“Không gặp, nhưng cửu cửu phái người đưa tin qua đây!” Âu Dương Khả biết đã
đạt được mục đích liền nhanh chóng lấy từ trong tay áo một phong thư:
“Mẫu thân, xem xong thì nhanh chóng đốt đi!”
Ngón tay gầy khô của Lâm thị cầm lấy, như là bắt được ngọn cỏ cứu mạng, nhanh chóng đọc. Sau khi xem xong liền thở ra một hơi, mi tâm cũng chậm rãi buông lỏng: “Ý
của cửu cửu ngươi là muốn ta nhẫn nại, nhẫn nại thêm chút nữa, hắn nhất
định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta!”
Âu Dương Khả vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo, dùng sức gật đầu nói: “Mẫu thân, cửu cửu nói đúng. Chờ
cậu thay chúng ta làm chủ, mẫu thân tự nhiên có thể xoay người. Đến lúc
đó chúng ta sẽ khiến cho Âu Dương Noãn không chịu nổi!”
“Nhưng
cũng phải nói, những lời này của cửu cửu ngươi chẳng qua là muốn ta yên
tâm. Nếu thật sự có năng lực, sao không thể đem nhị tẩu từ trong miếu
ra?”
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm thị nổi lên hận ý: “Ta thật sự
đã quá coi thường đại tỷ của ngươi, tâm cơ thủ đoạn mọi thứ đều không
thua ai. Quả như ác quỷ đầu thai muốn lấy mạng chúng ta, nó ở đây khiến
ta người không ra người ma không ra ma. Ở Trấn quốc Hầu phủ ba tháng
liền đã đem Nhị tẩu tống vào miếu hối lỗi, lần hối lỗi này cũng đã qua
hai năm. Quả nhiên là lợi hại!”
Chuyện minh châu bị trộm, Âu
Dương Khả nghe nói Lâm Văn Uyên sợ Hoàng đế trách tội. Nên chung quanh
đều lo chu toàn không nói, còn không thể không mang Tương thị vào miếu
hối cải. Đã qua hai năm cũng không dám đón về.
Âu Dương Khả nghĩ
đến đây, không tự chủ được trong lòng phát lạnh: “Mẫu thân, Nhị cửu mẫu
trộm Thánh vật, nghe nói Thái vương cũng đi cầu tình bằng không chính là tội chết. Nhưng vậy vẫn là nhẹ rồi!”
“Nhẹ? Nếu thật sự nhẹ Hoàng đế kia sao còn đem biểu tỷ ngươi chỉ hôn cho Tào Vinh. Tào gia là nhà
như thế nào? Đây chính là trừng phạt. Đây là Hoàng đế đổi biện pháp để
trút giận!”
Lâm thị nghiến răng nghiến lợi nói, đầu ngón tay run lên: “Cửu cửu ngươi nay cũng phải chịu lạnh nhạt. Bằng không sao huynh
ấy có thể trơ mắt nhìn ta bị khi dễ. Ngươi đúng thật là hồ đồ!”
“Mẫu thân, hay là người hạ mình đi van cầu Lão thái thái, xin bà ấy thả người ra trước rồi nói sau!”
Điều Âu Dương Khả mong đợi nhất chính là Lâm thị được thả ra. Bởi vì có như
vậy Tô phu nhân mới tới cửa, Âu Dương Khả nàng cũng mới có cơ hội nhìn
thấy Tô Ngọc Lâu. Chỉ là tâm tư này, nửa điểm Âu Dương Khả cũng không
dám biểu lộ ra ngoài.
“Cầu bà ta? Bà ta hận không thể đem ta tê nát uy cẩu mới hài lòng!”
“Mẫu thân, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu! Lão thái thái có lẽ là nhất
thời tức giận quá mà thôi. Cảm thấy mất mặt trước mặt người khác. Chờ
khi hết giận liền thả mẫu thân. Nếu như Lão thái thái thật sự muốn mạng
của người vì sao không ra tay? Hiện tại không phải có rất nhiều cơ hội
sao?”
Lâm thị cười lạnh: “Ngươi nghĩ như vậy sao? Hừ! Nha đầu
ngươi thực sự là không có đầu óc. Đây là vì có người còn chưa muốn ta
chết!”
”Ai?” Âu Dương Khả giật mình kinh ngạc nhìn Lâm thị. Hạ Tuyết bên kia gục đầu xuống, giống như không nghe thấy gì.
