Ngồi bên cạnh Tiếu Lăng Phong là chính phi của hắn. Cháu gái đích trưởng nữ
Võ tĩnh quốc công Triệu Phương Nghi. Lúc này nghe được Tiếu Thiên Diệp
nhắc đến mình liền khẽ cười nói: “Ta làm sao có thể so sánh với Âu Dương tiểu thư? Nàng tuy rằng ít xuất phủ nhưng lại là mỹ nhân số một số hai
kinh đô. Ngay cả Dung quận chúa, vài năm trở lại đây cũng đều có chút
không theo kịp!”
Tiếu Lăng Phong không khỏi cười nói: “Nàng đừng
nghe hắn nói bừa. Hắn nhìn thấy hai người kia đi thể hiện ân cần, trong
lòng ăn phải dấm thôi!”
Tiếu Thiên Diệp lại cười: “Thôi, thôi! Nếu ngươi vẫn cứ nói như vậy, ta cũng không còn cách nào khác!”
“Thiên Diệp, cũng phải nói, nếu ta là ngươi ta tình nguyện tuyển một nữ tử ôn
nhu săn sóc. Còn vị trong lòng ngươi này thoạt nhìn nhu nhược nhưng tâm
địa so với nam nhân còn kiên cường hơn. Thật sự là không đáng yêu a!”
Tiếu Lăng Phong tươi cười đến là bỡn cợt.
“Nữ nhân yếu đuối mềm
mại không hấp dẫn. Càng là nữ tử kiên cường, càng khiến người ta cảm
thấy thú vị. Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tiếu Lăng Phong cười to
nói: “Nhìn xem, mới nói hai ba câu ngươi liền thú nhận a! Ngươi chậm
chạp không chịu nạp chính phi, còn không thừa nhận là cố ý chờ nàng sao? Không phải ta nói chơi với ngươi, nhưng chỉ sợ vị Âu Dương tiểu thư này trong lòng có chủ ý chắc chắn không để ý đến một Thế tử như ngươi đâu!”
Nói xong hắn thâm ý nhìn vị trí chính giữa kia liếc mắt một
cái. Tiếu Thiên Diệp cũng nhìn theo hướng ánh mắt hắn. Nhưng lại thấy
ánh mắt Tiếu Diễn cũng đang thản nhiên nhìn Âu Dương Noãn, tựa hồ như
rất chú ý.
Tiếu Thiên Diệp rũ mắt xuống, uống một ngụm rượu rồi mới chậm rãi nói: “Nàng sẽ không coi trọng Tiếu Diễn!”
Chỉ nói một câu như vậy liền âm thầm quay đầu. Mạnh mẽ ức chế mong muốn
biết hướng ánh mắt của Âu Dương Noãn. Uống rượu ngon cũng chỉ cảm thấy
mát mát, tư vị gì cũng đều không cảm nhận được.
Đúng lúc này từ
phía sau, Minh quận vương Tiếu Trọng Hoa mặc y phục màu xám, đầu đội
quản quan vàng ròng, thân dài ngọc lập, phong thần xuất chúng đang chậm
rãi từ bên ngoài bước vào. Trong một ngày đầy ánh nắng như vậy lại càng
lóa mắt, lập tức dẫn đến vô số ánh mắt.
Ánh mắt Tiền Hương Ngọc
nhẹ nhàng vừa chuyển, nhìn theo Tiếu Trọng Hoa, trên mặt có vô hạn si
võng, ánh mắt nửa điểm cũng không rời.
Thôi tiểu thư thanh thúy
cười một tiếng, ngón tay trắng nõn tinh tế cầm chiếc quạt mỹ nhân phe
phẩy rồi nhẹ giọng nói: “Minh quận vương quả nhiên tuấn dật thiên hạ
hiếm có. Khó trách Tiền tiểu thư nhìn đến ngây người!”
Tiền Hương Ngọc phục hồi lại tinh thần, lập tức đỏ mặt. Các tiểu thư bên cạnh đều cười rộ lên.
Từ Minh Hi cũng cười: “Tiền tiểu thư tính tình thật là thẳng thắn a!”
Nơi này toàn nữ tử coi trọng Minh quận vương, nhưng không một ai không có
quy củ nhìn chằm chằm nam nhân như vậy. Trong lòng Từ Minh Hi nghĩ vậy
nhưng miệng lại âm thầm nói: “Nghe nói có một lần Minh quận vương đi dự
tiệc, Tiền tiểu thư ở trước mặt mọi người đàn tấu một khúc. Thật sự là
xuất phát từ một mảnh chân tình si tâm a!”
