Vào đêm, thâm trạch.
Bên ngoài khách nhân đều đã tan, nhưng trong gian phòng này lại vẫn đàn sáo, vũ ảnh đu đưa như cũ. Thật sự là làm
say lòng người.
Bình thường sau khi đại yến, gia chủ sẽ mời khách quý ở lại đãi tiểu yến. Rất nhiều thời điểm, đây mới là lúc quan trọng.
Trần Cảnh Duệ một tay cầm rượu ngon, một tay hướng Mộ Hiên Viên: “Cửu hoàng
tử, đây là hoa nhưỡng u lan các! Cũng là chút tâm ý của ta, tuy rằng kém xa công chúa quốc sắc thiên hương quý quốc nhưng cũng được xem như là
mỹ nhân thế gian hiếm thấy!”
Mộ Hiên Viên hướng xuống dưới đài liếc mắt nhìn mỹ nhân đang hát kia một cái.
Quả nhiên là da thịt trắng ngần, mặt hoa da phấn, chỉ mặc một yên la gấm
nhuyễn mỏng manh. Lại càng tôn lên da thịt như ngọc, ánh sa mỏng như
trong suốt.
Không nói đến nàng xảo tiếu thị hề, cặp mắt như sóng nước lưu chuyển kia chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến lòng người nhộn nhạo.
Mộ Hiên Viên cảm giác được vài người đi theo mình đều lộ
ra ánh mắt mê say. Khóe miệng hắn nhếch lên, cười nói với Trần Cảnh Duệ: “Đa tạ ý tốt của ngài!”
“Mau, đến châm rượu cho Cửu hoàng tử!”
Hoa khôi nương tử mỉm cười, cầm lấy bầu rượu thướt tha đi đến bên cạnh Mộ Hiên Viên ngồi xuống.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, cảm thấy mặt mày nàng như họa, thập phần tiêu lệ. Mộ Hiên Viên nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nữ là Duyệt Nguyệt, Cửu hoàng tử có thể gọi Nguyệt Nha Nhi!”
Nữ tử nhẹ nhàng ôn nhu trả lời, không nghĩ rằng sự uyển chuyển đa tình hàm xúc này trong mắt hắn lại không hề có tác dụng.
“Oh, Nguyệt Nha Nhi?”
Tay hắn nâng cằm nàng lên, phong lưu mỉm cười. Xương ngón tay hơi hơi trắng bệch, hiển nhiên là dùng lực.
Trên mặt Duyệt Nguyệt hiện lên thần sắc thống khổ, không khỏi gật đầu: “Dạ, dạ….Hoàng tử, xin ngài thủ hạ lưu tình….”
Mộ Hiên Viên hừ lạnh một tiếng, tay đẩy nhẹ đối phương liền ngã ra phía sau.
Hắn đem ly rượu hắt lên người nàng, một bên lạnh băng nói: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng gọi Nguyệt Nha Nhi?”
Trần Cảnh Duệ thấy một màn như vậy liền cười nói: “Cửu hoàng tử không cần tức giận! Nếu không thích, lại đổi người khác….”
Mành đột nhiên được xốc lên, một thị vệ đi vào hành lễ rồi nói bên tai Mộ Hiên Viên mấy câu.
Mộ Hiên Viên biến sắc nói: “Có xảy ra chuyện gì không?”
Thị vệ lắc đầu nói: “Công chúa nói, cũng may có Minh quận vương phi ra tay
tương trợ, cũng không đáng lo ngại. Chỉ là bị chút kinh hách, hiện tại
đã trở về biệt quán nghỉ ngơi!”
Mộ Hiên Viên nhíu chặt mày lại,
lập tức nói với Trần Cảnh Duệ: “Thuộc hạ của ta báo lại, Tương vương Thế tử quý quốc ở rừng mai có ý đồ với muội muội ta. Chuyện này các ngươi
giải thích thế nào?”
Trần Cảnh Duệ sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tương vương Thế tử luôn là tên gây chuyện thị phi khắp nơi. Bình thường thấy
nữ tử xinh đẹp liền bất chấp tất cả đùa giỡn trêu chọc.
