CHƯƠNG 39
Bùi Vũ không nghĩ tới hắn sau khi nghe ba chữ kia thế nhưng còn dám đụng vào mình, thần sắc biến đổi mạnh mẽ, từ trên giường muốn đứng lên, chân chưa rơi xuống đất lại bị Viên Gia Thăng kéo ngã vào trên nệm.
“Muốn cùng ta chết, ngươi, mẹ nó, cũng chưa xứng!”
Bùi Vũ phẫn nộ không thể át chế, nâng đầu gối hung hăng công kích vào vùng eo, Viên Gia Thăng nhất thời kêu rên một tiếng, bất quá lực đạo trên tay không chút nào giảm bớt. Động tĩnh trong phòng truyền ra càng lúc càng lớn, hai người giống như hai con sư tử nổi điên giằng co nhau.
Dáng người gầy gò khô cứng, không nghĩ tới lại có thân thủ lợi hại như vậy, Viên Gia Thăng suýt nữa chống đỡ không được. Chẳng qua không phải hắn đánh không lại, chỉ vì thật sự không muốn đả thương hắn, bất quá Bùi Vũ không nghĩ như vậy, từng quyền đều thành thành thật thật hạ tử thủ, còn thiếu chút nữa làm hắn chảy máu.
Trải qua giằng co một hồi lâu, Viên Gia Thăng triệt để bị chọc giận, thừa dịp Bùi Vũ không đề phòng, một quyền đánh vào trên bụng hắn, khiến Bùi Vũ nhất thời cạn hết khí lực toàn thân, giống như con tôm gập thân mình lại.
“Đây là khác biệt giữa ba năm cùng mười ba năm, Bùi Vũ, ngươi đánh không lại ta.”
Bùi Vũ cắn chặt răng cố nén thân thể đau đớn, hung hăng quăng hắn một bạt tai, Viên Gia Thăng bị đánh nghiêng đầu, khi chậm rãi quay lại, trong mắt đã phủ kín phẫn nộ, Bùi Vũ thở hổn hển mấy ngụm, “ba” một tiếng lại cho hắn thêm một bạt tai. Sau bốn năm lần như thế, Viên Gia Thăng khóe miệng đã chảy ra vết máu, nửa sườn mặt dùng mắt thường cũng có thể thấy được vết thương sưng đỏ.
“Đủ không?”
Bùi Vũ thay đổi bàn tay lại muốn đánh tiếp, nhưng khi sắp chạm tới thì bị người mạnh mẽ bắt được cổ tay, Viên Gia Thăng lấy tốc độ kinh người chồm qua thân thể Bùi Vũ, tiện tay dùng áo sơmi đã kéo xuống đem hai tay hắn trói lại phía sau.
“Viên Gia Thăng, ngươi, súc sinh này! Súc sinh !”
“Ngươi nói đúng, ta, mẹ nó, chính là súc sinh!”
Viên Gia Thăng tựa như mãnh thú đang cuồng nộ, thô bạo xé rách quần hắn, cũng không để ý vết thương nào trên người, cũng không cố kỵ căn bệnh đòi mạng kia, giải khai bộ – vị nóng rực trong quần liền hung hăng đâm vào:
“A ! ! !”
Bùi Vũ bị đặt trên giường hét thảm một tiếng, nháy mắt giương cổ lên, toàn thân đều theo đó run rẩy. Viên Gia Thăng thở hổn hển mấy ngụm khí, lại tiếp tục đỉnh về phía trước mấy chục cái. Hai mắt trừng lớn đã sớm che kín tơ máu, tựa như muốn đem người dưới thân giết chết ở trên giường.
Ngọt ngào, ghê tởm, vũ nhục, sợ hãi trong trí nhớ nháy mắt chạy ra khỏi óc, Bùi Vũ cũng không biết như thế nào hình dung cảm giác lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, tựa như bị người ném thẳng vào vực sâu. Thân thể giãy dụa dần dần đình chỉ, Bùi Vũ gắt gao đem mặt chôn trong đệm giường, không muốn nhìn thấy một tia ánh sáng nào.
