Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 68: Chương 68




CHƯƠNG 67

Đây là lần đầu tiên Á Lai tiến vào phủ Tế ti, bên trong rất nhiều thứ khác xa với tưởng tượng trước kia của y, cũng khác những thứ y nghe được từ miệng người khác, cho nên sau một thời gian nhìn ngắm trong phòng khách y nhịn không được lặng lẽ hỏi Garlock: ―Em còn nghĩ ở đây sẽ thiết kế theo kiểu long lanh hoa lệ chứ?‖

Đừng nói là y, hôm nay Garlock vừa vào cửa cũng có một loại cảm giác phảng phất như mình đã đi nhầm chỗ rồi, chỉ mấy ngày không gặp, sao trang trí trong phủ Tế ti lại có thể triệt để thay đổi phong cách như này?

Có điề u bồn chồn nhất chính là cái người đã tham quan gần hết Tế ti phủ nãy giờ, vừa gãi mái tóc màu rám nắng vừa đi nói lầm bầm, ―Thật sự là rất không bình thường. Á Lai à, có phải là anh trai anh cho anh trai tôi uống lộn thuốc rồi không, sao đây không giống động hồ ly buồn tao của Đào Đức gì hết vậy? Thật là, sửa chữa như vậy cũng không chịu giao cho thương hội của Eden bảo, khẳng định là tiền cũng bị người khác kiếm hết rồi!‖

―Nói ra câu như vậy không sợ bị cắt lưỡi à!‖

Không nói đến người thân, loại lời như thế, dám ở Tế ti phủ dùng loại ngữ khí kiêu ngạo như vậy để nói về chủ nhân nơi đây.

Terrence th ấy Á Lai đương nhiên thật vui vẻ, cho nên lúc nói chuyện mặt đã sớm cười toe toét, sờ sờ tóc Á Lai hỏi gần đây có khỏe không, ông anh ngốc luôn quan tâm em mình từ trước đến nay chưa bao giờ đổi thay.

Đào Đức chào hỏ i xong quay lại nhìn tên ngốc đang cười ngây ngô kia, nói to: ―Cái vẻ mặt hớn ha hớn hở cứ như được gặp người trong lòng chờ đợi đã rất lâu rồi vậy.‖

D ứt lời, ngay cả Garlock cũng không khỏi đồng tình nhìn Terrence, thật sự một ngày không khi dễ người thì Đào Đức sẽ khó chịu, bác sĩ Terrence cả thể xác và tinh thần vẫn khỏe mạnh như trước hẳn là cảm tạ tính tình quá tốt của bản thân hắn.

Nghe xong l ời nói đùa của Tế ti đại nhân, Á Lai cố gắng suy nghĩ nhớ lại kí ức đời trước của cơ thể này về vẻ mặt của Terrence khi nhìn người trong lòng ra sao, không có kết quả, bất quá tự tưởng tượng thử, đại khái là, ừm, chắc là giống như đang nhìn đại Tế ti bây giờ vậy đó.

……?

…… ! Y bị chính ý nghĩ trong đầu mình đánh cho hoảng sợ, không ngờ sự nhìn nhận của nghệ thuật gia cũng có ngày khiến chính bản thân hoảng sợ.

Thấy vẻ mặt khẩn trương của y, Đào Đức cười nói: ―Nói đùa với cậu đó, sao lại sợ Garlock đến nỗi này chứ!‖

Á Lai mím môi, không giải thích, tuyệt đối không giải thích.

Garlock biết Á Lai khẳng định là có chuyện trong lòng, quyết định chờ một lát nhân lúc không có ai nói chuyện mới được, tuyệt đối là có vấn đề.

Sau khi bày bàn vẽ ra vẻ mặt đầu tiên của Á Lai là lạnh lùng, bởi vì Terrence mang vẻ mặt ―Nhà có con gái mới lớn‖ Vui mừng tươi cười nhìn y, ―Khụ khụ, Tế ti đại nhân, ngài muốn vẽ ở trạng thái gì?‖ Chỉ cần đại nhân dám nói thú hình, y sẽ vẽ thêm chín cái đuôi to đằng sau thú hình, tiếp đó là vẽ đủ thứ loại ma khí trôi nỗi trong không khí thoát khỏi hiện thực.

Lại nghe Terrence nói: ―Hai ngày này đại nhân mệt mỏi không thể biến thú hình.‖

Đào Đức tìm tư thế khí phái thoải mái ngồi trên ghế.

Barret nhìn về phía Garlock: Có khi nào Đào Đức thật sự uống lộn thuốc rồi không, từ khi nào y lại cho phép người khác làm chủ chuyện của y vậy chứ?

Ánh mắt Garlock thâm thúy sờ sờ cằm.

