CHƯƠNG 83
Bản thân Á Lai cũng tự biết có thể được Lục thế đại nhân coi trọng là vinh hạnh của mình, ít nhất mình nên vì Garlock mà chung sống tốt với Lục thế đại nhân.
Lục thế đại nhân kéo đến ban công bên biển, mạnh mẽ kêu gọi vài con cá heo đến, sau đó lấy bóng cao su bên cạnh lệnh cho Á Lai chơi chung.
Garlock đương nhiên là ở một bên, chỉ là văn kiện thành trung tâm có thư khẩn gửi đến nên không thể không rời đi một lát, đành phải dặn dò Julian và Barret canh chừng.
Chơi một lát, Á Lai biết cá heo cũng có việc nên làm, đành thương lượng với Lục thế đại nhân thả bọn chúng đi.
Lục thế đại nhân mặc kệ, như vậy chơi không vui.
Á Lai thử giảng đạo lý không có kết quả, nghĩ ra ý tưởng, bảo Julian lấy món đồ chơi bằng gỗ mình mang đến từ thành chủ trung tâm đến đây.
Vịt con vừa xuống nước, Lục thế đại nhân lập tức thả cá heo đi, tự mình chơi vui vẻ với đống đồ chơi, ai cũng không cho chạm vào.
Đến lúc ăn cơm tối, Á Lai bắt đầu có chút chút thích thằng nhóc này, tỷ như y thích ăn cá, thì Lục thế đại nhân cắn xương cá, y ăn tôm, Lục thế đại nhân sẽ cắn vỏ, y ăn thịt sò, Lục thế đại nhân gặm vỏ sò như bánh bích qui.
Cu ối cùng Á Lai nhỏ giọng hỏi Julian ngồi kế bên: ―Anh có nghĩ Lục thế đại nhân thiếu canxi không? Không dễ ngủ, thích khóc, chậm nói, chậm mọc răng, phiền toái bất an, ừm, rất giống!‖ Nhìn đi, đúng chứ gì nữa, nhìn đâu cũng thấy là vấn đề lớn.
Haizz? Lục thế đại nhân răng còn chưa lớn đã có thể cắn những vật cứng như vỏ sò vậy, nếu như lớn hết rồi thì…… Á Lai không dám nghĩ tiếp.
Julian h ỏi Á Lai chi tiết cái gì là ―Canxi‖, sau đó tìm đến bác sĩ và người Ngư tộc để bàn lại, nhanh chóng đưa ra kết luận cuối cùng cho người đưa về đảo nhân ngư ở biển sâu.
Người Ngư tộc cảm thấy hôm nay là ngày lành Lục thế đại nhân không có hi vọng rốt cuộc cũng được cứu rồi, bọn họ không cần lo lắng đề phòng cả ngày.
Đảo nhân ngư cũng nhanh chóng hồi âm, ngôn ngữ khẩn thiết thỉnh cầu Garlock công tước nhất định giúp Lục thế đại nhân chữa khỏi, còn tặng kèm lễ vật. Garlock sờ sờ cằm, sao hắn cảm thấy đối phương như muốn nói nếu chữa không hết thì sẽ không mang đứa nhỏ về?
Julian d ẫn người kiểm kê lễ vật, hơn nữa Lục thế đại nhân xem ra sắp được đưa qua đây, cho nên cần bố trí lại một lần nữa, song vậy cũng tốt, lúc này đỉnh Allen càng không có cơ hội tiếp cận Lục thế đại nhân.
Barret có thời gian rảnh liền chủ động trợ giúp Julian.
Julian cười ấm áp với Barret.
Barret li ền cảm thấy người trước mắt sáng đến nỗi khiến mình không thể mở mắt được, phảng phất như được phủ một ánh vàng lấp lánh, trái tim nhịn không được mà đập thình thịch.
Garlock càng ngày càng muốn cắn chết thằng nhóc này, dám chiếm lấy Á Lai của mình, nhưng mà tín vật hòa bình còn chưa tới tay nên hắn phải nhẫn nhịn, được rồi đại nhân, hắn có nhiều phương pháp để người khác giao ra, nhưng với thằng nhóc hỗn láo trước mắt này, có lẽ, cũng không phải không có cách nào.
Á Lai cứ như đang lâm nguy, vẻ mặt nghiêm túc đặt Lục thế đại nhân lên bàn, mặt đối mặt nói: ―Giao tín vật ra đây đi.‖
Julian vội vã kéo người ra, sao có thể nói trắng ra như vậy chứ?