Nhưng dù cho hắn trăm lá gan cũng không đến mức dám có chủ ý với công chúa Cao
Xương. Dù sao hiện tại ai ai cũng biết công chúa Cao Xương sẽ gả cho
Thái tử Tiếu Diễn. Hắn tuy rằng to gan lớn mật cũng không đến mức dám
cùng Thái tử tranh giành.
Ánh mắt Trần Cảnh Duệ lập tức trở nên
cẩn thận, hắn đứng lên nói: “Chuyện này, chúng ta nhất định sẽ điều tra
rõ ràng. Vài ngày nữa sẽ cho ngài một câu trả lời!”
Mộ Hiên Viên lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy, hôm nay cáo từ trước!”
Nói xong hắn liền hất ly rượu, dẫn hạ nhân nghênh ngang rời đi.
Trần Cảnh Mặc nhìn đại ca, sắc mắt rất không vui: “Vị Cửu hoàng tử này khí
diễm cũng quá kiêu ngạo rồi. Đại ca đây là quá nể mặt hắn, chẳng qua chỉ là một Cao Xương nho nhỏ, thế nhưng lại dám làm càn như vậy!”
Trần Cảnh Duệ cười lạnh: “Vị Cửu hoàng tử này cũng không phải nhân vật đơn
giản. Hắn cùng người phụ hoàng nhu nhược vô năng kia hoàn toàn là hai
người trái ngược nhau!”
Mạc Hiên Viên đi ra phòng khách, liền bị một trận gió lạnh thổi tan cảm giác say say.
Rượu thế nào mà uống nhiều như vậy cũng không say?
Tại sao giai nhân trong ngực hắn vẫn khiến hắn khổ sở?
Gió lạnh thổi tới, dường như giống như mùa đông năm đó. Khi ấy hắn vừa bẩn lại vừa hôi, hơn nữa còn là người không có chí khí.
Ngày đó hắn trên đường hành khất, bởi vì quá mức đói bụng hắn liền trộm một
cái bánh bao. Kết quả là bị bọn họ đuổi đánh thừa sống thiếu chết. Chỉ
cần nhắm mắt lại hắn đều có thể nhớ tới những lời mắng chửi rất rõ ràng.
”Cẩu tạp chủng, dám trộm đồ của ta….”
“Tên tiểu tặc! Nhổ ra cho ta….”
“Chặt đứt hai tay nó đi…..”
Từ bên trong cửa hàng ùa ra rất nhiều người, vừa bắt được hắn liền liều mạng đánh.
Hắn luôn luôn không cầu xin, cho nên liền cắn chặt răng hết sức chống đỡ.
Mỗi một ngày hắn đều trải qua như thế, thường xuyên bị đánh cho mặt mũi
sưng vù.
Cho nên lúc bị xe ngựa đụng, hắn cũng nghĩ sẽ như bình
thường, sẽ bị đánh một lúc sau đó sẽ giống như một con chó bị người ta
vứt bỏ.
Nhưng hắn lại nhìn thấy cánh tay kia, từ trong xe ngựa vươn ra. Hắn không biết tay một người lại có thể đẹp như vậy.
Nhưng thanh âm kia lại rất dễ nghe. Nàng bảo hộ vệ buông hắn ra, ở trong lòng hắn thanh âm đó giống như hắn vô tình chạm vào dây đàn, rất thanh thúy
dễ nghe.
Chưa từng có người nào đối với hắn nhân từ như vậy, nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Cho dù sau này có vô số nữ nhân phủ phục dưới chân hắn nhưng hắn cũng sẽ
không quên nàng. Bởi vì nàng là người duy nhất ở trong thời điểm hắn
nghèo túng khốn khổ nhất cho hắn sự ôn nhu.
Cho dù lúc ấy hắn
thậm chí còn không có cơ hội nói lời cảm tạ. Cho dù lúc ấy nàng chỉ
thông qua một thiếu niên cho hắn bạc, thậm chí còn không thèm đối với
tên hành khất hèn mọn dơ bẩn này nói thêm một câu.
Nhưng hắn
tuyệt đối sẽ không quên được thanh âm của nàng. Hắn thực may mắn, thời
điểm gió nổi lên, hắn mới có cơ hội được nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Lúc ấy hắn nhìn xe ngựa khoan thai bước đi, trong con người hắn sôi sục một cỗ nhiệt huyết. Hắn quỳ trên đất, hướng nàng cúi lạy.
