“Tiểu thư, bọn họ thật sự tiến đến đây…” Hồng Ngọc nhìn thoáng ra bên ngoài, sợ đến mức hồn bất phụ thể, trong lúc này âm thanh không khỏi mang theo vài phần nức nở.
(Hồn bất phụ thể: Hồn lìa khỏi xác, ý nói là rất sợ hãi, sợ hết hồn)
“Tỷ…” Trong thanh âm của Âu Dương Tước cũng mang theo vài phần run run, tuy
rằng trong lòng hắn sớm đã có chuẩn bị nhưng khi thật sự gặp tình huống
này liền vẫn khiếp sợ nói không ra lời.
Âu Dương Noãn lạnh lùng
nhìn, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên không ngừng. Nàng nhẹ giọng nói:
“Tất cả mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, có nghe thấy
không?”
“Tỷ tỷ, chúng ta không qua hỗ trợ sao?” Trong lòng Âu Dương Tước cơ hồ như khẩn cấp muốn chết.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua thế cục bên đó rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói:
“Hộ vệ Võ quốc công phủ ít nhất cũng có thể kiên trì được hơn nửa canh
giờ, hơn nữa bọn họ bảo vệ xe ngựa rất tốt, Trần Lan Hinh chắc sẽ không
có việc gì. Nếu bây giờ chúng ta phái người qua hỗ trợ, chỉ sợ sẽ dụ bọn phỉ nhân qua đây. Hộ vệ của chúng ta chỉ hơn mười người, đệ lại căn bản không biết bọn chúng có bao nhiêu tên. Đệ thật sự muốn bỏ mạng ở đây
sao?”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ trơ mắt nhìn thôi sao?” Âu Dương Tước cắn môi, ánh sáng trong mắt lóe lên không ngừng. Theo đạo trượng
nghĩa mà nói thì hắn thực sự không đành lòng đứng nhìn. Nhưng lời tỷ tỷ
nói hắn lại không dám phản bác nên chỉ có thể nhìn Âu Dương Noãn chờ đợi quyết định cuối cùng của nàng.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua rồi nói: “Cung tiễn của đệ có mang đến không?”
Âu Dương Tước sửng sốt nói: “Hôm nay đệ có mang theo, vốn có ý muốn thỉnh
giáo biểu huynh nhưng huynh ấy lại không đến….Hiện tại cung tiễn thì có
ích lợi gì?”
“Bọn họ sớm muộn gì cũng phát hiện đã tìm nhầm
người, chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết. Đệ mau lấy cung tiễn lại đây. Hồng Ngọc, ngươi nghe ta phân phó!”
Hồng Ngọc tuy rằng vẫn còn run nhưng hết sức tin tưởng Âu Dương Noãn, chờ nàng ra chỉ thị.
Bên kia vẫn không ngừng truyền tới âm thanh chém giết, không ai chú ý tới,
cách đó không xa có một đạo ánh lửa bay vụt lên trời. Từ xa nhìn lại,
thấy rất nhiều ánh lửa bay vụt lên trời, như là một đạo ki hào.
“Tỷ tỷ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Âu Dương Tước buông cung tiễn,
lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay ẩm ướt. Sau lưng cũng đã sớm ẩm ướt một mảng.
Đôi mắt đen lánh sâu kín của Âu Dương Noãn nhìn những cung tên mang theo lửa được bắn lên trời rồi nói: “Chờ!”
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi, hy vọng có người nhìn thấy. Nhưng thật sự có
người sẽ phát hiện được sao? Tình cảnh này, giờ khắc này, Âu Dương Noãn
không biết Trần Lan Hinh trong xe ngựa phía trước có hối hận hay không.