Thôi tiểu thư ra vẻ
kinh ngạc ‘A’ một tiếng, hoa tai thúy ngọc liễu diệp nhẹ nhàng đung đưa. Lập tức dùng khăn tay che lại tươi cười bên môi nói: “Tiền tiểu thư
thật sự là si tình a!”
Tiền Hương Ngọc hừ lạnh một tiếng, lơ đễnh nhìn đi nơi khác.
Đúng lúc này, Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn vỗ vỗ tay, yến hội liền bắt đầu.
Một cô nương lập tức ôm đàn tỳ bà từ sau mành đi ra, nhẹ nhàng ngồi trên
ghế. Âu Dương Noãn nhìn qua, lại chỉ có thể thấy ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng kích thích cầm huyền liền nghe thấy thủy sắc hoa âm theo ngón tay chậm rãi phát ra. Khúc tỳ bà kia xa xưa trong sáng, lượn lờ lay động,
làm say lòng người.
Nếu nói riêng về đàn tỳ bà thì cô nương này
đàn cũng không phải quá tuyệt diệu, nhưng khi nàng cất giọng hát, lại
giống như gió nhẹ thổi qua hồ sen. Tươi mát uyển chuyển, thập phần êm
tai. Lại có một loại xao tinh phá mỹ ngọc khiến người ta khi nghe giống
như mọi lỗ chân lông trên người đều giãn nở, ôn ôn lạnh lạnh thoải mái
không nói nên lời.
Âu Dương Noãn ngưng thần lắng nghe, chỉ cảm thấy cuộc đời chưa từng được nghe qua thanh âm nào tuyệt diệu như thế.
“Nàng là Diệu Âm, nữ sĩ nổi danh khắp kinh đô. Nghe nói ngay cả người của giáo phường Tư Linh cũng còn kém xa!”
Thôi tiểu thư nhỏ giọng nói với Âu Dương Noãn, nàng liền gật gật đầu: “Tiếng ca quả không giống người thường!”
Đúng lúc này, Tiền Hương Ngọc liền hô nhỏ một tiếng: “Các người mau nhìn kìa!”
Trên ghế phía đối diện, một gã nam tử thế nhưng lại thất hồn lạc phách,
không để ý lễ nghi đứng dậy. Ngay cả đũa rơi trên đất cũng không biết,
chỉ lo để ý hướng Diệu Âm mà nhìn chằm chằm.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn hắn. Âu Dương Noãn chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra
người này là Tào Vinh. Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua mỹ nhân ngồi
bên cạnh hắn, quả nhiên là Lâm Nguyên Nhu một thân y phục mây tía vằn
nước lăng ba.
Diệu Âm biểu diễn xong liền đứng dậy hành lễ. Tào
Vinh đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo đi qua. Sắc mặt Lâm Nguyên Nhu đột
nhiên đại biến, nhanh chóng kéo hắn lại. Lúc này hắn mới đứng lại, trên
mặt lộ ra thần sắc do dự.
Tiếu Diễn nhìn Tào Vinh, thản nhiên cười nói: “Tào công tử làm sao vậy?”
Tào Vinh nhìn thoáng qua Diệu Âm, có chút lắp bắp. Diệu Âm cũng kín đáo
liếc mắt đưa tình với Tào Vinh, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh băng
của Lâm Nguyên Nhu, mặt liền trắng bệch.
Thấy tình hình này, Tiếu Diễn cười cười nói: “Tào công tử muốn nói gì cứ nói, đừng ngại!”
Tào Vinh vững tâm, lớn tiếng nói: “Vị Diệu Âm cô nương này là chỗ thân tình của ta. Ta sớm nên nạp nàng làm thiếp, đáng tiếc phu nhân lại không cho phép. Cho nên vẫn khiến nàng phải chịu ủy khuất, hôm nay vừa khéo xin
Hoàng trưởng tôn thành toàn!”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Lâm Nguyên Nhu cơ hồ đỏ đến muốn xuất huyết. Cảm thấy vô cùng khó xử, sớm biết nam nhân này không phải là thứ gì tốt đẹp nhưng không nghĩ rằng hắn căn bản không phải là người. Trong trường hợp này có thể nói ra lời vô sỉ như
vậy, hắn hại nàng biến thành trò cười của toàn kinh đô này.
