Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 157: Chương 157: Thế Tử Giai Nhân Đêm Khuya Gặp Gỡ 3




Đến Trấn quốc Hầu phủ giả làm phó dịch là đã ủy khuất rồi, còn bị người ta sai tới sai lui. Hiện tại ngay cả nhà xí cũng bắt hắn dọn, nếu truyền ra ngoài hắn còn mặt mũi sống trên đời này sao? Còn không bằng bắt hắn chết đi.

Khuôn mặt hắn đanh lại, vết sẹo thật dài trên khuôn mặt tuấn tú kia càng thêm đáng sợ. Trong nội tâm bừng lên một cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Trương quản gia mỉm cười hòa ái: “A Diệp, quy củ Hầu phủ chúng ta ngươi cũng biết. Nếu ngươi đã ký một tháng đoản ước thì không được dễ dàng thay đổi. Nếu không sau này ngươi đi đâu cũng khó tìm việc!”

“Cái này không cần ngươi lo!” Trong lòng Tiếu Thiên Diệp cười lạnh, trên đời này trừ bỏ Âu Dương Noãn thì ai dám sai hắn làm việc, nếu có chắc cũng ngại đã sống đủ rồi.

“A Diệp, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Nếu bây giờ ngươi dám bỏ đi, chúng ta lập tức tìm người vẽ hình ngươi, sao chép thật nhiều bản dán khắp thành. Đến lúc đó toàn kinh đô sẽ biết ngươi là kẻ không tuân thủ chữ tín!” Quản gia chỉ lớn tiếng hơn bình thường một chút, cũng không hề nghe ra ý tứ uy hiếp nhưng đáy mắt lại nói với Tiếu Thiên Diệp rằng hắn không nói giỡn.

“Trấn quốc Hầu phủ từ khi nào thì có quy củ như vậy?”

Quản gia nói dối không chớp mắt: “Hiện tại có!”

Trên thực tế, những lời này là do biểu tiểu thư bảo hắn nói. Quả nhiên rất hiệu quả, những lúc nhàn rỗi có thể đưa ra dọa, bọn nô tỳ thường rất sợ. Bởi vì nếu Trấn quốc Hầu phủ dán ảnh của bọn họ tương đương với việc bị ghi vào sổ đen, nhà ai cũng sẽ không muốn một nô tỳ như vậy.

Tiếu Thiên Diệp bình tĩnh nhướng mày, lạnh lùng trợn mắt nhưng đối phương lại hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại còn nhấn mạnh khẳng định: “Nếu không tin, ngươi có thể thử xem!”

Tuy rằng Tiếu Thiên Diệp không phải lấy mặt mình để xuất hiện nhưng nếu gương mặt này bị vẽ rồi lại bị dán khắp nơi. Một khi bị người hữu tâm phát hiện, còn không biết sẽ gây ra chuyện gì.

“Được, ta làm!” Ánh mắt âm ngoan của Tiếu Thiên Diệp chợt lóe nhưng rất nhanh liền bị che dấu, bạc môi nhếch lên lần nữa: “Chẳng qua phiền người chuyển lời đến biểu tiểu thư giúp ta, một ngày nào đó nàng sẽ vì hành động sở tác sở vi ngày hôm nay mà hối hận!”

Trương quản gia vừa đi, Tiếu Thiên Diệp liền một cước đá mạnh vào bàn. Âu Dương Noãn đây là đang nhàm chán nên lấy hắn ra trêu đùa. Nàng đùa giỡn hắn, khiến hắn tức giận, khi hắn hậm hực nghiến răng nghiến lợi thì nàng lại đứng bên cạnh xem kịch vui.

Lại một lần nữa Tiếu Thiên Diệp hoài nghi, đối phương đã nhìn thấu hắn. Nhưng hắn sờ sờ vết sẹo, lập tức cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp. Hừ! Mặc kệ là có phải hay không, nàng đều sẽ vì hành động này mà trả giá đại giới!

....

Hoàng hôn, Lâm Chi Nhiễm trở lại Mặc ngọc đường. Trầm thị đã ngồi sẵn chờ, hắn nhanh chóng tiền vào hành lễ rồi nói: “Mẫu thân hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Trầm thị mỉm cười nói: “Chính là đến nhìn con, tiện thể cũng có một số việc muốn thương lượng với con!”