Nàng chỉ biết là bản thân đã không còn đường lui, cũng không thể hối
hận. Nếu như không có Tước Nhi, nếu như Trần Lan Hinh không khăng khăng
đòi cướp đi xe ngựa, nàng cũng sẽ không đến mức tặng xe ngựa cho nàng
ta, hết thảy tự bản thân nàng sẽ phải gánh vác. Nhưng hiện tại có Tước
Nhi ở đây, nàng đành phải tâm ngoan quyết tâm để Trần Lan Hinh vì bọn họ làm một lá chắn.
Nhưng vào lúc này, Âu Dương Tước đột nhiên kinh hô: “Tỷ tỷ, người xem!”
Âu Dương Noãn định thần nhìn thì hô hấp như ngưng trệ. Đầu tiên là một
người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh xe ngựa, hộ vệ đuổi theo liền một
đao chém xuống, tiếp theo là hai nha hoàn giúp đỡ một tiểu thư trang
phục đẹp đẽ xuống ngựa, liều mạng chạy ra ngoài.
Kia không phải
là Trần Lan Hinh thì là ai? Nàng ta thực sự bị dọa điên rồi hay sao?
Nàng ta nhất định phải ở yên trên xe ngựa, làm sao lại chạy ra? Thật sự
là quá ngu xuẩn mà! Âu Dương Noãn cắn môi, nhìn ba người kia không ngừng hét lên thất thanh, tựa hồ như bị kinh hách thật lớn. Âu Dương Noãn
lạnh lùng nói: “Để tất cả hộ vệ của chúng ta qua đó hỗ trợ!”
“Tỷ
tỷ….” Âu Dương Tước nhìn Âu Dương Noãn, mày nhíu chặt. Giống như bị ngọn lửa vây lấy, không tự chủ được mà cắn môi thật chặt.
“Tiểu thư,
không thể! Những người này đều muốn ở lại bảo vệ người!” Hồng Ngọc nghe
xong, trong lòng chỉ cảm thấy một tầng lại một tầng khí lạnh bao phủ
toàn thân.
“Mau!” Trong giọng nói của Âu Dương Noãn đã mang theo mệnh lệnh cùng áp lực, mang theo một loại kiên quyết không thể ngăn cản.
“Dạ!” Âu Dương Tước bước nhanh xuống xe, phân phó toàn bộ thị vệ lên phía trước hỗ trợ.
Chuyện bất ngờ xảy ra, mười người tuy rằng không nhiều nhưng dù sao cũng là
một phần trợ lực. Hơn nữa thống lĩnh thị vệ nghe xong mệnh lệnh của Đại
tiểu thư liền la lên nói viện binh lập tức sẽ đến. Đối phương chỉ thất
kinh một lát, nhưng liền sau đó từ bóng tối tràn ra, người của đối
phương mỗi lúc một nhiều…
Trần Lan Hinh trông thấy xe ngựa bên
này liền muốn chạy nhanh qua. Bỗng nhiên có một người té ngã dưới chân
nàng ta, cả người đầm đìa máu tươi, Trần Lan Hinh nhất thời sợ tới mức
liên tiếp kinh hô. Tránh né khắp mọi nơi, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một người chắn trước bọn họ. Nha quyền tuy rằng sợ tới mức cả người phát
run, nhưng vẫn lớn tiếng quát mắng: “Tránh ra! Tránh ra!”
Người
nọ nhảy lên nắm lấy Trần Lan Hinh, đem giải thắt lưng phỉ thúy trên
người nàng ta giật xuống, sau đó thừa dịp hỗn loạn cúi đầu cầm thắt lưng chạy trốn.
Hộ vệ Võ quốc công phủ thấy vậy thì lớn tiếng quát: “Mau bắt lấy hắn!” Sau đó liền dẫn người chạy đi, kết quả vẫn để xổng mất.
Nhóm hộ vệ liều mạng mới miễn cưỡng mang theo Trần Lan Hinh chạy đến chỗ xe
ngựa của Âu Dương Noãn. Âu Dương Tước bước nhanh lên tiếp ứng, hai ba
người nhanh chóng đỡ Trần Lan Hinh lên xe ngựa. Nàng ta đã sợ tới mức
hồn phi phách tán, tóc tai toán loạn, gục ở dưới chân Âu Dương Noãn, cả
người đều run rẩy.
