uống trà
xong, Hạ Lan Đồ lúc này đã có chút thanh tỉnh. Hắn thở phào một hơi dài, cảm thấy thoải mái hơn, thanh âm cũng rõ ràng hơn: “Cảm ơn!”
“Người phải nói cảm ơn phải là bọn ta mới đúng. Nếu không có ngươi, ta cùng biểu tỷ sớm đã chết trong tay Tần vương!”
Âu Dương Noãn cười, nàng đột nhiên cảm thấy kỳ thật Hạ Lan Đồ là loại
người nào đều đã không còn quan trọng. Hắn dù chết cũng giữ lời hứa, dĩ
nhiên không phải người ác.
Nay cho nàng đối với lai lịch của hắn vẫn còn tò mò nhưng sẽ không điều tra nữa, trừ phi là chính hắn muốn nói.
Lúc này, gã sai vặt đã cầm ấm sắc thuốc quay lại.
Hồng Ngọc đẩy cửa tiến vào, thật cẩn thận ở bên tường đốt lò. Dùng gỗ vụn
bắt lửa, lại lấy một ít than khối, lửa nhanh chóng hừng hực cháy lên.
Hồng Ngọc mở gói thuốc, đổ vào ấm, lấy cái chén nhỏ đổ nước vào. Sau đó liền ngồi chờ bên cạnh.
Ánh mặt trời sau chính ngọ đã chiếu vàng toàn bộ sân, mây mù cũng đã tan
hết, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Một đám mây trắng nhàn nhã lượn lờ, những chuyện hung hiểm phát sinh vừa rồi chỉ giống như một ác mộng, sớm đã biến mất vô tung.
Âu Dương Noãn ngồi trước cửa sổ, từ trong ấm ngửi vị thuốc, không khỏi lại nhớ đến cuộc sống ở kinh đô.
Nay khi mọi chuyện đã đổi, có rất nhiều chuyện phát sinh, vinh hoa phú quý
trong lòng nàng chỉ tựa như mây khói, dần dần tan vào tứ phía, biến mất
không thấy.
Chỉ là nàng vẫn còn lo lắng cho an nguy của những
người trong kinh đô, ngoại tổ mẫu, đại công chúa, đại cữu mẫu cùng đại
biểu ca….
Tần vương mưu phản, đại công chúa nhất định sẽ không
bàng quang đứng nhìn. Một khi song phương đối địch, đại công chúa nhất
định sẽ gặp nguy hiểm…
Qua một hồi lâu, Hồng Ngọc đã nấu xong thuốc.
Lúc này Âu Dương Noãn mới hồi phục lại tinh thần. Hai người cố gắng nâng Hạ Lan Đồ dậy, giúp hắn uống thuốc.
Hạ Lan Đồ ngửi thấy mùi hương tản mát trên người Âu Dương Noãn, trong lòng phảng phất có chút ấm lòng.
Hắn vốn không nghĩ rằng thiên kim quý tộc như Âu Dương Noãn cũng có khả năng hạ mình tới chăm sóc người khác như vậy.
Nhìn ánh mắt trời tà tà ngoài cửa sổ, hắn bỗng nhiên thất kinh, nhân tiện
nói: “Các ngươi còn chưa dùng bữa, mau đi ăn đi. Không cần lo cho ta!”
“Không sao!”
Thời điểm này, bất chấp chuyện nam nữ cùng phòng. Âu Dương Noãn cũng không
hề giả bộ, vươn tay dò xét độ ấm trên đầu hắn. Cảm thấy vẫn nóng rẫy
liền lo lắng: “Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, sao lại không chịu
nói với bọn ta?”
Hạ Lan Đồ bật cười: “Ta không giấu các ngươi. Ta vốn cũng nghĩ nó không nghiêm trọng!”
”Ngươi cũng không phải thần tiên, sao có thể không nghiêm trọng?”
Âu Dương Noãn cũng cười, liền để hắn nằm xuống, ôn nhu nói: “Ta sẽ bảo
người mang cháo hầm đến cho ngươi, ngươi cũng ăn một chút đi!”
“Được!” Hạ Lan Đồ gật gật đầu.
Có người chăm sóc, loại cảm giác này thật là thoải mái. Hắn tạm thời có
thể buông bỏ trách nhiệm, không cần lại vì chính mình cùng quan tâm đến
người khác.