Sau khi bọn nha đầu lục tục ra ngoài hết, Trấm thị mới nói: “Phụ thân con dặn ta một chuyện muốn nói với con…” Nói đến đây liền không nói nữa.

Lâm Chi Nhiễm nghĩ nghĩ, sắc mặt hơi đổi.

Trầm thị nhìn hắn, trong mắt mỉm cười: “Lúc trước con nghĩ không muốn cưới thê nạp thiếp quá sớm, ta liền tùy con. Nhưng sắp tới muội muội con cũng xuất giá rồi, phụ thân con hôm qua nhắc tới nhắc lui. Nhiễm Nhi, con cũng nên sớm ngày thành hôn với Trịnh tiểu thư mới phải!”

Lâm Chi Nhiễm lập tức trắng mặt, lại vẫn ngồi yên không nói lời nào. Trong mắt ẩn ẩn có quang hoa lưu động, người ngoài đoán không ra hắn đang có tâm tư gì.

Trầm thị cười nói: “Vị Trịnh tiểu thư xuất thân thế gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhất định tương xứng với con. Mẫu thân cũng không hiểu, chẳng lẽ con có ý kiến gì với nàng sao?”

Tươi cười của Lâm Chi Nhiễm có chút xa cách: “Hôn ước là tổ phụ năm đó định ra, con đâu dám có ý kiến gì nữa!”

Trầm thị nghi hoặc nhìn hắn một lát rồi nói: “Hay là con đã có ý trung nhân?”

Trong lòng Lâm Chi Nhiễm thoáng nhảy dựng nhưng lại im lặng không nói tiếp.

Trầm thị thở dài, thản nhiên nói: “Cửa hôn sự này là do tổ phụ con định ra, cho dù là ta hay phụ thân con cũng không tốt để bác bỏ. Hôm qua Lão thái quân lại nhắc tới chuyện này, ta cũng thật sự không tiện nói nhiều. Nếu con không muốn lập tức thành hôn, có thể tự mình đến nói với Lão nhân gia người!”

Lâm Chi Nhiễm thản nhiên nói: “Mẫu thân yên tâm, chỗ Lão thái quân tự con sẽ đến nói với người!”

Trầm thị gật gật đầu, đứng lên tựa hồ như muốn rời đi. Nhưng đi được hai bước đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Chi Nhiễm nói: “Có một số việc, con không nói trong lòng ta cũng rõ ràng. Tổ phụ năm đó đã sớm định ra hôn ước với đích nữ Hưng tể bá phủ đều có lý của người, chỉ cần con nhớ kỹ điểm này là được!”

Lâm Chi Nhiễm có chút lạnh nhạt nói: “Những lời này, không cần mẫu thân nói con cũng hiểu được!”

Trầm thị nhìn thần sắc hắn, càng thấy lo lắng: “Con có phải nhìn trúng cô nương nhà khác hay không? Nếu có liền có thể nói với ta cùng Lão thái quân, chờ sau khi Trịnh tiểu thư vào cửa có thể nạp làm thiếp cũng không sao. Nếu như vị cô nương này gia thế cao, nhà chúng ta có thể hứa để nàng làm bình thê, như vậy cũng không phải khó!”

Im lặng một lát, Lâm Chi Nhiễm mới nói: “Không có!” Xong hắn lại bồi thêm một câu: “Trịnh tiểu thư rất tốt!”

Tuy rằng hắn đang tươi cười nhưng Trầm thị lại nhìn không ra nửa điểm vui mừng, trong lòng càng thêm sầu lo. Không thể tiếp tục nói với hắn về chuyện hôn sự nên đành nói: “Thôi, con thấy khi nào muốn thì khi đó hãy làm. Mẫu thân không ép. Chỉ là hôn sự này cho dù mẫu thân không đề cập đến thì Lão thái quân cũng sẽ nhắc nhở. Con sớm có chuẩn bị đi là vừa!”

Lâm Chi Nhiễm im lặng một lát rồi nói: “Con đã biết, mẫu thân yên tâm!”

.....

Mộng vũ lâu

Đêm dài yên tĩnh, Hồng Ngọc nhẹ nhàng bước vào nội thất. Mành thủy tinh ở phía sau phát ra tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy rất dễ nghe.

Âu Dương Noãn đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt thản nhiên lạnh nhạt. Hồng Ngọc nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, nên nghỉ ngơi rồi!”

Âu Dương Noãn quay người lại, trong ánh mắt tràn đầy lưu quang. Nàng cười nói: “Không, hiện tại ta còn đang suy nghĩ!”