“Đại tỷ tốt của ngươi!” Sắc mặt Lâm thị càng vàng như nến, thoạt nhìn thập
phần đáng sợ, “Nó không muốn ta chết, là sợ quá tiện nghi cho ta! Bằng
không, đưa chén độc dược, ba thước lụa trắng, chết như thế nào không
phải là chết. Nó muốn giữ lại cái mạng của ta là muốn ta từng chút từng
chút chết dần chết mòn, đúng là quá độc ác! Còn lão già ở Thọ an đường
kia, sớm biết bà ta ngoan độc như vậy, ta phải sớm giết bà ta!”
Lâm thị nghiến răng nghiến lợi tức giận, Âu Dương Khả nghe đến xuất thần….
Lý thị đột nhiên đến, bọn mama nha đầu trông coi trong Phúc thụy viện nơm
nớp lo sợ, quỳ rạp một đám trên đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng.
“Rất tốt! Đúng là mẫu từ nữ hiếu a! Thật khiến người ta cảm động!” Lý thị
không lập tức vào cửa mà đứng bên ngoài nghe một lúc. Nghe được Lâm thị
nghiến răng nghiến lợi oán hận. Lý thị quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt
bình thản không gợn sóng của Âu Dương Noãn. Thế này mới không nhanh
không chậm nói.
Lâm thị nghe một câu như thế, sắc mặt lập tức thay đổi. Thân thể Âu Dương Khả không tự chủ được mà run run.
“Ta đúng là đã quá coi thường các ngươi. Vốn tưởng rằng nơi này thật sự
thanh tỉnh, ai ngờ mẫu tử các ngươi đều đoàn tụ ở đây a….”
Lý
thị lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm thị, trên mặt hiện lên ý cười trào
phúng: “Dọc đường đến đây ta còn cân nhắc, có phải do đồ ăn đưa đến quá
kém hay không mà khiến ngươi nói ta ngược đãi ngươi!”
Lâm thị vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyệt Nga cùng Âu Dương Noãn
phía sau Lý thị, ánh mắt liền trở nên ngoan độc như muốn căn xé hai
người.
Lý Nguyệt Nga cố ý tránh ánh mắt bà ta. Âu Dương Noãn lại nâng mắt lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm thị, giống như là đang thưởng
thức sự thống khổ cùng chật vật của đối phương lúc này.
“Tổ mẫu,
cầu xin người tha thứ!” Âu Dương Khả thấp giọng nói, “Là con…con nghe
nói thân thể mẫu thân không tốt, giống như là lâm trọng bệnh nên mới
nhất thời nóng vội xông vào. Không nghĩ rằng….”
“Không nghĩ rằng
mẫu thân ngươi không bị ta ngược đãi đến chết, đúng không?” Lý thị nhìn
thoáng qua Âu Dương Khả mặc xuân thường, mặt mày tinh xảo. Nghĩ rằng
ngươi cũng quá lớn mật, cư nhiên dám chạy đến nơi này, “Các ngươi ở đây
thương lượng chuyện tốt gì ? Có phải đang nói làm sao khiến ta chết sớm
một chút, để mẫu thân ngươi có thể được thả ra, đúng không? Mau nói ta
nghe một chút!”
Âu Dương Khả nhìn thoáng qua thần sắc âm trầm của Lý thị, càng sợ hãi: “Cháu gái không có. Cháu gái tuyệt không có nửa
điểm ý tứ rủa Lão thái thái….”
“Câm miệng!” Lý thị lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, trong thanh âm không có một tia nhân tình vị nhân,
“Cánh ngươi cứng rồi, ghét bỏ ta ở trong này vướng tay vướng chân, ước
gì ta chết đi! Hừ, ngươi cùng mẫu thân ngươi cũng không phải là thứ gì
tốt, là tiện nhân vong ân phụ nghĩa!”
Lý thị càng nói càng tức giận, nhanh tay cho Âu Dương Khả một cái tát thật mạnh.
Âu Dương Khả ôm mặt, trong lòng cảm thấy nhục nhã không nói nên lời. Nàng ta phẫn hận cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Trong lòng Lâm thị hận thấu Lý thị, cười lạnh nói: “Lão thái thái, ngài rốt
cuộc muốn xử lý mẫu tử ta như thế nào? Là đánh chết hay là cách nào
khác, ngài cứ thoải mái nói ra!”
Ánh mắt Lâm thị sắc bén, giọng sẵng lại. Rõ ràng là bà ta chắc chắn đối phương không dám làm thế.
Lý thị không nghĩ rằng đã đến nước này mà Lâm thị còn dám ăn nói bừa bãi
như vậy liền chỉ thẳng mặt Lâm thị mà mắng to: “Đều là do tiện nhân
ngươi dạy hư cháu gái ta!”