Mấy năm
trôi qua, mặc dù khi nhắm mắt hắn cũng mơ hồ nhìn thấy dung nhan đó,
nhìn thấy bàn tay đó. Nhưng hắn lại chưa từng có suy nghĩ mạo phạm, hắn
chỉ cảm thấy khát khao vô hạn được gặp lại nàng.
Hắn muốn được
một lần gặp lại nàng. Hắn cũng vì ý niệm này mà kiên cường sống tiếp,
tình nguyện chịu hết thảy khổ sở, chịu hết thảy sự hèn hạ.
Cũng
chẳng sợ các huynh đệ trong hoàng cung Cao Xương gọi hắn là tạp chủng,
hắn cũng không quan tâm. Hắn không nói cũng không có dũng khí để hỏi
thăm tung tích nàng.
Mỗi lần nhớ tới nàng, trong lòng hắn đều có
một loại cảm giác ôn nhu ngọt ngào. Hắn chỉ biết vùi đầu cố gắng, liều
mạng bước lên cao. Hắn cho rằng bản thân chung quy sẽ có một ngày có thể xứng đôi với nàng.
Hắn muốn nhìn thấy nàng, nói cho nàng nàng
quan trọng với hắn ra sao? Nàng chính là ánh mặt trời duy nhất thời
khoảng thời gian đen tối khổ sở trong cuộc đời hắn.
Hắn hiện tại đã là cửu hoàng tử Cao Xương, ai cũng không dám coi thường hắn. Ai cũng không thể nói hắn hèn hạ.
Hắn đang từng bước bước lên trên, một ngày nào đó hắn phải bước được lên vị trí cao nhất đó. Hơn nữa hắn biết bản thân nhất định sẽ làm tốt hơn so
với người phụ hoàng yếu đuối vô năng của mình.
Hắn biết mặc dù
có tìm được tiên nữ trong lòng hắn, nàng cũng sẽ không nhận ra hắn. Bởi
vì hắn hôm nay đã không phải là tên ăn mày gầy yếu bẩn thỉu nữa mà đã là đồ thủ có thể một tay giết mãnh thú. Hơn nữa hắn hiện tại có quyền lực, có thanh danh, có địa vị, mọi thứ đều có trong tay.
Hiện tại hắn rốt cục cũng có dũng khí đến tìm nàng, kỳ thực hắn cũng nghĩ nàng đã có trượng phu. Nhưng như vậy thì sao? Dù sao hắn cũng không quan tâm.
Hắn cảm thấy ông trời sẽ không để hắn và nàng chỉ gặp thoáng qua như vậy.
Hắn cho rằng bản thân có thể ở trong nhân sinh của nàng lưu lại một điều quan trọng nào đó. Hắn có tự tin này.
Mặc kệ trượng phu nàng là ai cũng không thể ngăn cản hắn muốn đến gặp nàng. Hơn nữa hắn còn muốn
nói cho nàng hết thảy quyết tâm của hắn.
Lúc có người hướng hắn
giới thiệu, vị mỹ nhân thanh lệ thoát tục kia chính là một trong hai
song bích kinh đô, Vĩnh An quận chúa. Hắn không biết phải dùng từ gì để
hình dung nội tâm đang mừng như điên của mình.
Nhưng rất nhanh
hắn liền cười không nổi. Bởi vì nàng thật sự đã có trượng phu, hơn nữa
người đó còn là một nam nhân quyền thế bậc nhất Đại Lịch.
Hắn
nhìn nàng trong đám đông, vẫn thanh lệ cao nhã như năm đó. Không, thậm
chí so với năm đó càng thêm lay động lòng người. Nhưng hắn không có cơ
hội nói với nàng.
Bất luận kẻ nào khi nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa đều sẽ dâng lên một ý niệm trong đầu, đều sẽ tự biết xấu hổ.
Người khác không biết đáy lòng hắn tự ti, loại tự ti này đến chính từ xuất
thân của hắn. Cái loại tạp chủng là danh xưng mà hắn luôn không có biện
pháp quên đi.