Hồng Ngọc thấy Âu Dương Noãn tươi cười ảm đạm, nhịn không được lại hỏi: “Rốt cuộc là người đang suy nghĩ cái gì? Tiểu thư vừa mới khỏe lại, đừng suy nghĩ nhiều kẻo lại mệt. Đại thiếu gia ngày nào cũng phái người tới hỏi thăm mấy câu. Nếu như tiểu thư lại ngã bệnh, Đại thiếu gia lại nóng nảy!”

“Tước Nhi?” Âu Dương Noãn thấp giọng nói.

”Tiểu thư, nô tỳ đang nói Đại thiếu gia của Trấn quốc Hầu phủ!” Hồng Ngọc mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn. Nhưng nàng lại cười nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Hay là tiểu thư khoác áo đến đầu giường đọc sách, nô tỳ thay người cầm đèn được không?” Hồng Ngọc lại nhẹ giọng nói.

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi! Nếu có việc ta sẽ gọi!” Âu Dương Noãn nhẹ giọng đáp.

Hồng Ngọc nhìn nàng một cái, trong lòng mặc dù kỳ quái, lại cũng không dám hỏi, xoay người rồi đi ra ngoài. Nhưng lại sợ ban đêm Âu Dương Noãn muốn gọi người, nên liền lấy cái ghế nhỏ, châm đèn ngồi ngoài cửa. Thỉnh thoảng lại nhìn vào nội thất, luôn chuẩn bị tinh thần để Âu Dương Noãn có thể gọi bất cứ lúc nào.

Hôm nay vốn là Xương Bồ trực đêm, nhưng Hồng Ngọc vẫn không chịu rời đi. Âu Dương Noãn cũng không nói gì, chỉ tùy ý cầm một quyển sách ngồi dưới đèn yên tĩnh đọc.

Đến nửa đêm, chỉ thấy ánh nến đột nhiên lập lòe rồi một âm thanh thanh thúy vang lên từ phía sau: “Âu Dương tiểu thư, trễ như vậy còn chưa đi nghỉ sao?”

Ánh mắt Âu Dương Noãn lạnh lùng, chậm rãi hiện ra tươi cười: “Thế tử gia, đã lâu không gặp!”

Dưới ánh nến, gương mặt Tiếu Thiên Diệp gần như tà mỹ, đôi mắt sáng hơi hơi híp lại lộ ra một loại ma lực không nói rõ được. Hắn đang lạnh mắt đánh giá Âu Dương Noãn, thấy trên mái tóc đen bóng như mây thật dài kia chỉ có một cây trâm với dây kết trân châu xuôi theo mái tóc. Trên người là y phục bằng vải đay màu phấn hồng, dung nhan như ngọc, ánh mắt tinh lượng, trong vẻ ôn nhu lại toát lên sự hoa lệ thanh tao, càng thêm mê người vô cùng.

Cổ họng hắn có chút nóng căng thẳng, giống như có chút buồn bực khó hiểu. Hắn cười mà đáy mắt lại lạnh hơn: “Ngươi quả nhiên đã sớm nhận ra ta đến đây!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Còn ai chán ghét ta hơn ngài đâu?”

Đúng vậy, bán đứng Tiếu Thiên Diệp chính là ánh mắt quỷ dị cổ quái của hắn. Ánh mắt như vậy nàng chưa từng nhìn thấy trên người nào khác.

“Cho nên là ngươi cố ý gây chuyện với ta?” Tiếu Thiên Diệp hừ lạnh, ánh sáng trong đôi mắt lập tức hóa thành sương tuyết.

Đôi môi Âu Dương Noãn khẽ cong lên, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tần vương Thế tử từ nhỏ phú quý vô song, chỉ biết xuân đến cưỡi ngựa đánh cầu, hạ đến ngồi thuyền hóng mát, thu đến phóng ngựa đi săn, đông đến lại ẩm trà thưởng mai….Chắc không nghĩ rằng ngay cả một phó dịch cũng làm không tốt a! Cho nên ta không phải là đang đùa giỡn ngài mà chính là làm cho ngài nhìn rõ sự thật một chút!”

Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn nàng: “Hỗn xược! Người trêu đùa ta sẽ phải trả giá đại giới, lẽ nào ngươi không biết?”

