CHƯƠNG 98
Đi đượ c nửa đường, có một phi thú nhân lớn tuổi mặc trang phục hằng ngày màu đen tiến vào xe ngựa của Garlock, người mới vừa tuyên bố xong phán quyết tử hình, ―Cậu chuẩn bị bí mật xử tử người kia sao?‖
Garlock chưa bao giờ biết được thân phận thật của lão già kì lạ này, nhưng biết rõ ông là người thành chủ phái tới giúp mình, cho nên sẽ không để ý chuyện ông đột ngột xâm nhập, hồi đáp: ―Tuyên bố với bên ngoài là chết ngoài ý muốn.‖
Ốc Luân nói: ―Lúc trước cũng may có gã nên lão đây mớ i nằm vùng thành công như vậy, nếu không lấy tên Hải Đăng này làm ngụy trang thì Ưng tộc đâu dễ bị trúng kế như vậy đâu.‖
Garlock nói: ―Dù cho mọi chuyện diễn ra như thế nào, những kẻ đó không thể thay đổi được kết cuộc bị diệt toàn bộ.‖
Ốc Luân lấy điểm tâm từ trên người ra, không chút hình tượng ngồi gặm, cười nói với Garlock: ―Cậu cũng sắp làm tông phụ rồi, sao vẫn lãnh huyết vô tình vậy hả?‖
Garlock cười nói: ―Dùng lời nói của bạn lữ của tôi thì, sau này chúng tôi cũng phải tiếp tục cố gắng vì đời sau, như vậy thì càng không thể dễ giải.‖
Ốc Luân hồ nghi nói: ―Lão nói nè, nhìn cậu có vẻ không quan tâm gì đến lão, không phải cậu biết lão là ai rồi chứ?‖ Nhưng mà lấy trí thông mình của Garlock còn chưa nhận ra ông là ai thì là chuyện không bình thường rồi.
Garlock nói: ―Cũng không phải là biết hết, nhưng bạn lữ của hai người bạn tôi có vài phần phong thái của ngài.‖
Ốc luân gật đầu, ―Thông minh, nhưng mà lúc trước lão cũng chưa kịp đụ ng đến Á Lai, nếu không khẳng định cậu ta sẽ là học trò có tiền đồ nhất của lão.‖ Không đợi Garlock tiếp lời lão đã oán thầm, ―Đều là mang thai cả, mà hai học trò của lão đứa thì nôn đến muốn nôn ra mật, đứa thì mật lên một khúc, sao phi thú nhân của nhà cậu không bị gì cả vậy? Đây không phải là ức hiếp người khác sao!‖
Garlock vui đùa nói: ―Bởi vì em ấy không phả i học trò của ngài.‖ ―Wow, cũng biết nói đùa cơ đấy, lão nói rồi thú nhân khi có con sẽ thay đổi mà.‖ Ốc Luân lại lắc đầu, nói: ―Nhưng cậu vẫn không thể làm thành chủ, cậu biết vì sao không?‖ Rồi tự mình trả lời: ―Bởi vì bề ngoài cậu có vẻ lãnh tâm vô cùng, nhưng kỳ thật bên trong lại quá mức chính khí, lúc trước cậu thấy thành chủ thu nhận Hải Đăng thì cực kỳ không vừa mắt đúng không? Lão biết không phải chỉ vì Á Lai, chủ yếu là cậu thấy Hải Đăng quá mức ti bỉ thôi, nhưng người mình nên sử dụng không phải chỉ một loại người thôi không phải sao?‖ Vẫn không cho người khác nói, tiếp tục nói: ―Mà cậu cũng rất biết phân công tư, cũng không nhân cơ hội này thay Á Lai giáo huấn tên kia, chỉ nhân lúc kẻ kia sắp chết thì đánh gã một trận thôi.‖ Tiếp tục nói: ―Nói nhiều với cậu như vậy, chắc cậu cũng không cách nào chấp nhận hết, lão đây đang muốn nhắc nhở cậu sau này đừng chỉ chọn người chính nghĩa ngay thẳng, nếu cậu không nghĩ ra thì hãy hỏi Á Lai, đứa nhỏ tâm tư linh hoạt kia chắc sẽ hiểu được đó, haizz, sao lại không phảilà học sinh của lão chứ? Thật tiếc quá đi mất.‖
Lão cứ nói liên tục cho hết giờ luôn, Garlock vừa định mở miệng thì bị nghẹn lại.
Ốc Luân lấ y ra mấy cuốn sách nói: ―Này, giờ tôi không viết sách yêu đương gì nữa, thật ra nội dung bảo vệ sức khỏe thai phu cũng thú vị lắm, cho cậu và Á Lai một cuốn nè!‖
Garlock còn chưa kịp nói cám ơn, người trước mắt đã trốn ra từ cửa sổ, nhanh chóng biến mất không thấy bóng.
