CHƯƠNG 43
Sáng sớm ngày hôm sau, Bình Sĩ Khải cùng Lưu Mĩ Tuệ bị vài bảo tiêu cứu tỉnh, khi mở mắt ra, Bùi Vũ đã ngồi ngay ngắn bên ngoài cửa lao.
“Trong khoảng thời gian này cảm giác như thế nào?”
Lưu Mĩ Tuệ ngây ngốc lắc lắc đầu: “Ác giả ác báo.”
Bùi Vũ vừa lòng gật gật đầu: “Hoàn hảo, còn chuyện nữa, muốn gặp nhi tử của ngươi không?”
Bình Sĩ Khải quá sợ hãi: “Ngươi, ngươi đã nói sẽ không thương tổn hắn.”
“Làm gì khẩn trương như vậy, yên tâm, ta sẽ không thương tổn hắn.”
Lưu Mĩ Tuệ mạnh mẽ bổ nhào vào trên song sắt: “Tư Hàm ở đâu, cầu ngươi, cầu ngươi cho ta thấy hắn.”
“Lại nói tiếp các ngươi thật đúng là hảo mệnh, rõ ràng người âm hiểm lại cố tình sinh ra một nhi tử thiện lương như thế, cũng nhờ có hắn, bằng không ta tuyệt đối sẽ không thả các ngươi ra ngoài.”
Bùi Vũ hướng cửa búng ngón tay, bảo tiêu mới chiếu phân phó cho Bình Tư Hàm vào cửa, thấy phụ mẫu của mình, Bình Tư Hàm vội vàng vọt qua, cách ***g sắt bắt lấy tay cha mẹ, kích động nửa ngày nói không nên lời. Một màn này xem vào trong mắt Bùi Vũ lại cảm thấy thập phần chán ghét.
Đợi ba người kia diễn đủ một màn thân tình, Bùi Vũ mới mở miệng: “Bình Tư Hàm muốn thay các ngươi chuộc lỗi, cho nên bắt đầu từ hôm nay, các ngươi tự do.”
“Không, không cần, có cái gì sai đều là một mình ta, ngươi buông tha con ta đi.”
Bùi Vũ thản nhiên rít điếu thuốc: “Ta đây hỏi ngươi, năm đó Bình Phàm có cái gì sai, ngươi vì cái gì không chịu buông tha hắn?”
Lưu Mĩ Tuệ á khẩu không trả lời được, hổ thẹn cúi đầu, Bùi Vũ nói tiếp: “Mẫu thân ta vì chuyện của Bình Phàm điên suốt mười sáu năm, ngươi năm đó không chịu buông tha con trai của nàng, hiện tại dựa vào cái gì yêu cầu ta thả con của ngươi?”
Bình Sĩ Khải nháy mắt hiểu được ngọn nguồn, thấy Bình Tư Hàm gật đầu càng thêm khẳng định ý nghĩ, người trước mắt chính là một nhi tử khác của vợ trước, khó trách hắn sẽ đến trả thù.
Bình Tư Hàm xoay người quỳ gối dưới chân Bùi Vũ, cầu xin: “Tiểu Vũ, chỉ cần ngươi thả bọn họ, mặc kệ chuyện gì ta đều đáp ứng ngươi.”
Bùi Vũ theo dõi hắn trong chốc lát, hướng phía sau phất tay, Trương Văn vội vàng đem một phần văn kiện đưa cho hắn, Bùi Vũ tiếp nhận nhìn thoáng qua, đưa đến trước mặt Bình Tư Hàm: “Ký tên, ta thả bọn họ.”
Bình Tư Hàm tiếp nhận nhìn một lần, cảm thấy có chút không thể tin, hoặc nói là hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ đưa ra điều kiện như vậy. Lưu Mĩ Tuệ mặc dù không biết mặt trên ghi cái gì, nhưng lấy tính cách nam nhân kia, nhất định không phải chuyện tốt: “Không cần, Tư Hàm không cần ký.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Bùi Vũ quét Bình Sĩ Khải liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Chỉ có ba việc mà thôi, thứ nhất, buộc hắn cùng các ngươi đoạn tuyệt quan hệ. Thứ hai, Bình Tư Hàm từ nay về sau sửa thành họ Viên, thứ ba, hắn cả đời này không được phép cưới vợ sinh con!”
