CHƯƠNG 57
Bên ngoài trờ i mới vừa sáng, phía sau thắt lưng của Á Lai bị đâm phải, nhíu mày, há miệng, bất chợt y nhận ra mình đã bất tri bất giác hòa nhập vào thế giới này, đã đi vào khuôn khổ ở đây, ngay cả tâm ý cũng đã tương thông, cứ chịu đựng như vậy cũng là giày vò nhau thôi.
Garlock mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Á Lai đang xấu hổ trước mặt.
Á Lai nhắm mắt nhỏ giọng nói: ―Em chưa làm cho người khác bao giờ, mạnh yếu gì thì anh nói.‖
Garlock vốn đang muốn nói gì đó, nhưng bàn tay ở dưới hạ thân của mình đã bắt đầu chuyển động, lập tức tất cả nhiệt độ toàn thân đều tập trung vào một chỗ.
Á Lai cảm thấy rất mới lạ, cho nên cự tuyệt bàn tay của Garlock đang vươn tới, còn nghiêm túc nói: ―Em không cần đâu, nếukhông em sẽ không tập trung.‖
Garlock động tâm, cuồng độ ng, chấn động toàn thân, chỉ có thể khép hờ hai mắt hưởng thụ sự phục vụ tuyệt vời từ người trong lòng mình, một đôi tay to nhịn không nổi xoa bóp khắp thân thể nóng bỏng trắng mịn của Á Lai.
Á Lai rất cố gắng, gần như đem tất cả sức lực cả đời trên tay đều đem ra dùng.
Hô hấp của Garlock nhanh chóng trở nên ồ ồ dồn dập, sau đó gấp dần, rên rỉ ra tiếng.
Á Lai từ tay trái đổi sang tay phải, lại từ tay phải đổi sang tay trái, cuối cùng dùng cả hai tay, thế nhưng cả ngày rồi, sao đại quý tộc vẫn chưa tước vũ khí đầu hàng chứ, hay do kĩ thuật của mình kém quá, hay là do lực kéo dài của đối phương quá tốt, nếu vế trước thì không sao, nếu vế sau thì sau này mình khó sống rồi.
Bàn tay dưới thân lúc nặng lúc nhẹ quả thực tra tấn đến chết người, nhưng Garlock sợ Á Lai thẹn thùng ngừng tay giữa chừng thì phải làm sao đây, cho nên cũng không dám điều chỉnh, vì thế tình nguyện cứ chịu đựng như vậy để không mất đi khoái hoạt.
Vì vấn đề tay khá nhỏ nên Á Lai rất nhanh đã mỏi nhừ, lúc này cứ lo lắng mãi cũng không nghĩ ra cách giải quyết, cuối cùng quyết định ngồi chồm hỗm trước eo Garlock quan sát, chuẩn bị cố gắng nghiên cứu ra nguyên nhân tại sao lại như vậy, chẳng lẽ thú nhân có một huyệt đạo nào đó phải chú ý sao?
Garlock c ảm giác được động tĩnh, ai ngờ mới mở mắt ra thì thấy Á Lai đang nhìn chằm chằm chỗ đang ngẩng cao đầu của mình, kết quả vì vốn đã căng thẳng giờ thêm kích động, bạch trọc tích góp đã lâu cuối cùng đều bắn lên khuôn mặt hồng hào đang tò mò kia.
Ngay lần đầu đã bắn lên mặt, Á Lai vừa thẹn vừa giận, bước xuống đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Garlock kh ẩn trương, lúc trước chỉ cùng lắm là ra vẻ chiếm tiện nghi thôi, ai ngờ sau một hồi ý loạn tình mê đã không nhịn được để xảy ra chuyện xấu hổ khiến cả hai không biết phải làm sao, đành phải đứng ở cửa chờ, tạm thời cũng không biết nên nói gì đây nữa.
