Hạ Gia Trang nhìn chằm chằm Tiếu Trọng Hoa nói: “Phương Hằng, nếu ả cũng có một gương mặt như ta thì chàng cũng sẽ không bỏ lại ta mà yêu ả!”
Nói xong lời cuối cùng trên mặt toát ra sự tiếc nuối thật lớn.
Tiếu Trọng Hoa chưa bao giờ có cảm giác như vậy, khi hắn thấy Hạ Gia Trang
muốn giết Âu Dương Noãn, một loại tức giận không tự chủ được tràn vào
lục phủ ngũ tạng của hắn.
Lúc này nghe Hạ Gia Trang nói những lời đó, hắn cảm thấy huyệt thái dương nổi gân xanh như muốn bộc phát.
Hắn hít vào thật sâu mấy hơi rồi mới lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay ngươi muốn ta tới để nói những lời đó, vậy ta đây xin cáo từ. Trước khi đi ta muốn nói cho ngươi biết, cho dù nàng cũng bị lửa hủy dung ta vẫn sẽ không
chán ghét nàng. Bởi vì lửa không hủy đi linh hồn nàng, không hủy đi tính cách của nàng. Mà những thứ đó mới là điều ta yêu!”
Nói xong Tiếu Trọng Hoa dìu Âu Dương Noãn bước nhanh ra khỏi cửa.
Nhưng Hạ Gia Trang đã từ dưới đất nhảy lên, chạy tới ngăn hắn lại: “Không, đừng đi. Phương Hằng, xin chàng….”
Hạ Gia Trang đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm chặt vạt áo Tiếu
Trọng Hoa, khóc lóc cầu xin: “Xin chàng, đừng bỏ lại ta như vậy. Cho dù
như thế nào chàng hãy cho ta một cơ hội. Không phải chàng có việc cần
nhờ Hạ gia sao? Chỉ cần chàng đáp ứng sẽ lấy ta, ta cái gì cũng đều có
thể giúp chàng….”
Nữ tử này thế nhưng lại vì một nam nhân mà trở nên điên cuồng như vậy.
Âu Dương Noãn nhìn Hạ Gia Trang, không biết vì sao nàng đối với người này lại không hề sinh ra hận ý.
Có lẽ kiếp trước nàng cũng từng vì Tô Ngọc Lâu mà điên cuồng, làm rất nhiều chuyện ngu muội đáng sợ.
Tiếu Trọng Hoa nhíu chặt mày, xiết chặt nắm tay. Hắn nhắm mắt lại sau đó trầm giọng nói: “Ngươi đứng lên đi!”
Hạ Gia Trang vẫn quỳ trên mặt đất, hai tay nắm lấy vạt áo hắn không chịu buông: “Nếu chàng không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên!”
“Ngươi còn muốn nói gì, xin mời nói nhanh!”
Hạ Gia Trang thế này mới đứng dậy, nhìn chằm chằm Tiếu Trọng Hoa, chậm rãi nói: “Ta biết chàng đang có việc thương lượng với cha ta, cũng biết ông ấy vẫn còn do dự. Nếu chàng đáp ứng lấy ta thì một trăm vạn thạch lương thực trong kho của Hạ gia ở Bình Thành, ta cam đoan cha ta nhất định sẽ dâng hai tay cho chàng!”
Một trăm vạn thạch lương thực?
Khi Âu Dương Noãn nghe đến câu cuối cùng, trong lòng nhảy dựng lên. Hoàng
trưởng tôn đánh nhau với Tần vương, lương thực chính là vấn đề cáp bách
nhất.
Nhưng Tiếu Diễn công chiếm nhiều thành trì như vậy. Quân
lính của hắn lại chiếm thành làm cứ điểm, cơ hồ ngăn chặn khả năng quân
của Tần vương đến được nơi cung cấp.
Theo lý mà nói, người cần vận lương phải là Tần vương mới đúng. Chẳng lẽ…..
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa, trong ánh mắt tràn đầy kinh nghi, bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?
Không biết vì sao, Âu Dương Noãn cảm thấy những chuyện gần đây giống như
những bóng ma, khiến nàng không thể nắm bắt được tình hình.
Có
lẽ nhìn từ bên ngoài, Thái tử cùng Hoàng trưởng tôn bị tránh lui rất dễ
dàng, ngược lại khiến trong lòng nàng sinh ra hoài nghi….
Tiếu
Trọng Hoa chậm rãi nói: “Thực có lỗi! Chuyện này chính là một giao dịch
người tình ta nguyện. Nếu lệnh tôn nhất định không chịu, ta cũng không
miễn cưỡng!”
Hạ Gia Trang gằn từng tiếng hung tợn nói: “Chàng cho là ta sẽ trơ mắt nhìn chàng bị nữ nhân này cướp đi sao?”
“Ta cảnh cáo ngươi, không được phép tổn thương nàng!”