Ốc Luân mới đi đã đi tìm Barret.
Barret nịnh nọt vội vã mời đại sư ngồi, bưng trà, rót nước, đấm chân.
Ốc Luân sung sướng uống trà nói: ―Được rồi, giữ sức để lấy lòng Julian của cậu đi, những thứ tôi nói cậu chuẩn bị xong cả rồi chứ?‖
Barret cười ngây ngô gật đầu, gã nói phiền não của mình cho Đào Đức, Đào Đức nói cho thành chủ, thành chủ thấy chuyện đỉnh Allen cũng đã giải quyết nên Ốc Luân cũng xem như đã về hưu, thế là sai lão đi giúp Barret.
Ngay lúc Barret biết được người trước mắt là ai thì thiếu điều là đứng lên ôm đại sư xoay hai vòng, tiếp theo lại viết thư cho Garlock để cùng phối hợp.
Trong phòng ngủ ấm áp,
Á Lai đang đọ c chuyện xưa cho hai đứa nhỏ, thật ra giờ ngủ đã sớm qua, nhưng không biết vì sao hai đứa nhỏ đều ngủ không được, Garlock không có nhà nên y cũng bị mất ngủ theo.
Lật đến trang tiếp theo,
Lục thế đại nhân thấy trên giấy có mộtcon sói nhìn giống đại ngu ngốc, liền lấy dĩa ăn nhỏ chọt hai cái lên giấy.
Tiểu Lôi Mạn ngăn bé lại: ―Giấy là làm từ thân cây, trân trọng giấy chính là kính trọng cây, chính là bảo vệ thiên nhiên.‖
Lục thế đại nhân chớp hai mắt khinh khỉnh, nhưng vẫn quyết định không chọt nữa, không thể thua tiểu ngu ngốc được, mình cũng rất hiểu biết mà.
Julian vào cửa nói: ―Các vị nên nghỉ ngơi rồi.‖
Tiểu Lôi Mạn vô cùng muốn ngủ chung với thầy mình, nhưng giờ thì không được, nghe lời xuống giường về phòng mình, khi thầy giữ mình lại thì lễ phép từ chối.
L ục thế đại nhân cũng đi ra ngoài chuẩn bị về phòng mình, nhưng mà bé đã biết tiểu ngu ngốc này là ai, cho nên muốn tìm biện pháp nào đó để trước khi ngủ hành hạ cháu của đại ngu ngốc một hồi.
Ti ểu Lôi Mạn nhìn em trai vẫn luôn đi theo mình, hỏi: ―Em sợ tối nên không muốn ngủ một mình sao? Được rồi, dù sao chúng ta đều là thú nhân, cùng nhau ngủ cũng không sao.‖
Lục thế đại nhân ngẫm lại, cùng ngủ thì cùng ngủ, mệt rồi, chuyện hành hạ để sau đi, tiểu ngu ngốc kia, dám không nghe lời thì liền đánh anh đó!
Julian không ngời hai đứa nhỏ sẽ ngủ chung, cho nên chuẩn bị giường cho Lôi Mạn không quá lớn.
Tiểu Lôi Mạn kéo tay chú Julian nói: ―Không sao đâu, ngủ thôi mà, không cần phiền ngài chuẩn bị cho con một lần nữa đâu.‖
Thật sự là quá ngoan, Julian nhịn không được sờ sờ mặt thằng bé.
Ti ểu Lôi Mạn nói: ―Con đã đấp ứng với chú Barret rằng khi chú ấy không có mặt ở đây phải chăm sóc cho ngài.‖ Ghi nhớ lời căn dặn của chú Barret là mỗi khi nói chuyện với chú Julian ba câu phải nhắc đến chú Barret một lần.
L ục thế đại nhân đã sớm chiếm được vị trí thoải mái nhất trên giường của người ta, sau đó hai mắt khinh bỉ nhìn một lớn một nhỏ đang nói chuyện ngoài cửa, nói: ―Còn không lại đây ngủ!‖
sS ử quan Ngư tộc: Lục thế đại nhân lần đầu tiên cùng người đồng giường cộng chẩm……? ……! Không đúng, không đúng, mình đang nghĩ cái gì vậy, đều là trẻ con, trẻ nhỏ thuần khiết…..
Tiểu Lôi Mạn bảo chú Julian yên tâm đi, sau đó lại gật đầu với người Ngư tộc, xong hết rồi mới đi vào chăm sóc cho em trai ngủ.
