Hồng Ngọc vừa đi, Lâm thị lập tức triệu kiến Kiều Hạnh, rồi nhìn chằm chằm hỏi: ”Hồng Ngọc nói với ngươi chuyện gì vậy?”
Kiều Hạnh cười làm lành nói: ”Phu nhân, là đại tiểu thư sai Hồng Ngọc qua đây tạ lỗi với nô tỳ!”
“Không còn chuyện gì khác chứ?” Lâm thị vẫn khí thế bức người truy vấn. Ánh mắt không hề chớp mà nhìn nàng ta.
“Cô ấy còn hỏi nô tỳ đến ở trong phủ đã quen hay chưa. Đúng rồi, đại tiểu thư còn đưa đến một hộp thức ăn, bên trong có không ít điểm tâm. Nô tỳ chưa có động qua, phu nhân có muốn nếm thử không?” Kiều Hạnh nhẹ giọng hỏi.
Lâm thị lạnh lùng nói: ”Ăn đồ của nó ta không dám. Ngươi cứ giữ lại đi!”
Kiều Hạnh nhìn ánh mắt lạnh lùng kia trong lòng liền nhảy dựng, cúi đầu nói: ”Không biết phu nhân còn gì phân phó?”
“Không cần, ngươi ra ngoài đi!” Lâm thị khôi phục lại sự bình tĩnh, thản nhiên nói.
Kiều Hạnh hành lễ rồi xoay người rời đi, Lâm thị nhìn bóng dáng nàng ta sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn Vương mama hỏi: ”Ngươi nói xem Âu Dương Noãn đây là có ý gì?”
“Phu nhân, tâm tư vị đại tiểu thư này, nô tỳ cũng không đoán được!” Vương mama lắc đầu: ”Dù sao bây giờ phu nhân đang có mang, nàng ta có cả gan làm loạn cũng không dám động thủ với người!”
“Hừ, con trai của ta đã bị nó biến thành Thiên sát cô tinh, nó còn gì mà không dám nữa chứ?” Lâm thị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập oán hận.
Vương mama hạ giọng nói: ”Phu nhân, chuyện của đại tiểu thư tạm thời cứ để qua một bên, lão nô sẽ thay người xem. Chuyện trước mắt bây giờ chính là nha đầu Kiều Hạnh, không biết phu nhân đã có tính toán gì chưa?”
Lâm thị nhướng mày, nói: ”Ý của nhị tẩu là muốn ta thay lão gia thu phòng, mượn cơ hội giữ lão gia ở phòng ta”. Chính là Lâm thị lại không muốn tự mình đi bồi dưỡng một đối thủ, vạn nhất nhị tẩu có tâm tư khác thì Kiều Hạnh có thể trở thành một Chu di nương thứ hai. Nghĩ đến đây ánh mắt bà ta lạnh hơn, nói: ”Nhị ca có lẽ là một lòng suy nghĩ cho ta, thế nhưng nếu là nhị tẩu ta cũng không biết là có tâm tư gì khác không. Nếu thực sự phải làm vậy, ta tình nguyện tuyển ra một nha đầu của ta tính tình chất phác, dễ dàng nắm trong lòng bàn tay hơn!”
Đúng lúc này đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một mama hô lên: ”Kiều Hạnh, ngươi đứng đây làm gì?”
Thanh âm bối rối của Kiều Hạnh truyền vào: ”Nô tỳ…sợ phu nhân còn phân phó điều gì khác!”
Lâm thị biến sắc liếc Vương mama, bà ta nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ mở cửa ra, liền thấy bóng dáng Kiều Hạnh đang hoang mang rối loạn rời đi. Vương mama đóng cửa sổ lại, quay người đến bên cạnh Lâm thị nói: ”Phu nhân, vừa rồi chúng ta nói đến chuyện…”
“Nghe thấy cũng tốt. Ngươi đi nói với Miêu quản gia, nói ta đáp ứng việc cầu hôn của hắn. Chính là muốn sau này khi Kiều Hạnh lập gia đình còn ở lại trong viện ta hầu hạ, ta còn có việc phải dùng đến!”
