Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 18

“Thiếu gia!”

“Không phải đã nói, trong khoảng thời gian này không được phép theo ta sao?”

Cổ Thành bất đắc dĩ nhún vai, cung kính mở cửa xe: “Là lão gia phân phó, bảo ta gọi ngài về nhà.”

Viên Gia Thăng thở dài, cũng không có trực tiếp lên xe, mà là chậm rãi nắm điếu thuốc hút xong, thẳng đến khi sắp đốt tới tay mới có chút không nỡ vứt xuống đất, ngồi vào xe hơi.

Biệt thự của Viên gia tọa lạc ở giữa sườn núi ngoại ô, phụ cận đều không có cư dân nào khác, bốn phía thập phần im lặng. Từ sau khi về nước, Viên Gia Thăng cũng chưa từng về qua nhà, hắn ở trong thành phố có nhà ở của riêng mình. Xe hơi chậm rãi đi vào biệt thự Viên gia, cả tòa biệt thự chỉ có một cửa sổ trên lầu ba là còn đèn sáng, đó là phòng phụ thân.

Viên Gia Thăng không có loại vui sướng khi về nhà, không tình nguyện bước xuống xe lên lầu. Đứng ở trước cửa phòng hồi lâu cũng không có gõ cửa.

“Là Gia Thăng sao? Vào đi!”

Phụ thân thanh âm hiền lành từ trong phòng truyền ra, Viên Gia Thăng luôn hoài nghi hành lang này có gắn camera theo dõi, bằng không như thế nào mỗi lần phụ thân đều có thể chuẩn xác đoán ra người tới ngoài cửa, bởi vì trên hành lang vốn trải thảm thật dày.

“Phụ thân!”

Phụ thân của hắn gọi là Viên Chấn Hào, năm nay đã bốn mươi tám tuổi, nhưng khuôn mặt kia tựa hồ chưa từng lưu lại dấu vết thời gian, thoạt nhìn vẫn như xưa khí độ bất phàm, mặc một thân áo ngủ màu đen đứng ở giữa phòng, bóng dáng thoạt nhìn cao ngất. Cầm bút lông trong tay đang tập trung tinh thần vẽ vẽ.

Đây là ham mê lớn nhất của y, đôi khi linh cảm nổi lên, hắn thậm chí không thèm tham gia hội nghị cao cấp của công ty, cự tuyệt hết thảy điện thoại, hết sức chuyên chú hoàn thành một tác phẩm.

Viên Chấn Hào quay đầu nhìn hắn một cái, có chút nghi hoặc nhíu mày, khi nào thì nhi tử mặc loại quần áo giá rẻ như vậy, tóc cũng thực tùy ý, một chút cũng không có trang trọng như ngày xưa. Trên người còn truyền đến từng đợt vị rượu. Bất quá Viên Chấn Hào cũng không tính toán quản hắn.

“Cũng không chịu về nhà nhìn xem, gần đây bề bộn nhiều việc sao?”

Viên Gia Thăng đứng ở một bên, cúi đầu, hai tay nắm ở trước bụng, thoạt nhìn thật là cung kính. Hắn vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt phụ thân, thấy không chút khác thường mới yên tâm, xem ra lần này nói chuyện hẳn là chỉ là chuyện phiếm mà thôi.

“Là có điểm bận rộn, phụ thân, thân thể có khỏe không?”

“Ân, hoàn hảo!”

“Nga, vậy là tốt rồi!”

Viên Chấn Hào tựa hồ đối với tác phẩm này không hài lòng, đem bút lông gác ở một bên không vẽ nữa, xoay người ngồi ở trên sô pha, rót hai chén trà nóng.

“Ngồi đi.”

“Cám ơn phụ thân.”

Loại tình hình nói chuyện này, Viên Gia Thăng trải qua vô số lần, không biết vì sao rõ ràng là hai phụ tử, hắn lại luôn làm cho người ta có một loại cảm giác tiếp kiến cấp dưới. Trong căn nhà này có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cảm giác thân thiết như những gia đình bình thường, đây cũng là một nguyên nhân Viên Gia Thăng không thích trở về.

“Biểu hiện của ngươi ở nước ngoài ta thực vừa lòng, cũng là thời điểm cho ngươi tiếp quản một ít sinh ý công ty.”

Viên Gia Thăng có chút ngoài ý muốn, không thể tưởng được phụ thân thế nhưng khinh địch như vậy để lại quyền cho hắn, đơn giản vì hắn là nhi tử duy nhất hiện tại sao? Nếu y biết bản thân còn một nhi tử khác vẫn như trước sống ở trên thế giới này thì sẽ như thế nào?

Viên Chấn Hào thật sâu thở dài, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ thống khổ, sắc mặt dần dần biến thành không tốt: “Nếu đệ đệ ngươi còn sống thì tốt rồi, ít nhất hắn còn có thể giúp ngươi chia sẻ một ít.”

Quả nhiên, phụ thân vẫn là quên không được nữ nhân cùng đứa con hoang kia.

“Hào môn gia tộc xưa nay đều vì tranh đoạt tài sản mà huynh đệ tương tàn, lấy sủng ái của phụ thân ngươi đối với hài tử đó, đến hiện tại sản nghiệp Viên gia như thế nào rơi xuống trên tay ngươi?” Thanh âm cảnh cáo của mẫu thân vang vọng ở bên tai, ở một địa phương Viên Chấn Hào nhìn không thấy, Viên Gia Thăng âm thầm cắn chặt răng!