Gi ờ này Á Lai đang hận bản thân bị nóng đầu mới làm ra cái chuyện như vậy, ở bên trong nói vọng ra ngoài: ―Này, anh, anh đi trước đi, em giờ không muốn gặp anh, rất ngượng.‖
Garlock cắn răng, do dự một chút: ―Vậy anh đi trước đây.‖
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Á Lai chậm rãi mở cửa, kết quả lại bị một cánh tay cường tráng hữu lực kéo ra ném lên giường.
D ục vọng như hồng thủy, Á Lai không cẩn thận chạm phải nơi yếu ớt của người ta, vì thế Garlock hoàn toàn bùng nổ, cắn mút sờ mó, tất cả quần áo đều bị lột sạch!
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa bất ngờ, ―Thầy ơi, con đến rồi nà, thầy chưa rời giường sao?‖
T ối qua Tiểu Lôi Mạn có đến, có thể là do gần đây có chút mệt, hôm qua sau khi ăn cơm chiều cũng chưa nói được mấy câu đã lên giường ngủ, nhưng ngủ no rồi nên sáng hôm sau tinh thần phấn chấn dậy sớm.
Á Lai vội vàng đẩy Garlock ra, vội vã khôi phục lại hô hấp, ánh mắt đong đầy nước, trên làn da trắng lộ ra vết hồng hồng.
Garlock cũng biết Á Lai sẽ không đồng ý làm tiếp. Đành phải chui vô phòng tắm ai oán xối nước lạnh.
Ti ểu Lôi Mạn đợi ở ngoài cửa lâu nên khá sốt ruột, thầyđã hẹn là hôm nay cùng đi xem thần miếu đốt thần hỏa, có phải do làm việc mệt quá nên ngủ quên mất rồi, nhưng mà hoạt động này một tháng chỉ tổ chức một lần, với lại thời gian mở ra rất sớm đó, chút nữa thôi là chen vô không nổi đâu?
Á Lai mở cửa ra đã thấy bé con vẻ mặt uất ức như muốn nói gì đó mà cố nén, lập tức thấy áy náy không thôi, nếu vừa rồi đại quý tộc không hồ nháo thì đã kịp rồi, đúng, tất cả là do đại quý tộc hết!
Vì thế ykhông ăn sáng, bỏ mặt Garlock, ôm đứa nhỏ lên xe ngựa đi luôn.
Nghi th ức đốt lửa thần cũng không phức tạp lắm, Đại Tế Ti lấy mồi lửa trên đài Minh hỏa từ Đàn tế lửa, sau đó đưa đến Tháp gió châm ngọn lửa lên đỉnh tháp, sau đó cũng không cần cố gắng giữ lửa nữa, dù cháy hay tắt cũng đều là tượng trưng cho sự tôn trọng ý chí của thần tự nhiên.
Hoàn thành nghi thức, Đào Đức đứng trên tòa tháp nhìn xuống dướ i mọi người đang reo hò ở dưới quảng trường tròn trước Lễ đường nước, người khác luôn náo nhiệt vui vẻ, còn bản thân mình thì bên cạnh chỉ có sự cô đơn vô tận.
Terrence nhìn lên, cho dù là thú nhân có thị lực tốt nhất Ưng tộc, giờ đây hắn cũng không cách nào thấy rõ được Tế Ti đại nhân, nhưng hắn cảm thấy được cảnh một nơi cao cao tại thượng khác với nơi đây ồn ào náo nhiệt, Tế Ti đại nhân cứ im lặng đứng đó làm cho người ta thấy lòng đau đớn.
Thân lực thân vi (tự lực cánh sinh, dựa vào khả năng của mình, tự mình làm việc), có một số nơi chỉ có Đại Tế Ti mới có thể bước vào, Đào Đức một mình bước lên những bậc thang vô tận đi đến đỉnh tháp, sau đó đứng trong những cơn gió lạnh vào buổi sáng sớm hết nửa ngày, giờ lại phải đi từng bước một xuống, cho đến khi tới mặt đất thì cả người đã lạnh cóng rồi.