“Phu nhân, có nên nói với Thượng thư phu nhân bên kia hay không?”
“Không cần. Nếu hỏi đến thì cứ nói Kiều Hạnh cùng con trai của Miêu quản gia tâm đầu ý hợp, nói chính nàng ta đã đến cầu ta thành toàn. Tẩu ấy sẽ không nói gì đâu!” Thanh âm của Lâm thị càng thêm lạnh nhạt. Vương mama biết Lâm thị đã không muốn nghĩ nhiều nên không nói thêm gì nữa, trong lòng thở dài một tiếng.
Buổi chiều, Âu Dương Noãn tới thăm Lâm thị. Lúc này Kiều Hạnh cũng ở trong phòng, nửa điểm cũng không có ý cản trở, nàng cứ thế một đường đi vào trong sân. Vương mama nhận được tin tức liền cuống quít đi ra đón. Thấy nàng mặc áo bông mật hợp sắc. Thiển nhũ đỏ bạc thân đối dài, váy dài lăng miên mộc mạc. Trên mặt không hề trang điểm nên trông thanh lệ vô cùng. Vừa có hơi thở của thiếu nữ thanh xuân, thái độ lại khiêm nhường đoan trang, thật là giống như mỹ nhân từ trong tranh bước ra, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng.
Nha hoàn xốc mành hoa lên, Âu Dương Noãn mỉm cười rồi bước vào, nhìn thấy Lâm thị đang ngồi trên kháng thượng, áo choàng lụa hoa màu xanh , váy dài màu đỏ thấm, lỗ tai đeo đôi phỉ thúy hình giọt nước đang lúc lắc, ánh sáng châu ngọc càng chói mắt, trông phú quý vô cùng. Chỉ là đang mang thai tâm tình lại không được tốt nên cho dù son phấn thật dày cũng không che được vẻ tiều tụy cùng mồ hôi lấm tấm trên mặt.
Nha hoàn Lê Hương đứng ở một bên, tay cầm khay trà nho nhỏ, bên trên chỉ có một cái ấm và một cái chén. Lâm thị đang muốn nhận lấy ly trà thì thấy Âu Dương Noãn bước đến, trên mặt liền thay đổi thành ý cười trong suốt nói: ”Thời tiết lạnh như vậy, thật là làm khó Noãn nhi rồi. Nhanh qua đây ngồi xuống!”
Âu Dương Noãn mỉm cười đi qua, nói: ”Mẫu thân khỏe hơn chưa?”
Lâm thị nói: ”Đã tốt lên nhiều rồi! Nhọc lòng con phải lo nghĩ cho ta!”
Âu Dương Noãn ngồi xuống, Lâm thị vừa định nói gì đó lại đột nhiên ho khan một tiếng. Âu Dương Noãn nhanh chóng tiến lên giúp bà ta thuận khí. Nhận lấy ly trà Lê Hương mang qua, cầm lấy chắn gió, cảm thấy độ ấm vừa phải mới ngồi xuống hầu hạ Lâm thị uống trà. Khuôn mặt nàng ôn nhu, động tác lại tự nhiên làm cho Lê Hương choáng váng, thầm nghĩ đại tiểu thư săn sóc cẩn thận chu đáo như vậy đúng là hiếu thuận. Dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ nàng là nữ nhi thân sinh của Lâm thị.
Vương mama nhìn nhìn, trong lòng cảm thấy cực kỳ phức tạp. Hiện nay trong phủ đều nói đại tiểu thư phẩm cách đoan chính, thoải mái rộng lượng, tính tình điềm tĩnh, dung mạo lại xinh đẹp thoát tục, nhị tiểu thư Âu Dương Khả kém xa không so sánh được. Chỉ có trong lòng phu nhân là rõ ràng, đại tiểu thư tuy rằng trên mặt luôn cười hì hì nhưng trong lòng lại là nhân vật lợi hại, độc ác. Thế nhưng nàng trước sau cũng không để người khác tìm ra được nhược điểm, như vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Vương mama cười nói: ”Đại tiểu thư ôn nhu săn sóc như vậy, cứ nghĩ là ở chỗ lão thái thái chứ!”
