Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 61

Nh ững đóa hoa trên cành cây bay bổng trong đêm để lại vệt dài trong không khí rồi bay vào một căn phòng ở Tế ti phủ, lúc lên cao lúc xuống thấp sau một lúc nhảy vờn thì dừng lại trên bàn trà.

Đào Đứ c chậm rãi nhặt nó lên bỏ vào lòng bàn tay rồi thổi ra ngoài cửa sổ, quay lại thì thấy thanh niên tốt tính kia đang tự nguyện làm công việc trải giường của người hầu, nói: ―Còn chưa chỉnh lại xong à, anh cũng quá tỉ mỉ rồi đó.‖ Không biết bắt đầu từ khi nào, yđã có thói quen nói chuyện thoải mái với người trước mặt, cũng bất giác cho người này càng thêm tiếp cận mình.

Terrence đẩy mắt kính mới nói: ―Giường nước này tốt lắm, nhưng lúc trời lạnh sẽ dễ sinh bệnh tê thấp, cho nên giờ không thích hợp với thể trạng của ngài.‖

Đào Đức trêu đùa nói, ―Đây là do em trai yêu quý của anh thiết kế đó nha?‖

Terrence lắc đầu, ―Không thích hợp là không thích hợp, chuyện này không liên quan tới emấy, ngài không thể dùng tiếp được.‖

Đào Đức nói: ―Tên bác sĩ anh quản nhiều việc thật, nếu bản Tế ti không đồng ý thì sao?‖

Terrence thường ngày là ngườ i rất lí lẽ, nhưng đụng đến vấn đề sức khỏe của Tế ti đại nhân thì tuyệt đối trở nên ngoan cố với nguyên tắc, ―Ngài là người bệnh nên nghe theo lời của bác sĩ, không được bốc đồng.‖

Cũng dám nói Đại Tế ti tùy hứng, Đào Đức muốn mở miệng răn dạy, nhưng mới vừa cầm ly lước đã bị người ta cướp mất.

Terrence gi ải thích: ―Trước khi đi ngủ uống nhiều nước như vậy sẽ đi tiểu đêm ảnh hưởngđến chất lượng giấc ngủ, ngài vốn đã hay mất ngủ, vẫn không nên uống nữa mới tốt.‖ Nói xong lại cúi lưng thi lễ đi ra ngoài.

Đào Đức có bao giờ bị người ta quản như vậy chứ, nhìn theo hướng đi của người kia, nâng lên ly nước uống ừng ực mấy ngụm rõ to, dù đã chút no và lạnh, nhưng uống cho đỡ giận.

Sau đó mới ngủ không bao lâu, vị Tế ti đại nhân kia lại vì tiểu đêm mà mất ngủ, vì thế trừng mắt ân cần hỏi thăm tên bác sĩ ngu ngốc kia.

Trở mình mạnh một cái, đứng dậy muốn tập kích giữa đêm người ta, đáng tiếc là Đào Đức đã tính sai.

Terrence lo nguyên nhân Tế ti đại nhân đột nhiên mất ngủ, cho nên lúc này còn nghiêm túc đối chiếu bệnh án với sách y học, bởi vì quá tập trung nên Tế ti đại nhân đã đứng ở cửa hắn vẫn không biết.

Đào Đức còn có thể nói gì, chỉ có thể im lặng quay về phòng tiếp tục hưởng thụ cơn mất ngủ đi, bởi vì tình huống này mà ycòn trêu chọc người kia thì lương tâm của y quả thật chịu không nổi.

L ại một ngày bận rộn mới, sắp đến là nghi thức cầu thần, công việc của Garlock càng thêm bận rộn, tuy rằng hắn có lo lắng cho Đào Đức nhưng không có thời gian, vì thế khoảng Barret hội trưởng tương đối rảnh rỗi liền lúc nào cũng sang đây ân cần thăm hỏi.

Barret vào nhà đã thấ y Tế ti đại nhân hai mắt sưng đen thì lập tức nhảy lên sô pha cười như điên, trong lòng lại hối hận, sớm biết vậy đã mang tiểu Lôi Mạn đến đây chơi cho vui rồi.

Terrence c ẩn thận chườm lạnh lên hai mắt xinh đẹp của Tế ti đại nhân, người bệnh không nghe lời đáng ra phải phê bình, nhưng mà người bệnh trước mắt này lại không phải ngườithường nên không thể phê bình, có điềutrên mặt còn nghiêm khắc hơn cả vẻ mặt nghiêm khắc bình thường.

Đào Đức bởi vì đuối lí nên không có câu gì oán hận mà phối hợp với bác sĩ.