“Phải chết thì cùng ngươi chết!” Viên Gia Thăng nghiến răng nghiến lợi nói, vươn tay xoay qua gương mặt của Bùi Vũ, kiềm trụ khớp hàm rồi thô bạo hôn lên.
Cằm Bùi Vũ bị hắn sống chết chế trụ, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý hắn điên cuồng cắn xé chính mình. Mùi máu tươi nồng đậm nhanh chóng lan tràn trong miệng, Viên Gia Thăng không chút nào có ý định đình chỉ, ngược lại giống như quỷ hút máu đói khát, đem toàn bộ máu đỏ tươi này nuốt vào trong bụng.
Trận tình – sự thập phần quỷ dị giằng co hơn một giờ, Bùi Vũ toàn thân đều mất đi khí lực, bị tra tấn đến cả ngón tay đều không thể động đậy. Viên Gia Thăng còn nằm trên người hắn thở hổn hển, nơi đó vẫn như trước chôn chặt trong thân thể hắn không chịu rút ra.
Qua hồi lâu, Bùi Vũ cảm giác được có chút chất lỏng nóng bỏng chảy tới trên cổ mình, nóng đến phát đau. Bùi Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng xem nhẹ thứ nước mắt cá sấu của đối phương.
Một đêm này, Viên Gia Thăng đều không rời khỏi phòng nửa bước, một bên rơi lệ một bên không ngừng giữ lấy thân thể Bùi Vũ, hai người cái gì cũng không có nói, thẳng đến cuối cùng Bùi Vũ mất đi tri giác, hôn mê đi.
Viên Gia Thăng cứ như vậy gắt gao ôm người đang ngủ say, ngốc lặng không ngừng rơi lệ!
Mặt trời đã cao tới đỉnh, đánh dấu một ngày mới bắt đầu.
Bùi Vũ chậm rãi mở hai mắt, dương quang ngập phòng có thể thấy rõ bụi bay tinh tế, ngẩng đầu nhìn qua, Viên Gia Thăng đang lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, hình ảnh như vậy khiến Bùi Vũ một trận hoảng hốt, hồi lâu trước kia, cũng là cảnh tượng tương tự, nam nhân đó lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, chậm rãi hút thuốc, bóng dáng thực cô đơn.
“Tiểu Vũ, ngươi thắng! Từ nay về sau hết thảy tài sản của Viên gia, tất cả đều thuộc về ngươi !”
Viên Gia Thăng chậm rãi xoay người, cầm văn kiện trong tay đặt trên bàn trà, bao gồm cổ phần của hắn cũng đồng loạt chắp tay tặng cho Bùi Vũ.
“Phụ thân buổi chiều về nước, hắn sẽ cùng ngươi nhận thức.”
Bùi Vũ không nói gì, im lặng ngồi ở trên giường, Viên Gia Thăng thật sâu thở dài một hơi: “Ngươi yên tâm, trong chốc lát ta rời đi !”
Tựa hồ vì chứng thật lời hắn nói, bên ngoài dần dần truyền đến tiếng người ồn ào, dường như người hầu trong nhà đang thu dọn hành lý. Viên Gia Thăng đi đến bên giường, muốn vuốt ve tay hắn lại dừng ở giữa không trung: “Ngươi, ngươi bảo trọng!”
“…… Ta không có HIV.”
Viên Gia Thăng đi tới cửa bị vài chữ này định trụ cước bộ, nước mắt vui sướng nháy mắt trào ra, thân thể đều theo đó run lên: “Rất, rất tốt ~”
Ngày đó giữa trưa, Viên Gia Thăng ly khai biệt thự Viên gia, không có mất mát, không có hối hận, chỉ có tươi cười vui mừng. Bùi Vũ dùng một lời nói dối khiến Viên Gia Thăng hiểu được một đạo lý, cũng làm hắn triệt để hiểu được tâm của mình. Cho dù một câu cuối cùng Bùi Vũ nói với hắn giống như nguyền rủa, tràn đầy uy hiếp, Viên Gia Thăng vẫn cảm thấy thực vui mừng: “Chỉ cần ngươi và ta đều không chết, tùy tiện ngươi trả thù như thế nào đều được!”