Hắn vốn đã rất tự ti cho nên khi nhìn thấy nam
nhân như Tiếu Trọng Hoa, hắn biết bản thân đã không còn cơ hội. Hắn
không có cách nào đến trước mặt nàng, nói với nàng hắn luôn phấn đấu cho tới hôm nay là vì nàng.
Lúc hắn nhìn Hương Tuyết tới nói chuyện
với nàng, thậm chí hắn còn không dám nhìn. Bởi vì chỉ cần nhìn đến vật
có chút liên hệ gì đến nàng, đều có thể đâm mắt hắn bị thương khiến tim
hắn đau đớn. Hắn từ khi nào thì trở nên yết ớt như thế?
Kỳ thực
khi vừa nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa đến gần nàng, hắn đã bắt đầu có một
loại ý niệm điên cuồng xúc động muốn xông lên giết người. Bởi vì nam
nhân này đã hủy diệt giấc mộng của hắn.
....
Xe ngựa Yến vương phủ đi đến chân cầu, Hồng Ngọc xuyên qua màn xe liền nhje giọng thở dài một hơi: “Tiểu thư, hà đăng thật đẹp!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, quyển sách trong tay dừng một lát. Lúc này mới nhớ
tới nữ tử bình dân Đại Lịch mỗi khi xuân đến, ở trên dòng sông vừa tan
băng sẽ đốt đèn thả sông khẩn cầu năm sau bình an hạnh phúc.
Nhưng điều đó cũng chỉ lưu hành trong dân chúng mà thôi. Lòng nàng đột nhiên hơi hơi động: “Dừng xe!”
Hồng Ngọc nhanh chóng bảo phu xe dừng lại. Tiếu Trọng Hoa cưỡi ngựa, lúc này liền cấp tốc xuống ngựa hỏi: “Noãn Nhi, có phải có chỗ nào không thoải
mái?”
“Không, chỉ là ta muốn ngắm hà đăng một chút!”
Tiếu Trọng Hoa ngẩn ra, lập tức mỉm cười. Thế nhưng lại vươn tay, bế Âu Dương Noãn từ trên xe ngựa xuống.
Âu Dương Noãn lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói: “Tự ta có thể xuống được!”
Tiếu Trọng Hoa bật cười, cầm lấy tay nàng: “Đi thôi, ta dẫn nàng đi xem!”
Âu Dương Noãn mỉm cười, đưa mắt nhìn lại liền nhìn thấy nước sông màu xanh trong veo giống như tơ lụa.
Bên bờ có rất nhiều thiếu niên nữ tử đang đốt đèn để thả vào sông. Đèn theo dòng chảy trôi về phía trước, dấy lên hỏa diễm lệ, cơ hồ thắp sáng cả
một dòng sông.
Trên cầu còn có một nhóm tiểu hài tử, tay nắm tay hát đồng dao: “Hà đăng lượng, hà đăng minh. Ngưu lang chức nữ hỉ trong
suốt. Hà đăng nhất phóng ba ngàn lý, nữ oa năm tháng ngọt như mật. Phóng hà đăng, hôm nay thả ngày mai ném!”
“Các nàng đang ước nguyện sao?” Âu Dương Noãn nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, là ước nguyện!” Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa dừng trên người nàng, mặt mày phá lệ ôn nhu.
Âu Dương Noãn khẽ cười, kiếp trước nàng tuân thủ chặt chẽ lễ giáo của nữ
tử quý tộc. Chưa bao giờ từng có chút dám vượt qua, lại càng đừng nói
đến việc chạy đến bờ sông thả đèn như những nữ tử bình dân này.
Nàng nhìn bọn họ thả đèn, đem theo tâm nguyện của mình, nhắm mắt lại chân
thành khấn cầu. Trong mắt Âu Dương Noãn toát lên vẻ hâm mộ.
Tiếu
Trọng Hoa đột nhiên buông tay nàng ra, bước nhanh hướng bờ sông. Âu
Dương Noãn lắp bắp kinh hãi, lại thấy hắn hướng đến một nữ tử trẻ tuổi
nói vài câu, sắc mặt nàng kia bỗng đỏ bừng.
Âu Dương Noãn kinh ngạc, rất nhanh lại thấy nàng kia đỏ mặt tai hồng đem hà đăng trong tay giao cho Tiếu Trọng Hoa.