Ánh mắt lạnh nhạt của Âu Dương Noãn dẫn theo ý cười, lời nói thập phần dịu dàng nhưng lại ẩn dấu sự sắc bén lạnh lùng: “Nếu Thế tử an phận ở trong Vương phủ thì ta làm sao có cơ hội để trêu đùa ngươi? Ngươi hôm nay sở tác sở vi xông vào đây chắc không phải tới cùng ta ôn chuyện chứ?”

Tiếu Thiên Diệp cười lạnh một tiếng: “Ta cũng không vòng vo nữa, ngươi không phải rất thông minh sao? Vậy ngươi thử đoán xem mục đích ta đến Trấn quốc Hầu phủ là gì?”

Âu Dương Noãn tùy ý đến bên cạnh chậu mẫu đơn trước cửa sổ, mỉm cười nhìn Tiếu Thiên Diệp: “Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi. Thế tử đến đây là…muốn hái hoa!”

(Hai câu này được trích từ bài thơ Kim lũ y, dịch nghĩa là: hái hoa khi hoa còn nở, đừng để còn cành khô mới hái)

Trong mắt Tiếu Thiên Diệp thoáng lạnh băng: “Chuyện gì cũng đều không gạt được ngươi. Âu Dương Noãn, nữ nhân quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt!”

Âu Dương Noãn mỉm cười, ngón tay tùy ý vân vê cánh hoa mẫu đơn: “Trấn quốc Hầu phủ gả một vị thiên kim ra ngoài, Tần vương điện hạ liền ngồi yên được sao? Chỉ là ta không nghĩ tới, Thế tử điện hạ thế nhưng lại tự mình tới!”

Lông mi dày đậm của Tiếu Thiên Diệp nhẹ nhàng run rẩy, khóe môi lại mỉm cười châm chọc: “Không sai, ta đúng là muốn xem một chút Lâm Nguyên Nhu có đủ tư cách làm chính phi của ta hay không!”

Âu Dương Noãn quay lưng về phía ánh sáng đang híp mắt lại nhìn hắn. Thần thái thản nhiên mê người, tim Tiếu Thiên Diệp không khống chế được mà đập nhanh một nhịp. Hắn nhân tiện nói: “Chỉ là thấy ngươi ta đột nhiên thay đổi chủ ý!”

Ngữ khí hắn quỷ dị trước nay chưa từng có, Âu Dương Noãn có chút kinh ngạc: “Đừng nói với ta là ngươi không thấy vừa lòng Nhu biểu tỷ mà lại coi trọng ta a?”

Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng cười: “Có gì không thể?”

Âu Dương Noãn tùy ý gạt gạt tóc mai đang phủ xuống trán, mỉm cười nhìn hắn: “Điện hạ xem đây là di tình đừng luyến sao? Chỉ sợ Tần vương điện hạ sẽ không đáp ứng đâu?”

Cử chỉ nàng tùy ý, giọng điệu bình thản giống như đang nói chuyện bình thường. Cũng không hề có vẻ gì bối rối khẩn trương. Tiếu Thiên Diệp nhíu mày sau đó lại nở nụ cười: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ làm sao để có thể dày vò ngươi? Hiện tại rốt cục ta cũng biết, chỉ cần lấy ngươi vào phủ, về sau muốn giải quyết ngươi như thế nào là chuyện của ta. Ngươi nói chủ ý này không phải rất hay sao?”

Âu Dương Noãn ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Thân mình cũng không hề động, chỉ hơi nghiêng nghiêng mặt, mỉm cười nhìn hắn: “Thật sao? Đáng tiếc Noãn Nhi sẽ không làm trắc phi của người khác. Đừng nói là trắc phi, cho dù ngươi có cho ta vị trí Thế tử phi, ta cũng không thèm!”

Tiếu Thiên Diệp hắn không cần là một chuyện, bị cự tuyệt lại là một chuyện khác, hơn nữa khẩu khí lại lạnh nhạt lạnh lùng như vậy. Tiếu Thiên Diệp cười lạnh nói: “Chỉ là nữ nhi của một cái Lại Bộ Thị Lang, khẩu khí cũng thật lớn a!”

Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Thế tử, giải quyết mọi chuyện trên thế gian này không tránh khỏi ba chữa tình, lý, pháp. Về lý, Thể tử gây khó dễ khắp nơi, vô lý cực điểm. Luận pháp, Thế tử lạm sát kẻ vô tội, không để luật lệ vào mắt. Luận tình…giữa ngươi và ta ngay cả bằng hữu cũng không phải. Cho dù là ngươi cầu ta, ta cũng không gả cho ngươi!”