Có một số người, thời điểm hắn hoàn toàn có thể làm chủ vận mệnh của mình, nhất định sẽ không an phận với hiện tại, hắn sẽ muốn làm chủ cả vận mệnh người khác! Mà Bùi Vũ hoàn toàn chính là người như thế. Ba cái điều kiện đơn giản, lại càng như một loại phán quyết, khiến Bình Sĩ Khải từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn. Đối với người Trung Quốc chú trọng nối dõi tông đường mà nói, đây không khác trực tiếp đem người thiến làm thái giám.
“Không, không được!”
“Không được cũng không sao, Bình Tư Hàm, tự ngươi quyết định, chỉ là không biết cha mẹ của ngươi có thể hay không chịu được bảy tháng.” Bùi Vũ từ cái nồi bên cạnh múc một chút dầu nóng lên nhìn, lại chậm rãi đổ trở về, thấy một màn như vậy, Lưu Mĩ Tuệ khô khốc nuốt một chút, cứng ngắc lui về sau một bước.
Hạng Hải xem càng hoảng hốt, sắc mặt trắng đến dọa người, sau một lúc lâu nhận mệnh gật đầu: “Ta, ta ký!”
“Không, không cần!” Bình Sĩ Khải hô to không ngừng, lại như trước ngăn cản không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình ở mặt trên ký tên đồng ý. Không duyên cớ bị phụ thân của chính mình hủy đi hạnh phúc cả đời!
Bùi Vũ tiếp nhận phần hợp đồng đặc thù, giao cho Trương Văn phía sau: “Thỉnh tân thiếu gia trở về nghỉ ngơi.”
“Dạ. Viên thiếu gia, thỉnh đi!” Trương Văn đối Bình Tư Hàm làm thủ thế mời, Bình Tư Hàm nhìn phụ mẫu của mình lần cuối, chậm rãi đứng lên cẩn thận từng bước ra khỏi nhà tù.
Thấy hắn rời đi, Bùi Vũ mới đối hai người đang suy sụp cười lạnh: “Yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ chiếu cố hảo đệ đệ này!”
Bình Sĩ Khải bị tức cả người phát run, ngón tay run rẩy chỉ vào Bùi Vũ thế nhưng một chữ cũng mắng không được, Bùi Vũ đứng lên đi đến trước mặt Bình Sĩ Khải: “Nhớ kỹ, từ nay về sau, ngươi, một nhi tử cũng không có, sẽ không ai vì ngươi dưỡng lão, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, sẽ không ai vì ngươi chôn cất để tang, ngay cả sau khi chết cũng sẽ không có người vì ngươi đốt giấy tiền vàng bạc.”
“Ngươi, ngươi, súc sinh này!”
Bị một súc sinh mắng là súc sinh, Bùi Vũ cảm thấy thập phần nực cười: “Bình Sĩ Khải, ta không giết các ngươi không phải bởi vì không dám, mà là sợ ô uế tay của ta. Hơn nữa, nhà của ta cũng thật sự tìm không ra một cây dao chém gia súc.”
“Ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Bình Sĩ Khải nghiến răng nghiến lợi nói, khiến Bùi Vũ cơn tức vừa tiêu đi lại mạnh mẽ dâng lên, nheo lại ánh mắt nguy hiểm.
“Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi, đoạn thời gian trước có vị quan lớn họ Lý, bởi vì tham ô nhận hối lộ, làm trái pháp luật đã bị giam cầm thẩm vấn.”
Bình Sĩ Khải nhất thời sợ ngây người, không thể tưởng được người này lại có bản sự như thế, cả nhân vật kia cũng tra tới. Bùi Vũ lạnh lùng nở nụ cười: “Ta còn muốn hảo tâm nhắc nhở ngươi một chút, công ty nhỏ của ngươi đã đóng cửa, nếu ngươi trở về gặp được mấy kẻ tìm tới cửa đòi nợ, không bằng thử quỳ xuống cầu người ta xem, có lẽ bọn họ sẽ đại phát thiện tâm, thư thả cho ngươi mấy tháng, bằng không ngươi cũng có thể đi bán thận hay bán nhãn cầu thử xem.” Bùi Vũ khinh bỉ lắc lắc đầu: “Bất quá ngươi lớn tuổi như vậy, cho dù muốn bán nội tạng, phỏng chừng cũng không có người nguyện ý mua đi. Ha ha ha! ! !”