Âu Dương Noãn nhanh chóng dìu nàng ta dậy: “Lan Hinh tiểu thư không sao chứ?”
Trần Lan Hinh sợ tới mức không nói nên lời, môi mấp máy run rẩy. Mặt cắt không còn giọt máu, chỉ có thể liên tiếp lắc đầu.
Âu Dương Noãn âm thầm thở dài, cởi áo choàng trên người khoác cho Trần Lan Hinh, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa xe. Vốn đang vô sự, nhưng Trần Lan Hinh lại náo loạn chạy ra ngoài, những người đó chắc chắn đã phát hiện
ra, chỉ sợ là cũng đang hướng nơi này chạy đến. Tuy nhóm hộ vệ phía
trước cũng đang liều chết chống đỡ nhưng nhìn tình hình chắc chắn không
thể ngăn cản được.
Lúc này đột nhiên Xương Bồ hô lớn: “Tiểu thư, phía sau có người!”
Âu Dương Tước rất nhanh liền cầm lấy cung tiễn chạy đi. Âu Dương Noãn lập
tức kéo hắn lại, lớn tiếng quát: “Không được hành động thiếu suy nghĩ!”
‘Nếu phía sau thực sự là kẻ địch, tỷ tỷ chắc chắn còn khuất nhục hơn mình…’
Âu Dương Tước nhìn chằm chằm tỷ tỷ, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ. Chung quy
vẫn quyết tâm, hung hăng giãy dụa, mở cửa xe, đi ra phía sau…
“Tước Nhi!” Trong lòng Âu Dương Noãn hoảng loạn, nhưng Hồng Ngọc ở phía trước đột nhiên lại kinh hô: “Tiểu thư!”
Âu Dương Noãn vừa quay đầu lại liền thấy một đao lạnh như băng đánh xuống, cửa xe cơ hồ bị chém mở, màn xe cũng bị đao chém tứ tung, gió lạnh lập
tức ùa vào. Hồng Ngọc muốn lên chắn ở phía trước lại bị kéo mạnh xuống,
chỉ kịp hô to một tiếng rồi ngã xuống xe ngựa.
Trần Lan Hinh hét
lên, Âu Dương Noãn phản ứng vô cùng nhanh đẩy mạnh nàng ta ra, mắt thấy
cường đao chuẩn bị chém xuống nàng liền nghiêng người né tránh, cường
đao rơi xuống không trung. Đối phương giết người đỏ cả mắt, ánh mắt
ngoan độc, lại muốn chém xuống đao nữa. Trong lòng Âu Dương Noãn chấn
động, bỗng nhiên nhìn thấy người kia trợn mắt, phun ra một ngụm máu
tươi. Trên cổ hắn thế nhưng lại có một mũi tên nhọn, cả người không
chống đỡ, ầm ầm ngã xuống.
Bên hông xe xuất hiện khuôn mặt lo
lắng của Âu Dương Tước, hắn giữ chặt lấy tay Âu Dương Noãn, khẩn trương
nói: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Cánh tay Âu Dương Noãn ẩn ẩn đau, không khỏi cảm thấy hắn đang rất lo lắng. Nàng không đành lòng liền như không có việc gì nói: “Cũng may đệ tới kịp, ta không sao!”
“Chúng ta được cứu rồi! Người đến phía sau là….”
“Bắn tên!” Thanh âm từ bên xe ngựa bỗng nhiên vang lên, rất rõ ràng hữu lực. Đó là Minh quận vương.
Tiếng xé gió mãnh liệt, hơn mười mũi tên lao tới. Trên người tặc nhân đang
muốn leo lên xe ngựa thoáng chốc bị găm hai mũi. Kỵ binh của Minh quận
vương ở trên lưng ngựa cũng có thể bắn tên chính xác được như vậy, quả
là danh bất hư truyền.