“Ngươi….” Trong mắt Tiếu Thiên Diệp tựa hồ như bắn ra vô số lãnh hoàng, ẩn ẩn nhảy lên lửa giận vô hạn vô biên: “Ngươi cũng biết, được gả có ta có ý nghĩa như thế nào!”

Một đôi mắt tràn đầy ánh sáng nay lại chứa lãnh ý vô hạn, Âu Dương Noãn mỉa mai: “Gả cho Thế tử gia tất nhiên là vinh hoa phú quý, thân phận cao quý. Nhưng Noãn Nhi không thích hoàng kim sùng, không thích chén bạch ngọc, không thích hương phú quý, không thích vương hầu. Nếu như ta muốn, vị trí Thế tử phi tự nhiên sẽ là của ta. Đáng tiếc….ngươi, ta không cần!”

Tiếu Thiên Diệp chưa bao giờ bị người nào ghét bỏ như vậy. Nhất thời thẹn quá hóa giận, cảm xúc bình tĩnh vừa mới lấy lại lập tức bị thiêu đốt: “Được lắm! Được lắm! Âu Dương Noãn, ngươi lại dám nói như vậy!”

Hắn tiến lên, muốn nắm lấy tay Âu Dương Noãn, lại đột nhiên cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, cả người ngã quỵ về phía sau.

Âu Dương Noãn mỉm cười, nâng tay chỉ vào đóa mẫu đơn: “Gốc cây mẫu đơn này hoàng hôn nở rộ, dực dương héo tàn. Đây không phải là của Hầu phủ, người thường lại sẽ không trồng. Ngươi có biết, nó được dùng để làm gì không?”

Tiếu Thiên Diệp lập tức ngã ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm nghị: “Ta đã quá coi thường ngươi rồi!”

“Sóng to gió lớn gì Thế tử cũng đều đã trải qua. Nếu không phải quá mức xem thường nữ tử như ta, làm sao có thể rơi vào kết cục này?”

Tiếu Thiên Diệp phẫn nộ giơ tay lên, nhưng lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Âu Dương Noãn tươi cười càng sâu: “Ta khuyên ngài không cần uổng phí sức lực. Nếu không có thuốc giải, Thế tử gia đừng hòng thoát thân!”

“Ngươi muốn gì?” Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, bên môi nhẹ nhàng thở ra một câu.

“Ta muốn…” Âu Dương Noãn mỉm cười, nàng yên tĩnh đứng dưới ánh trăng, chìm trong hương hoa. Thanh âm réo rắt mà lại rất êm tai, Tiếu Thiên Diệp cảm thấy nàng cách hắn xa như vậy, trước mắt chỉ như chậu mẫu đơn kia, vừa đẹp lại vừa độc.

”Có lẽ có thể đem ngươi sửa soạn một chút, làm lễ vật tống xuất đi.” Âu Dương Noãn chính là nhẹ nhàng cười. Khóe môi cong lên trong trẻo nhưng lại rất lạnh lùng.

Ánh nến chiếu lên tay áo nàng, chiếu rọi một loại ánh sáng lóa mắt. Tiếng gió xào xạc qua lá cây, lọt vào tai hắn. Trong nháy mắt, Tiếu Thiên Diệp cảm thấy mình như phát điên, bị nàng đùa cợt như vậy nhưng lại cũng không lập tức phẫn nộ phát cuồng. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Như vậy, cần phải hảo hảo sửa soạn mới được!”

Âu Dương Noãn nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới bốn chữ ‘Mặt như quan ngọc’. Chỉ là trong nháy mắt, nàng cảm thấy ánh mắt chuyên chú như vậy thật không ổn nên liền quay đầu đi nơi khác.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh kinh hoảng của Hồng Ngọc: “Tiểu….tiểu thư? Cái này….Người này là…?”

Xương Bồ trong tay mang theo cây gậy cũng vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhất thời choáng váng. Âu Dương Noãn tươi cười nói: “Không cần sợ hãi, chỉ là chúng ta có một vị khách nhân tôn quý đến thăm thôi!”

Hồng Ngọc kinh nghi bất định nhìn vết sẹo trên mặt Tiếu Thiên Diệp rồi lại nhìn vẻ mặt tươi cười của Âu Dương Noãn, nhất thời mơ màng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.