Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 197: Chương 197: Nhị Tiểu Thư Phục Khởi (3)




Trong mắt Lý thị hiện lên vẻ thất vọng, lại gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ khen ngợi: “Noãn Nhi nói đúng, nên như thế!”

Lý di nương còn chưa từ bỏ ý định, lại nhìn thấy Lý thị hơi hơi khép mắt lại, tựa hồ như thật sự mệt mỏi. Lý di nương không dám nói nữa, đành cùng Âu Dương Noãn lui ra ngoài.

Đi ra Thọ an đường, Lý di nương nhìn thần sắc đoan trang của Âu Dương Noãn, thật cẩn thận nói: “Nhị tiểu thư thật đúng là lợi hại. Ở trước mặt Lão thái thái quỳ khi vừa đến giờ Ngọ liền đổi được sự tha thứ. Nghe nói Nhuế mama xưa nay là người tháo vát thông minh, không biết lúc này đây trở về tính kế gì? Đại tiểu thư, ngài trăm ngàn lần phải để tâm mới được!”

Âu Dương Noãn nghe vậy thì nhíu mày: “Nhuế mama vốn là vú nuôi của muội muội, quan hệ vô cùng tốt. Nếu không phải lúc trước trượng phu đột nhiên mất đi, bà ta cũng sẽ không chạy về quê giữ đạo. Nay trở lại cũng là chuyện đương nhiên. Lý di nương, nếu tổ mẫu đã muốn mở lòng, chuyện này chính là ván đã đóng thuyền, di nương làm gì phải nghĩ nhiều chứ?”

Lý di nương cười nói theo: “Đại tiểu thư, ta cũng là vì ngài mà suy nghĩ a! Ngài ngẫm lại xem, từ khi phu nhân bị cấm túc Nhị tiểu thư cũng hận thấu ngài. Theo tính cách nàng thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Hôm nay nàng cúi đầu khóc sướt mướt, nếu là thành tâm ăn năn thì thực tốt. Nếu không phải như vậy, chỉ sợ bên trong có ý đồ….”

Âu Dương Noãn tựa tiếu phi tiếu nhìn đối phương: “Oh, di nương cảm thấy như thế sao?”

“Tất nhiên rồi. Đại tiểu thư có điều không biết, sáng nay khi ngài vừa xuất môn dâng hương. Chân trước vừa đi, sau lưng Nhị tiểu thư đã liền tới quỳ trước cửa Thọ an đường. Lão thái thái lúc đầu còn không chịu gặp, nàng liền quỳ không chịu đứng dậy. Kêu một cái nước mắt liền rơi như mưa, cùng phu nhân đúng là không giống. Khóc rất thương tâm, Lão thái thái nhìn thật sự đáng thương nên mới cho vào cửa. Ta thấy thời gian cũng thật đúng lúc, dường như được tính toán rất kỹ!”

Lý Nguyệt Nga nói mấy câu, thấy Âu Dương Noãn không đáp liền lại nói: “Đại tiểu thư, ta vào cửa muộn, lại e ngại thân phận nên không tốt để quản nhiều. Tiểu thư xem chuyện này rất lạ!”

Âu Dương Noãn vuốt vuốt tóc không đáp, sau đó chỉ cười nói: “Di nương vất vả rồi!”

Nói xong quay lại phân phó Hồng Ngọc: “Đem sợi châu phật hôm nay chúng ta cầu được ở Trữ quốc am mang lại đây cho di nương!”

Lý di nương sửng sốt, lại nghe Âu Dương Noãn cười nói: “Châu phật này là do đại sư niệm, nghe nói thập phần linh nghiệm. Ta cố ý cầu cho di nương sớm sinh quý tử!”

Lý Nguyệt Nga cười nói: “Cái này làm sao dám! Thật sự đa tạ Đại tiểu thư!”

Âu Dương Noãn nghiêm túc nhìn đối phương: “Muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Nhuế mama lại vừa trở về, Lê Hương viện còn phải làm phiền di nương tốn ít tâm tư!”

Lý di nương nghe, nhất thời hiểu ý, trên mặt lại bất động thanh sắc. Hai người nói thêm vài câu nhàn thoại rồi mới xoay người rời đi.