Barret trêu chọc nói: ―Thiệ t muốn cho mấy phi thú nhân nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tế ti đại nhân anh, tốt nhất là để cho Á Lai vẽ lại một bức tranh đem đi triển lãm thu vé vào cửa.‖

Đào Đức giận rồi, nhưng cũng không quên mình đang có chuyện cần nói với người ta, chịu đựng nghẹn khuất nói: ―Barret à, cậu cũng không nhỏ nữa rồi.‖

Barret vui đùa nói: ―Đúng vậy.‖ Tự kỉ sờ sờ mặt, ―Vô luận là bên ngoài hay bên trong tôi cũng thành thục hơn rồi.‖

Đào Đứ c sờ sờ con mắt đang được chườm lạnh của mình cũng không có cách nào phản bác, đành phải tiếp tục, vuốt lông nói: ―Tôi nói nè, cậu cũng nên thành gia rồi nhỉ, từ nhỏ đến lớn không có phi thú nhân nào làm cậu vừa mắt?‖ Từ từ sẽ đến, lập tức tống cậu ra khỏi Eden bảo vào làm việc cho thương hội đế quốc, ai bảo cậu dám chê cười tôi!

Barret nh ức đầu, nói: ―Chướng mắt chính là chướng mắt, vẫn đang tìm người tri kỉ nhất, không thì anh khuyên nhủ Garlock tặng Á Lai cho tôi, Á Lai sẽ tống được mấy phi thú nhân bên cạnh tôi đi.‖

Ngừng, Garlock mà nổi giận không phải chuyện hay ho gì, ―Coi như là tôi lắm miệng đi.‖ Vẫn là đợi hai ngày nữa nói sau thôi.

Barret v ẫn là kiểu người tùy tiện không lo lắng gì nhiều, chẳng qua là nhắc tới Á Lai mới nhớ, hiện giờ Francis không ở đây, vậy vũ kịch mở màn lễ giác đấu ai sẽ múa mở màn đây, diễn lần này cũng kiếm không ít tiền, không được, phải tìm Á Lai thương lượng thôi, đứng dậy vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo, nói với Đào Đức: ―Anh tự nhìn đi, anh coi bác sĩ của anh tuổi còn lớn hơn cả anh, hiện giờ cũng độc thân đó thôi, cái này gọi là sự nghiệp vững mới tính tiếp đó, đi đây.‖ Nói xong liền đi thật.

Đào Đức thở dài, một tên hai tên cũng không bớt lo được, bất quá nhìn chằm chằm Terrence.

Terrence th ấy y lo lắng vì anh em, nói: ―Đại nhân, hôn nhân phải chú ý duyên phận, có thể gặp chứ không thể cầu, hội trưởng Barret lại rất có năng lực, một ngày nào đó sẽ gặp khiến ngài ấy động tâm thôi.‖

Đào Đức bật cười, ―Những lời này tôi phải tặng lại cho anh mới đúng.‖

Terrence cười một chút lại ôm trái cây đã ăn đi ra cửa.

Người hầu thay ca đi ngang qua: Haizz, bác sĩ thật đáng thương giờ đã làm công việc tạp công rồi.

R ất nhanh, dưới sự cố gắngkhông ngừng Lễ đường nước của thần miếu rốt cuộc cũng đúng hạn làm xong, một lần mở ra liền nghênh đón cả đám người đã chờ lâu, chen chúc đi vào.

Ngày tốt vừa đến, tuy trời vẫn chưa sáng, nhưng cảnh bộ đế quốc các thú nhân cảnh vệ đã sắp xếp thành đội hình đồ sồ trong ngoài thành.

Tiếng chuông vang vọng khắp chân trời tuyên bố nghi thức chính thức bắt đầu.

Tám cánh cửa thần miếu đồng loạt mở ra, tám hàng người dài thẳng tắp tiến vào thần miếu đứng xung quanh xem lễ ở quảng trường.

Đám người đông nghìn nghịt thành kính mạnh mẽ quỳ lạy.

Đại Tế ti mặc thần bào mày tím vàng thành thục chủ trì bước lên tế đàn, hay tay giơ lên trời thong thả trầm thấp niệm những tế văn cổ xưa.

Ti ếng sấm cuồn cuộn, vô số mây từ bốn phương tám hướng tụ về phía bầu trời trên tế đán, tế văn được tụng xong, tí tách tí tách những giọt mưa rơi xuống gột rửa chúng sinh.

Đại Tế ti chắp hai tay lại, nhắm chặt đôi mắt, cao giọng ngâm sướng, âm tiết huyền ảo bay bỗng trong mưa.

Nhạc vang, thú rống, người truyền ca,sau cơn mưa ánh nắng chiếu khắp. . . . .

Nghi th ức cầu thần rốt cuộc cũng xong, Đào Đức cảm thấy thân thể mình cũng không tệ lắm, cũng không xuất hiện cảm giác khó chịu như đã tưởng tượng, hẳn là nên cảm tạ tên bác sĩ thành thật kia đã tận tâm tận trách.

Tâm của Á Lai cuối cùng cũng thả lỏng, chính mắt chứng kiến cảnh vĩ đại như vậy, y thật sự sợ thần giáng xuống thuận tiện thu lại linh hồn không thuộc về chốn này là yđi mất.

Garlock an bài ổn thỏa xong thì quay về tìm Á Lai, lại thấy người ta đang ngắm cái bộ đồ của Đại Tế ti khiến hắn rất không vui.

