CHƯƠNG 89
Á Lai xa xa nhìn về phía Barret và Julian, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Garlock: ―Em phát hiện ra, về mặt theo đuổi bạn lữ thì Barret còn ngốc hơn cả anh.‖
Garlock nâng mắt, ―Anh ngốc à? Giờ em không phải là của anh rồi sao.‖
Á Lai nói: ―Đó là bởi vì em thông minh, biết khi cần nắm chặt thì sẽ không do dự. Anh nhìn hai người họ xem, một thì ngốc, một thì trì độn, không chừng đến khi hòa đàm kết thúc hai người vẫn chưa tỏ được tâm ý với nhau đâu. Cả khi Barret quyết đoán nói hết cả ra thì chỉ cần Julian do dự một xíu, kết quả sẽ kéo dài rất lâu, đến lúc khi chú Julian xuôi lòng rồi thì cũng đã vượt qua tuổi sinh dục, con cái đứng trước tình yêu thì không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng cũng là một loại tiếc nuối, bởi vì nghĩ sẽ không sinh được con nên vẫn có sự khác biệt, Barret lại không giống kiểu người hay để ý, nhưng tính cách hay lo nghĩ như Julian sẽ suy nghĩ rất nhiều.‖ Nói xong lại cảm thấy mình nói cũng không đúng hết, nên nói tiếp: ―A, cũng không hẳn, giống như á phụ của anh thu dưỡng vài đứa nhỏ cũng được, nói đến đây, thật ra mấy đứa nhỏ ở Eden bảo các anh có vẻ không giỏi xử lí mấy vấn đề tình cảm, không thể nói Abraham đại tế ti không có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng mà đại tế ti đại nhân còn không hiểu rõ chuyện của mình nữa mà, cho nên mới nói không có ai là hoàn mỹ cả, nhưng mà có thêm một chút tì vết như vậy càng làm cho Đại tế ti thêm hoàn hảo. . . . .‖
Lục thế đại nhân không biết lượm được thứ xinh xinh từ đâu, vài bước đã chạy tới trước mặt giơ lên cho Á Lai xem.
Á Lai cười nói: ―Ốc biển.‖
Lục thế đại nhân kéo núm vú cao su xuống, há há miệng, nhưng sau đó lại nhét vào miệng lại, sau đó giơ tay lên vứt ốc biển đi.
Garlock thật muốn nói này thằng nhóc con này nhóc có tật xấu phải không.
Á Lai nói: ―Lục thế đại nhân chắc là đang luyện tập nói chuyện đấy.‖ Gật đầu với vị đại thần ngư tộc mới nhìn y khẩn cầu ý bảo, yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Y ti ếp tục giải thích cho Garlock: ―Lục thế đại nhân vừa khóc nháo thôi đã có đại hồng thủy, có núm vú cao su trấn an thì sẽ nhanh chóng yên tĩnh lại, nhưng thời gian dài dễ dàng sinh ỷ lại, cộng thêm thường ngày người xung quanh lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng bé cho nên bé càng không muốn nói chuyện.‖
Không biết đây là lầ n thứ mấy người hầu đem đồ tới dỗ lục thế đại nhân thì bé lại chạy đi mất, Á Lai cảm thấy được thái độ của Garlock với bé đã có biến hóa rất lớn, cho nên quyết định hỏi thử.
Garlock dưới cái nhìn khó hiể u của Á Lai hôn một cái, nhận được hồi âm của thành chủ hắn mới biết được, hóa ra mình luôn nằm trong kế hoạch của thành chủ, nay kế hoạch đã chuẩn bị xong ổn thỏa hết thảy thành chủ mới nói tất cả cho mình, nói: ―Thành chủ đoán, tín vật hòa bình lần này chính là Lục thế đại nhân.‖
Á Lai không thể không kinh ngạc, đây không phải có nghĩa là đứa nhỏ bị tông phụ và á phụ mình ném lên đất liền làm con tin sao?
Garlock nói: ―Lụ c thế đại nhân là độc thai, là kiểu rất hiếm gặp ở ngư tộc, có lời đồn rằng tế ti ngư tộc từng cầu hải thần tiên đoán cho Lục thế đại nhân, nhưng nội dung tiên đoán chỉ có Hải vương và bạn lữ biết được.‖
Á Lai không quá cao hứng nói: ―Nói thần kì ra sao cũng không thay đổi đượ c sự thật rằng họ đã đem con mình ra làm công cụ chính trị, làm cha mẹ vậy mà cũng làm được.‖
Garlock cười nói: ―Em đúng là rất thích thằng nhóc láo toét kia, nhưng mà mỗi người trời sinh đều có ý nghĩa khác nhau, Hải vương và bạn lữ đương nhiên rất luyến tiếc, bằng không sẽ không trực tiếp thương lượng chuyện này với thành chủ, đến bây giờ còn không làm rõ mọi chuyện để thằng nhóc con kia hành hạ chúng ta hồi lâu, bởi vì căm tức việc chỉ vì một cuộc cá cược mà phải lui về biển sâu tận năm mươi năm là có thể hiểu được, lí do tiếp theo có lẽ là muốn nhìn thử Lục thế đại nhân có thích ứng được lục địa hay không, nếu không thì cho dù trái ý Hải thần họ cũng sẽ đón đứa nhỏ về, đến lúc đó tùy tiện chọn một vật chết đưa ra làm tín vật cũng được.‖ Không khỏi khiến người khác nghi ngờ, Hải vương mới có thể mượn cơ hội hòa đàm đưa đứa nhỏ lên bờ xem thử, chẳng qua Lục thế đại nhân sau khi lên bờ là càng ngày càng tốt, xem ra hy vọng trở về không lớn.