Hắn lập tức bước nhanh về, đem hà đăng đưa cho nàng: “Nàng cũng thả một cái đi!”
Âu Dương Noãn hoàn toàn ngây người. Nàng quả thực hoài nghi nam nhân ôn
nhu trước mắt này có phải là phu quân Minh quận vương lãnh khốc kia
không?
Nàng thật không ngờ, sự lãnh khốc vô tình vừa nãy khi đối
diện với Tương vương Thế tử đã biến mất không dấu vết. Hiện tại đổi
thành sự ôn nhu, đem mặt yếu đuối nhất bộ lộ ra ngoài.
Biến hóa như vậy khiến Âu Dương Noãn nhất thời không biết làm sao.
“Không muốn sao?” Hắn nghiêng đầu hỏi nàng.
Âu Dương Noãn bật cười, nhận lấy hà đăng. Cúi đầu vừa nhìn liền thấy chiếc đèn được làm rất tinh mĩ. Ánh nến bên trong chiếu sáng từng đường nét
hoa văn, làm người ta vừa nhìn liền bất giác cảm thấy vui vẻ.
Tay Âu Dương Noãn bất giác nắm chặt lấy, nàng chưa từng có loại cảm giác này. Dường như tim cũng đập nhanh hơn.
Nàng bước đến bờ sông, đem đèn thả vào nước. Nhìn nó lắc lắc xoay trong nước mấy vòng rồi chậm rãi theo hướng gió trôi đi.
Âu Dương Noãn nhìn hà đăng kia trôi đi, dần hòa vào rất nhiều hà đăng trên sông. Mãi đến khi không phân biệt nổi đâu là cái mình vừa thả mới thu
hồi ánh mắt.
Nàng quay đầu nhìn Tiếu Trọng Hoa, trên mặt nổi lên ý cười: “Chúng ta trở về đi!”
Vừa muốn xoay người, lại bị hắn giữ tay lại. Nàng ngước mắt, lại nghe thấy hắn hỏi: “Nàng ước cái gì?”
Âu Đương Noãn cong môi lên: “Trọng Hoa, ta muốn có một đứa con!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười. Trong bóng đêm, ý cười kia
có sự ôn nhu không hiểu nổi. Dường như trong sinh mệnh của hắn, ngoại
trừ nàng sẽ không có cái gì khác. Dường như nếu mất đi nàng rồi, hắn
sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn
hắn. Không biết là do đèn đuốc hay vẫn là do dòng sông phản quang, chiếu hờ trên sườn mặt tuấn lãng của hắn.
Trong mắt hắn cũng toát lên ánh sáng nhàn nhạt. Ánh sáng kia lành lạnh nhưng lại như chưa hỏa diễm, muốn cùng nàng hòa vào.
“Đi thôi! Trời sắp mưa rồi!”
Hắn nắm chặt tay nàng, một đường trở về. Nhưng lại không lên ngựa mà liền ôm nàng cùng ngồi trên xe ngựa.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau cười, hai người đều lui ra sau.
Còn chưa tới cửa Yến vương phủ, chợt nghe tiếng sấm nặng nề. Từng chút lại
từng chút đánh thẳng vào tai, trong lòng Âu Dương Noãn sợ hãi.
Tiếu Trọng Hoa biết nàng sợ nên liền gắt gao ôm chặt nàng vào trong ngực.
Mặc dù là đã xuống xe ngựa cũng vẫn ôm nàng như cũ hướng Hạ tâm đường.
Âu Dương Noãn vài lần muốn tự mình đi, Tiếu Trọng Hoa lại đều gạt đi. Âu
Dương Noãn dứt khoát bỏ cuộc, đem mặt mình vùi sâu trong ngực hắn.
Dù sao ngày mai cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác, cái danh Tiếu
Trọng Hoa yêu chiều thê tử, chỉ sợ ngày mai sẽ lan truyền cho tất cả mọi người đều biết.
Trong nháy mắt, sấm chớp mạnh mẽ, trời mới bắt đầu đổ mưa.
Bọn nha đầu trong Hạ tâm đường ái muội cười. Sau khi vào phòng, Hồng Ngọc
liền nhanh chóng thu dọn, đóng cửa sổ, cửa chính rồi không tiếng động
lui ra ngoài.