Thời điểm mở ra cửa lớn, Viên Gia Thăng quay đầu nhìn lại, rất xa thấy thân ảnh gầy yếu trên cửa sổ lầu ba, hai người khoảng cách hơn trăm mét nhìn nhau hồi lâu.
Tới gần chạng vạng, Viên Chấn Hào vội vàng chạy về biệt thự, vào cửa liền thấy Bùi Vũ ngồi trên sô pha, làm hắn ước chừng sửng sốt một lúc lâu, chuyện của hai nhi tử trong lúc đó hắn đã biết hết, Viên Gia Thăng trong điện thoại đã hướng hắn nói ra hết thảy. Một chút cũng không có giấu diếm, thậm chí thẳng thắn nói hắn đối với Bùi Vũ có tình cảm.
Việc đã đến nước này, Viên Chấn Hào đã không nghĩ tới trách tội bất luận kẻ nào, hết thảy đều là nhân quả báo ứng, nếu thật muốn làm cho rõ ai đúng ai sai, hắn tuyệt đối cũng không thoát khỏi can hệ!
“Mẫu thân ngươi đang ở đâu?”
Phụ tử hai người im lặng ngồi ở thư phòng, mặt đối mặt, Bùi Vũ đối với phụ thân không có tình cảm gì, cho đến ngày nay có lẽ cả tình cảm bình thường hắn cũng đã sớm mất đi. Bất quá đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy phụ thân ruột, cùng chính mình tưởng tượng không quá giống nhau, rõ ràng người đã hơn năm mươi, nhìn vào lại thấy giống như bốn mươi tuổi, thời gian giống như ở trên người hắn lấy thiếu đi mười năm thanh xuân, hơn nữa dáng người cũng rất hoàn hảo, tuyệt không giống những lão nhân năm mươi tuổi khác, đầu hói bụng phì.
“Ở bệnh viện tâm thần.”
Viên Chấn Hào tựa hồ không cảm thấy kỳ quái, tiếc hận nói: “Lâu như vậy, còn chưa khỏi sao?”
Bùi Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập oán hận, nguyên lai phụ thân đã sớm biết mẫu thân mắc bệnh tâm thần, chẳng lẽ vì nguyên nhân này mới vứt bỏ mẫu tử chúng ta sao?
“Tiểu Vũ, thực xin lỗi, cho mẫu tử các ngươi chịu khổ nhiều năm như vậy!”
Bùi Vũ có điểm tức giận, ngữ khí không còn bình thản giống như vừa rồi: “Là ngươi từ bỏ nàng?”
Viên Chấn Hào lắc lắc đầu, đứng dậy từ ngăn tủ một bên lấy ra một bộ hồ sơ: “Ngươi trước nhìn xem này.”
Bùi Vũ mở ra tập hồ sơ kia, bên trong chỉnh tề cất một chồng báo chí……..
Một buổi nói chuyện của hai phụ tử tiến hành hơn năm giờ, thẳng đến đêm khuya, Bùi Vũ mới đỡ lấy tường từng bước một ra khỏi phòng, vừa về đến phòng mình liền ngã ngồi trên đất. Dựa vào trí nhớ còn sót trong đầu mình, cùng với phụ thân kể lại chuyện năm xưa, toàn bộ mọi thứ đều đã rõ ràng chân tướng, mà lúc này, tâm Bùi Vũ lại tràn ngập chua xót, tràn ngập đau đớn!