Á Lai đượ c lắm vết thương mới lành đã quên đau rồi, hiện tại vẫn đắm chìm trong tiếng nhạc tuyệt vời kia, cùng đó thưởng thức không gian mộng đẹp và vẻ đẹp đến chết người của Tế ti đại nhân.

―Nhìn đủ chưa?‖

Á Lai thất thần lắc đầu: ―Tế ti đại nhân sẽ cho em cơ hội miêu tả hình tượng siêu phàm của ngài không? Ngẫm lại vẫn khiến cho tim người ta nhảy lên thình thịch đây này.‖

―Phải không, để anh sờ thử.‖

Á Lai vậy mà hồ đồ một phút dám chủ động cởi áo lộ nội y trước ngực cho người ta xem, gió lạnh thổi đến một trận khiến yrùng mình một cái, nhưng mà tỉnh lại đã không kịp rồi.

Không quá lâu sau, tiếng hô ở sân khấu tráng lệ khiến cho hai người đang thân thiết sau sân khấu không thể không tách ra trở ra trước khán đài.

Đại Tế Ti đứng cạnh thành chủ đại nhân chào hỏi mọi người, rồilui ra phía sau nửa bước biểu hiện sự tôn kính đối với thành chủ.

Terrence cảm thấy mình thật mê muội, chăm chú nhín cái người đang hưởng thụ vinh quang cao nhất kia nhưng thật ra rất cô đơn cần người khác chiếu cố.

Hắn trợn to mắt, không thể lí giải xao động xa lạ trong người, một chút thoảng qua khiến lòng trống rỗng, nhấc chân cũng có chút chật vật trốn đi.

Đào Đức chân trước bước vào phòng mình, vẻ mặt Đại Tế ti liền khác đi, một tiếng cả đám người đều quỳ xuống.

Y b ất đắc dĩ tự giễu, thật muốn cho dân chúng thấy bộ mặt kia của mình, vậy không phải mình sẽ bị xé xác sao. Đúng là mệt chết được, nhưng mình vẫn phải ngụy trang, bởi vì mọi người cần một Tế ti đại nhân hoàn mĩ, lựa chọn kế thừa chức vị này ykhông hối hận, nhưng vẫn mệt, nhưng ngoài người thân của yra thì không ai phát hiện được, cho dù trước kia có nhiều bác sĩ y thuật cao siêu như vậy cũng không phát hiện ra, ha hả. . . .

N ệm dưới chân thật mềm mại, một mùi hương nồng nàn thoảng qua, mở cửa sổ bên ngoài là những cây hoa, không phải không có lệnh là không ai được đi vào quấy nhiễu sao?

Đào Đức đột nhiên cười, có thể xếp đồ ăn như được như vậy y chỉ từng gặp qua hai người, một tên là đang cùng bầu bạn tận hưởng tân hôn chưa về, một người là tên ngốc duy nhất trong Tế ti phủ.

Terrence ngồi trước bàn trong phòng làm việc, nhìn những phương án trị bệnh cho Đại Tế ti mà ngẩn người.

H ắn cảm thấy mình thật xấu xa, trước đây chưa từng có cái cảm giác này, nhưng hắn biết loại cảm giác này là gì, mình vậy mà dám sinh ra loại ý tưởng với một thú nhân là Đại Tế ti muôn vàn kính ngưỡng.

H ắn cho rằng mình không xứng đáng được phục vụ Tế ti đại nhân, nhưng đột nhiên rời đi là thiếu trách nhiệm, bởi vì tạm thời chưa có thể tìm được người thích hợp thay thế chức vụ của mình.

Một vài người ngu ngốc thường hay làm việc ngốc nghếch, Terrence chính là tiêu biểu của loại người đó, chỉ bởi vì mình động tâm với Đại Tế ti mà tự trách mình. Đào Đức cảm thấy sắc trời đã tối đen, phòng được người khác thu dọn một lần, có thể nghe thấy ngoài cửa có tiếng gọi, đáp lại: ―Vào đi.‖

Những người vào không phải là người kia, ykhôi phục lại vẻ mặt không chút biểu cảm: ―Bác sĩ Terrence đâu?‖

Hội quán cố ý chọn ngày cầu thần để khai trương.

Ông chủ lớn nhìn cái người mặc trang phục bằng khắc kia không hiểu là người quái gì đây, chúc mừng đủ rồi, lúc này mới kéo đồng bạn cũng đã ngụy trang tốt rồi đi ra ngoài cửa.

―Này, anh nhìn kìa!‖ Không phải Fran mắt sáng, quan trọng là người kia quá mức cao và chất phác, với lại ở đây Ưng tộc cũng rất ít.

Hai người tò mò đi qua, sau đó không hẹn mà cùng bất đắc dĩ.

Terrence đang ngủ say ngất trên người còn thoang thoảng mùi rượu, nhưng mà người tỉnh thì chịu tội chung đó, thật là quá khờ!

Fran giúp Luân Ân quyết định, chuyệnkhông nhỏ cũng không lớn.

Luân Ân do dự, nhưng đã nhanh chóng phát hiện cứu tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.