M ột chiếc áo khoát bất ngờ chắn trước người, hơn nữa trên đó còn lưu lại hơi ấm của chủ nhân chiếc áo, Đào Đức quay đầu nhìn thấy người, Terrence lập tức thấy hối hận, trong lòng lo lắng không yên, tiêu rồi, mình đúng thật là nhiều chuyện, cũng không biết có phá hư nghi thức không nữa, nhưng mà, chắc là Đại Tế Ti rất lạnh?
Đào Đức thấy hắn chần chừ, mỉm cười, đã bao lâu rồi không có người xem mình là một con người bình thường sẽ biết nóng biết lạnh nhỉ?
Terrence thấy Tế Ti đại nhân khép áo khoác lại, lúc này mới yên tâm, mình không phạm sai lầm là tốt rồi.
Xem xong nghi thức, ăn xong điểm tâm, Á Lai liền đưa Tiểu Lôi Mạn đến trường, sau đó cũng không quay về trang viên.
Th ật ratính cách của ycó chút bốc đồng, buổi sáng bị như thế, vì thế giờ càng rụt lại hơn so với mọi khi, cho nên dù biết rõ hôm nay Garlock được nghỉ, y vẫn tình nguyện tham gia một buổi tiệc trà xã giao của giới quý tộc nghe có vẻ rất nhàm chán được tổ chức ở quảng trường trước thần miếu, tuy rằng không thích, nhưng mà sau này khó tránh khỏi phải tiếp xúc, coi như là học cách thích ứng đi.
Ngay t ừ đầu mùa xã giao, rất nhiều nhà quý tộc lâu đời từ khắp các lãnh địa ở các vùng đều tụ tập về thành chủ trung tâm không nề hà phiền toái tham gia đủ loại tiệc.
Á Lai cảm thán bản thân mình hiể u về thế giới này vẫn chưa đủ, hóa ra loại khoe khoang tiền của vẫn còn cả khối người, dù là thành chủ đã khai sáng ra một thế giới mới nhưng cũng không thể lập tức loại trừ những thế lực cũ còn sót lại, cho nên chỉ có thể chờ nó chậm rãi tiêu vong.
Cách bày trí khá cổ như mượn cớ để che đậy một thời đại xa hoa, đủ để tưởng tượng được ngày đó xa xỉ đến mức nào, xem ra những người tổ chức tiệc này rất nhớ thương quang cảnh của ngày ấy.
Không hợp nhau, Á Lai cảm thấy như thế đó, đặc biệt là lúc nhìn những phi thú nhân mũi vểnh lên trời thành thạo đi qua đi lại trong đám người.
Nhưng mà, ynhanh chóng nhận ra mình không có cô đơn, vị tóc lam kia cũng giống mình không thích ứng được, quả nhiên là người có thói quen hành tẩu trong chỗ tối, nhất thời còn chưa thích ứng được với ban ngày.
Fran v ẻ ngoài không có gì bị sai sót, đã tự chỉnh nơ không biết bao nhiêu lần, thật sự khó chịu đến muốn chết, nhưng vì Luân Ân nên y nguyện ý học tập cách thích ứng với cuộc sống này, đảo mắt nhìn thấy phi thú nhân tóc hồng đang đi về phía y, bất giác cảm thấy phiền phức trong lòng vơi đi, cảm xúc cũng bình ổn hẳn.
Hai ngườ i mới hàn huyên hai câu, một đám người là cùng một loại phi thú nhân,Á Lai thực dễ dàng biết được họ như thế nào, thú nhân bầu bạn của họ chắn chắn có quyền thế, cho nên bọn họ không cần làm việc, sự chú trọng vẻ bề ngoài chứng tỏ họ có thân phận tôn quý, vì thế việc chọn trang phục hàng ngày chiếm hết đầu óc của họ.
