Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 165: Chương 165: Nói Hai Ba Câu Định Việc Chung Thân 2




Ngọc phi sợ hãi: “Nô tỳ vốn cũng không tin, chỉ là đệ đệ ngu dốt kia của nô tỳ thế nhưng lại mang ra một đôi giày thêu….nói là…nói là vật tín ước, khiến nô tỳ không thể không tin!”

“Ngọc phi!” Hoàng đế nghe vậy cũng không ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thở dài rồi im lặng thật lâu. Rốt cục mới nhẹ giọng nói: “Trẫm đã nói với nàng, trẫm còn sống ngày nào thì Tào gia sẽ an ổn ngày đó. Cho dù sau khi trẫm trăm tuổi cũng sẽ an bài thỏa đáng cho nàng. Nàng không cần phải nóng vội như vậy!”

Hiển nhiên Hoàng đế cũng không tin lý do này, rất nhanh liền hoài nghi đến lợi ích thực sự trong đó. Ngọc phi ngẩn ra, trong lòng nóng lên, nhất thời liền cảm thấy ủy khuất nhưng cũng không thể nào nhận. Bởi vì người như nàng sao lại không có tâm tư này được? Chỉ là trước mặt Hoàng đế đây là điều không thể thừa nhận!

“Bệ hạ hiểu lầm rồi! Nô tỳ đều không phải vì Tào gia, chẳng qua thấy đệ đệ một lòng say mê nên mới lưu tâm thôi!” Nước mắt của Ngọc phi chậm rãi chảy xuống, chảy qua gò má xinh đẹp, vẻ mặt áy náy cùng kinh hoảng.

“Nô tỳ cũng tự mình hiểu, Tào gia địa vị thấp kém. Lâm tiểu thư xuất thân nhà công hầu, tuy không phải nữ nhi của Trấn quốc hầu nhưng cũng là cao không thể với. Trong lòng nô tỳ vẫn luôn lo sợ, không dám thỉnh cầu với bệ hạ. Nhưng đệ đệ lại khẩn thiết cầu xin, nô tỳ thực sự thương cho một tấm si tình của hắn…”

Nói đến đây liền quỳ rạp xuống, cúi đầu nói: “Ban đầu nô tỳ nghĩ ‘Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang’ , khoảng cách gia thế cũng không thể bằng lưỡng tình tương duyệt. Như nô tỳ được làm bạn bên cạnh Bệ hạ như vậy, đó là phúc khí lớn nhất của thân nữ tử. Không nghĩ Bệ hạ lại hiểu lầm….” Nói tới đây thanh âm đã mang chút chua xót: “Nô tỳ sợ hãi, khiến Hoàng thượng khó chịu rồi!”

(Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang: Bảo vật vô giá dễ tìm, khó có được người chồng có tình cảm)

Hoàng đế sửng sốt, tươi cười trên mặt ngược lại có chút nhu hòa, hắn tiến lên đỡ lấy Ngọc phi, thấp giọng nói: “Đứng lên đi! Nàng không cần nghĩ nhiều, trẫm không có ý gì khác!” Sau đó, hắn trầm ngâm một lát lại nói: “Việc này trẫm sẽ lưu ý trong lòng!”

Trong lòng Ngọc phi vui vẻ nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nàng thật cẩn thận nói: “Nô tỳ tạ ơn bệ hạ!”

Hoàng đế cười nói: “Được rồi, không nói đến chuyện này nữa! Đến đây chơi cờ với trẫm!” Hắn chỉ bàn cờ rồi nói tiếp: “Trẫm muốn kiểm tra nàng, bước tiếp theo nên đi thế nào?”

Ngọc phi nhìn nhanh qua bàn cờ, nói: “Bệ hạ bày mưu nghĩ kế, nô tỳ không dám vọng ngôn!”

Hoàng đế mỉm cười nói: “Không sao, nàng cứ thoải mái đánh!”