Á Lai yêu thương Lụ c thế đại nhân, tuy rằng hiện tại mọi thứ cũng chỉ là suy đoán của thành chủ, ycũng biết chắc chắn là thành chủ có nói chuyện gì đó khác cho Garlock, bởi vì cảm xúc khó chịu vốn nằm trong tim Garlock nay đã không còn, chắc là có liên quan đến việc xủ lý Ưng tộc, nhưng mà nếu Garlock chưa nói thì y sẽ không hỏi, chỉ cần Garlock không sao là được.
Đáy lòng Garlock đang đắc chí cười vang, nhóc hỗn láo kia, hạnh phúc của cưng sắp đến ngày tận thế rồi! Nếu đúng như bước tiến triển này Á Lai sẽ nuôi nhóc bên người, bản tướng quân nhất định sẽ cùng ‗chăm sóc thật tốt‘ cho nhóc.
Sắc trời dần tối là lúc nên quay về, Garlock kiên quyết không cho Lục thế đại nhân tiếp tục làm đại gia xây tổ trên lưng Á Lai vì Á Lai đã có chút thấm mệt.
L ục thế đại nhân giơ nĩa ăn nhỏ dọa khiến mọi người phát hoảng, phát hiện đối phương vậy mà không chút nào sợ bé, không vui, bởi vì bé biết tóc đỏ nghe lời người này.
Trên đường trở về, Lục thế đại nhân được người hầu cõng trên lưng vẫn trưng cái mặt khinh khỉnh ra vẻ bi ai nhìn về kẻ không cho tóc đỏ cõng mình.
Garlock đáp trả bằng ánh mắt khinh thường.
Lục thế đại nhân cầm núm vú tố, đáng tiếc không ném trúng.
Garlock cố ý không cẩn thận đạp lên, sau đó không chút thành ý xin lỗi đám người Ngư tộc.
Lục thế đại nhân càng thêm tức giận, trốn trong gùi không gặp ai, nhưng cũng không nhận núm vú cao su mới.
S ử quan Ngư tộc giống như uống thuốc tăng lực viết điên cuồng, ngày nọ tháng nọ năm nào đấy Lục thế đại nhân học được thế nào gọi là kinh ngạc, cuối cùng cảm thấy dùng từ này không hay lắm nhưng luyến tiếc sửa, bởi vì từ này miêu tả cực chuẩn.
Đợi đến lúc quay về, Garlock và Barret theo lễ tiết định đưa Lục thế địa nhân từ gùi về phòng nghỉ ngơi.
Á Lai và Julian quay về trước, vừa đi vừa nói: ―Nghe nói tư thế ngủ của một người có thể phản ánh tính cách của người đó, Lục thế đại nhân thích lấy bản thân làm trung tâm, thích buộc người khác đáp ứng yêu cầu của mình, đúng là phong cách ngủ rất bá đạo.‖ Y nhớ lời của Garlock, nên cũng muốn giúp tác hợp hai người.
Julian thấy chung quanh không có người của Ngư tộc nên cũng không nhắc Á Lai chú ý ngôn từ, cười hùa theo nói: ―Suy nghĩ của cậu luôn kì lạ đến ngạc nhiên.‖
Á Lai nghiêm túc nói: ―Cũng có căn cứ khoa học đó. Chẳng hạn như Garlock thích nằm nghiêng ngủ, thể hiện là người tự tin, nỗ lực, có quyền thế, có sự nghiệp. Hơn nữa tôi đoán Barret tuyệt đối là có người ngủ tư thế dang rộng tứ chi, bởi Barret là người sảng khoái, chân thành, nhiệt tình, lại biết chăm sóc người thân nhưng mà cũng có khuyết điểm.‖
Julian quả nhiên tò mò, hỏi: ―Barret có khuyết điểm gì?‖
Á Lai cườ i thầm nói: ―Biết kiếm tiền nhưng cũng sẽ loạn tiêu tiền, cho nên thích hợp tìm một vị quản gia cẩn thận làm bạn lữ, tốt nhất phải lớnhơn cậu ấy một chút mới có thể quản cậu ấy được.‖
Julian cười nói: ―Trong lòng Barret đã có người.‖
Á Lai nói: ―Cho nên người làm trưởng bối của cậu ấy là ngài không phải nên giúp cậu ấy sao?‖
Julian cũng thấy có lí, nhưng vẫn có chút hoài nghi về lý luậntư thế ngủ của Á Lai.
