Lâm Nguyên Hinh lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra tươi cười.
Tươi cười này giống như băng tuyết khai dung: “Điện hạ là muốn xin Bệ hạ ban thưởng cho Vĩnh An sao?”
Biểu tỷ….Lúc này còn muốn giúp nàng.
Âu Dương Noãn theo bản năng vừa muốn nói, nhưng lại bị nghẹn lại không thể phun ra được một chữ.
Chu Chỉ Quân lạnh mắt nhìn, sóng mắt xẹt qua Tiếu Diễn, Lâm Nguyên Hinh,
lại nhìn qua Âu Dương Noãn. Chuỗi dây kết ngọc trên đầu như bị bám từng
đợt gợn sóng.
Hoàng đế nhìn Âu Dương Noãn.
Giờ phút này
nàng đang đứng bên dưới, gió lạnh ban đêm chợt nổi lên. Làn váy của nàng giống như hoa nhẹ tung bay, như muốn bay vào bóng đêm vô tận.
Mặc dù trên đại điện đèn sáng như minh châu lưu động, Hoàng đế cũng không thể thấy rõ thần sắc của nàng.
Chỉ có thể nhìn thấy phượng sai giương cánh phi vũ trên trâm cài của nàng, như nắng hè chói chang, làm bỏng mắt ông.
Đây là thứ mà Tiếu Khâm Võ đã đưa cho Lâm Uyển Thanh, không nghĩ rằng nàng thế nhưng vẫn còn giữ.
Càng không thể nghĩ được, nàng lại đem vật đó để lại cho Âu Dương Noãn.
Tại đây ngay lúc này, ông cơ hồ như nhìn thấy Lâm Uyển Thanh đang đứng trước mặt mình….
Âu Dương Noãn gục đầu xuống, đây xem như là cố gắng cuối cùng của nàng.
Chỉ có thể mong……Bệ hạ đối với mẫu thân vẫn còn một chút áy náy.
Ánh mắt Tiếu Khâm Võ ngưng lại, nửa ngày không nói gì.
Tiếu Diễn hơi hơi vừa động, Lâm Nguyên Hinh cơ hồ như là bấu víu lấy tay hắn, thanh âm cầu xin: “Điện hạ, đừng….”
Thanh âm của nàng rất nhỏ, cơ hồ như không thể nghe thấy.
Ngón tay Tiếu Diễn lạnh lùng. Lâm Nguyên Hinh nhìn chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay hắn, lại nhìn đến tay áo bị nàng nắm chặt đến nhăn nheo.
Biểu tình ấm áp của hắn lạnh dần xuống, giống như hàn sương ngàn năm, đột
ngột rút đi hô hấp của nàng. Chỉ với một động tác nhỏ, hắn đã không dấu
vết gỡ tay nàng ra.
“Nhi thần muốn thỉnh cầu….”
“Thái tử điện hạ là muốn thỉnh hôn cho ta cùng Vĩnh An quận chúa!”
Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm.
Mọi người cả kinh nhìn lại, chỉ thấy hai nội giám cầm đèn lưu ly dẫn đường.
Ánh sáng ngọn đèn như ánh sao lưu động trong bóng đêm. Giữa quang ảnh lưu động, Tiếu Trọng Hoa sải bước đi vào.
Hắn, một thân phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa mới gấp gáp trở về.
Hoàng đế lập tức từ ngự tọa đứng lên: “Trọng Hoa, ngươi đã về!”
Trong mắt Hoàng đế chính là kinh hỷ khi nhìn thấy điệt tử. Yến vương cáo ốm
không tới, Hoàng đế không được nhìn thấy đệ đệ vẫn luôn tín nhiệm.
Hiện tại nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa, trong lòng Hoàng đế dâng lên một loại vui sướng không nói nên lời.
Mọi người đều không nghĩ Tiếu Trọng Hoa lại xuất hiện ở chỗ này. Bởi vì hai ngày trước, tất cả mọi người đều nghĩ Hoàng đế sẽ vì tấu sớ của Lỗ
vương mà giáng chức Minh quận vương.