Barret nhìn Garlock, lắc đầu, chuyện này giao cho Á Lai vốn không đáng tin, đi nhanh lên nói nhỏ: ―Không giao tín vật không cho ngài chơi với Á Lai nữa!‖
Xịt, một dòng nước bắn thẳng lên mặt Barret.
Julian vội vã đè kẻ sắp nổi bão xuống. Tạm thời không thể không mệt mỏi rồi, ai bảo đối phương là Lục thế đại nhân hư hỏng mềm cứng đều không ăn đây.
Garlock nghĩ, tuy nói mấy đại nhân đi theo của Ngư tộc có thể biết, nhưng vẫn cần có sự gật đầu đồng ý của Lục thế đại nhân không hiểu chuyện này, chắc chắn Ngư tộc cố ý, không thì cứ thẳng tay trở mặt đi đỡ việc hơn!
Đến giữa trưa, tuy rằng mùa này nước lạnh không thể bơi được, nhưng chơi đùa và phơi nắng trên bờ cát cũng rất tuyệt vời.
Á Lai tùy ý nhặt một khúc gỗ nhỏ trôi dạt từ biển vào, sau đó tùy ý vẽ trên bờ cát.
Lục thế đại nhân cắn cắn núm vú cao su, xuống ngai vàng đi quấy rối.
Á Lai cũng không để ý, dần dần Lục thế đại nhân cũng bắt đầu bắt chước Á Lai vẽ bậy, còn thường nhìn về phía Á Lai như sợ mình vẽ sai, nhưng sao cũng không thể vẽ giống?
Garlock t ự động bỏ qua thằng nhóc làm xấu hình ảnh kia, Á Lai chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, có hô hấp có thể ôm vào ngực, với lại đều là của mình hết, muốn làm gì cũng được.
Một cơn sóng chợt ập đến, từng đường cong của cơn sóng lướt qua cuốn trôi mọi thứ.
Lục thế đại nhân nhất thời sốt ruột, ngồi xổm chắn nước trước tác phẩm của mình, đây tuyệt là một hành động ngốc nghếch.
Nhưng ai dám cười chứ? Julian nhìn bức tranh biến mất, hỏi Á Lai lúc trước đã rất nghiêm túc: ―Không thể giữ lại sao?‖
Á Lai nói: ―Không, đây cũng là một nét đẹp của tự nhiên.‖
Lục thế đại nhân nghe xong thì phủi phủi cát trên người mình, giống như vừa rồi bé không có làm chuyện ngốc ngếch nào hết.
Mọi người: ……
S ự quyến rũ của tranh cát chính là ở sự tự nhiên thuần túy có thể khắc ra đủ loại tạo hình, thể hiện được năng lực củangười nghệ nhân, phô diễn được sự tương tác giữa người và thiên nhiên, tạo ra một kỳ quan say đắm mắt người.
Vì hòa vào việc nghệ thuật, nên Á Lai có chút mệt, ngồi xuống ngay chỗ tràn ngập ánh nắng.
Một con gấu gầm rú, một con sói thét dài, một ngân ngư bán nằm, còn có một đứa nhóc chơi cát.
L ục thế đại nhân cắn cắn núm vú cao su, ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn từng cái một, nhìn hình vẽ mình bị sóng cuốn trôi, cuối cùng triệu hồi dòng nước đem hình những người khác cuốn trôi hết đi luôn.
Nhưng nhìn tóc đỏ lại làm tượng cát, không phục nên Lục thế đại nhân lại tập trung sức lức làm ra một tác phẩm trong rất sống động – một đống cát hình phân!
Mọi người không nói gì, Á Lai vẫn đứng ở góc nhìn nghệ thuật vẫn vui thích khen ngợi tác phẩm của Lục thế đại nhân mới lạ sáng tạo.
L ục thế đại nhân vừa lòng. Á Lai nghĩ, không có chất đông chuyên dụng, vốn không chờ mong có thể lưu giữ lâu dài được, mắt không thấy tâm không phiền, phủi phủi cát trên người nằm cạnh Garlock, cởi áo khoác ngoài để lại một cái quần cộc xem như là bikini đời mới nhất của thời này nằm tắm nắng.
Chẳng qua Garlock chịu không nổi, mặc kệ thế nào cũng muốn y mặc đồ vào.
Á Lai nói: ―Anh cũng cởi ra đi, tắm nắng có lợi cho cơ thể, dù sao khu vực này cũng không cho phép những người khác vào, không sợ bị người nhìn thấy.‖
Garlock do dự, bởi vì theo sự giáo dục của quý tộc thì như thế này trước mọi người là không được.