Đào Đức hiểu động tác nhỏ của Garlock tựa như hắn hiểu động tác mím môi của Á Lai nghĩa là gì, nói với Garlock: ―Nghẹn ở trong lòng có thấy thú vị không?‖

Barret lại hỏi y vì sao lại sửa lại phòng hết một lượt vậy. Đào Đức liếc nhìn cái người đang quỳ dưới đất đang cẩn thận giúp mình giãn chân, nói: ―Bởi vì bác sĩ của tôi nói màu sắc thanh đạm có lợi cho sức khỏe của tôi.‖

Á Lai dừ ng tay lại, bổ sung: ―Ừm, loại màu sắc trắng nhu hòa này đại diện cho quang minh và niềm hi vọng của nhân loại, thực sự có thể làm cho thể xác và tinh thần người ta có cảm giác sung sướng.‖

―Được, lặp lại lần nữa. Loại từ này quảng cáo không tồi.‖ Barret tùy tay xuất ra giấy bút vội vã ghi lại sợ chút nữa quên mất.

―Vui không? Suy nghĩ của anhđược em trai bảo bối đồng ý kìa.‖ Đào Đức nói với bác sĩ của mình.

Barret thay ngườ i bất bình nói: ―Sao anh luôn nói chuyện với bác sĩ của mình kì quái như vậy chứ hả? Đúng rồi, còn nghe nói bất kể chuyện quái gở gì anh cũng đưa cho người ta làm hết.‖ Trước kia có khi nào thấy Đào Đức ép buộc bác sĩ của mình như vậy đâu? Khi dễ người cũng phải có giới hạn chứ.

Á Lai mím môi, thật sâu mím môi, bởi vì một câu đột nhiên thoáng hiệ n trong đầu y– đứa nhỏ không được tự nhiên sẽ không biểu đạt tình cảm của mình, cho nên gặp người mình thích ngược lại sẽ ức hiếp người đó.

Độ cong của môi khi y mím khiến Garlock nổi lên tâm hiếu kì, chuẩn bị chút nữa tìm cớ kéo người ta lên cùng một ngựa hỏi một hồi.

―Đại nhân đối đãi với tôi tốt lắm.‖ Terrence cười thay Tế ti đại nhân giải thích.

Á Lai lại mím môi, một bên nguyện đánh một bên nguyệ n chịu, tình huống nào có thể dễ bảo đến mức vô cùng hạnh phúc khi bị người ta khi dễ như vậy chứ? Y không nhớ rõ Terrence có khuynh hướng chịu ngược, tổng hợp những manh mối đã có, ta suy ra……

Qua một ngày, trên giấy vẽ chỉ có một bản nháp, Á Lai không phải không có linh cảm, mà là linh cảm quá cao nhưng không dám vẽ lên giấy.

―Á Lai à, anh cũng nhanh vẽ cho xong đi.‖ Barret gãi gãi đầu nói.

Trong mắt Garlock chợt lóe tinh quang, ―Đại khái là mệt mỏi, tôi dẫn người về trước, ngày sau lại đến.‖ Về sớm thì có thể sớm hỏi rõ ràng.

Á Lai nghe lời đi theo sau Garlock.

Đào Đức cũng có chút mệt, nhưng cũng biết chậm sẽ tạo ra sản phẩm tinh tế cho nên không nóng nảy, rảnh thì vẽ tiếp là được, vì thế bảo Terrence tiễn người đi.

Trước khi Á Lai lên xe ngự a liếc mắt nhìn Terrence như muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định tạm thời cái gì cũng không hỏi, vạn nhất là mình đã đoán sai thì sao?

Barret n ửa đường gặp gỡ người quen đã đi xuống xe, Á Lai giữ chặt người ta lại là muốn nói lại thôi, y cảm thấy nên nói sự nghi ngời trong lòng mình cho Barret trước, cuối cùng ngẫm lại đến lúc đó chỉ cần đại quý tộc trừng mắt, hội trưởng đại nhân khẳng định sẽ không chút do dự nghe theo khai hết.

Garlock lúc này mới há mồm hỏi: ―Trong lòng em có chuyện gì à.‖

Á Lai không biết nên mở miệng như thế nào, chuyện này nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nói thẳng với đại quý tộc, nhưng là tạm thời cũng không thể nói rõ, cho nên hỏi: ―Em hỏi anh nè, nếu em là thú nhân, anh vẫn thích em chứ?‖

―Đương nhiên.‖ Cùng là thú nhân thì sao chứ, người Garlock hắn chọn không ai được xen vào!

Á Lai yên tâm một ít, tuy nói cũng nghe nói qua có thú nhân với thú nhân ở cùng nhau, nhưng mà không thể là cảnh tốt ở tầng lớp đại quý tộc, ý Garlock là nói không phản đối loại tình huống này.

Garlock l ại hỏi tiếp hai ba câu nhưng lại bị mấy câu trả lời ba phải kiểu cái gì cũng được của Á Lai đánh bại, vì thế băn khoăn trong lòng hắn càng sáng tỏ hơn, Á Lai không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà mấy vấn đề kia rõ ràng là đang thử ý kiến của mình, có thể khiến Á Lai muốn hỏi lại thôi như vậy gần đây chỉ có Terrence, hơn nữa cái thú nhân khác kia hẳn là người Eden bảo, vừa rồi Á Lai giữ chặt Barret lại nhưng không nói gì cả,cho nên……

Chẳng lẽ là Barret và Terrence!!!