Nhưng Tiếu Trong Hoa lại bắt sống được trưởng tử Tiếu Thiên Đức của Tần vương, hơn nữa còn bắt được
hai vạn thủ hạ của hắn. Đã vậy lại đoạt lại được năm tòa thành trì từ
trong tay Tiếu Thiên Diệp.
Lúc này mọi người mới hiểu được một thực tế, Tiếu Thiên Diệp càng càn rỡ, triều đình lại càng cần Minh quận vương.
Đây là đạo lý rất rõ ràng. Cứ như vậy, Hoàng đế cùng Thái tử cũng sẽ không thể quá đáng hà quý hắn.
Nhưng vào thời khắc trọng yếu này, hắn thế nhưng lại hồi kinh.
Con ngươi Tiếu Diễn nháy mắt liền co rút mạnh, nhưng trên mặt lại vẫn cười
cười như trước: “Minh quận vương, sao lại đột nhiên hồi kinh vậy?”
Tướng lãnh xuất chinh bên ngoài, nếu không được tuyên triệu sẽ không được hồi kinh. Nếu vi phạm sẽ bị xử theo quốc pháp.
Gió lạnh thổi vù vù, thanh âm của Tiếu Diễn không lớn, nhưng lại thuận gió truyền đi.
Trái phải nhất thời nín thở tĩnh khí, trong đại điện đột nhiên trở nên tĩnh lặng, náo nhiệt vừa rồi cũng im bặt.
Trên ngự tọa, Tiếu Khâm Võ thản nhiên cười: “Là trẫm bảo Trọng Hoa về, chuẩn bị cho mọi người một sự kinh hỉ!”
Tiếu Diễn cả kinh ngẩng đầu, bên tai ẩn ẩn có tiếng mã phong, lại hình như có tiếng vọng hào hùng.
Tóc Tiếu Khâm Võ đã nhiễm sương sắc, khóe mắt đã lộ vết chân chim.
Nhưng trong ánh mắt kia lại hiện lên sự kiên định mà Tiếu Diễn chưa bao giờ gặp qua.
Ông tựa hồ như đã hạ quyết tâm một chuyện gì đó, ngay tại một khắc kia.
Tiếu Diễn mím môi sau đó chậm rãi cười nói: “Nếu đã như vậy, mời Minh quận vương ngồi vào vị trí!”
Tiếu Trọng Hoa giống như không thấy cũng như không nghe. Hắn đi thẳng đến
bên cạnh Âu Dương Noãn, mỉm cười nhìn nàng rồi lặp lại một lần nữa: “Bệ
hạ, xin ngài hãy chỉ hôn cho thần cùng Vĩnh An quận chúa!”
Tiếu
Diễn chưa từng nghĩ Tiếu Trọng Hoa sẽ nói như vậy. Những lời không thể
nói tích đầy một bụng hắn, mày nhíu chặt, chỗ đuôi mắt xẹt qua một chút
âm cưu.
Hắn nhìn Âu Dương Noãn, chỉ thấy nàng cụp mắt xuống im lặng, khiến hắn không thể nhìn ra được điều gì.
Chỉ có Âu Dương Noãn biết huyết mạch của mình đang kịch liệt nhảy lên. Trong thời gian ngắn tâm liền rối loạn.
Nếu không có trận họa chiến này, nàng tuyệt đối sẽ không phải đứng đầu ngọn gió như vậy. Nàng thế nhưng lại có liên hệ với Minh quận vương.
Đúng vậy, nàng leo lên Đại công chúa, từng là muốn liều lĩnh hướng lên trên. Bởi vì nàng muốn che chở cho những người thân của nàng.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có một chút do dự, một chút lo sợ nghi hoặc….
Tiếu Trọng Hoa là một người thông minh tuyệt đỉnh. Thuở nhỏ học ngự hạ chi
đạo, nhìn thấu tâm tư người khác, suất lĩnh thiên quân vạn mã.
Nhưng, nàng không biết, chính mình có quyết tâm cùng tự tin ở bên cạnh hắn hay không?