Hắn cảm tạ lần triệu kiến này của phụ thân, ít nhất giúp hắn khôi phục thần trí thanh tỉnh, trước khi bị tiểu yêu tinh kia triệt để mê hoặc, thu hồi lại tâm thần. Vĩnh viễn đừng quên, mẫu thân là chết như thế nào, cũng vĩnh viễn chớ quên, vô độc bất trượng phu!

“Phụ thân, sự tình đều là quá khứ, nhiều năm như vậy, ngài không nên suy nghĩ nữa.”

Viên Chấn Hào xoa xoa cái trán, đem thân ảnh nam hài nhi từ trong đầu cưỡng chế di dời, không tiếp tục suy nghĩ. Từ bên cạnh lấy lại đây một phần văn kiện đưa tới trong tay hắn: “Hảo hảo làm, đừng cho ta thất vọng!”

Viên Gia Thăng tiếp nhận phân văn kiện kia nhìn kỹ một lần, đây là phụ thân giao cho hắn quyền quản lý đầu tiên, thực trùng hợp là, khách sạn Ngự Hải cũng ở trong đó!

“Phụ thân yên tâm, ta sẽ dụng tâm làm.”

Viên Chấn Hào vừa lòng gật gật đầu: “Hôm nay ở lại nhà ngủ đi.”

“Dạ, phụ thân.” Viên Gia Thăng vốn định rời đi, nhưng không nghĩ vào lúc này có nửa điểm nghịch ý hắn, cung kính đứng dậy nói một tiếng ngủ ngon.

Vừa xoay người rời đi, thanh âm phụ thân lại ở sau lưng vang lên: “Tính thời gian cũng đem hôn sự của ngươi giải quyết đi, một nữ nhân một mình mang theo hài tử cũng không phải dễ dàng.”

Viên Gia Thăng sửng sốt, bàn tay đang đóng cửa đông cứng ở giữa không trung, qua sau một lúc lâu mới nhẹ giọng đáp: “Ta đã biết, phụ thân!”

Nữ nhân kia, ngẫu nhiên nhắc tới, Viên Gia Thăng thậm chí đều không nhớ nổi diện mạo của nàng. Nếu không phải hôm nay phụ thân nhắc tới, hắn thậm chí đều quên chính mình còn một thê tử chưa bước vào cửa, cùng một nhi tử hai tuổi.

Viên Gia Thăng rời đi, Viên Chấn Hào cầm lấy điện thoại nhấn một dãy số, điện thoại vừa buông, ba phút sau có một nam nhân mặc Tây trang vô cùng cung kính tiến vào. Nam nhân này tên là Ngụy Long, là tâm phúc của Viên Chấn Hào, theo hắn hai mươi mấy năm, vô cùng được tín nhiệm.

“Viên tiên sinh, ngài tìm ta?”

Viên Chấn Hào gật gật đầu hỏi: “Gần đây, Gia Thăng đang làm cái gì?”

“Hắn luôn luôn ở khách sạn Ngự Hải.”

Viên Chấn Hào có chút ngoài ý muốn: “Ở nơi đó làm cái gì?”

Ngụy Long hảo hảo lựa chọn một chút ngôn ngữ, không biết việc này nếu cho y biết có thể hay không sinh khí, nhi tử của mình thân là thiếu gia không làm, cố tình muốn đi làm công: “Thiếu gia, thiếu gia ở nơi đó làm bảo an.”

Viên Chấn Hào tạm dừng: “Đến công ty mình làm một tiểu viên chức nằm vùng sao?”

“Thiếu gia hẳn là muốn lén hiểu biết một chút hoạt động của công ty.”

“Nếu thật thì tốt rồi, hắn gần đây tiếp xúc qua người nào?”

“Thiếu gia gần đây cùng một nam hài nhi tên là Bùi Vũ khá thân thiết.”

Nhi tử này cái gì cũng tốt, chính là tính hướng thực không bình thường, vốn tưởng rằng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có thể đem hắn thay đổi, kết quả vẫn là bộ dáng cũ.

Ngụy Long thấy sắc mặt y không tốt, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, có cần ta thông tri Đặng tổng đem nam hài nhi kia khai trừ?”

Khai trừ thì có tác dụng gì, nam nhân trong thiên hạ còn rất nhiều, cản được sao? Viên Chấn Hào khẽ phất tay: “Quên đi, mặc kệ hắn.”

“Dạ, tiên sinh.”

Mà ở một gian phòng khác, Viên Gia Thăng một mình nằm ở trên giường, bị câu nói cuối cùng của phụ thân làm tâm phiền ý loạn, chưa bao giờ nghĩ tới kết hôn, hắn không nghĩ sớm như vậy bị trói buộc dừng chân, huống chi nếu thật muốn so sánh, hắn vẫn là càng thích nam nhân hơn! Dần dần trong đầu hiện lên rất nhiều rất nhiều gương mặt, có nam nhân cũng có nữ nhân, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở trên mặt Bùi Vũ.

Viên Gia Thăng bất tri bất giác đã chậm rãi sờ lên môi mình, mặt trên tựa hồ còn lưu lại một tia hương vị, sau một lúc lâu Viên Gia Thăng mạnh mẽ ngồi dậy, lắc đầu thô lỗ đem gương mặt thật sự vô tội kia đuổi ra khỏi óc.

Nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ: “Yêu tinh ! ! !”

————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.