Ban đêm Tế ti phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, bởi vì nó là đại biểu cho ánh sáng của toàn bộ đế quốc cho nên không thể ảm đạm.

Đào Đức để bản thân mình chìm hẳn vào trong lòng nước, dòng nước trôi nỗi khiến cảm xúc của y không ngừng trôi, không còn trói buộc, tự do tự tại, không cần đi hỏi bất kì chuyện gây nhiễu loạn tâm trạng nào nữa.

Trí nhớ như một dòng nước màu xanh, phảng phất như tìm được có thể có cơ hội tự do hòa mình với làn nước bình yên như mộng ảo.

Mỗi một đại Tế ti đều do thần lựa chọn sau đó ở thời gian thích hợp dùng cách thức thích hợp để nhắn cho vị đại Tế ti sắp thoái vị.

Nhưng mà vì sao mình thân là thú nhân lại được chọn?

Lúc kí khế ước với thần, mình không có hiến tế tình yêu của mình như những người trước kia, bởi vì thấy á phụ thống khổ vì không thể đáp lại thành chủ cho nên chính mình lựa chọn hiến tế con thừa tự.

Vì thế thân là thú nhân sẽ yêu phải thú nhân, cho nên mới không có con cái, quả là một kết quả quá hấp dẫn!

Nguyên lai cho dù có thể yêu cũng không hẳn là hài kịch.

Terrence trong lúc vô ý thấy Tế ti đại nhân chân trần đi qua đại sảnh, kéo theo trường bào ướt nhẹp nghiêm trọng vô cùng.

Nhưng tại saongười hầu ở đây sao lại thờ ơ như vậy?

Đào Đức nhìn người đang vội vã lấy khăn mặ t lau cho mình trước mắt, đúng vậy, mình chính là đại Tế ti, cho dù làm ra hành động ngu xuẩn đến thế nào đi nữa thì trong mắt người ngoài vẫn là chắc có ý nghĩa đặc biệt gì đó, mà tên ngốc này thì lại thấy lo lắng.

Terrence sửng sốt đến một cử động nhỏ cũng không dám làm, bởi vì trán của Tế ti đại nhân vậy mà lại tựa lên vai mình.

―Tôi mệt mỏi.‖

Terrence hi ện tại càng thêm không biết phải làm cái gì, nhìn đến Tế ti đại nhân bộ dạng vô cùng mệt mỏi, hắn cuối cùng cũng ngoan ngoãn ôm người ta lên, thấy người kiakhông trách cứ gì, thế mới dám tiếp tục ôm người ta về phòng ngủ.

Chúng ngườ i hầu: Gần đây thực sự là quá bận, Tế ti đại nhân cúc cung tận tụy đã muốn mệt đến không thể động nỗi, may mắn có bác sĩ thân thể cường tráng ở đây……

Tr ở lại phòng được bế đến ghế dài, Đào Đức động cũng không muốn động, một câu cũng không muốn nói, cứ như vậy mặc kệ người trước mắt đang kinh hoảng không biết mình phải làm gì tiếp theo.

Terrence bi ết Tế ti đại nhân cần nước ấm tắm rửa còn muốn thay quần áo sạch sẽ, nhưng là đại nhân tựa hồ đã muốn không còn một chút khí lực, có lẽ hắn nên gọi người tiến vào, không, hắn không muốn để những người khác đụng chạm đại nhân.

Đào Đức như một pho tượng tinh xảo, tùy ý để cho tên ngốc kia cởi bỏ quần áo trên người mình, sau đó gần như trần truồng mà bị ôm vào phòng tắm.

Nước ấm chảy lên người, nội tâm băng lãnh cũng dần dần trở nên nóng như lửa, nhìn đối phương cũng bị xối ướt, trong cơ thể dấy lên *** kiềm nén đã lâu.

Khăn mặt trong tay rơi xuống, Terrence không thể tin nhìn vào Tế ti đại nhân đang đứng rất gần mình, sát lại gần hơn, đầu lưỡi Tế ti đại nhân như cơn gió lớn thổi bay hết lý trí của hắn.

Đào Đứ c thừa nhận nụ hôn áp bách đột nhiên đến, quả nhiên bề ngoài có thuần hậu như thế nào đi chăng nữa cũng không che giấu được sự hung mãnh của thú nhân hình Ưng.

Terrence c ứ như biến thành một người khác thô bạo xé rách y phục của đối phương, đột nhiên, lý trí lạnh như băng đánh úp xuống tình triều như lửa đang dâng trào.

Mình đang làm cái gì vậy? Người trước mặt là Tế ti đại nhân!

Vội vàng dùng khăn tắm gói kĩ lưỡng người ta lại, hắn vội vã chạy ra khỏi phòng.

Đào Đứ c một trận cười khổ, đại Tế ti thì như thế nào, được thần chỉ điểm cầu cho người dân mưa thuận gió hòa, nhưng không cách nào khống chế được chân tâm người mình để ý……

Hừ, chiếm tiện nghi xong bỏ chạy, cho dù có khờ mấy cũng không thể tha thứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.