Âu Dương Noãn quay đầu nhìn Vương mama, gật đầu nói: ”Thân thể mẫu thân không tốt, lại còn hoài thai đệ đệ nên không thể hầu hạ cho tổ mẫu. Ta thân là nữ nhi tự nhiên sẽ vì mẫu thân mà tẫn hiếu. Vương mama, ngươi nói có đúng không?”
Vương mama rùng mình, liếc nhìn sắc mặt nặng nề của Lâm thị một cái, cúi đầu cười nói: ”Dạ, đại tiểu thư nói phải!” Vốn định châm chọc nàng vài câu, muốn nói nàng chỉ là con chó bên người lão thái thái, nàng lại ám chỉ phu nhân vốn nên đi vấn an chăm sóc lão thái thái mới đúng quy củ. Ai cũng đều biết từ ngày phu nhân mang thai cũng đã lâu không đến chỗ lão thái thái, đúng là bì không được với vị đại tiểu thư này, nửa điểm mệt mỏi cũng không thể hiện.
“Đúng rồi, mẫu thân, thiếu chút nữa thì quên việc chính. Hai tháng nữa là lễ mừng thọ của tổ mẫu. Nữ nhi đã viết một bức thọ tự, đến lúc đó làm lễ chúc thọ con sẽ dâng lên cho tổ mẫu. Chỉ là không biết phúc tự này có hợp với tâm ý của lão nhân gia hay không, nên muốn mẫu thân giúp con nghĩ ra một chủ ý mới!” Âu Dương Noãn tươi cười, nói chuyện bình thường như chưa hề có chuyện vừa rồi phát sinh.
“Loại chuyện này thì phải hỏi phụ thân ngươi. Ta thì làm sao hiểu được!” Lâm thị cười nói. Chẳng qua là một bức thọ tự mà thôi, làm sao có thể coi như thọ lễ được, trong lòng bà ta âm thầm khinh thường.
“Mẫu thân nói phải. Vừa rồi nữ nhi đã mời phụ thân cùng qua đây. Mong người cùng mẫu thân giúp con xem qua một chút, hy vọng tổ mẫu có thể thích.” Âu Dương Noãn nói.
Tuy rằng trên mặt Lâm thị vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Nó rốt cuộc là có ý gì? Vì sao lại muốn mời Âu Dương Trì cùng qua đây, chuyện này chẳng lẽ là còn có mưu đồ khác? Lâm thị cẩn thận suy nghĩ một hồi, bà ta vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, thật sự không có nhược điểm nào để Âu Dương Noãn nắm được nên cũng hơi yên tâm một chút.
Âu Dương Noãn cùng Lâm thị nói thêm vài câu thì thấy mành được xốc lên, Kiều Hạnh vọt vào.
“Phu nhân!” Gương mặt nàng ta tái nhợt, ánh mắt cũng mang theo sự hoảng hốt. Vẻ mặt lại như muốn bất chấp tất cả.
Đi theo sau nàng ta là một nha hoàn đầu tóc rối bù, thần sắc sợ hãi nói: ”Phu nhân, nô tỳ ngăn không được…”
“Thế này còn ra thể thống gì nữa! Mau kéo nàng ta ra ngoài!” Vừa phái người đến thông báo với Kiều Hạnh phu nhân đã vì nàng ta mà định ra hôn sự, nàng ta lại liền chạy đến, khẳng định là không phải chuyện tốt! Vương mama giận, sai mama nha hoàn kéo nàng ta ra ngoài.
Kiều Hạnh nhướng mày trợn mắt lên nói: ”Ai dám đụng đến ta!” Nàng ta trước kia là đại a đầu bên người Tương thị, rất được sủng ái, làm việc mạnh mẽ lợi hại. Đến đây vẫn ỷ vào mình là do Thượng thư đại nhân ban tặng, Lâm thị đối với nàng ta cũng có ba phần dựa dẫm. Trong Phúc thụy viện này có ai mà không nể ba phần? Lúc này nhìn thấy bộ dạng nàng ta khóc lóc om sòm, mọi người nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Noãn nhi, ta còn có việc phải xử lý, con về trước đi!” Lâm thị nhìn Âu Dương Noãn đang đứng một bên, thầm nghĩ sẽ không tốt nếu phát tác trước mặt nó, vậy nên Lâm thị đuổi khéo nàng về.