“Ngươi, ngươi……..” Bình Sĩ Khải quả thực bị tức điên rồi, tròng mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra.
“Thời gian không còn sớm, ta sẽ không lưu nhị vị lại ăn cơm, nga, đúng rồi, gần đây thời tiết rất khô ráo, sau khi về nhà cần phải chú ý phòng cháy nga.” Bùi Vũ phủi phủi tay áo vốn không dính chút tro bụi, tiêu sái đi rồi.
Trương Văn đi theo phía sau không thể không nhắc nhở một câu: “Tiên sinh, ngài không sợ thả hổ về rừng?”
“Ngươi sợ bọn họ sẽ trả thù ta sao?”
“Dạ!”
“Cá ra khỏi nước, có cái gì phải sợ, huống chi con của hắn ở trong tay ta, ngươi cảm thấy hắn dám sao?”
“Vậy ngươi không sợ Hạng Hải……”
Hắn đối Hạng Hải người này thực hiểu biết, tâm địa mềm lòng, làm không ra bất cứ chuyện trả thù nào, bất quá tâm đề phòng người khác không thể không có: “Ngươi theo dõi hắn!”
“Dạ, ta đã biết.”
Bùi Vũ quét mắt nhìn nhà tù phía sau, cất bước trở vào đại môn biệt thự. Bình Tư Hàm vẫn ngồi ở trên sô pha đại sảnh, biểu tình ngây ngốc nhìn không ra hỉ nộ. Bùi Vũ ngồi ở đối diện hắn điểm điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm.
“Tiểu Vũ, ngươi vì cái gì làm như vậy?”
“Ngươi hận ta?”
Bình Tư Hàm lắc lắc đầu, lại làm cho người ta có một loại cảm giác miễn cưỡng, Bùi Vũ dập tắt điếu thuốc đứng lên: “Hận liền hận đi, không sao cả!” “Quản gia!”
“Dạ, tiên sinh.”
Bùi Vũ chỉ vào Bình Tư Hàm nói: “Từ hôm nay trở đi, hắn chính là đệ đệ của ta, tam thiếu gia của Viên gia, Viên Gia Hải!”
“Dạ, tiên sinh !”
Tên này cũng không phải tùy ý đặt loạn, đều là dựa theo gia phả đặt ra, người cùng thế hệ với Viên Gia Thăng, cả bên trong nguyên danh của Bùi Vũ, cũng phải gắn vào một chữ “Gia”, Viên Gia Vũ. Bất quá Bùi Vũ tựa hồ thực chán ghét cái tên này, thủy chung cũng không cho người khác gọi, cho nên ở Viên gia lâu như vậy, ngoại nhân chỉ biết gọi hắn là Viên tiên sinh, hoặc là nhị thiếu gia, không ai gọi thẳng cái tên Viên Gia Vũ này!
Bùi Vũ đặc biệt phân phó quản gia thay Viên Gia Hải sửa sang lại một căn phòng, chi phí ăn mặc toàn bộ đãi ngộ ngang với mình, một tháng tiếp đó, Viên Gia Hải bị hắn làm càng ngày càng mơ hồ, thật sự không rõ trong hồ lô của Bùi Vũ chứa cái gì. Hơn nữa Bùi Vũ luôn đem Viên Gia Hải mang theo bên người, mặc kệ đi công ty cũng tốt, hay ra ngoài xã giao cũng vậy, hiện tại tất cả nhân viên của Ngự Hải cơ hồ đều biết thân phận của hắn.
Mấy nhân viên lâu năm của khách sạn Ngự Hải bên kia càng như nổ tung ra, đương nhiên đây đã không phải là lần đầu tiên. Mượn tạm một câu của chủ quản bộ bảo an mà nói: “Bộ bảo an chúng ta thật sự là phong thuỷ tốt, không phải sinh ra quý nhân thì chính là người giàu có!”