Lý thị nhấc tay muốn đánh Lâm thị,
không nghĩ rằng bà ta lại không những không xin khoan dung tha thứ, cũng không trốn tránh. Ngược lại ưỡn ngực, nâng đầu đón nhận bàn tay của
mình.
Lý thị tức giận đến cả người phát run, cả người lảo đảo
lung lay như sắp đổ. Bên môi Âu Dương Noãn liền ngưng một nụ cười lạnh,
vội vàng đỡ lấy Lý thị, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, có gì từ từ nói là được. Trăm ngàn lần đừng tức giận, cẩn thận sức khỏe!”
Nhìn thấy bộ
dạng thống khổ này của Lâm thị, Âu Dương Noãn đột nhiên dâng lên một
loại ý niệm, cứ như vậy dồn bà ta vào chỗ chết. Loại ý niệm này từ khi
phát sinh liền giống như hạt giống độc dược, từ từ nảy nở trong đáy lòng nàng. Độc khí tràn ngập, thẩm thấu toàn thân, khát vọng khiến ngay cả
trái tim cũng phát đau đớn.
Nhưng nàng lại nhìn thoáng qua Âu
Dương Khả bên cạnh, không tự chủ được mà mỉm cười. Mới chỉ là bắt đầu mà thôi, tương lai Lâm thị sẽ biết. Những thống khổ mà hiện tại bà ta phải chịu bất quá chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Chuyện khiến con người ta
đau khổ nhất bà ta còn chưa được nếm qua….
Nghĩ đến đây, Âu Dương Noãn khe khẽ thở dài, trong giọng nói khó có thể che dấu vẻ u sầu: “Mẫu thân, người cũng đừng đối đầu với tổ mẫu nữa. Mẫu thân rõ ràng là đang
muốn tức chết Lão nhân gia người a, đây chính là đại bất hiếu!”
”Đại bất hiếu? Ta là kế mẫu của ngươi, lại là dì ruột của ngươi, ngươi lại
đối với ta thế nào? Ngươi mới là đại bất hếu!” Lâm thị không e ngại nói, ánh mắt âm trầm.
Nhìn Lâm thị, hận ý trong mắt Lý di nương hóa
thành hàn băng. Thế nhưng giọng điệu lại thập phần mềm mại: “Phu nhân,
ngài đây là làm sao vậy? Không nên cứ cứng đầu đối với Lão thái thái.
Ngài cũng biết Vương mama là nô tài bên cạnh mình, bà ta phạm vào lỗi
lớn như vậy, Lão thái thái chỉ phạt trượng lễ bà ta, cũng không hề trách tội ngài. Phu nhân nay oán hận Lão thái thái lại còn quở trách Đại tiểu thư, đây là tội gì?”
Lâm thị nhìn Lý Nguyệt Nga kiều mỵ, trong
lòng càng ghen ghét khó nhịn, phun một ngụm nước miếng. Lý Nguyệt Nga
kinh hô, lui về sau nửa bước, liên thanh nói: “Phu nhân, phu nhân…”
“Người đâu!” Lý thị nhìn Lâm thị, nhớ tới vừa rồi nó thanh thanh kêu mình là
lão già kia, còn nói muốn giết chết mình, không khỏi càng thêm tức. Lý
thị vừa kêu, bốn mama đã nhanh chóng bước vào.
“Kéo phu nhân xuống, đánh bốn mươi trượng thật mạnh!” Lý thị chỉ vào Lâm thị, hung tợn nói với Trương mama.
“Chuyện này….” Trương mama có chút do dự.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua Lâm thị rồi thản nhiên nói: “Tổ mẫu, người xem có phải là phạt hơi nặng hay không?”
Lý thị oán hận nhìn Lâm thị, nói: “Một đứa con dâu rủa ta chết sớm, có
đánh chết cũng không đáng tiếc. Các ngươi còn chưa động thủ?”
Trương mama cả kinh, nhanh chóng sai người kéo Lâm thị ra ngoài.
Lý thị mệnh lệnh: “Đánh trong đại viện. Bảo toàn bộ người trong Phúc thụy viện đến đây, để bọn chúng ở trong này đứng nhìn!”
Âu Dương Khả sợ hãi cả người phát run, ngay cả một chữ cũng không dám nói, thậm chí cũng không dám cầu tình.
Lâm thị nhìn nàng ta, cảm thấy trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, bà ta lạnh
lùng nói: “Ta dù sao cũng là phu nhân Âu Dương gia, cái Lão thái thái
đánh không phải là ta mà là mặt mũi của Âu Dương gia các ngươi a! Bà hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng để đến lúc đó lại hối hận!”