Hồng Ngọc nhìn hết thảy, lo lắng nói: “Đại tiểu thư, không biết lần này có phải Nhị tiểu thư thật tâm sửa đổi hay không?”

Trên mặt Âu Dương Noãn hiện lên vẻ giễu cợt: “Nàng? Chỉ sợ giang sơn dễ đổi, cái nết đánh chết không chừa!”

“Lão thái thái cũng quá rộng lượng rồi, như vậy liền tha thứ cho Nhị tiểu thư. Chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?” Hồng Ngọc nhíu mày, Xương Bồ bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc.

Âu Dương Noãn nhìn Thọ an đường, ngữ điệu ôn tĩnh nhưng không dấu được lãnh ý: “Đến ngươi còn hiểu được, chẳng lẽ tổ mẫu còn không rõ sao?”

Bên trong chuyện này, Âu Dương Khả diễn một vở tuồng hối hận, nhưng muốn làm vậy thì Lý thị cũng phải đồng ý xem nàng ta diễn mới được. Vấn đề quan trọng là Lý thị làm vậy là có mục đích gì? Đến tột cùng là vì sao?

Thời gian dùng bữa tối, ngoài ý muốn Âu Dương Khả lại xuất hiện trong đại sảnh. Thay y phục ở nhà màu lam nhạt, vẫn là bộ dạng trắng trong thuần khiết, đôi mắt hồng hồng. Một mặt gần như là khiếp sợ, sợ người khác ghét bỏ, mười phần là điềm đạm đáng yêu.

Âu Dương Tước nhìn nàng ta, sắc mặt chậm rãi thay đổi, hắn quay đầu nhìn Âu Dương Noãn, liền thấy tỷ tỷ đang mỉm cười đứng lên: “Muội muội mau qua đây!”

”Phụ thân, con muốn hầu hạ người cùng tổ mẫu dùng cơm!”

Âu Dương Khả chỉ mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn. Lập tức nhìn Âu Dương Trì đang ngồi trên vị trí chính vị, trong mắt toát ra càng nhiều kinh hoảng giống như chấn kinh miễn tử, lại có vẻ luống cuống không biết phải nên làm gì lúc này.

Âu Dương Trì sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lý thị. Lý thị tươi cười, nói: “Nếu đều đã đến đây thì liền cùng nhau ăn đi!” Nói xong liền cầm đũa.

Nếu Lý thị đã lên tiếng thì Âu Dương Trì cũng liền gật đầu nói: “Ngồi xuống đi!”

Âu Dương Khả rất khiêm tốn ngồi ở vị trí thấp nhất, thần sắc bất an không yên. Lúc nào cũng nhìn sắc mặt Lý thị cùng Âu Dương Trì, lại không quên tươi cười lấy lòng tỷ đệ Âu Dương Noãn.

Âu Dương Khả điềm đạm đáng yêu như vậy quả thực khác xa với bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh trước đây. Âu Dương Tước không tự chủ được mà nhướng mày.

Âu Dương Noãn thay Âu Dương Khả gắp một miếng cá Bát Bảo, ôn nhu nói: “Muội muội, ăn nhiều một chút!”

Đây là món mà Âu Dương Khả ghét nhất, nếu là ngày xưa nhất định sẽ không thèm chạm vào.

Nhưng hiện tại Âu Dương Khả lại cười gắp miếng cá cho vào miệng, tươi cười ngọt ngào: “Đa tạ tỷ tỷ!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, ánh mắt thuận thế nhìn Nhuế mama phía sau. Lại thấy đối phương một mực cúi đầu, mắt nhìn mũi thì không khỏi hơi hơi lộ ra tia cười lạnh.

Âu Dương Trì nhìn tỷ muội các nàng hòa thuận thì gật gật đầu nói: “Thế này mới đúng. Khả Nhi, trước đây ngươi thực sự là không hiểu chuyện, hiện tại biết sai rồi?”

“Nữ nhi biết sai rồi! Sau này sẽ không dám tái phạm nữa!”

Âu Dương Khả nghẹn ngào đứng lên, đôi mắt to hồng hồng, bên trong toàn là nước. Cũng là bộ dáng không dám khóc, ngược lại càng khiến người ta thêm không nỡ. Đầu vai gầy yếu hơi run run: “Xin phụ thân tha thứ cho con!”

