Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 74: Chương 74




CHƯƠNG 73

G ấu ngựa quay lại Eden bảo, nhìn thấy người bên đường cũng xem như không khí, không quan tâm đến ai, sau đó tại một bồn hoa nhỏ dùng móng đào bới, không ai dám đến hỏi cũng không ai dám lên ngăn cản.

Bụi đất dính đầy người, đến khi đầu ngón tay chảy đầy máu, biến trở về hình người, rốt cuộc gã cũng tìm được thứ gì đó, một túi tiền đã được gói kĩ.

Á Lai đứng bên cạnh cũng có chút đau lòng, y biế t giờ có Garlock hẳn sẽ tốt hơn, nhưng mà người trong một gia đình như vậy, gia chủ cho dù trong lòng có lo lắng cũng phải an bài tốt hết mọi chuyện rồi mới cho mình chút thời gianđể phát tiết tình cảm, mà nay Garlock phải khống chế được lý trí của mình đến mức lãnh khốc thì mới không để cho người khác có cơ hội được thừa cơ.

Barret c ầm túi tiền lắc lắc về phía mặt trời, hình như ngại không đủ nặng, vì thế cọ cọ lên góc áo, sau đó tiếp tục cầm túi tiền hướng về phía ánh sáng, lộ ra một nụ cười hồn nhiên hoài niệm.

―Á Lai, bây giờ tôi cũng rất nhớ anh ấy, nghĩ đến khoản tiền lương đầu tiên anh ấy cho tôi, gần hai năm cũng không phát hành bản cũ này nữa, anh xem lâu như vậy mà vẫn sáng bóng.‖ Á Lai không đáp lại Barret, bởi vì y thấy Đào Đức đang đi về phía này, y biết đây mới là người an ủi tốt nhất cho Barret lúc này.

M ới vừa đi hai bước, người hầu báo lại, Clare tiên sinh cho mời. Á Lai lúc này mới thật sâu cảm giác được trách nhiệmsau này khi mình trở thành phi thú nhân gia chủ Eden bảo, cho nên hiện tại tự mình đến tiếp đón Clare là thích hợp nhất, mình sẽ dốc hết lực lo phía sau lưng cho Garlock.

Clare bi ết Lôi Khăn Đức mất khi đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng mà chỉ có thể nói vớibên ngoài là chết vì bệnh, cho nên y cũng chỉ có thể dựa theo lí do đó mà thương tâm vì người thân chết bệnh. Á Lai có chút kinh dị nhìn đứa nhỏ chủ động đưa đến cho mình.

Clare cườ i khổ, ―Thật ra phi thú nhân không đủ kiên cường giống như tôi vốn không thích hợp với Eden bảo, đáng tiếc tôi biết được quá muộn.‖ Đưa tay sờ sờ đứa con của mình, đau lòng nói: ―Tôi rất ích kỉ phải không, hiện giờ thầm nghĩ trốn tránh, nhưng mà nhìn đứa nhỏ này tôi sẽ lại nhớ đến anh ấy.‖

Á Lai không khuyên giải gì cả , bởi vì y biết trong mắt Garlock An An là đứa con của Lôi Khăn Đức, cho nên khi Clare muốn lựa chọn rời đi nơi đau lòng này thì Garlock sẽ không để y mang đứa nhỏ rời đi.

Y có chút đồng tình với Clare, nhưng mà y là bạ n lữ của Garlock, cho nên sẽ tiếp nhận đứa bé này, bởi vì y sẽ không bởi vì tâm tình của mình mà vi phạm ước nguyện của Garlock.

Á Lai an bài xong bé An An lại nhìn về Lôi Mạn, thằng bé vẫn không khóc, người lớn vốn định gạt bé, nhưng mà phụ tử liền tâm thì làm sao dối gạt được.

Im l ặng ngồi ngẩn người, bả vai nhỏ non nớt mà kiên cường khiến người ta phải đau xót, Á Lai không biết phải mở miệng ra sao, Lôi Mạn rất hiểu chuyện, người lớn không suy kĩ mà quá mức quan tâm sẽ ngược lại làm tổn thương bé.

Ti ểu Lôi Mạn biết thầy giáo mình đến đây nhưng không ngẩng đầu lên, bé rất đau lòng, nhưng mấy thúc thúc cũng rất đau lòng, cho nên bé không muốn để tâm trạng của mình làm cho mấy vị thúc thúc càng thêm đau lòng.

Khuôn mặt Á Lai đầy nướ c mắt, nước mắt cũng đong đầy hốc mắt, sau đó nắm lấy đôi tay nhỏ bé của đứa nhỏ đặt lên khuôn mặt ướt át của mình, y phải để đứa nhỏ biết được rằng, người lớn không chỉ cười cùng trẻ nhỏ, mà sẽ càng muốn khóc cùng nó.

Đôi mắt Tiểu Lôi Mạn chậm rãi đỏ bừng lên, mím môi hức hức theo, cuối cùng nhào vào lòng thầy lớn tiếng khóc.