Tiếu
Diễn biết Trấn quốc Hầu phủ phân tranh, sớm có tâm muốn thay Lâm Nguyên
Hinh xả giận nên liền cười nói: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện
bình thường, quý phu nhân sao có thể không đồng ý? Triều đại nào có quy
củ như vậy?”
Dứt lời liền mang đến một trận cười vang. Nam khách cười Tào Vinh vô năng, nhóm nữ khách đều che lại cười nhạo bên môi.
Lâm Nguyên Nhu xưa nay tâm cao khí ngạo, cuối cùng lại phải gả cho trượng
phu như vậy. Trước mặt mọi người cùng con hát này đầu mày cuối mắt không nói, thế nhưng lại còn ở trước mặt mọi người không giữ cho thê tử một
con đường sống, thật sự khiến Lâm Nguyên Nhu mất thể diện.
Lâm
Nguyên Nhu lạnh lùng nói: “Điện hạ có điều không biết. Diệu Âm cô nương
vẫn còn tiện tịch, ta sao có thể tùy ý phu quân lấy một nữ tử như vậy
vào cửa?”
Lâm Nguyên Hinh vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này
liền nhìn Tiếu Diễn rồi thản nhiên cười nói: “Nếu đã như vậy, ta hôm nay cũng nên vì tỷ phu làm chút chuyện. Nếu Nhu tỷ tỷ lo lắng nữ tử này có
thân phận thấp kém, không bằng Điện hạ hủy bỏ tiện tịch của nàng, ban
cho Tào gia làm thiếp. Như vậy chẳng phải đẹp cả đôi đường hay sao?
Không biết ý của điện hạ thế nào?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, ngầm
lắc đầu, ai nói Hinh biểu tỷ không biết khi dễ người khác như thế nào
sao? Đây không phải là làm rất tốt sao?
Tiếu Diễn vui vẻ nói: “Chủ ý này rất hay!”
Lâm Nguyên Nhu bên kia đứng mạnh lên, rất muốn phát giận nhưng chung quy
vẫn không dám, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống, cắn môi cơ hồ muốn bật
máu.
Nhưng mà lúc này, Chu Chỉ Quân một bên lại thản nhiên nói:
“Điện hạ là có ý tốt, ta cũng vui cho Tào gia. Nhưng lời của Lâm phi, ta cảm thấy có chút không ổn!”
Tiếu Diễn sửng sốt, không tự chủ được nói: “Có chỗ nào không ổn, nàng nói thử xem!”
Chu Chỉ Quân nói: “Xuất thân của Diệu Âm cô nương, vô luận như thế nào cũng là có chút không thể diện. Vừa rồi Lâm phi nói muốn huỷ bỏ tiện tịch
của nàng, như vậy nàng liền có thể danh chính ngôn thuận phụng dưỡng Tào công tử. Làm một nô tỳ chỉ sợ đối với nàng đã là một ân điển ít có
được, chuyện này vốn cũng là chuyện tốt rồi. Nhưng nếu trực tiếp ban cho nàng làm thiếp, Tào phu nhân lại không đồng ý, như vậy ý tốt của điện
hạ chẳng phải đã ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp của một đôi phu thê
sao? Quan trọng nhất là thiên hạ này luôn coi trọng đạo lý quý làm chính thê, tiện làm thiếp thất. Thân phận gì thì nên có địa vị gì, thiết nghĩ sẽ không vì sự cao hứng nhất thời của điện hạ mà đảo lộn, mở ra một
tiền lệ không tốt. Lời của thần thiếp có chút lỗ mãng, xin điện hạ thứ
tội!”
Mấy câu đó bề ngoài là nói Diệu Âm cố nương nhưng trên thực tế là đang nói Lâm Nguyên Hinh. Là đang muốn nhắc nhở đối phương chỉ là một trắc phi, lúc nào cũng không được quên thân phận của mình.
Âu Dương Noãn nghe được, trong lòng thoáng trầm xuống, không tự chủ mà
nhìn Lâm Nguyên Hinh, chỉ thấy một đôi mắt đẹp của Lâm Nguyên Hinh hơi
hàm chứa lệ ý, đang cúi đầu xuống.