“Mẫu thân, chuyện này là sao vậy?” Âu Dương Noãn lộ ra vẻ mặt kỳ quái, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lại lộ ra vẻ ủy khuất, “Mẫu tử chúng ta có chuyện gì mà không thể nói cùng nhau sao?”
Bàn tay Lâm thị nắm chặt lấy vạt áo, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thấy đau, thế nhưng lại phải tươi cười nói: ”Noãn nhi sao lại nói như vậy, giống như là mẫu thân cố ý gạt con vậy? Thôi! Kiều Hạnh, có chuyện gì ngươi cứ nói đi!”
“Phu nhân!” Kiều Hạnh kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống, ”Nô tỳ không muốn gả cho con trai Miêu quản gia!”
Lời vừa thốt ra, không khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị.
Lâm thị biến sắc, lạnh lùng nói: ”Kiều Hạnh, hôm nay ta có việc cần thương lượng với đại tiểu thư, chuyện của ngươi để sau rồi nói!”
Kiều Hạnh ngẩng mạnh đầu: ”Phu nhân! Vốn dĩ chủ tử đưa nô tỳ qua đây không phải là để làm vợ của một quản gia, không phải ngài ấy đã nói với phu nhân rồi sao?” Nói xong cằm đầy của nàng ta dương lên, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc tức giận: ”Ngài ấy mang ta qua đây là vì phu nhân mà san sẻ lo âu. Hầu hạ lão gia!”
Vương mama trừng to mắt, không thể tin mà nhìn Kiều Hạnh: ”Nha đầu kia…ngươi…Ngươi điên rồi, dám ở trước mặt phu nhân nói những lời này!”
Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn sắc mặt đang trở nên trắng bệch của Lâm thị, nàng quay đầu nhìn Kiều Hạnh, nói: ”Ngươi đang nói gì vậy? Nhị cửu mẫu ta đưa ngươi tới chẳng qua là muốn ngươi hầu hạ tốt cho mẫu thân thôi mà!”
Kiều Hạnh ngước mắt lên kiên định nói: ”Nô tỳ quả thật là được đưa qua đây để hầu hạ phu nhân, tuy nhiên khế ước bán thân của nô tỳ còn ở Hầu phủ, nếu phu nhân muốn tùy tiện gả ta đi, nhị phu nhân Hầu phủ biết được chắc chắn sẽ không đồng ý!”
“Cho nên bây giờ ngươi muốn thế nào?” Âu Dương Noãn gằn từng tiếng nhẹ nhàng hạ xuống, mềm nhẹ như gió xuân quất vào mặt, lại dẫn dắt một loại dụ hoặc kỳ dị.
Sắc mặt Kiều Hạnh thoáng do dự. Nàng ta đến phủ này là vì Tương thị sẽ cho phép nàng ta có thể làm di nương của Âu Dương Trì, đó cũng được xem là được làm một nửa chủ tử! Còn làm con dâu của một quản gia nho nhỏ sao? Nghĩ đến những lời nói của Hồng Ngọc, nàng ta càng kiên định hơn, lớn tiếng nói: ”Nô tỳ cầu xin phu nhân một ân điển, nếu phu nhân chán ghét nô tỳ thì hãy để cho nô tỳ trở lại Hầu phủ đi!”
“Lớn mật!” Lâm thị bị chọc tức đến mức thanh âm run run.
Vương mama chạy nhanh qua vỗ vỗ ngực cho bà ta, nói: ”Phu nhân còn đang có thai, vẫn nên bảo vệ cho tốt. Đừng vì những kẻ tiểu nhân này mà làm hỏng tâm tình!” Nói xong quay sang Kiều Hạnh nói: ”Từ khi ngươi bước chân vào phủ phu nhân đã đối đãi với ngươi như thế nào? Ngươi đây là đang vong ân phụ nghĩa sao? Nếu không có phu nhân che chở, ngươi có thể càn rỡ ở trong phủ này sao? Hiện tại cánh dài cứng rắn, ngươi lại dám đối nghịch với phu nhân sao!”