Đứa nhỏ nghe lời lại hiểu chuyện như vậy khiến nhóm người lớn tâm mềm như bún.
Á Lai vẫn ngủ không được, trong lòng nghĩ Barret sao còn chưa có tin gì hết vậy? Bình lặng trước sóng dữ sao? Chắc là có người khác cho cậu ấy ý kiến rồi.
Julian l ại càng mất ngủ, bị người lớn nhắc tới Barret thì không sao, nhưng tiểu Lôi Mạn đáng yêu vừa nói thì anh lại nhịn không được suy nghĩ lung tung, hơn nữa đều là những chuyện có liên quan đến Barret.
Bu ổi sáng tỉnh lại, Lục thế đại nhân ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm tiểu ngu ngốc, là thú nhân trên đất liền nha, có chỗ nào khác mình đâu? Bề ngoài cũng không khác lắm nha?
Bé kéo quầ n ngủ của mình nhìn thoáng qua, sau đó giơ tay tụt quần Lôi Mạn, bởi vì bé cảm thấy thú nhân đất liền không khác gì so với thú nhân Ngư tộc, nên bé muốn nhìn những chố không thấy được xem có gì khác không.
Ai có thể dạy cho Lôi Mạn khi bị bạn nhỏ còn nhỏ tuổi hơn mình phi lễ phải có phản ứng gì không?
―Giống nhau.‖ Lục thế đại nhân khẳng định nói.
Tiểu Lôi Mạn có chút cả giận nói: ―Đây là hành vi không lễ phép!‖
Lục thế đại nhân lập tức kéo quần mình xuống, ―Cho anh xem lại này!‖
Lúc ăn sang Á Lai cứ cảm thấy là lạ, hai đứa nhỏ không phải hôm qua vẫn tốt sao, sao hôm nay Lôi Mạn lại trốn tránh Lục thế đại nhân vậy?
Garlock bấtcông chất vấn Lục thế đại nhân: ―Không phải nhóc ăn hiếp cháu ta chứ?‖
Lục thế đại nhân vô cùng thành thật lắc đầu. Tiểu Lôi Mạn giải thích dùm em trai: ―Không có, là một hiểu lầm nhỏ thôi, con giải thích cho Dylan rồi.‖
Á Lai hỏi: ―Giải thích cái gì?‖
Điều này làm cho tiểu Lôi Mạn thẹn thùng không biết giải thích sao.
L ục thế đại nhân ngẫm lại, người ta cũng đã nói giúp mình rồi, vậy mình cũng phải nói giúp người ta, chớp hai mắt khinh khỉnh nói: ―Thứ nho nhỏ của thú nhân đều giống nhau cả.‖
Mọi người:……
Cho nên, Lục thế đại nhân bị Garlock cách ly.
L ục thế đại nhân giận, mình có làm gì sai đâu, mình cũng đâu có nói gì sai, ăn hiếp ta đây chỉ có một mình phải không, phải không, ta cũng học tên to xác kia bỏ nhà đi cho các người xem!
Julian đau đầu, Á Lai và tiểu Lôi Mạ n bị Garlock lôi đi chơi mất, Garlock cố ý để Lục thế đại nhân ở nhà xem như trừng phạt, cả sự tình anh cũng biết ngọn nguồn, thật ra Lục thế đại nhân cũng chỉ là trẻ nhỏ không biết gì, với lại đối với đứa bé nhỏ như vậy cái hiểu cái không giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể nói Garlock vô cùng để ý Lôi Mạn, cuối cùng ngay cả Á Lai cũng không thể nói giúp cho Lục thế đại nhân.
Nhìn Lục thế đại nhân đang bận rộn thu xếp một đống đồ lớn, bởi vì được tôi tớ của lục thế đại nhân nhờ vả nên anh hỏi: ―Lục thế địa nhân, ngài muốn làm gì vậy?‖
L ục thế đại nhân khiêng túi nhỏ lên: ―To xác nói, vì gã bỏ nhà đi mới gặp được tâm can bảo bối của mình, ta đây cũng bỏ nhà đi tìm tâm can bảo bối của ta, ta không thèm chơi cùng bọn đại ngu ngốc nữa!‖
Tâm can bảo bối? Đây chính là cách xưng hô mình không thể chấp nhận nhất! Bởi vì lỗ tai mình từ nhỏ đến lớn đều bị người nhà tra tấn bằng từ đó.
Biết mình cũng bị Barret gọi bằng từ này, Julian cảm thấy mình có một loại cảm xúc mất bình tĩnh kỳ quái, mình đã là phi thú nhân gần bốn mươi đó!
Barret, thằng nhóc hư đốn này, còn không mau cút về cho tôi!