Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 31: Chương 31




CHƯƠNG 30

Francis không cần nghĩ cũng biế t vị phi thú nhân không nhà quan thì cũng nhiều của kia muốn nói gì với phi thú nhân cùng phòng của mình, cho nên thoải mái đi trước, nhưng vẫn không quên để lại một nụ cười nhạt kiểu không thèm quan tâm tức chết người ta.

Đám người đi xa rồ i, NgảiPhàm mới phồng hai má cau mày nói: ―Nó không phải loại người tốt đẹp gì đâu, Á Lai anh cách xa cậu ta một chút đi, để cho Garlock đại nhân nghĩ cách đổi phòng khác cho anh đi, nếu không thì đổi cậu ta đi, nhưng tốt nhất là anh nên ở chung phòng với tôi.‖

Tuy rằng quý tộc không có quyền tham dự trực tiếp vào trường học, nhưng nếu đại nhân Garlock mà không có cách thì Ngải Phàm sẽ không nói chắc ăn như vậy.

Á Lai khó hiểu: ―Vì sao nói cậu ta không phải ngườ i tốt?‖ Ychưa từng nghe nói Ngải Phàm và Francis đã từng tiếp xúc bao giờ, nếu mà chỉ nghe lời đồn rồi kết luận người khác không phải là người tốt thì đó là sự bất công.

Ngải Phàm sốt ruột, ―Tất cả mọi người đều nói như vậy, nó không có nhân phẩm.‖

Qu ả nhiên là vậy, nhưng mà Á Lai hiểu được cho dù bây giờ có nói ra lí do của mình thì cũng chỉ bị Ngải Phàm nghĩ rằng y bị Francis mê hoặc thôi, giải thích cũng vô dụng nên không cần thiết phải giải thích, ―Cám ơn cậu đã quan tâm, tôi sẽ suy nghĩ lại.‖

Ngải Phàm còn muốn nói gì đó thì Á Lai đã nói tạm biệt rồi.

Tai nghe là giả, mắt thấy cũng chưa chắc là thật, ai cũng đều có quá khứ, nhưng kết bạn là kết bạn ở hiện tại và tương lai.

Cho nên khi Á Lai quay lại phòng không làm ra bất kì hành động dư thừa nào, ngược lại người vốn tưởng rằng mình sẽ bị bỏ mặc lại thấy lạ nên bắt đầu để ý.

Ngày hôm sau mới chính thứ c khai giảng, buổi sáng đến lớp học, cuộc sống phong phú vô cùng, tất cả rất tự do nhưng vẫn rất nghiêm khắc, Á Lai lại rất hợp với loại nhịp sống như vậy.

Francis đợi người ta bàn chuyện chuyển đi cả ngày nhưng đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì.

Trước giờ ngủ một vài phút, Francis cuối cũng vẫn không thể thờ ơ, có chút đột ngột nói: ―Tôi nghĩ anh sẽ bàn chuyện đổi phòng chứ.‖

Á Lai buông quyển sách trong tay xuống, ―Vì sao?‖

Francis cười: ―Anh không nghe mọi người nói tôi là dạng người gì sao?‖

Á Lai nói: ―Lời người khác rất quan trọng sao?‖

Francis nhìn về nơi khác, ―Anh thật sự là quái nhân.‖

Á Lai nhíu mày cầm gương soi soi: ―Quái chỗ nào?‖

Francis thấy y vậy mà tưởng thật nên cười khúc khích.

Á Lai thấy cậu ta cười mình nên bất mãn nói: ―Cậu mới lạ đó!‖

Francis càng cười to.

Á Lai quyết định không thèm nhìn cậu cười nữa, ―Này, hợp đồng nè.‖

Francis đã đáp ứng yêu cầ u trở thành người mẫu cho Á Lai, bất quá vẫn không ngờ đối phương nói thật, trên giấy viết những điều khoản rõ ràng, ―Rất chuyên nghiệp, tên chức vị đã biến thành trợ lý riêng rồi sao?‖

Đố i với chuyện này Á Lai có chút đắc ý, trợ lí có vẻ nội hàm hơn so với người mẫu, nhưng mà phát hiện ra mình hình như bị đại quý tộc lây bệnh, bắt đầu giao tiếp với người khác bằng hợp đồng, aizz~~~~

Ban đêm, nghe trên giường bên cạnh đã phát ra tiếng hít thở đều đều, Francis đứng dậy ngồi ở cửa sổ sát đất suy nghĩ về chính tâm tư của bản thân.

Phi thú nhân trong truyền thuyết của Eden bảo, thật sự rất nổi tiếng. . . . . .

Đến nơi lạ lẫm nên khó tránh khỏi ngủ không yên giấc, nửa đêm Á Lai đã tỉnh lại, dụi dụi mắt tìm nước uống, vì thế liền thấy Francis mặt áo ngủ không dày lắm ngủ gật bên cửa sổ.

Á Lai không muốn đánh thứ c cậu, nhưng lại sợ cậu bị cảm lạnh, mà vóc dáng của đối phương cũng tương đương với mình nên rất khó để không kinh động đến người ta mà vẫn có thể đem người ta đặt lên giường.