Âu Dương Trì hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói chuyện thì nghe Lý thị cười nói: “Nhìn ngươi kia, ăn cơm thì hãy vui vẻ mà ăn. Giáo huấn nữ nhi thì đến nơi khác!”

Nói như vậy tức là đã thay Âu Dương Khả giải vây, lại làm Âu Dương Trì hiểu được thái độ của mình. Quả nhiên Âu Dương Trì thản nhiên nói: “Nếu Lão thái thái đã lên tiếng những chuyện trước kia sẽ không nhắc đến nữa. Ngươi từ nay về sau phải biết sai mà sửa!”

Từ đầu tới cuối Âu Dương Noãn đều tươi cười ôn nhu nhìn Âu Dương Khả.

Còn Lý Nguyệt Nga cùng Vương Kiều Hạnh thì lại nhìn chằm chằm Âu Dương Khả như người xa lạ, ánh mắt mười phần kinh ngạc.

Sau khi dùng cơm xong, mọi người đều tự trở về. Âu Dương Tước lôi kéo Âu Dương Noãn tựa hồ như muốn nói gì đó.

Âu Dương Noãn lại không giải thích với hắn cái gì, bởi vì nàng biết có một số việc chung quy phải chính hắn lĩnh ngộ ra mới tốt. Nếu bữa cơm hôm nay hắn cái gì cũng không nhìn ra được thì nàng có nói thêm gì cũng vô dụng.

Tối đến Âu Dương Khả tới Noãn các bái phỏng.

Âu Dương Noãn sai người dâng trà, ôn nhu hỏi: “Muội muội tới tìm ta là có chuyện gì?”

“Khả Nhi tới thỉnh tội với tỷ tỷ!” Nói xong, Âu Dương Khả liền hướng Âu Dương Noãn quỳ xuống, dập mạnh đầu.

“Đã nói không trách muội muội, sao đang êm đang đẹp lại như vậy?”

Âu Dương Noãn lập tức nâng Âu Dương Khả dậy. Nhưng nàng ta cũng không chịu, mạnh mẽ dập đầu ba lần mới miễn cưỡng đứng dậy ngồi lên ghế gỗ cây tử đàn hoa văn lưu vân. Lại vẫn là bộ dáng khóc lóc không ngừng.

Phương mama một bên nhìn thần sắc kia của Âu Dương Khả, trong lòng thập phần chán ghét nhưng lại chỉ có thể cười nói: “Nhị tiểu thư trăm ngàn lần đừng khóc nữa. Nếu từ trong này khóc sưng mắt chạy ra ngoài, người nào không biết còn tưởng Đại tiểu thư khi dễ ngài a!”

Nhuế mama cười nói: “Phương mama quá lời rồi. Chẳng qua chỉ là tình cảm tỷ muội tốt mà thôi. Người khác cho dù thấy cũng sẽ không nói huyên thuyên, Âu Dương gia cũng không có loại hạ nhân không hiểu chuyện như vậy!”

Phương mẹ sửng sốt, nghiêm túc đánh giá Nhuế mama, thấy đối phương đang mỉm cười nhìn mình thì nhất thời lâm vào trầm mặc.

Âu Dương Khả nức nở nói: “Mấy ngày nay Khả Nhi luôn suy nghĩ, trước đây là do bản thân quá mức tùy hứng làm bậy, thế nhưng lại dám nói những lời bất kính với tỷ tỷ. Hiện tại nhớ đến thập phần hối hận, cũng may tỷ tỷ khoan dung độ lượng, có thể tha thứ cho muội muội. Bằng không trong lòng ta từ nay cũng không được an bình!”

Âu Dương Noãn nhìn đối phương một cái rồi cười nói: “Muội muội chẳng qua là thiên tính thẳng thắn mà thôi, sao có thể nói là tùy hứng làm bậy?”

Lời của nàng khiến Âu Dương Khả thực kích động, nàng ta đỏ mặt, vội vàng nói: “Muội muội ở Lê Hương viện suy nghĩ lâu như vậy, miệng lưỡi cũng trở nên vụng về, ngay cả nói cũng không xong. Chỉ mong tỷ tỷ đừng ghét bỏ ta, dạy bảo ta nhiều một chút, sau này khi gặp khách sẽ không thất lễ!”