Nhưng mà, trước mắt hai người lại xuất hiện một thằng nhóc lộ chim nhỏ, nhào về phía Á Lai.
Garlock bị kích, lập tức cởi bỏ áo khoác lộ thân trên nằm cạnh Á Lai.
Barret nhanh chóng cởi đồ trên người mình ra, bởi vì nghe Á Lai nói màu da đồng cổ rất quyến rũ, nhưng thoa thuốc không tới sau lưng thật là phát sầu.
Julian tuy rằng biết gã lại quậy, nhưng vẫn như trước giúp gã thoa thuốc.
Lưng bị người chạm vào, Barret nhịn không được một giật mình một cái, ngón tay lành lạnh, thật thoải mái.
Á Lai chọt chọt đứa nhỏ lõa mông bên cạnh, ―Mặc chút quần áo vào đi, biết xấu hổ không, cái yếm thì che được bao nhiêu chứ?‖
Lục thế đại nhân không kiên nhẫn chụp lấy bàn tay phiền hà của người bên cạnh.
Garlock nhíu mày nói: ―Đây cũng là mặt mũi của Ngư tộc, chúng ta không có quyền cản ngài ấy.‖
Vẻ mặt tươi cười của người Ngư tộc không thay đổi, mất mặt cũng không sao, vẫn tốt hơn là Lục thế đại nhân giận lên họ mất mạng chứ chẳng chơi.
Barret bị Julian sờ soạng quả thật mất tự nhiên muốn chết, phảng phất như cảnh thoa thuốc ngày trước, đột nhiên đứng bật dậy muốn đi xem thịt nướng thế nào.
Julian xém tý nữa bị gã ngồi dậy bất ngờ làm cho lảo đảo.
Barret xoayngười đỡ, kết quả tay mình cọ lên quần áo chú Julian, ngượng ngùng xin lỗi.
Julian nói không sao, liếm liếm bàn tay bóng loáng của mình, nói: ―Lần đầu thấy có người bôi dầu ăn lên người đó.‖
Bỗng nhiên cả người Barret tê tê, nhưng vẫn không hiểu được vì sao khi thấy chú Julian liếm tay cơ thể mình lại phản ứng.
Ch ế biến hải sản tất nhiên là Ngư tộc hiểu biết nhất, lúc này càng thêm nỗ lực, bởi vì, Lục thế đại nhân của họ cuối cùng cũng chịu ăn cái gì đó bình thường rồi, cũng có thể đi ngủ đúng giờ, quan trọng nhất là không tra tấn người nữa, cho nên lòng cảm kích đều thể hiện hết trong mỹ thực.
Garlock sửa sang lại quần áo kéo Á Lai đến dưới mái che nắng dùng cơm.
Lục thế đại nhân vắt cái yếm lên cổ, tự mình vui vẻ đi theo sau.
Garlock thấy thằng nhóc hỗn láo kia lại muốn ngồi lên đùi Á Lai, hạ lệnh bảo người đem hết ghế đi, mọi người cùng đứng ăn cũng thú vị.
Lục thế đại nhân hiểu được, ánh mắt khinh khỉnh càng thêm tức tối, đứng ăn thì nó có thể với tới được sao?
Á Lai cũng thở dài, hiếm khi Garlock chấp nhặt như vậy với con nít, thấy Lục thế đại nhân lại muốn giơ nĩa ăn nhỏ, vội vàng đưa miếng mực qua.
Lục thế đại nhân bắt được liền cắn, miếng mực kia không nhỏ, cho nên cắn đến hoa mắt chóng mặt.
Người hầu Ngư tộc tiến lên hầu hạ, Lục thế đại nhân trừng mắtkhông cho họ tiến lên, dù thế nào cũng muốn Á Lai lau cho mình.
Á Lai nghĩ nghĩ, ôm Lục thế đại nhân ra biển rửa rửa rồi quay lại, sau đó tiếp tục ăn.
Julian đỡ trán, nhưng nhìn thấy cả hai bên đều vui vẻ nên không nói gì thêm.
Barret cười nói: ―Không cần lo lắng, chỉ cần không phải là em bé còn mặc tã, Á Lai luôn có thể đối phó với mấy đứa nhỏ.‖
Julian có lòng tốt giúp gã vén khăn ăn, ―Á Lai là người ở chung rất ổn.‖
Barret trong khoảnh khắc thấy lòng ngứa ngáy, người đi rồi, gã cũng không ý thức được mình đang nhìn chằm chằm bóng dáng ôn hòa kia đến ngẩn người.