Một ý niệm trong đầu vừa
chuyển đã nghe Tiếu Diễn cười nói: “Chỉ Quân nói đúng, nếu đã như vậy
liền huỷ bỏ tiện tịch của nàng. Còn sau này làm tỳ hay làm thiếp….” Hắn
nhìn Lâm Nguyên Hinh, sau đó mỉm cười: “Liền do Tào công tử tự mình
quyết định đi!”
Tào Vinh đắc ý ngồi xuống, cả người Lâm Nguyên
Nhu tựa hồ như đều cứng ngắc. Thần sắc kiêu ngạo vốn có chậm rãi trở nên đồi bại, nàng ta theo bản năng nhìn phía xa xa, vừa vặn thấy ánh mắt
bình tĩnh của Âu Dương Noãn.
Trong lòng Lâm Nguyên Nhu hơi hơi
động, hạ giọng nói với Tào Vinh: “Nếu chàng đáp ứng với ta một chuyện,
ta sẽ đồng ý để Diệu Âm vào cửa!”
Tào Vinh sửng sốt, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hắn theo ánh mắt Lâm Nguyên Nhu nhìn lại liền thấy dung sắc thanh lệ thoát tục của Âu Dương Noãn, nhất thời liền cảm thấy
phẫn nộ.
Chính là do nữ tử kia, làm hại hắn nghĩ Lâm Nguyên Nhu
là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trăm phương nghìn kế mới cầu
được Hoàng thượng tứ hôn.
Nhưng khi xốc khăn voan đỏ lên, phát
hiện tất cả chỉ là một âm mưu. Người mình lấy vào cửa căn bản không phải là đại mỹ nhân gì mà là một mụ dạ xoa! Nghĩ đến đây, hắn nheo mắt lại,
hung hăng nhìn Âu Dương Noãn nói: “Nàng muốn gì, ta đều đáp ứng!”
Lâm Nguyên Nhu nhìn vẻ bình tĩnh hoàn toàn không biết gì của Âu Dương Noãn, tươi cười trên mặt chậm rãi trở nên lãnh khốc. Hai năm nay nàng vẫn
luôn tìm cách trả thù, nay….chính là thời cơ tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyên Nhu liền cười lạnh: “Như vậy, hết thảy đều nghe ta phân phó…”
……
Nhóm nữ khách tiếp tục ẩm yến, nhóm nam khách theo thường lệ tham gia trận đấu bắn tên.
Âu Dương Tước mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn, rồi đứng dậy xuống đài, vãn
cung thử lực dãn. Lập tức rút ba mũi tên dài, tra vào cung, giương lên
bắn liền ba phát. Thôi tiểu thư ngẩng đầu, cả kinh nói: “Ba tên cùng
trúng hồng tâm!”
Mọi người nhất thời đều nhìn bằng ánh mắt kinh
dị. Năm đó không ít công tử tiểu thư đều tham gia yến hội của Âu Dương
gia, mọi người đều nhớ rõ bộ dạng kéo cung không nổi của Âu Dương Tước.
Ai cũng không thể nghĩ được, mới chỉ hai năm ngắn ngủi, tài bắn cung của hắn thế nhưng lại biến hoá như vậy.
Từ Minh Hi cũng không khỏi
tán thưởng: “Âu Dương thiếu gia tuổi còn nhỏ, lại có tài bắn cung như
vậy. Thực sự khiến mọi người nhìn bằng cặp mắt khác xưa!”
Tiền
Hương Ngọc chậm rãi uống rượu, đôi mắt có một tia lãnh ý chua ngoa: “Chỉ tiếc xuất thân thường thường, so với hậu duệ quý tộc còn kém xa!” Dứt
lời còn cố ý liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái.
Âu Dương Noãn
căn bản không xem sự trào phúng của đối phương vào trong mắt. Chỉ nhìn
chằm chằm Âu Dương Tước trên đài, nhìn Âu Dương Tước phi tên rời cung,
hướng hồng tâm phía xa xa bay đến.
“Trung!” Mỗi một thanh âm vang lên giống như mũi tên bay vào lòng nàng, mang đến một trận lại một trận vui mừng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Âu Dương Tước tuổi còn nhỏ mà đã cực kỳ xuất sắc này. Ai cũng không nhìn đến, lúc này có một người lên đài,
buông dây cung, chỉ nghe ‘sưu’ một tiếng, cung tiễn giống như lưu tinh,
hung hổ thẳng hướng Âu Dương Noãn mà đi…