Kiều Hạnh sửng sốt, trên mặt hiện lên một chút sợ hãi, Âu Dương Noãn thở dài một tiếng nói: ”Kiều Hạnh cô nương, ngươi đang nói cái gì vậy? Con trai Miêu quản gia tuy rằng lấy ngươi làm vợ kế. Nhưng dù sao hắn cũng là người đi theo phụ thân, ngươi gả cho hắn thì có gì ủy khuất? Mẫu thân ta đã toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận suy nghĩ mới phải!”
Làm vợ kế? Trong mắt Kiều Hạnh mơ hồ phát hỏa. Tướng mạo nàng như vậy, ở Hầu phủ có không biết bao nhiêu quản sự đến cầu thú. Làm gì mà phải chạy đến nơi này chỉ để làm vợ kế chứ? “Chuyện nô tỳ không muốn, phu nhân có cưỡng cầu cũng không được!”
Lê Hương theo Lâm thị nhiều năm, biết rõ tính cách của bà ta. Không đành lòng nhìn Kiều Hạnh tương lai sẽ bị xử lý nên chạy nhanh lên giữ chặt lấy nàng ta nói: ”Kiều Hạnh tỷ tỷ, trăm ngàn lần không nên nói với phu nhân như vậy!”
Kiều Hạnh nghĩ đến chuyện mình nghe lén được, Lâm thị nói muốn tìm nha đầu thành thật đáng tin cậy của mình mà dùng, trong lòng căm tức đứng lên gạt tay Lê Hương, lạnh lùng nói: ”Đừng ở đây giả mù sa mưa, ai mà không biết ngươi để ý cẩn thận rụt rè như vậy không phải là muốn để phu nhân nghĩ rằng ngươi nghe lời nhu thuận, tương lai sẽ cho ngươi lên làm di nương sao?”
Lê Hương ngạc nhiên, không thể tin vào tai mình, rõ ràng là có ý tốt muốn giúp. Ngược lại lại bị nàng ta hiểu nhầm! Qủa nhiên người tốt không dễ làm! Vừa nhấc mắt lên lại thấy ánh mắt như xà độc của Lâm thị bắn về phía mình liền chạy nhanh đến quỳ xuống, hèn mọn dập đầu nói: ”Phu nhân tha mạng, nô tỳ tuyệt đối không có tâm tư như vậy!”
Kiều Hạnh không quan tâm nói: ”Phu nhân, từ Hầu phủ qua đây nô tỳ vẫn luôn tận tâm hết sức hầu hạ ngài. Không quản ngày đêm túc trực ở bên, vì ngài mà phân ưu, cố gắng làm việc. Ngay cả khi không có công lao thì cũng có khổ lao, ngài sao có thể gả nô tỳ cho người ta làm vợ kế. Đây chính là đang cô phụ tâm ý của chủ tử nô tỳ a…”
Nàng ta lấy khăn tay ra rồi bắt đầu khóc: ”Phu nhân, nô tỳ không phải cố ý muốn mạo phạm người, chỉ là thật sự luyến tiếc nếu phải rời xa người. Trong viện này Vương mama tuổi đã lớn, các nha đầu khác tính tình lại yếu đuối. Tương lai nếu bị người ta khi dễ ai sẽ thay người nói lời công đạo đây! Người hãy xem như nô tỳ vì người phân ưu mà giữ nô tỳ lại!”
Âu Dương Noãn nghe đến đó liền thở dài, nói: ”Mẫu thân, thứ cho con được nói một câu thật lòng. Kiều Hạnh cô nương tính cách nhân phẩm đều tốt, nếu gả cho Miêu Mộc làm vợ thì thật đáng tiếc” Nói xong ánh mắt nàng đảo qua Kiều Hạnh nói tiếp: ”Nếu mẫu thân thật sự gả nàng ấy đi, chỉ sợ sẽ khó ăn nói với Nhị cửu mẫu bên kia!”