Có mấy tên đạo tặc tuy rằng trúng tên
nhưng không bị mất mạng, vẫn cố liều xông lên. Kỵ binh hắc y tung cước
dừng trên đầu mấy tên đó, lập tức tiếng tru tréo sắc nhọn vang lên, rồi
bị kéo lê trên mặt đất ném ra ngoài.
Nhưng lúc này, bọn đạo tặc vốn đang giao chiến với hộ vệ bên kia cũng hướng bên này chạy tới, càng ngày lại càng nhiều.
Thống lĩnh Kim Lương từ trong lòng lấy ra một viên châu màu đen hướng đám
người kia ném tới. Bọn chúng chưa từng thấy qua thứ gì như vậy nên vẫn
cư nhiên xông lên. Bỗng nhiên ‘ầm’ một tiếng, viên cầu kia nổ tung cả
đám người, thảm cỏ cũng bị tạc bay tán loạn. Những người đó lập tức sợ
ngây người, không dám nhúc nhích. Lúc này Kim Lương lại ném ra một quả,
lại một tiếng nổ giòn giã vang lên.
“Đó là cái gì?” Hồng Ngọc bất chấp đau đớn đứng lên, cả kinh trợn mắt há mồm.
Âu Dương Tước nhẹ giọng nói: “Là hỏa lôi đạn trong quân Minh quận vương.
Nghe nói lần này đi dẹp loạn có thể toàn thắng chính là nhờ một phần vào hỏa lôi đạn. Một loại này, uy lực rất lớn, khiến người ta kinh sợ!”
Lát sau, bọn đạo tặc người thì chết, người thì chạy trốn. Còn lại thì nằm
rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích. Minh quận vương xuống ngựa, bước
lên phía trước, nhìn thấy Âu Dương Noãn ngồi trong xe của Dung quận chúa cũng không hề để lộ bất cứ biểu tình kỳ quái nào, chỉ trầm giọng nói:
“Không có việc gì chứ?”
Đối với ân nhân cứu mạng, vốn Âu Dương
Noãn có thể lộ ra nụ cười thân thiết, hoặc cố tình biểu hiện ra sự nhu
nhược, yếu đuối vì vui mừng khi được cứu viện mà khóc. Nhưng khi nhìn
thấy đôi mắt sắc bén hẹp dài, lông mi dày đậm, sống mũi cao thẳng cùng
biểu cảm quá mức lạnh lùng này thì nàng chỉ có thể cúi đầu nói: “Cảm tạ
Minh quận vương ra tay tương trợ. Chúng ta đều không có gì tổn thương!”
Trên vai rõ ràng đang đau đớn, cơ hồ đau đến chảy nước mắt nhưng Âu
Dương Noãn chỉ hơi hơi nhíu mày, đem nước mắt bức trở về, hít sâu một
hơi.
“Vậy là tốt rồi…” Minh quận vương gật đầu.
Sau khi
yến hội kết thúc, Đại công chúa cố tình giữ hắn lại thương nghị một
chuyện cho nên hắn mới là người ra về cuối cùng. Trên đường về hắn đột
nhiên nhìn thấy có hỏa tiễn bay lên trên không cho nên mới nhanh chóng
giục ngựa chạy tới, không nghĩ rằng tới đây lại gặp được một màn này.
Như vậy xem ra hỏa tiễn kia chính là dùng để cầu cứu, hắn nhìn Âu Dương
Noãn thật sâu rồi nói: “Những người này xem ra không giống bọn cướp bình thường!”
Dưới chân thiên tử, làm sao có đạo tặc? Huống chi hôm
nay trên quan đạo chính là xe ngựa của quý nhân. Bọn đạo tặc bình thường làm sao có lá gan tìm đến phiền toái lớn như vậy?