Tiếu Trọng Hoa nói không sai, bất luận kẻ nào tiếp
xúc với Âu Dương Noãn cũng đều sẽ thích nàng. Bởi vì ngươi sẽ không có
cách nào chán ghét một người ôn nhu dịu dàng, nữ tử sẽ vì người khác mà
suy nghĩ, tâm tư như vậy, giống như là đã hữu hảo nhiều năm, ôn hòa mà
tự nhiên.
Lúc Hạ Lan Đồ ngủ, Âu Dương Noãn liền đi làm bạn với Lâm Nguyên Hinh.
Hai người ngồi trong sân, nhìn chú chim nhỏ trước mặt không ngừng nhảy
nhót. Xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng nhạc trong nhạc phường, không ai đề
cập tới những hung hiểm đã từng phát sinh.
Lâm Nguyên Hinh thấy
sắc mặt Âu Dương Noãn bình tĩnh, tươi cười vẫn như thường, trong lòng
cũng hiểu được. Âu Dương Noãn kiệt lực vì nàng mà tạo một hoàn cảnh tĩnh dưỡng thoải mái, muội ấy chính là không muốn làm mình quá mức sầu lo.
Đêm đến, Âu Dương Noãn đột nhiên mơ thấy bộ dáng lúc Tiếu Thiên Diệp nhảy
từ trên tường xuống. Thực thần khí cũng thực vô lại, rất không phân rõ
phải trái nhưng lại cũng ôn nhu đáng yêu. Nàng thế nhưng lại cảm thấy
bản thân rất vui vẻ.
Dường như ngay lập tức, nàng liền bừng tỉnh.
Không có Tiếu Thiên Diệp, trên mặt đất chính là ánh nến chập chờ ánh xuống.
Buổi chiều, Hạ Lan Đồ từng vô ý nói qua tin tức Tiếu Thiên Diệp ngã ngựa bị thương.
Nàng không ngủ lại được, nàng cảm thấy khó chịu, chỉ nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Nàng vẫn luôn cao ngạo có thể nhìn thấu lòng người nhưng nàng lại không thể nhìn rõ bản thân.
Sắc trời vẫn đen kịt, nàng lẳng lặng bước xuống khỏi giường, cố gắng nhẹ
nhàng không kinh động đến Hồng Ngọc đang ngủ say bên nhuyễn tháp.
Âu Dương Noãn tùy tay cầm lấy ngoại bào, không quan tâm không khí lạnh như băng ban đêm, mở cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Không khí trong đình viện tràn ngập hơi thở an tường yên tĩnh, bên ngoài viện tuyết rơi trắng đầy. Bầu trời đều là những bông tuyết mềm mịn nhẹ bay,
tựa như mộng ảo vây quanh lấy nàng.
Âu Dương Noãn khẽ ngẩng đầu lên, cảm giác bông tuyết nhẹ nhàng phất qua mặt.
Nàng cười nhẹ, cả một đêm, nàng nửa ngủ nửa mê. Nay không khí lạnh lẽo thấm
vào đầu, nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người đều thanh tỉnh….
‘Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão!’
(Đây là bài thơ Kích cổ 4 của Khổng Tử, dịch thơ: Sinh tử xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay đã hẹn, sánh bước đến già)
Đây là giấc mộng của nàng. Bình thường nhưng đong đầy tình cảm. Là điều
nàng từng khát cầu cùng Tô Ngọc Lâu bên nhau đến lúc bạc đầu.
Nàng thương hắn, nàng yêu hắn nhưng nàng lại không biết, trong lòng Tô Ngọc
Lâu, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ. Vì nàng có lợi cho Tô gia, hắn
ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói với nàng: “Tin tưởng ta, ta sẽ làm cho
nàng trở thành người hạnh phúc nhất thế gian!”
Nàng giao phó bản thân cho hắn, dành hết tình cảm cho hắn, nhưng chờ đợi nàng lại không
phải hứa hẹn trọn đời. Thứ cuối cùng hắn cho nàng, chỉ có sự lạnh lẽo
của nước sông cùng sự tuyệt vọng đến cùng cực.
Hiện tại, Tiếu
Thiên Diệp cũng yêu nàng. Nhưng nàng không biết hắn sẽ đối xử với nàng
thế nào? Trong lòng hắn, hắn sẽ muốn nàng ở bên cạnh bầu bạn cả đời sao?