“Tiểu Vũ, ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Sau lần thứ n (n là một số tự nhiên dương) Viên Gia Hải hỏi, Bùi Vũ rốt cục sẵn sàng quyết tâm cho hắn một giải thích hợp lý: “Ngươi hận ta sao ?”
“Không hận!” Trả lời thực khẳng định, xác thực không hận, có gì đáng để hận, tuy rằng bức mình cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ, nhưng dù sao hắn cũng không làm chuyện gì quá phận, hơn nữa tính ra, hắn đối với mình vẫn là rất tốt. Người trẻ tuổi sinh sau những năm 80, căn bản không còn coi trọng chuyện nối dõi tông đường nữa, hơn nữa hắn hiện tại không có để ý nữ nhân nào, chỉ sợ thực sự một ngày gặp được một nữ nhân mình thích, hắn liền hiểu được điều kiện kia có bao nhiêu quá phận.
Còn có, tối trọng yếu một chút là, Bùi Vũ đối hắn phong bế hết thảy tin tức, hắn cũng không biết hiện trạng của Bình Sĩ Khải cùng Lưu Mĩ Tuệ, nếu biết, chỉ sợ hắn sẽ không bình tĩnh như thế.
“Không hận thì tốt, ngoan ngoãn làm thiếu gia của ngươi, có thời gian học nhiều hơn một chút kinh doanh như thế nào, sản nghiệp Ngự Hải rất lớn, một mình ta cho dù có ba đầu sáu tay cũng giải quyết không nổi, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta.”
Viên Gia Hải nhất thời nhẹ nhàng thở ra, sớm nói ra không phải tốt sao, cho dù không có tầng quan hệ hiện tại, chính mình cũng sẽ chiếu cố hắn, dù sao đều là bạn tốt: “Ta đã hiểu.”
“Hải, đáp ứng ta, mặc kệ khi nào cũng không đừng bao giờ gạt ta!”
Viên Gia Hải thật mạnh gật gật đầu: “Ta đáp ứng ngươi !”
Bùi Vũ giơ lên khóe miệng nở nụ cười, cầm văn kiện trong tay đưa cho hắn: “Chậm rãi học đi.”
“Đương, đương, đương!”
“Mời vào.”
Trương Văn đẩy cửa đi đến, hướng Viên Gia Hải chào hỏi rồi mới nói: “Tiên sinh, chuyện của đại thiếu gia……” Muốn nói lại nhìn nhìn Viên Gia Hải.
“Không quan hệ, có chuyện nói thẳng!”
“Hành tung của đại thiếu gia đã tra được, ta đã phái người đi theo hắn, kế tiếp làm sao?”
Bùi Vũ sắc mặt nháy mắt biến thành âm độc, Viên Gia Hải nhìn hắn, mí mắt giựt giựt, tiếp xúc lâu như vậy, tới nay hắn luôn không thể đem người trước mắt cùng Bùi Vũ trong trí nhớ liên hệ với nhau, thật sự rất muốn biết vài năm mình rời đi này, hắn rốt cuộc gặp chuyện gì. Hắn xác định đại thiếu gia trong miệng bọn họ chính là Viên Gia Thăng, chỉ là vì sao Bùi Vũ đối với tên này lộ ra hận ý như thế?
“Thỉnh hắn về nhà làm khách!”
“Dạ!” Từ “thỉnh” này ai cũng đều nghe ra hàm nghĩa trong đó, Trương Văn hạ thấp người gật đầu, lui thân đi ra ngoài.
“Tiểu Vũ, ngươi cùng Viên Gia Thăng, rốt cuộc làm sao vậy?”
Bùi Vũ phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn liếc một cái: “Không nên hỏi thì đừng hỏi !”
Viên Gia Hải suýt nữa bị hắn dọa đến, biết điều ngậm miệng. Rõ ràng chính mình so với Bùi Vũ còn lớn hơn mấy tháng tuổi, rõ ràng lúc trước ở trước mặt mình đều giống như một con thỏ nhỏ, như thế nào hiện tại thấy hắn liền cảm thấy sợ hãi. Xem ra mấy ngày trước, lời Lâm Kiệt nói xác thực không phải giả, Bùi Vũ hiện tại đã không còn là Bùi Vũ trước kia, đối với hắn phải có vài phần kính trọng.