Tiếu Trọng Hoa tức giận, khẩu khí cũng trở nên nghiêm khắc: “Nếu ngươi lại
có ý định đó, ta lập tức sai người treo đầy hình của ngươi khắp Bình
Thành. Đến khi đó ngoại trừ lăng nhục, ngươi đừng nghĩ sẽ có được gì
khác!”
Tiếu Trọng Hoa không bao giờ muốn ở thêm một chút nào, hắn dứt khoát đỡ Âu Dương Noãn rời đi.
“Phương Hằng, chàng quay lại! Chàng mau quay lại cho ta!”
Sau lưng truyền đến thanh âm của Hạ Gia Trang, âm trầm lãnh khốc, quả thực khiến người ta cực kỳ kinh hãi.
Sau khi rời tiểu lâu, Tiếu Trọng Hoa mới buông Âu Dương Noãn ra, khẩu khí
có chút nghiêm khắc lại có chút trách cứ: “Nàng sao lại chạy đến đây?
Nàng có biết nữ nhân đó là người điên hay không? Nếu ta đến chậm một
bước….”
Đôi mắt Âu Dương Noãn đã sớm đỏ, chính là nàng không quen ở trước mặt ai đó biểu lộ thống khổ trong lòng.
Nàng cố gắng gượng cười, dùng thanh âm có chút nghèn nghẹn nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho ngài!”
Một khắc kia, đối với Tiếu Trọng Hoa mà nói hình ảnh như vậy không thể nghi ngờ là mãnh thú tàn nhẫn, một phát lại một phát vô tình cắn xé tâm phế
hắn.
Hắn cố gắng trấn định, cảm giác đau đớn lại khó có thể ức chế, như thủy triều đánh úp vào hắn.
Vẫn biết nàng là nữ tử kiên cường, không muốn bị người khác xem nhẹ, không muốn yếu thế.
Hắn đành phải làm như cái gì cũng không phát hiện: “Noãn Nhi!”
Hắn không phát hiện bản thân đã đổi cách xưng hô với nàng: “Nàng muốn đến đây, sao không nói trước với ta một tiếng?”
Nhìn nàng rõ ràng lã chã chực khóc lại còn cố mỉm cười, đáy lòng hắn gần như là bị bỏng rát đau đớn.
Nhưng hắn lại không thể không mỉm cười để nàng có thể thoải mái hơn.
Từng bước một đến gần, thấy nàng cúi đầu, bộ dáng do dự, nụ cười trên mặt hắn không có cách nào duy trì.
Hắn tiến lên, đè thấp âm thanh an ủi nàng: “Đừng sợ, nàng ta sẽ lại không thương tổn nàng!”
Kỳ thật, hắn muốn nói ‘ta sẽ không để nàng ta tổn thương đến nàng’
Đáng tiếc Âu Dương Noãn lại không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Nàng chỉ cúi
đầu, sự khủng hoảng làm đau mắt nàng, trong đầu một mảnh lo sợ mờ mịt
không yên.
Trong lòng đột nhiên có một cỗ lo sợ nghi hoặc bỗng
nhiên nảy lên, nàng cúi đầu nói: “Tất cả đều là giả. Là kế hoạch của các ngươi, có phải không?”
Tim Tiếu Trọng Hoa vì một câu hỏi bất ngờ này mà nhảy lên. Mắt không tự chủ được mà nhướng lên, trong đôi mắt vẫn luôn tự chủ kia đột nhiên liền trở nên bi thương không chút nào che dấu được.
Nhưng khi lời nói với Âu Dương Noãn, một chút đau đớn cũng không cảm nhận được. Chỉ có ôn nhu cùng bao dung vô tận: “Không cần
nghĩ nhiều!”
Chỉ một câu này Âu Dương Noãn liền đã hiểu hết thảy.
Lâm Nguyên Hinh tin tưởng Tiếu Diễn như vậy, cái gọi là tin tưởng bất quá chỉ là một mình Lâm Nguyên Hinh mà thôi.
Cái gọi là an bài thỏa đáng kia, cũng chẳng qua chỉ là lợi dụng, dối lừa
cùng thương tổn đan vào mà thành, để lại vết sẹo đau đớn.
Cố
gắng tin tưởng để đổi lấy sự lừa gạt của trượng phu. Nếu Lâm Nguyên Hinh biết hết mọi chuyện, biểu tỷ biết phải đối mặt thế nào?
“Chúng
ta chỉ là một quân cờ. Ta, biểu tỷ, Trấn quốc Hầu phủ, Hạ gia, tất cả
mọi người đều là quân cờ của Tiếu Diễn. Tất cả hắn sớm đã có kế hoạch,
bao gồm cả việc Tần vương làm phản!”
Lo lắng đau khổ như máu vô hình phun vào không khí, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, cúi đầu thì thầm.