―Fran tiên sinh, xin hãy tha thứ cho chúng tôi đã không thể đến dự hôn lễ của ngài.‖
Á Lai nhíu mày, y biết những người ngày đang ám chỉ rằng Luân Ân và Fran không theo lễ tiết tiến hành từng bước trong nghi thức hôn nhân, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Garlock thả chậm từng bước, nếu không, giờ mình cũng sẽ bị chỉ trích như vậy, nhưng ykhông thấy Luân Ân và Fran có gì sai, hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau vốn không dễ dàng, tất nhiên phải nắm chặt từng phút từng giây.
Fran cũng không am hiểu cách ứng phó trong những trườ ng hợp như thế này, huống chi yluôn phải lo lắng không để Luân Ân mất mặt, nên khó tránh khỏi có chút sợ đầu sợ đuôi.
Á Lai thấy đố iphương có chút tuổi tác, nên giọng điệu cũng không quá mạnh mẽ, chỉ cười nói: ―Thời gian là sinh mệnh, tốc độ là tiền tài, đại công Lặc Tư bảo bận rộn vô cùng, đương nhiên phải chú trọng hiệu suất.‖
―Chắ c hẳn ngài là Á Lai tiên sinh rồi, quả nhiên không giống người thường, nhưng nếu ngài đã nói vậy thì, bầu bạn tương lai của ngài là Garlock đại nhân không bận rộn bằng đại nhân Luân Ân sao?‖
Rõ ràng là châm ngòi li gián, ngươi đã nói không cần kết hôn theo quy củ là đúng, vậy sao ngươi không làm như vậy đi?
Lúc này Fran cũng đã tỉ nh, mỉm cười, nói: ―Eden bảo gia nghiệp lớn, huống chi tài năng của Á Lai tiên sinh lại hơn người, tất nhiên cũng không thể giống như một phi thú nhân không chút sở trường như tôi được rồi.‖
Đối phương đâu có dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, lại nói: ―Garlock đại nhân đương nhiên tài trí hơn người, bằng không sao có thể trên chiến trường lí trí đến nỗi có thể giết luôn cả phi thú nhân để trừ hậu hoạn, ôi chao ôi, thân là thú nhân lại giết phi thú nhân, nghĩ lại thấy thật đáng sợ.‖
Á Lai cườ i giận trong lòng, mới đó thôi đã bắt đầu công kích rồi, những người này quả nhiên không não, trên chiến trường ngay cả phụ tử đều không còn, những thứ khác còn quan trọng sao, chẳng lẽ chỉ vì đối phương già yếu mà bên ta phải cam tâm tình nguyện bị giết sao? Ra vẻ không biết nói: ― Thật sự có chuyện này sao? Bầu bạn của ngài tận mắt thấy trên chiến trường sao?‖ Khái niệm ra chiến trường là gì, đó chính là lấy sinh mệnh của mình để mang đến bình yên cho gia đình, một đám đứngở hậu phương sống an nhàn sung sướng đứng nói chuyện không biết đau thắt lưng là gì.
Có ngườ i ỷ vào gia tộc lâu đời, khinh miệt nói: ―Hiện nay mấy quý tộc tuổi nhỏ càng ngày càng kì cục, không biết tôn trọng truyền thống tốt đẹp của dân tộc gì hết.‖
Nói về chuyện huyết thống thì càng buồn cười, Á Lai nghiêm túc nói: ―Cứ mãi theo đuổi huyết thống thuần khiết cao quý là gia tộc đó mang theo mầm bệnh di truyền, nói như ngài chắc là chưa đọc luận văn của một bác sĩ thiên tài làm oanh động cả đế quốc rồi.‖
S ắc mặt đối phương lập tức biến đen, mấy loại người rảnh rỗi ở xã hội thượng lưu chỉ sợ người khác nói cái gì mà mình chưa từng nghe thấy như vậy mình sẽ bị lỗi thời.
―Ai ya, mấy vị thật sáng chói, chuyện gì vui thế, có thể kể cho tôi nghe với không?‖