Hay là nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử hắn không chiếm được.
Cũng không phải Tiếu Thiên Diệp yêu nàng, nàng nhất định cũng phải
thương hắn.
Nàng cũng không nghĩ như vậy, nhưng trong tiềm thức
của nàng tựa hồ như vẫn luôn chờ đợi. Chờ đợi Tiếu Thiên Diệp nhìn rõ
trong lòng hắn đối với nàng rốt cuộc là tình hay vẫn chỉ là ái mộ? Hoặc
là cầu mà không thể dày vò, cũng chờ đợi chính mình nhìn rõ lòng hắn.
Nhưng trải qua đêm qua, nàng so với ngày xưa càng sâu sắc ý thức được, bọn họ tuyệt đối không có khả năng. Hóa ra mặc kệ hắn thật lòng như thế nào,
đều định sẵn lập trường đối địch.
Nếu Tiếu Thiên Diệp cố chấp cưỡng cầu, có lẽ nàng chung quy cũng có thể ở bên cạnh hắn.
Nhưng nàng, nàng sẽ muốn một kết cục bị những người yêu thương xa lánh sao?
Nhân duyên do trời định, nguyệt lão se hồng loan. Nếu tên của nàng cùng
người đó nhất định ở cùng trang, tơ hồng sẽ kết ngón út của nàng cùng
người nọ cùng một chỗ. Mặc kệ chân trời góc biển, ở đâu nàng cũng người
nọ cũng sẽ gắn bó.
Ngược lại, mặc dù đau khổ hy vọng, dụng tâm theo đuổi. Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là phiền nhiễu thôi.
Nàng mỉm cười, nhìn phía chân trời. Tiếu Thiên Diệp, ngươi có thể hiểu chưa? Thiên mệnh không thể tránh được.
Trong phòng, Âu Dương Tước kỳ quái nhìn Hạ Lan Đồ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt khác thường: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
”Không có gì!” Hạ Lan Đồ thu hồi tầm mắt, ánh mắt hơi có chút mê man: “Âu
Dương thiếu gia, tỷ tỷ ngươi luôn mỉm cười như vậy sao?”
”Đúng
vậy! Tỷ tỷ rất ôn nhu. Theo trí nhớ của ta, tỷ tỷ đối với người ngoài
đều ôn nhu như vậy!” Âu Dương Tước vỗ vỗ gối đầu, lại lần nữa nằm xuống.
“Vậy….tỷ tỷ ngươi chẳng lẽ không khóc sao? Nàng luôn….cười ôn nhu như vậy, chẳng lẽ nàng chưa từng thương tâm, chưa từng khóc sao?”
Âu Dương
Tước kinh ngạc nhìn Hạ Lan Đồ: “Cái này….nghe ngươi nhắc ta mới nhớ.
Thật sự rất ít. Tính tình tỷ tỷ luôn điềm tĩnh ôn hòa, lại rất thông
minh, không có chuyện gì là không giải quyết được. Ta rất ít khi thấy tỷ ấy khóc, cho dù có chuyện không vui cũng chỉ cười một cái liền qua
đi….”
Không đúng! Hạ Lan Đồ lắc lắc đầu.
Âu Dương Noãn tuyệt đối không phải là người như thế! Nàng sẽ có lúc thương tâm, sẽ khổ sở, sẽ rơi lệ….
Chỉ là nước mắt của nàng rơi trong lòng, giữ lại chỗ mà người khác không nhìn thấy được.
Mọi người đều nghĩ nàng kiên cường, rất ôn nhu lại rộng rãi. Nhưng trên
thực tế nàng cái gì cũng không nói, đều giữ hết trong lòng.
Hạ Lan Đồ lại nhìn Âu Dương Noãn, nàng đúng là rất đẹp nhưng mà nét đẹp này cũng không phải dung mạo của nàng.
Mà là đẹp ở sự bình tĩnh, nghiêm nghị bất khuất, nhu tình như nước. Cũng
là cái đẹp ở sự thông minh, như cành mai trong tuyết, hoa mai trong
suốt.
Chính là, nụ cười kia bất quá chỉ là mặt nạ của nàng. Nàng thật sự là người ôn nhu, nhưng cũng là người khiến người ta tiếc hận.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?