Sự tình trải qua phải từ hai mươi mấy năm trước nói lên:
Khi đó, Bùi Vân vừa mới ly hôn, bởi vì quan hệ công tác gặp được Viên Chấn Hào, hai người nhất kiến chung tình. Sau khi biết Viên Chấn Hào đã có gia thất, Bùi Vân cam nguyện làm tình nhân của hắn, sau đó không lâu còn hoài thai cốt nhục của hai người, cũng vì nguyên nhân như vậy, Bùi Vân không có kịp lúc đem nhi tử đầu tiên của mình đi nhận cha nuôi, thẳng đến sau khi sinh ra đứa con thứ hai là Bùi Vũ, nàng mới rút chút thời gian trở về một chuyến, Viên Chấn Hào ngược lại không thèm để ý việc có thêm một đứa con nuôi, thực đồng ý tiếp nhận hài tử của Bùi Vân với chồng trước.
Nhưng mấy ngày sau Bùi Vân khóc về tới Viên gia, nói chồng trước của nàng không đồng ý đem hài tử giao cho nàng nuôi nấng, thậm chí cũng không chịu cho nàng gặp mặt một tí. Khi đó Viên Chấn Hào có nghĩ tới tìm người đi hỗ trợ giải quyết, nhưng vừa vặn công ty xuất hiện biến động, chuyện này liền bị gác sang một bên.
Bùi Vũ ba tuổi năm ấy, Viên Chấn Hào bởi vì việc làm ăn phải xuất ngoại, Viên gia tại đoạn thời gian đó xảy ra một đại sự, Bùi Vũ gặp chuyện ngoài ý muốn suýt nữa mất mạng, Bùi Vân tâm lý rõ ràng hết thảy việc này đều do mẫu thân của Viên Gia Thăng gây nên, cuối cùng còn bị uy hiếp, vì nhi tử, Bùi Vân bất đắc dĩ ly khai Viên gia, từ đó về sau mất đi bóng dáng.
Sau khi về nước, Viên Chấn Hào nghĩ hết mọi biện pháp đi thăm dò tin tức hai mẫu tử bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là kết quả khiến người thất vọng. Mà trong lúc này, Bùi Vân từng năm lần bảy lượt đi tìm người chồng trước, hy vọng hắn có thể đem hài tử trả lại cho nàng, nhưng nhiều lần đều thất vọng quay về. Bùi Vũ từ nhỏ thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh, cuối cùng Bùi Vân buông xuống ý niệm trong đầu, chuyên tâm chiếu cố nhi tử còn nhỏ của mình.
Bốn năm sau, Viên Chấn Hào rốt cục ở một thành phố khác tìm được tung tích mẫu tử hai người, vội vàng lái xe chạy tới, trải qua khuyên bảo, sau Bùi Vân đồng ý cùng Viên Chấn Hào trở lại Viên gia, ngày hôm sau một mình đi ở nhờ nhà dưỡng mẫu của Bùi Vũ, cũng không nghĩ tới vài giờ sau, Bùi Vân lại một mình trở về, cầm trong tay một phần báo chí, ánh mắt ngốc lặng, tựa như mất đi linh hồn.
Viên Chấn Hào thập phần nghi hoặc, sau khi trải qua dò hỏi, Bùi Vân đột nhiên phát điên, vọt vào phòng bếp cầm đao muốn chém người, Viên Chấn Hào mất khí lực rất lớn mới chế trụ được nàng, cũng đem nàng đưa đi bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán Bùi Vân mắc vào chứng tinh thần phân liệt nghiêm trọng, phải lập tức nằm viện.
Viên Chấn Hào rơi vào đường cùng, chỉ có thể đem Bùi Vân lưu lại bệnh viện trước, thẳng đến khi thấy mấy tờ báo chí kia, Viên Chấn Hào mới hiểu được Bùi Vân vì sao đột nhiên nổi điên.