——————

Tr ở lại Tế ti phủ, Đào Đức mặt không chút thay đổi uống ly trà lạnh thấu, để Terrence đứng một bên hồi lâu lo lắng không thôi rồi mới nói: ―Anh em của tôi không chỉ có một.‖

Terrence c ảm giác được Tế ti đại nhân không chút nào che giấu sát khí không khỏi run lên, chưa bao giờ biết người trước mặt tính khí như trẻ con lại cũng có một mặt như vậy. Đào Đức tiếp tục nói: ―Nhưng mà tôi là Tế Ti đại nhân, cho nên không thể quá mức đau lòng, bởi vì tôi phải duy trì bình tĩnh phụ trách toàn bộ đế quốc.‖

Terrence im lặng nghe.

Đào Đức nói: ―Tông phụ và á phụ của tôi chết đi, tôi bi ai, sau lại bị tộc trưởng bán đứng, tôi phẫn nộ, lần đầu tiên nhìn thấy á phụ, tôi liền há miệng cắn tay người, bởi vì tôi cho rằng tất cả bất hạnh của mình đều là do người trước mặt đem đến, nhưng mà á phụ không hề đẩy tôi ra, còn dùng cánh tay còn lại dịu dàng vuốt ve đầu tôi ‗Con nếu hận ta thì biến bi phẫn thành sức mạnh, chờ khi con lớn lên có đủ sức mạnh rồi báo thù với ta cũng không muộn.‘ Sau đó lại bị đưa đến Eden bảo, anh em chúng tôi có năm người còn có Henry, mỗi người đều trải qua thống khổ mất đi song thân, nhưng sau khi được á phụ thu dưỡng thì cuộc sống trở nên tươi sáng hơn, bởi vì mình lại có người nhà, nhưng mà hạnh phúc không phải vĩnh cữu, thời gian trôi qua Eden lại không yên tĩnh, nhưng dưới sự cố gắng của anh em bọn tôi thì mọi chuyện cũng ổn thỏa, còn giờ đây, một người lại một người rời đi.‖

Y đến bên cử a sổ ngửa đầu nhìn trời đêm, ―Mới trước đây trong sáu anh em chỉ có tôi là bình thản nhất, sau đó lại cùng á phụ ở lại Tế ti phủ, tôi đó, kỳ thật thực hâm mộ bọn họ có thể ngày nào cũng ở bên nhau, Lôi Khăn Đức và Angus là một đôi, Garlock, Barret, Henry là một đám chơi chung, chỉ có tôi là một mình, nhưng tôi không tức giận, chỉ cần bọn họ đều sống vui vẻ bên tôi là tốt rồi.‖

Terrence nhịn không được ôm người vào lòng, ―Ở trước mặt tôi ngài chỉ cần làm một người bình thường là đủ rồi.‖

Đào Đức chậm rãi nhắm mắt lại, đầu chôn vào cái ôm ấm áp, hóa bi phẫn thành sức mạnh, người lớn lên ở Eden bảo không ai không biết điều đó.

Garlock xin đi giế t giặc được thành chủ đáp ứng, chuyện trong nhà hắn không cần lo lắng, bởi vì hắn tin tưởng Á Lai, hơn nữa dù có xảy ra chuyện gì thì cuộc sống vẫn tiếp tục, đây là lời dạy bảo cuối cùng trước lúc lâm chung của Abrahamđại Tế ti đã nói cho những đứa con của người, phải kiên cường đối mặt với cuộc sống lắm đổi thay.

Bill đạ i quản gia không khuyên can, cho dù là lúc thu phục thì thành chủ cũng không hạ lệnh truy sát Ưng tộc, nhưng lần này khác, có người dám dùng cách cực kỳ đê tiện chạm vào điểm mấu chốt của thành chủ.

Không lâu sau, Tế ti phủ chính thức tuyên bố đại Tế ti triệu hồi bác sĩ Terrence Fork đến từ Ưng tộc làm nô bộc chung thân, khế ước nghi thức đúng hạn cử hành không cho người ngoài đi vào, nhưng vẫn khiến thế nhân suy tưởng vô hạn, có thể trở thành nô bộc chung thân của đại Tế ti cũng không được mấy người, yêu cầu rất cao, bởi vì đây cũng coi như là gián tiếp phục vụ thần linh, cũng không biết vị bác sĩ này có năng lực gì hơn người nữa?

Terrence nh ận được hồiâm từ song thân ở Ưng tộc, cũng không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt, nếu không phải Á Lai vạch trần, chỉ sợ mình bây giờ còn sẽ còn thấy rằng người nhà thật tâm vì hắn suy nghĩ mà không mang bất kì mưu toan lợi ích gì, những lời không trách mắng mà chúc mừng này không giống từ người nhà, càng giống như là bởi vì thân phận của mình hiện tại sẽ có lợi ích minh hữu, làm sao có thể không khiến người ta nản lòng thoái chí.