Như là áp lực cùng bất an cuộn trào, cuối cùng nàng bắt lấy ống tay áo
tuyết trắng của Tiếu Trọng Hoa. Giống như một đứa nhỏ mà khóc nức nở,
từng chữ từng chữ đều như cầu xin: “Nói cho ta biết, hắn căn bản sớm đã
có dự mưu phải không?”
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa toát lên thống khổ, không đành lòng nhìn nàng hoảng loạn.
Âu Dương Noãn nhìn hắn, rốt cục cũng khẳng định phán đoán trong lòng.
Thanh âm của nàng cũng dần trở nên kích động: “Hắn điên rồi sao? Cho dù hắn
không cần tính mạng của biểu tỷ thì Thái tử phi cũng là mẫu thân thân
sinh của hắn. Hoàng Hậu là tổ mẫu của hắn. Hắn thiết lập cạm bẫy để Tần
vương nhảy vào nhưng cuối cùng lại khiến cho người thân của hắn, những
nữ nhân thật lòng yêu thương hắn nhận hết thống khổ?”
Ở góc độ Âu Dương Noãn không nhìn thấy, Tiếu Trọng Hoa cắn chặt răng, như kìm nén
sự thống khổ, mang theo hàn ý mãnh liệt thấu tận tim can.
Hắn
cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ này mà thôi. Khi hắn từ kinh đô cửu
tử nhất sinh trở lại Thương Châu, khi Thái tử đem hết thảy nói với hắn,
hắn đã muốn giết Tiếu Diễn.
Hóa ra bọn họ đều là quân cờ của Tiếu Diễn. Hắn thật không ngờ, bất tri bất giác một Hoàng trưởng tôn anh
minh cơ trí sớm đã biến thành một chính khách không từ thủ đoạn.
Điều đầu tiên Tiếu Trọng Hoa muốn làm chính là đem Tiếu Diễn chém thành trăm đoạn.
Hoàng Hậu là tổ mẫu luôn yêu thương bọn họ, Thái tử phi là nữ nhân ôn nhu lương thiện.
Trong kế hoạch của Tiếu Diễn cũng không hề vì các nàng mà lo lắng dù chỉ một chút.
Hắn chính là thiết kế cạm bẫy, chờ Tần vương chậm rãi nhảy vào. Còn tính
mạng của những người khác, căn bản không nằm trong lo lắng của hắn.
Tiếu Trọng Hoa từng đi chất vấn nam nhân kia nhưng chỉ nhận được một câu trả lời lạnh lùng, không có gì là không thể hy sinh cho đại cục.
Đúng vậy, vì muốn diệt trừ Tần vương, vì muốn đến được ngôi vị hoàng đế cao nhất kia mà Tiếu Diễn có thể động tâm nhẫn tính.
Mắt thấy người thân bị tàn sát, trong lòng hắn căn bản chỉ muốndùng máu tươi của các nàng để che mắt Tần vương.
Tiếu Trọng Hoa biết so với việc chờ cánh chim Tần vương đã vững mà động thủ lần nữa thì tiên hạ thủ vi cường là tốt nhất.
Nhưng hắn tuyệt không đồng ý loại chuyện hy sinh tính mạng người vô tội vì
đại giới. Cho nên hắn muốn xoay người bỏ đi nhưng lại không thể.
Tiếu Diễn nắm chắc hắn không thể. Yến vương, đại công chúa, còn có vô số
quan nhân cùng lợi ích với phủ Thái tử, tính mạng của hơn ngàn người đều ở trong kinh đô.
Đối với Tần vương cho dù không muốn, ngay cả
thống hận hắn cũng muốn tiếp tục trận này. Cho dù bị nghìn người phỉ
nhổ, hắn cũng không sợ.
Nhưng hiện tại nhìn đến ánh mắt chất vấn của Âu Dương Noãn hắn cơ hồ như không thở nổi.
Tiếu Trọng Hoa hít sâu, gằn từng tiếng nói: “Chúng ta đã không còn đường
lui. Noãn Nhi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước!”
Đôi mắt Tiếu Trọng Hoa thâm sâu như biển, ánh mắt lại sáng ngời nhìn chăm chú vào Âu Dương Noãn.
Sâu trong đôi mắt kia dường như phảng phất nỗi thống khổ khó che dấu: “Cái
này không phải vì Tiếu Diễn mà là vì những người còn ở trong kinh đô!”
Hắn không biết bản thân nay nên đối mặt với Âu Dương Noãn như thế nào?
Đối với một nam nhân vốn cao ngạo mà nói thì giờ này khắc này hắn lại lo
lắng nhất chính là ánh mắt nàng nhìn hắn có thể tràn đầy kinh bỉ hay
không?
Nàng có không hề chớp mắt mà mắng hắn là kẻ tàn nhẫn đáng sợ hay không?
Nàng có thể châm chọc khiến hắn xấu mặt, khó xử đến cực điểm hay không?