Động tĩnh rất nhỏ như vậy cũng đã đủ để đánh thức Francis, bất quá cậu cố ý muốn nhìn xem đối phương muốn làm gì.

Sáng sớm hôm sau, tuy rằng cậu vẫn nằm bên cửa sổ, nhưng trên người có đắp một cái chăn, dưới đầu còn có một cái gối, nghĩ lại động tác vô cùng cẩn thận của người nọ đêm qua, ý cười chân thật chậm rãi dần hiện lên trên khuôn mặt.

Lúc này, Á Lai bưng vào một phần bữa sáng, ―Tỉnh rồi? Cậu lại đây ăn đi.‖

Francis tiếp nhận đồ ăn, đưa ra một lời mời xuất phát từ nội tâm: ―Hôm nay không có tiết, tôi muốn đi đồ thư quán, anh có muốn đi không?‖

Á Lai thay ra đồ thể dục buổi sáng, gật gật đầu, sách ở đây không hề kém so với thư viện ở Eden bảo.

M ột người vẫn mang theo ác danh trên người, một người sắp thanh danh lan rộng, đi chung trên một con đường, tổ hợp hai người này làm cho người khác khó mà không chú ý, nhưng mà một người đã sớm thành thói quen, một người trước giờ không thèm để ý, cho nên cả hai vẫn rất hòa hợp.

Á Lai thự c sự không phải người nói nhiều, hoặc có thể nói là là người thâm trầm, cho nên không dễ đem chuyện của Eden bảo đặt bên miệng, đặc biệt là chuyện liên quan đến chức vị của Garlock, nhưng lại không tiếc lời khen ngợi sự toàn năng của quản gia Henry, có đôi khi cũng phát ra vài câu oán hận nho nhỏ.

Quản gia của Eden bảo sao, người này Francis vốn không đặt trong lòng nhưng hiện tại cậu rất có hứng thú. . . .

Tại buổi học, Á Lai cầm bút vẽ, nhìn bàn vẽ, ngẩn người.

Rõ ràng bức tranh vẽ hoa quả, nhưng sao thấy giống hệt đại quý tộc vậy trời, được rồi, chắc là do vẫn chưa có thư nên mình có chút lo lắng thôi.

Henry cầm thư vào cửa.

Garlock vừa nghe là do Á Lai viết thì mệt mỏi trên mặt đều trở thành hư không.

―Ngài muốn dùng cơm trưa không?‖ Henry hỏi.

―Tốt.‖ Tâm trạ ng của Garlock tốt lắm, ngay cả khi mới vừa bận rộn đến nổi chân không chạm đất giờ trong lòng lại như có thanh tuyền chảy qua, Á Lai nhớ thương hắn đó nha.

Nhưng khi xem hết nội dung trongthư, sắc mặt hắncàng trở nên ác liệt hơn, chờ Henry đẩy bàn ăn vào thì hắn liền hạ lệnh: ―Tra một chút về kẻ tên Francis.‖

B ất quá, cũng có vài kẻ đang đứng ngồi không yên, chẳng hạn như Kathy và Mạch Kì, hai người ai cũng không ngờ rằng hai kẻ hạ tiện kia bị thị phi quấn thân vẫn sống chung rất hòa hợp?!

Một người học tạo hình mỹ thuật, một người học vũ đạo, nhưng cùng là người yêu sách.

Đồ thư quán là biển tri thức thần thánh, hai người kia thực khoái trá tiêu hao hết một buổi chiều ở đó mới về.

―Á, con chuột!‖

Á Lai và Francis mớ i tiến vào cửa lớn của kí túc xá đã nghe thấy những tiếng thét chói tai lần lượt vang lên, nhưng cái thứ gọi là con chuột đó có thấy bóng dáng đâu.

Kathy đứng ở hành lang lầu hai nhìn thấy đúng thời cơ, ném con chuột béo phì xuống đầu hai người.

Mạch Kì trộn lẫn trong đại sảnh gây ra một trận náo loạn, không ai ngẩng đầu nhìn, sẽ không chú ý đến hành động mờ ám của Kathy.

Lạch cạch, Á Lai liền thấy một con chuột bẩn thỉu lấm la lấm lét xuất hiện trước mặt mình, móng vuốt xấu xí đánh về phía mặt y.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, chụp lấy, bốp nát đầu, giơ lên răn đe!

―Yên tâm đi, sẽ không còn con nào nữa đâu.‖ Tùy tay ném vào sọt rác ở góc tường, vị phi thú nhân xấu số ôn hòa cười nói.

Mạch Kì cứng ngắc nhìn xuống, thấy óc chuột trắng bóc bắn tung tóe trên chân mình, tròng mắt vừa chuyển liền té xỉu!

Francis trừng to hai mắt kinh dị nửa ngày cũng không nói nên lời.