Lý thị sửng
sốt, lập tức có chút do dự. Đúng lúc này, Âu Dương Noãn thấy trong tay
Lâm thị có một trang giấy. Nàng nhẹ nhàng đẩy Lý di nương, nàng ta lập
tức phản ứng, nhanh chóng bước lên đoạt lấy. Dĩ nhiên là thư của Lâm Văn Uyên, Lý di nương nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc. Lý thị lạnh giọng hỏi: “Viết cái gì?”
Lý di nương vẻ mặt
khó xử, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói: “Là…là Lâm Thượng Thư muốn phu
nhân tạm thời nhẫn nại. Nói rất nhanh sẽ có biện pháp thả phu nhân ra
ngoài….Đến lúc đó sẽ tính sổ với chúng ta….”
Kỳ thật Lâm Văn Uyên đang nói Âu Dương Noãn nhưng Lý di nương lại cố ý đem câu này xóa đi.
Quả nhiên Lý thị nghe xong càng giận đến cực điểm: “Được lắm! Vốn ta
không nghĩ làm hại ngươi, ngược lại ngươi lại nghĩ tìm ta tính sổ. Được, được! Đây là tự ngươi chuốc lấy! Trương mama, ngươi còn ngây ngốc đứng
đó làm gì, còn không mau đem ra ngoài!”
Lâm thị vốn tưởng rằng
vừa rồi dọa được Lý thị, không nghĩ đối phương thế nhưng hạ nhẫn tâm
đánh mình trước mặt hạ nhân. Cứ như vậy, cho dù sau này có đắc thế thì ở trước mặt những người này cũng không thể ngóc đầu lên được. Bà ta lớn
tiếng kêu lên: “Đợi đã!”
“Ngươi còn gì để nói?”
“Ta sai
rồi. Con dâu thực xin lỗi ngài. Ta chỉ là đói quá nên mới hồ đồ, đầu óc
không được rõ ràng nên mới nói lung tung. Lão thái thái, cầu ngài nể
tình ta hầu hạ ngài nhiều năm mà tha cho ta đi! Về sau ta không dám
nữa!” Lâm thị phịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt thi nhau chảy
xuống, thái độ lập tức mềm xuống.
“Sớm biết có ngày hôm nay, lúc
trước còn làm những chuyện đó làm gì. Hiện tại mới biết cầu xin tha thứ. Muộn rồi! Trương mama, mau kéo ra ngoài!”
Lâm thị nghe vậy, nhất thời cảm giác được toàn thân không có chỗ nào không run rẩy. Ngay cả
lục phủ ngũ tạng cũng như đang nhảy lên trong người. Tuy rằng bà ta cật
lực giãy dụa vẫn bị bốn mama mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Ngoài cửa, Lâm thị bị bốn mama trói nằm sấp, váy ngoài được vén lên, dùng sức đánh
thật mạnh. Lý thị bắt toàn bộ hạ nhân đều phải đứng nhìn, bà muốn cảnh
cáo mọi người, phàm là người đối nghịch với bà thì tuyệt đối không có
kết cục tốt.
Lý di nương nghe tiếng côn đánh cùng tiếng kêu thảm
thiết của Lâm thị, trên mặt không tự chủ cười lạnh. Nàng ta nhìn thoáng
qua Âu Dương Khả vẫn còn quỳ, thầm nghĩ ‘đúng là một kẻ ngu dốt, nếu
không phải Đại tiểu thư có phân phó, thư kia có thể đến được tay ngươi
sao?’
Lý thị vừa được xả được ngụm ác khí cho nên đối với Âu
Dương Khả cũng không còn cáu giận như vậy. Chỉ lạnh lùng nhìn rồi thấp
giọng quát lớn: “Còn không cút ra ngoài!”
Âu Dương Khả như được
đại xá, lập tức đứng lên chạy nhanh ra ngoài. Bởi vì quá vội vàng nên
bước đi khập khiễng, thập phần buồn cười.
Âu Dương Noãn lại hiểu
được hết thảy. Lâm thị thực thông minh, bà ta vừa rồi kiêu ngạo như vậy
là vì dời sự tức giận của Lý thị, không muốn Lý thị giận chó đánh mèo
lên Âu Dương Khả.
Nhưng một tấm chi tâm này của bà ta một chút
nữ nhi cũng không cảm nhận được. Chỉ sợ nàng ta hôm nay đến không phải
vì vấn an mẫu thân mà là vì chính nàng ta.