Á Lai rèn sắt khi còn nóng nói: ―Nếu chú không tin có thể nửa đêm đến phòng Barret xem thử, xem có đúng như lời tôi không.‖ Vì để tăng độ tin cậy, ycòn bổ sung thêm: ―Hơn nữa tôi đoán chú cũng là người thích ngủ nghiêng.‖
Julian hồitưởng, xác thực, anh có đôi lúc tỉnh lại thì thấy đang nằm tư thế mà Á Lai nói.
Á Lai bởi vì dùng chuyện không chắ c chắn để lừa gạt Julian nên cảm thấy lương tâm bất an, nhưng vẫn có hơi đắc ý vì mình có thể khiến người khác tin lời mình vô điều kiện, rồi tinh thần lại tốt hẳn lên, lời khuyên của mình có thể xúc tiến một đoạn nhân duyên thì coi như là tích đức rồi.
Garlock trở về phòng thì hỏi Á Lai, ―Julian sẽ thực sự nửa đêm đến phòng Barret sao?‖
Á Lai cũng không xác định, ―Nói thế nào nhỉ, lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, Julian là trưởng bối hơn nữa là quản gia, tiến vào vãn bối phòng cũng rấtbình thường, cho dù vào nửa đêm là không đúng lắm, thì buổi sáng chú ấy cũng sẽ chú ý thử, người với người chính là vậy, nhìn nhiều hơn sẽ chú ý nhiều hơn, sau đó có khả năng lâu ngày sinh tình.‖
Garlock sờ sờ cằm, cho rằng Á Lai nói như vậy cũng có chút đạo lý.
Nhưng mà, nửa đêm lại dậy đi loạn khắp nơi không phải ai khác, chính là Á Lai.
Garlock tỉnh dậy theo, thấy Á Lai không phải đi vệ sinh nên không yên long lặng lẽ theo sau.
Người hầu gác đêm vội vã chạy đến hầu hạ.
Á Lai có chút ngượng ngùng cười, ―Tôi có hơi đói, ở nhà bếp có gì ăn không?‖
Người hầu gật đầu, chỉ cần chủ nhân không đòi cái gì khó khăn thì tất nhiên là có.
Garlock hiện thân nói: ―Ăn cái gì mà phải lén anh đi ăn vậy?‖
Á Lai trừng lớn mắt,―Em ăn gì có liên quan đến người đang ngủ là anh sao?‖
Garlock nói: ―Em không ở bên anh ngủ không yên.‖
Á Lai buồn bực, cũng có phải trẻ nhỏ đâu, ―Anh có ăn không?‖
Lúc này ăn cơm không tốt cho cơ thể lắm, nhưng mà ngẫu nhiên ăn một lần cũng không sao.
Julian vẫn tỉnh, tuy rằng chỉ là bữa ăn khuya một chuyện rất nhỏ nhưng người hầu vẫn không dám tự tiện quyết định, bất đắc dĩ phải đánh thức quản gia đại nhân.
Nhưng đến lúc Julian chạy tới thì đã thấy Á Lai gục đầutrên bàn ngủ đến ngọt ngào.
Garlock thở dài một hơi, cú để Á Lai ngủ như vậy, còn mình thì chảo hỏi Julian xong liền ôm người về phòng ngủ tiếp.
Julian b ất đắc dĩ cười, cho gọi người dọn bàn xong tiếp tục phân người trực đêm, vừa định quay lại phòng thì nghĩ đến chuyện Á Lai đã từng nói về tư thế ngủ với mình.
N ếu chủ nhân nơi này là trưởng bối hay cùng thế hệ với mình thì anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mấy loại chuyện vượt thân phận này, nhưng mình lại là trưởng bối với lại xem như cũng là người thân, nên cũng không kiêng dè nhiều.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Barret, anh rốt cũng cũng do dự một chút, nhưng thấy khe cửa có ánh sáng, nhìn đồng hồ, anh đoán chừng là Barret trước khi ngủ đã quên tắt đèn rồi, bởi vậy nhẹ nhàng gõ cửa thử thì không thấy đáp lại,vì an toàn anh đành phải dùng chìa khóa dự phòng đi vào kiểm tra lại một lần. (đèn này là nến nha, ko tắt có hỏa hoạn :3)
Mở cửa phòng, Julian nhịn không được cười một tiếng, hóa ra tư thế ngủ của Barret là như vậy, chăn đá gần rớt xuống đất.
K ỳ thật Barret vốn không có ngủ, nghe tiếng mở cửa, gã đành phải thuận thế nằm lên giường, nhưng do không chú ý lỡ mạnh tay, nên chân mới nhấc lên đã bay một vòng xuống đất, muốn kéo lên thì đã không kịp.
Julian thấy không có chuyện gì khác thì xoay người định đi, nhưng tay mình lại đột nhiên bị giữ lấy, anh đành phải xoay người lại nhìn thử chuyện gì.
Barret hô: ―Tôi thích chú!‖