Coi như quản lí kí túc xá chạy đến đúng lúc, thấy trướ c mắt người đứng ở cửa tay áo mơ hồ dính máu bị gió thổi lay lay, rồi nhìn về phía Mạch Kì đang thất thần ngồi trong lòng Kathy, những người còn lại đã chạy mất dạng.

Franics vừa vào phòng liền đẩy ngay người kia vào phòng tắm, ―Đi tắm đi!‖ Xoay người lấy quần áo ném vào cho cái người đang tắm rửa kia.

Á Lai: Francis giống hệt Henry thích chiếu cố người khác, đã tìm đúng trợ lí rồi.

Francis: Quần áo vừa rồi dính máu chuột kia của ycũng phải ném ngay lập tức.

Ngải Phàm vội vàng chạy đến phòng Á Lai, không ngờ người mở cửa lại là Francis.

Ngải Phàm xông vào, lo lắng nhìn chung quanh, chất vấn hỏi: ―Á Lai đâu?‖

Francis một bộ biểu tình ta không nói đó ngươi làm gì được nào nhìn tiểu phi thú nhân đang xù lông.

Ngải Phàm rất tức giận, ―Người Mạch Kì nhằm vào là cậu, đều do cậu nên Á Lai mới phải gánh phiền phức!‖

F rancis cười như không cười nhìn cậu, ―Ai chẳng biết trong lòng Kathy ngưỡng mộ Garlock đại nhân, theo tình hình vừa rồi ai cũng thấy là Kathy nhằm vào Á Lai, cho nên cậu sao có thể khẳng định rằng đó không phải là Á Lai làm phiền tôi?‖

Lúc này Á Lai đi ra khỏi phòng tắm, nhưng cũng không nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.

Ngải Phàm quyết định không để ý tới Francis, ―Á Lai, tôi nghe nói Kathy và Mạch Kì tố cáo anh cố ý giết sủng vật của bọn họ với hiệu trưởng,‖

Francis cười lạnh, hai kẻ kia thực dám làm như vậy, ra tay một lần mình không quan tâm, nhưng cuối cùng rồi xem thử ai không chịu nổi trước.

Á Lai hồi tưở ng lại bề ngoài xấu xí khi còn sống của con chuột kia, giận dữ nói: ―Có thể bị chủ nhân dưỡng thành cái đức hạnh kia, sớm chết còn hơn, tôi không bị gánh nặng về tâm lí đâu cậu ko cần lo lắng.‖

Ngải Phàm giậm chân, xoay người chạy ra ngoài, nhất định là Á Lai bị Francis làm hư!

Nhưng mà, Kathy cũng không làm gì tiế p nữa, vì Mạch Kì nhắc nhở trong văn bản điều lệ kí túc không được nuôi sủng vật, cho nên hai người đành phải tìm chiêu khác.

Ng ải Phàm về phòng bắt đầu viết thư, cho người suốt đêm đưa đến cho Garlock đại nhân, lên án hành vi ác độc và bối cảnh không ra gì của Francis và hành vi tội ác của Kathy và Mạch Kì, càng thêm biểu đạt sự lo lắng của bản thân cho Á Lai ngây thơ đơn thuần.

Công tác trên tay cuối cùng cũng tuyên cáo hạ xuống, mấu chốt là không biết người trộm đi con dấu là ai thôi, cũng không cách nào ban lệnh truy nã, nói lại thì đây cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì đáng để khoe khoang, chỉ có thể bí mật xử lí, mà người đang sầu khổ nhất có lẽ chính là Luân Ân đại nhân của Lặc Tư bảo – tân tiền nhiệm bộ trưởng cảnh vụ.

Garlock buông thư của Ngải Phàm xuống, nhu nhu thái dương đang phát đau, ―Điều tra ra sao rồi?‖

Henry nói về những tư liệu điều tra được, ―Cô nhi, hồ sơ bị thiếu hụt, sau khi thành niên bắt đầu khiêu vũ ở nơi công cộng kiếm tiền đóng học phí, năm nay đi học cũng là tự trả tiền, trong hồ sơ có kể lại, cũng không phải giả.‖ Dừng một chút nói, ―Á Lai đã cho người ta kí tên làm trợ lí riêng cho mình, hợp đồng cũng đã gởi đến tay Barret.‖

Garlock nhíu mày, sao không thương lượng với mình chứ!

—————————————

Francis ng ụy trang đi gặp cố chủ của mình: ―Nhiệm vụ của tôi đã không để lại chút dấu vết nào, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của ngài, nhưng phần văn bản kia không phải do tôi bỏ vào.‖

C ố chủ che kín hết toàn thân kì thật cũng không tin tưởng, nếu người trước mặt này muốn cắn ngược mình một ngụm cũng không cần chờ đến bây giờ, với lại văn kiện chứng cớ về vụ vải dệt của Eden bảo cũng không phải do người này lấy, nói cách khác trong tộc có nội gián, thực sự là thất sách, nếu không muốn đem chuyện vải dệt của Eden bảo giá họa lên người Luân Ân thì lúc trước không nên lưu lại, sớm biết vậy đã hủy từ lâu rồi.

. . . . . . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.