Ngày thứ hai, trong phòng giam của Viên gia có nhiều hơn một vị “khách nhân”, thủ vệ cũng càng thêm nghiêm ngặt.
Khi Viên Gia Thăng bị vài bảo tiêu thỉnh lên xe cũng không chút cảm thấy ngoài ý muốn, ngày đó rời đi liền từng hứa qua: “Chỉ cần ngươi và ta không chết, tùy tiện ngươi trả thù như thế nào đều được!” Hắn biết Bùi Vũ sẽ không bỏ qua mình, chỉ là nể mặt phụ thân mới chưa từng động thủ.
Đoạn thời gian trước nghe nói phụ thân đi rồi, hắn biết chuyện gì tới cũng sẽ tới, ở trong phòng giam im lặng ba ngày, cũng chưa từng gặp qua Bùi Vũ, nói thật hắn hy vọng sớm một chút nhìn thấy y, bởi vì cái loại cảm giác tưởng niệm này đã sớm bao phủ hắn!
Đêm nay, Bùi Vũ mặc một thân đồng phục bình thường màu đen đi tới cửa nhà tù, người trong lao tựa hồ vẫn ngủ say như trước, ngắn ngủn mấy tháng không gặp đã gầy đi rất nhiều, dưới ngọn đèn hôn ám chiếu xuống màu da có chút tái nhợt, thoạt nhìn có chút tiều tụy. Bùi Vũ sai người mở cửa lao, đi qua đứng ở bên giường nhìn không chớp mắt khuôn mặt kia một lúc lâu.
“Ngươi nhìn ta như vậy, sẽ làm ta hiểu lầm!”
Viên Gia Thăng một câu gọi trở về tâm thần của Bùi Vũ, trên mặt chưa hiểu hiện ra một tia bối rối: “Hiểu lầm cái gì?”
Viên Gia Thăng chậm rãi ngồi dậy, bất đắc dĩ cười: “Hiểu lầm ngươi còn yêu ta.”
Ngực có chút buồn nôn, Bùi Vũ mày cũng theo đó nhếch lên, yêu sao? Lúc này cảm giác của Bùi Vũ đối với Viên Gia Thăng không cách nào hình dung, nhất cử nhất động, từng lời từng chữ của nam nhân này vẫn như trước, có thể tác động tới tâm mình, nhưng cũng đồng thời khiến mình hận không thể tự tay đem bả đao xé rách ***g ngực hắn, đem trái tim kia hung hăng đào ra nhìn xem rốt cuộc là bộ dáng gì.
“Ta đáp ứng phụ thân, sẽ không giết ngươi!”
“Cám ơn.”
“Nhưng ta sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Ta biết, chỉ cần ngươi có thể giải oán hận, trả thù ta như thế nào đều được.”
Hết thảy tra tấn chịu đựng ở công quán, từng kiện từng kiện hiện lên trong óc, Bùi Vũ thống khổ nhắm hai mắt lại, hai tay gắt gao nắm thành quyền, thậm chí cả móng tay đều đâm vào lòng bàn tay. Máu theo đó từng chút chảy ra, ngưng tụ cùng một chỗ, lách tách vài tiếng nhỏ xuống trên đất.
Viên Gia Thăng cả kinh, rất nhanh vọt qua, gắt gao ôm Bùi Vũ, mạnh mẽ đem hai tay mở ra, thấy máu này thế nhưng so với chính mình bị thương còn đau hơn, Viên Gia Thăng hốc mắt thoáng chốc liền tràn ngập nước mắt: “Tiểu Vũ, cầu ngươi, cầu ngươi không cần như vậy…….” Ngươi như vậy ta sẽ đau lòng, rất đau, rất rất đau.
“Ngươi đánh ta mắng ta đều được, chỉ cần ngươi cao hứng, đối xử với ta như thế nào đều được !”
Bùi Vũ trầm tĩnh một lúc lâu, chậm rãi mở mắt, ba một tiếng quăng hắn một bạt tai, nhất thời ở trên mặt Viên Gia Thăng lưu lại một vết máu: “Ta sẽ!”
—————————–
Editor: được rồi, sắp tới tiếp tục ngược