Ánh mắt đại công chúa bỗng nhiên run lên, nhất thời quang ba lưu chuyển nhưng lại giống như đôi mắt ngây thơ linh động. Một tia vui sướng đã không thể áp chế, bà đứng mạnh lên, gằn từng chữ nói:
“Xin Bệ hạ hãy tứ hôn cho Minh quận vương cùng Vĩnh An!”
Âu Dương Noãn hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua Đại công chúa. Nàng lại nhìn
đến Tiếu Diễn, đã thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, còn lạnh hơn những
bông tuyết ngày đại hàn, đâm thẳng vào tim nàng.
Ánh mắt hắn giống như đang cảnh cáo nàng, đừng mưu toan tính toán muốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên cầm lấy tay của nàng. Giống như sự ấm áp duy nhất trong đêm lạnh giá, nàng chợt quay đầu liền thấy gương mặt
tuấn mỹ của Tiếu Trọng Hoa gần trong gang tấc.
Đôi mắt đánh thẳng vào tim nàng, ánh mắt lại càng sáng ngời hơn trong bóng đêm thiêu đốt chúc diễm.
Cứ thế đem bóng đêm đốt diệt vạn kiếp bất phục, trong nháy mắt nàng thế nhưng lại bị trấn trụ.
Tiếu Diễn lạnh lùng nhìn bọn họ, tươi cười trên mặt lại giống như hồ nước đóng băng vạn năm, hàn khí tỏa đầy.
”Vĩnh An, ngươi là một đứa nhỏ có chính kiến. Hiện tại Minh quận vương hướng
trẫm thỉnh hôn, ngươi có bằng lòng hay không?” Tiếu Khâm Võ chậm rãi
nói.
Nhất thời, áp lực khiến đại điện im lặng, như là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Âu Dương Noãn.
Nàng im lặng, sắc mặt lại không có một tia huyết sắc, giống như nàng được tạo từ băng tuyết.
Nàng ẩn ẩn cảm thấy tâm bích đều ẩn ẩn nóng lên.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn môi, sắc môi tái nhợt liền trở nên hồng hồng, giống như được tô một lớp son.
Rất nhiều chuyện đã không dám nghĩ nhiều. Bởi vì chỉ cần nàng cân nhắc liền sẽ lập tức chạm vào nỗi khổ riêng sâu đậm trong đáy lòng.
Rất nhiều chuyện cũ sẽ hiện lên trước mắt, bất giác có chút hoảng hốt.
Nhưng, chẳng qua chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của nàng rất nhanh liền bình tĩnh, nhướng mày, cúi đầu chỉ nói một chữ: “Vâng!”
Nghe vậy, trong đại điện nhất thời ồ lên. Tiếu Diễn nhìn về phía Âu Dương Noãn, ánh mắt nóng bỏng.
Nơi này không ít người đều ẩn ẩn phát hiện, bọn họ cũng từng hoài nghi, Âu
Dương Noãn muốn gả vào phủ Thái tử. Dù sao một nữ tử xinh đẹp chói mắt
như vậy, trừ bỏ Thái tử, còn ai tốt hơn?
Trong đó cũng bao gồm Lỗ vương phi từng muốn Âu Dương Noãn làm con dâu.
Ngay khi ca múa bắt đầu không lâu, đã có người ám chỉ với bà, Âu Dương Noãn
không phải là nữ nhân mà Lỗ vương Thế tử có thể chạm vào.
Vì thế, sau một lúc lâu mọi người liền chậm rãi đem ánh mắt kinh cụ hưng phấn nhìn Âu Dương Noãn.
Trong không gian yên tĩnh đó, Hoàng đế cười cười nói: “Vậy tuyên chỉ!”
Tiếu Diễn lạnh lùng nhìn phụ hoàng của mình, không khỏi nhếch miệng cười. Vở diễn này đúng là hoàn hảo.
Hoàng đế cũng cười, từ trên cao nhìn thẳng xuống Tiếu Diễn. Trong tầm mắt cũng không chút nào che dấu sự cảnh cáo.