Ngọc phi lại nhìn lần nữa, cuối cùng nâng tay nhẹ nhàng cầm lấy quân cờ hạ xuống. Hoàng đế ngẩn ra, sau đó đột nhiên cười to: “Hay! Hay! Nước cờ này của ái phi đúng là thâm diệu a!”

Một quân cờ này của Ngọc phi, ván cờ vốn bế tắc nhất thời được giải vây, thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh chi thế.

(Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: chờ mây tan hết sẽ nhìn thấy ánh trăng)

Ngọc phi khiêm tốn cười: “Bệ hạ đừng chê cười nô tỳ. Bât quá chỉ là ăn may mà thôi!”

“Khó trách người ta nói ‘Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm’. Ái phi lúc này chỉ vô tâm hạ cờ lại khiến trong lòng trẫm được khai sáng!” Tiếng cười của Hoàng đế càng to hơn.

(Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm: có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh)

Ngọc phi mỉm cười nhìn hắn, trên mặt vẫn biểu cảm bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại toát lên nghi hoặc. Chỉ là trong lúc vô tình đánh cờ, làm sao có thể khiến Hoàng đế cao hứng như vậy?

…..

Minh xa đường.

Lâm Nguyên Nhu đem mọi chuyện phát sinh hôm đó hết thảy nói cho Tương thị, còn khóc lóc nói: “Mẫu thân, người phải làm chủ cho nữ nhi!”

“Các ngươi lui xuống trước đi!” Tương thị vẫy vẫy tay.

Sau khi mọi người rời đi hết, Lâm Nguyên Nhu càng khóc thương tâm: “Mẫu thân, nó khi dễ con không phải là đang khi dễ người sao? Mẫu thân ngẫm lại xem, nó hiện tại là tâm phúc của Lão thái quân, so với tôn nữ chân chính như chúng ta còn coi trọng hơn. Nay hạ nhân trong phủ không ai không nói Âu Dương Noãn ôn nhu đoan trang, phong cách quý phái. Trong lòng bọn chúng có Đại tiểu thư con sao?”

“Bất quá chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, còn có thể nhảy lên tận trời sao? Con không cần lo lắng!” Tương thị cười nói.

Lâm Nguyên Nhu hừ một tiếng: “Mẫu thân, không phải nữ nhi nói ngoa. Âu Dương Noãn hôm qua còn nói phụ thân là con vợ lẽ, vì sao dù chết cũng ở lại Hầu phủ không chịu đi? Vì sao không lập phủ sống riêng? Còn nói chúng ta chính là vì mơ tưởng đến vị trí Trấn quốc hầu. Mắng chúng ta mới là người chân chính không được hoan nghênh!”

Lâm Nguyên Nhu đè thấp thanh âm u oán: “Con chỉ là quá tức giận, Âu Dương Noãn nhục nhã con cũng liền thôi. Vì sao còn muốn nhục nhã phụ mẫu?”

Tương thị nhíu mày, rốt cục cũng vì tức giận mà mặt tái đi: “Nó nói như vậy thật sao?”

Lâm Nguyên Nhu đảo mắt, khẳng định nói: “Nữ nhi tuyệt không dám nói bậy. Lúc ấy hai nha đầu kia cũng ở đó, các nàng đều chính tai nghe được. Mẫu thân, con biết người khinh thường không thèm tranh chấp với nó. Nhưng Âu Dương Noãn nay được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn đi lên đầu chúng ta. Nay Đại phòng đắc thế, không biết nó lại có bao nhiêu đắc ý. Mẫu thân, sao người có thể mặc nó tùy ý càn rỡ như vậy?”

Tương thị lạnh nhạt nói: “Con muốn ta động thủ?”

Lâm Nguyên Nhu từ chối cho ý kiến, chỉ là nói tiếp: “Mẫu thân, chuyện Âu Dương Noãn cuồng ngôn như vậy chúng ta tạm thời bất luận. Nó đúng là tuổi trẻ mỹ mạo, Lão thái quân lại thiên vị như vậy, chỉ sợ tương lai còn chưa chờ con gả cho Thái vương Thế tử, nó ngược lại được đặt lên cao….”