Viên Chấn Hào ở bệnh viện bồi Bùi Vân hồi lâu, sau lại bởi vì chuyện của công ty mà bất đắc dĩ phải về Viên gia một chuyến, lưu lại hai thủ hạ chiếu cố Bùi Vân. Mấy ngày sau Viên Chấn Hào đang ở công ty xử lý công việc nhận được điện thoại, Bùi Vân nổi điên chạy ra bệnh viện, ôm lấy Bùi Vũ năm ấy bảy tuổi nhảy xuống sông, cả hai đều mất mạng, thi cốt vô tồn.
Mà chuyện này, thẳng đến một năm sau Viên Chấn Hào mới tra ra hết thảy, đều là phu nhân của mình gây nên, trong cơn giận dữ đưa mẫu tử bọn họ đuổi ra Viên gia. Nữ nhân kia vốn tưởng rằng hai mẹ con Bùi Vân đã chết, cũng không tưởng được trong lúc vô ý mới biết được Bùi Vân cùng Bùi Vũ thế nhưng được người khác cứu, lại trằn trọc về tới thành phố này.
Chỉ là lúc này không quyền không thế, nàng không có tiền thuê sát thủ giết người, vì nguyên nhân đó, Viên Gia Thăng mới trước đây chịu không ít khổ, mẫu thân cơ hồ mỗi ngày đều đánh hắn, buộc hắn thành tài, buộc hắn tâm ngoan thủ lạt. Nữ nhân này thẳng đến thời điểm chết cũng không đem việc mình hãm hại hai mẫu tử Bùi Vân nói cho Viên Gia Thăng, chỉ lưu lại cho nhi tử của mình di ngôn phải giết chết Bùi Vũ!
Viên Gia Thăng được phụ thân mang trở về nhà cũ, nhưng vẫn không quên đi di ngôn của mẫu thân, từ nhỏ mẫu thân đã luôn giáo huấn hắn loại tư tưởng này, cũng khiến hắn từ trong đáy lòng dâng lên oán hận với vị đệ đệ đã mang đến cho hắn vô số thống khổ. Lúc ở Mĩ quốc du học, âm thầm tra được tin tức Bùi Vũ, lập tức mệnh Cổ Thành về nước lấy tánh mạng Bùi Vũ.
Chính là khi mẫu thân Bùi Vũ ở thời điểm thanh tỉnh nói cho hắn biết thân thế, Bùi Vũ nghe xong lời mẫu thân nói, mang theo ảnh chụp của mẫu thân đi Viên gia nhận thức phụ thân, không thể tưởng được nửa đường bị Cổ Thành bắt cóc, ảnh chụp này cũng bị Cổ Thành toàn bộ thiêu hủy. Bùi Vũ đào thoát khỏi tay Cổ Thành, vốn định đi ra ngoài trốn vài ngày, nghĩ rằng mệnh mình vẫn chưa tuyệt, thế nhưng cuối cùng lại bị Cổ Thành bắt được, chết thảm trong tay hắn!
Mà mười mấy năm trước, Bùi Vân sở dĩ phát điên, hoàn toàn là vì một tin tức đưa trên báo chí, một đứa trẻ bị thân sinh phụ thân ngược đãi tới chết, mà hài tử kia chính là đứa con đầu tiên của nàng —— Bình Phàm!
Giờ này khắc này, Bùi Vũ mới hiểu được chính mình vì cái gì trọng sinh, suốt mười năm, mẫu thân mỗi ngày đều đem câu cầu xin kia niệm mấy trăm lần, lão thiên gia cũng không khỏi vì nàng cảm động, cho nhi tử của nàng một lần cơ hội trọng sinh, nhưng cũng sinh sôi cướp đi mạng một nhi tử khác của nàng!
Bùi Vũ tâm lý tràn đầy áy náy, tràn đầy xin lỗi, đối với Bùi Vũ chân chính, đối với thân đệ đệ của mình.
Ân ân oán oán vài thập nhiên trước, lại hủy đi cuộc sống của hai thế hệ, oán trời hay oán đất, cũng chỉ có thể oán tạo hóa trêu ngươi.
—————–