Tiếu Diễn đột nhiên xoay người, đi xuống bậc thang.
Âu Dương Noãn ngẩng mặt lên, bỗng nhiên một cảm giác man mát ùa vào sau lưng.
Chỉ nhìn thấy tương cổn vân văn phức tạp trên người Tiếu Diễn, đai lưng châu ngọc được làm thủ công hoa mỹ.
Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của mọi người, hóa ra hắn đang chậm hãi bước đến gần nàng.
Âu Dương Noãn vẫn đối với Tiếu Diễn có một loại sợ hãi thấu xương. Đây là
vì nàng biết rõ, thủ đoạn của đối phương tàn nhẫn ra sao.
Tàn nhẫn đến mức trơ mắt nhìn mẫu thân mình chết đi. Đau như vậy, hắn thế nhưng cũng có thể chịu được.
Người như vậy, đối với chính mình ngoan độc, làm sao có thể đối với người khác không như vậy?
Hắn sẽ dễ dàng buông tay như vậy sao?
Âu Dương Noãn cơ hồ như muốn lui về sau, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay
nàng kia, lại mang theo một loại sức mạnh khiến người ta rất an tâm.
Cũng khiến nàng không thể lui về phía sau, không thể.
Lâm Nguyên Hinh thấy một màn như vậy, bàn tay cầm lấy ly trà cứng ngắc một chút.
Nhưng lập tức liền giống như không có chuyện gì mà tiếp tục tinh tế nhấp một
ngụm. Móng tay gõ trên đĩa trà, một tiếng thanh thúy nhẹ nhàng vang lên.
Ánh sáng từ trong chúc quang lóng lánh, đầu ngón tay thon dài như ngọc bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Một loại sợ hãi thật sâu làm nàng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể tự cường nhẫn nại.
Con ngươi đen bóng của Tiếu Diễn hiện lên chút hàn quang, sâu thẳm mà lạnh liệt.
Hắn chậm rãi hướng phía dưới đại điện, ánh mắt như thiết nóng chảy đột
nhiên kích khởi tim Âu Dương Noãn đập nhanh, ngay lập tức mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ Thái tử muốn mở miệng ngăn cản, bao gồm cả Chu Chỉ Quân lẫn Lâm Nguyên Hinh.
Nhưng trên đời này, người chân chính hiểu Tiếu Diễn, ngoại trừ phụ thân hắn còn có Tiếu Trọng Hoa.
Tiếu Trọng Hoa biết rõ, cái gì đối với Tiếu Diễn mới là quan trọng nhất.
Tiếu Diễn không thể, cũng tuyệt đối không cho phép kẻ nào phá vỡ quyền lực cùng địa vị của mình.
Đối với Tiếu Diễn mà nói, Âu Dương Noãn xác thực có tầm quan trọng nào đó.
Nhưng nàng không quan trọng đến mức khiến hắn buông bỏ những gì đã phải
từng bước từng bước sớm an bài tốt kia.
Cho nên, Tiếu Diễn càng
thêm không có khả năng cho phép bất luận kẻ nào phá vỡ cục diện hắn phải vất vả lắm mới tạo nên được này.
Bất luận là kẻ nào, cũng bao gồm cả bản thân Tiếu Diễn.
Tiếu Trọng Hoa thản nhiên nở nụ cười, trong mắt như có ánh lửa sáng ngời.
Mạch nước ngầm vô danh lẳng lặng, tạo nên từng đợt gợn sóng.
Nhưng dáng vẻ hắn vẫn điềm nhiên như nước, giọng điệu kiên quyết: “Điện hạ là tới chúc mừng?”
Tiếu Diễn nhìn thẳng hắn một lát, thần sắc trầm tĩnh khó dò.
Qua một lúc hắn mới cong khóe môi lên, bước lên phía trước, bộ pháp trầm ổn.
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, giọng điệu cố gắng để không lạnh
nhạt nhưng rốt cuộc vẫn là ẩn chứa vô số tàng châm: “Đương nhiên, ta đến là để chúc mừng hai vị!”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, cũng đã cách xa vạn dặm quan ải.