Tương thị sửng sốt, trong miệng không tự chủ được mà cười lạnh: “Nó muốn dùng sắc đẹp!”

“Nữ nhi biết bây giờ nói chuyện đó có hơi sớm. Chỉ là…” Lâm Nguyên Nhu thở dài, “Chỉ là nó bình thường xinh đẹp lại giỏi tâm kế. Chỉ cần Lâm Nguyên Hinh gả cho Hoàng trưởng tôn, nó đi theo hưởng chút quang, không lo không thể gả cho Thân vương Thế tử…”

Nói xong liền nhìn thoáng qua thần sắc Tương thị, vừa ngoan độc vừa nhẫn tâm. Ngoài mặt lại làm ra vẻ không yên: “Kỳ thật nữ nhi còn có câu không dám nói với mẫu thân. Âu Dương Noãn ngày hôm qua còn nói, mẫu thân đúng là nữ nhi nội các gia, nhưng bất quá cũng chỉ là…” Nói một nửa liền không nói nữa.

Trong lòng Tương thị khẽ động, lập tức hỏi: “Là cái gì?”

Lâm Nguyên Nhu nói: “Mẫu thân, nó nói…người bất quá chỉ là thứ nữ!”

Thần sắc Tương thị lập tức đại biến, hung tợn nói: “Nó dám nói như vậy?”

Lâm Nguyên Nhu gật gật đầu, tựa hồ thập phần lo sợ nghi hoặc: “Âu Dương Noãn còn nói, phụ thân chỉ là thứ xuất, mẫu thân cũng vậy. Cho nên thân phận của con tự nhiên cũng….”

Nói tới đây Tương thị liền gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất vỡ tung tóe, thập phần tức giận nói: “Nha đầu láo xược!” Mặt mày cao ngạo rốt cuộc nhịn không được mà phẫn hận.

Trong lòng Tương thị thì nỗi khổ lớn nhất chính là thân phận thứ xuất, đã vậy phu quân cũng là con vợ lẽ. Âu Dương Noãn quả là khinh người quá đáng. Bị tức giận che mắt khiến bà ta bất chấp nụ cười lạnh bên khóe môi Lâm Nguyên Nhu, đi đi lại lại trong phòng.

Lâm Nguyên Nhu không ngừng cố gắng nói: “Nó tâm nhãn độc ác cũng liền thôi, đằng này lại có nhiều người bênh vực. Mẫu thân ngẫm lại xem, Lâm Chi Nhiễm đối với nó quả là ngàn y trăm thuận, Lâm Nguyên Hinh cũng cứ hai ba ngày lại chạy đến Mộng vũ lâu, quả nhiên là như ma với quỷ. Nếu cứ tùy ý mặc kệ nó, không phải chúng ta không còn nơi để sống yên ổn sao?”

Những lời này thực thực giả giả, rõ ràng ăn khớp với thực tế khiến Tương thị tin tưởng không hề nghi ngờ.

“Ta đang nghĩ tại sao ở Âu Dương gia tốt đẹp làm Đại tiểu thư không chịu, ngược lại chạy đến trước mặt Lão thái quân trang ngoan làm gì? Hóa ra là có dã tâm!” Tương thị cắn môi, đuôi mắt đã lộ ra sự sắc bén.

Lâm Nguyên Nhu bồi thêm: “Mẫu thân, Âu Dương Noãn không chỉ có dã tâm, tính tình còn cực kỳ giảo hoạt. Có nó trong phủ này một ngày, chúng ta phải trăm ngàn cẩn thận ngày đó!”

Tương thị gật gật đầu, đang muốn nói thêm thì thấy Lâm Văn Uyên đột nhiên nổi giận đùng đùng đi từ bên ngoài vào.