Vẻ mặt của Âu Dương Khả giống như là đứa nhỏ nóng lòng muốn thể hiện trước mặt người lớn. Khi nói những lời này, ánh mắt vô cùng chân thành, một chút cũng không giống như đang giả bộ.

Xương Bồ nhìn chằm chằm Âu Dương Khả, thầm nghĩ quả thực ứng với câu ‘không gặp ba ngày, liền phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa’. Từ sau khi vị Nhuế mama này đến, công lực nói dối không đổi sắc của Nhị tiểu thư quả nhiên tăng cao a!

Thấy Âu Dương Noãn mỉm cười không nói, Âu Dương Khả cúi đầu: “Khả Nhi biết, nay bản thân đã tàn phế, ai cũng sẽ không thích. Ta cũng không dám có chút hy vọng xa vời, lại càng không dám cùng tỷ tỷ tranh đoạt cái gì. Chỉ hy vọng tương lai có một con đường có thể đi. Nếu còn bị cấm túc như vậy nữa, cả đời ta cũng liền bị hủy. Tỷ tỷ hãy coi như là thương hại ta, phàm có yến tiệc xã giao gì xin đừng quên ta, như vậy là đã đủ lắm rồi!” Ngữ khí vô cùng thê lương.

Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn nàng ta, cười nói: “Chúng ta là tỷ muội, có chuyện tốt ta tất nhiên không quên ngươi. Khả Nhi sao phải lo lắng?”

Âu Dương Khả liền liếc mắt nhìn Nhuế mama, bà ta lập tức lấy ra một bức tranh rồi cười nói: “Đại tiểu thư, đây là Nhị tiểu thư phải mất nhiều tâm tư mới tìm được, nói muốn tặng cho ngài!”

Âu Dương Noãn chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra bút tích của ngoại tổ phụ: “Đây là….”

Âu Dương Khả cười đến là ôn nhu: “Đây là bức tranh Lên núi đêm tuyết. Là năm đó Trấn quốc hầu ngẫu nhiên ở một chùa miếu vẽ lại, do trụ trì kia bảo quản hơn ba mươi năm nay. Nay giao lại cho tỷ tỷ, cũng coi như châu về hợp phố!”

(Châu về hợp phố: ý chỉ những thứ quý giá không mất được, trước sau gì cũng sẽ quay về với chủ của nó)

“Muội muội thật sự là đã vất vả rồi!”

Muốn tìm bức họa này không biết phải hao phí bao nhiêu tâm tư. Âu Dương Khả thế nhưng lại có thể hiểu tâm nguyện của nàng. Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười, vuốt ve bức họa, lộ ra bộ dáng thập phần sung sướng.

Âu Dương Khả làm như thở dài một hơi nhẹ nhõm nói: “Tỷ tỷ thích là tốt rồi!”

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Hồng Ngọc cùng Phương mama liếc nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương tràn đầy đề phòng.

(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Vô duyên vô cớ tỏ ra ân cần thân thiết, không phải làm chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp)

“Tỷ tỷ, nay tỷ thường qua lại với tiểu thư nhà nào? Có từng tham gia các yến hội không? Ta đã lâu không ra khỏi cửa, cũng không biết các nàng có còn nhớ ta hay không?” Âu Dương Khả nhìn thần sắc đoan trang của Âu Dương Noãn, giọng điệu có chút rụt rè.

Âu Dương Noãn vẫn thân thiết mỉm cười: “Muội muội nếu đã ra Lê Hương viện thì cũng nên ra ngoài nhiều một chút. Mọi thứ cũng giống như trước kia thôi!”

Âu Dương Khả mỉm cười, có vẻ ngây thơ nói: “Tỷ tỷ nói phải, ta vẫn nên ra ngoài nhiều một chút!”

Âu Dương Noãn nhìn về phía chân Âu Dương Khả, lại tựa hồ như lơ đãng rời đi, ánh mắt mang theo thương tiếc, nhẹ nhàng nói: “Muội muội nghĩ thoáng là tốt rồi!”

Sắc mặt Âu Dương Khả liền trắng bệch, lập tức cúi đầu, bàn tay vò chặt khăn tay.

Lúc này ánh mắt Âu Dương Noãn nhẹ nhàng đảo qua Nhuế mama, đôi mắt mang theo lưu quang ngàn chuyển trăm hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.