Cánh tay đã
đau đến chết lặng, giống như có một lưỡi đao nhỏ trong trẻo nhưng lạnh
lùng khắc thật sâu đau đớn trên cánh tay nàng. Âu Dương Noãn chỉ cảm
thấy mồ hôi lạnh dọc theo khuôn mặt từ từ chảy xuống, đọng ngay tóc mai. Thế nhưng nàng vẫn mỉm cười như đóa hoa, thản nhiên nói: “Điểm này
chúng ta cũng không biết. Chỉ sợ là phải làm phiền đến quận vương rồi!”
Minh quận vương nhìn nụ cười của nàng, từ trong không khí hắn đã ngửi thấy
mùi huyết tinh mãnh liệt. Tiếu Trọng Hoa tựa tiếu phi tiếu cười: “Lời
này của Âu Dương tiểu thư là muốn ta đem người quay về sao?”
Âu
Dương Noãn nhẹ nhàng nhướng mi nói: “Hoặc là chúng ta cũng có thể đưa
đến nha môn, chỉ sợ Kinh Triệu Doãn đại nhân không dám thu…”
Minh quận vương gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện nhưng lại thấy Trần Lan
Hinh vẻ mặt thất kinh nắm chặt lấy tay áo hắn. Dây kết trên tóc, khuyên
tai hình mắt mèo tinh tế đánh vào tay hắn: “Quận vương, cứu ta!”
Minh quận vương lạnh lùng nhìn Trần Lan Hinh, một phen hất tay nàng ta ra,
lạnh nhạt nói: “Còn không mau đỡ lấy tiểu thư nhà các ngươi!”
Lúc này nha đầu vẫn thất thần ngây ngốc bên cạnh mới tỉnh ngộ lại, nhanh chóng đỡ lấy Trần Lan Hinh.
Âu Dương Noãn nhìn hắn đã thấy ánh sáng trong mắt hắn trầm xuống, nghiễm nhiên là sự buồn bực nồng đậm trong ánh mắt.
“Ta sẽ phái người mang chư vị về quý phủ. Tất nhiên cũng sẽ giải thích rõ
ràng với người trong nhà. Mời các vị yên tâm!” Minh quận vương thản
nhiên nói xong rồi quay người phân phó hạ nhân. Sau đó bước đi mà không
hề liếc mắt nhìn các nàng một lần nào nữa.
Lời này ý là Minh quận vương nguyện ý chịu trách nhiệm cứu mỹ nhân này. Âu Dương Noãn mỉm
cười, như vậy là tốt nhất. Gặp chuyện không may dù sao vẫn là xe ngựa
của Âu Dương gia, nhưng nếu là có Minh quận vương bảo hộ, so với bản
thân tự mình đào thoát tự nhiên là tốt hơn rất nhiều. Chỉ là….như vậy sẽ lại càng chọc thêm nhiều sự ghen tị. Nhưng kết cục này cũng đã tốt hơn
nhiều so với dự đoán của nàng.
Vừa quay đầu lại thì thấy Trần Lan Hinh đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt của nàng ta dường như ẩn chứa sự nghi ngờ. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tĩnh lặng như vậy.
Trong ánh mắt của Trần Lan Hinh ẩn chứa thần sắc phức tạp, có ghen tị,
có chán ghét, lại có cả hoài nghi. Trong nháy mắt ngũ vị tạp trần, nàng
ta lẩm bẩm: “Việc hôm nay….có phải ngươi đã sớm biết…”
Vẻ mặt Âu
Dương Noãn bình thản điềm đạm. Sự lạnh nhạt biểu lộ rõ ràng nơi khoé
mắt. Nàng chậm rãi nói: “Tỷ tỷ chớ quên, là ngươi cứ muốn lấy xe ngựa
của Âu Dương gia ta!”
Trần Lan Hinh sửng sốt nửa ngày, vẻ mặt tựa hồ như mênh mang cố chấp. Nàng ta nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, rồi tựa hồ như uể oải cực điểm. Rốt cục phục trên mặt đất, thất thanh khóc
rống.