H ắn biết chuyện về anh trai của Tế ti đại nhân có liên quan đến đỉnh Allen, càng không dám khẳng định rằng người nhà của mình có liên quan trong chuyện này không, trong đó thị phi đúng sai có lẽ hắn không rõ, nhưng hắn cũng sẽ không tin rằng người nhà mình chỉ là nhất thời hồ đồ rồi họ cũng sẽ hối lỗi rồi khôi phục lại cuộc sống hạnh phúc trước kia.

Người nhà, đúng vậy, huyết mạch tương liên cho nên không thể cắt đứt, nhưng cũng không cách nào vẫn yêu thương như ngày trước.

―Đọc xong còn không lại đây ngủ!‖ Đào Đức đẩy cửa rống với Terrence một câu.

Terrence đỏ mặt, căng thẳng cứ như đêm tân hôn vậy, hoặc nói là đêm đầu tiên cũng không có gì sai.

Mắt Đào Đức phát ra ánh sáng, bắt người, ―Tự mình tắm rửa cởi sạch lên giường nằm chờ đi.‖ Nói xong lại lấy mấy thứ chút nữa sẽ cần dùng đến.

Terrence thân là bác sĩ đương nhiên biết chút nữ a phải làm gì, nhưng mà hắn và Tế ti đại nhân đều là thú nhân, vấn đề cao thấp, không, Tế ti đại nhân sao có thể nằm dưới thân mình được chứ, đó là mạo phạm đại nhân.

Đào Đứ c cầm một cái bao thần bí đi đến, liền thấy tên đầu gỗ đang trần truồng nằm trên giường, đại khái biết mình bị đánh giá, toàn thân đỏ bừng nhìn ngon miệng cực kì.

―Cũng đến lúc này rồi mà anh còn thẹn cái gì vậy? Mở mắt ra!‖

Terrence nghe l ời mở mắt, chỉ thấy Tế ti đại nhân đang khóa người giữa eo hắn, trên người mặc dục bào, nhưng mà bên trong vậy mà không mặc gì hết?! Làm hắn theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

Đào Đức thấy bộ vị nằm giữa hai chân rắn chắc đẹp đẽ dần dần xảy ra biến hóa, khóe miệng tà tà cong lên, vươn ngón chân ác ý đụng chạm.

Terrence ngày thường rất ít đụng chạm nơi kia của mình, bị người ta đùa dai trêu chọc như vậy thì nhanh chóng mất đi lực khống chế.

Đào Đức thấy không sai biệt lắm rồi, vẻ mặt cũng *** tà lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong bao, cố ý như có như có như không bôi bôi lên nơi đã đứng thẳng kia.

Terrence nh ịn không được, nhưng mà muốn phóng ra được thì còn thiếu chút lực, bản thân cũng không dám tùy ý lộn xộn, đành phải có chút ủy khuất nhìn người ta.

Đào Đứ c vừa thấy ánh mắt ngốc nghếch như cầu bị ức hiếp kia, trong cơ thể mình lửa như bùng cháy, ném hết quần áo sang bên cạnh, nâng phân thân của đối phướng hướng vào đằng sau mình còn mình thì chậm rãi ngồi xuống.

Terrence hai mắt cơ hồ trợn ngược, làm sao cũng không nghĩ ra là Tế ti đại nhân đang ngồi trên người mình còn bị mình tiến vào.

Rất nhanh, trong phòng ngủ không còn im lặng nữa, những loại thanh âm khiến người ta thẹn thùng vang lên không dứt.

Không có bấ t cứ khuếch trương, hoàn toàn là tự mình chủ đạo, rất đau, cũng là lần đầu tiên, không có cảm giác sung sướng gì, nhưng Đào Đức biết là mình còn thiếu một bước nào đó.

Trong cây cố i rậm rạp, Barret cho một cái tát lên mặt mình, nhỏ giọng oán giận: ―Đào Đức chắc đang cùng bác sĩ khoái hoạt chứ gì? Chúng ta còn phải ở chỗ này làm thức ăn cho muỗi.‖

Garlock nói: ―Cậu cũng có thể không đến.‖ Barret bĩu môi, ―Dù sao thì ngày trước tôi cũng là phó tướng, nếu không phải thành chủ nói không thể hành động thiếu suy nghĩ, Đào Đức hiện tại cũng sẽ không bắt tên bác sĩ thành thật nhà mình ra để phát tiết sự không cam lòng vì không thể đích thân ra trận của mình.‖ Cong cong đầu nói: ―Anh nói hai người họ ai trên ai dưới?‖

Garlock nghiêm túc sờ sờ cằm nói: ―Đào Đức cũng có khí chất phía dưới lắm.‖

Barret tự tin cười xấu xa nói: ―Đổ mười thủy tinh tệ, tôi nói cái tên Đào Đức cái tính ép buộc người đó đảm bảo sẽ không để mình nằm dưới!‖

Garlock biết Barret là đang cố sức để cười vui vẻ để áp chế dục vọng muốn giết người trong mình.

Đột nhiên, tiếng thú hô vang lên, Garlock ra lệnh một tiếng, quân chính quy chạy ra khỏi nơi mai phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.