Tương thị nhíu mày, ý bảo Lâm Nguyên Nhu không cần nói nữa rồi rất nhanh liền thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Lão gia, hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?”

Lâm Văn Uyên cũng không thèm để ý, đi thẳng đến bàn ngồi xuống, nhìn thấy dưới đất đầy mảnh sứ vỡ, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói: “Làm cái gì vậy?”

Tương thị nhìn thoáng qua cười nói: “Chỉ là Nhu Nhi nói sai, trong lòng thiếp không vui nên mới…”

Lâm Văn Uyên tràn ngập tức giận trừng mắt nhìn Lâm Nguyên Nhu, ánh mắt kia như có vô vàn oán độc. Lâm Nguyên Nhu hoảng sợ, không biết mình đã làm gì chọc giận phụ thân.

Tương thị thấy tình hình không ổn, thần sắc có gắng hòa hoãn, giọng điệu cũng thập phần ôn nhu, dịu dàng: “Hôm nay lão gia làm sao vậy? Nữ nhi lại không hiểu được, làm sao phải khó chịu như vậy?”

“Làm sao à? Hừ!” Ánh mắt Lâm Văn Uyên u lãnh nhìn chằm chằm Lâm Nguyên Nhu, ánh mắt kia cực kỳ đáng sợ: “Có người đến cầu hôn nữ nhi tốt của ngươi!”

“Thật tốt quá! Thái vương nhanh như vậy đã liền cầu hôn a!” Tương thị vừa muốn cao hứng, đột nhiên suy nghĩ một chút rồi không tự chủ được mà nhíu mày: “Không đúng…hôn sự của Thế tử không phải đợi Bệ hạ tứ hôn sao?”

“Là Tào gia!”

“Người nào của Tào gia?”

“Tào Vinh! Là đệ đệ của ái phi Ngọc phi mà đương kim Thánh thượng sủng ái!” Câu này của Lâm Văn Uyên, cơ hồ như thoát ra từ kẽ răng.

“Điều này sao có thể?” Lâm Nguyên Nhu kinh hô một tiếng. Tào gia sao có thể hướng mình cầu hôn? Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được!

“Thiếp còn nghĩ là chuyện gì khiến Lão gia tức giận, hóa ra là chuyện này. Tên Tào Vinh đó sao có thể xứng với Nhu Nhi của chúng ta. Lão gia tìm lý do từ chối là được, còn sợ không tìm được lý do sao?” Mày Tương thị giãn ra, mang theo ý cười nói.

“Nói thì dễ. Ta vẫn phải cân nhắc, suy nghĩ cẩn thận…”

Tương thị mở to hai mắt nhìn trượng phu của mình. Bà ta nhớ rõ, không lâu trước đây Lâm Văn Uyên còn cười nhạo Tào gia kia bất quá là ỷ vào quan hệ mới có thể bay lên. Giọng điệu thập phần xem thường, sao khẩu khí hôm nay lại có chút thay đổi?

“Lão gia làm sao vậy?”

“Sau lưng Tào gia dù gì cũng có Ngọc phi làm chỗ dựa. Chúng ta muốn cự tuyệt, dù sao cũng không thể tùy tiện tìm lý do nào đó được!”

“Chuyện đó có đáng gì? Bát tự không hợp, tề đại phi ngẫu….Còn nhiều lý do mà!” Lâm Nguyên Nhu đột nhiên sâu kín nói một câu.

(Tề đại phi ngẫu: chỉ người từ hôn cho rằng dòng dõi hoặc địa vị thấp kém)

Trên mặt Tương thị vẫn tràn đầy tươi cười nhưng không chạm đến ánh mắt: “Phụ mẫu nghị luận hôn sự, chỗ nào cho cô nương chưa xuất giá như con nói chuyện? Còn không mau lui ra!”

Lâm Nguyên Nhu nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của phụ thân liền đứng dậy hành lễ rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.