Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG 55

“Nhất Thần, ngươi, ngươi đừng làm chuyện điên rồ.”

“Ta đã nghĩ rất rõ ràng, ta nghĩ muốn ngươi, thầm nghĩ muốn ngươi.”

Bùi Vũ một trận hoảng hốt, Nhất Thần lúc này ánh mắt thật đáng sợ, tràn ngập sắc – dục: “Nhất Thần, ta khuyên ngươi nhanh chóng dừng tay.”

Viên Nhất Thần cười thảm một tiếng, trong ánh mắt kia thế nhưng tràn ngập vô cùng thê lương, cứ thâm sâu như vậy ngắm nhìn gương mặt hắn. Ta cũng không muốn làm thế, ta cũng hy vọng ngươi cam tâm tình nguyện, nhưng mà ngươi sẽ sao?

Nhẹ nhàng giải khai áo ngủ, thân thể khát vọng lấy lâu hiện ra ở trước mắt, tiêm gầy, thon dài, trắng nõn, cả những vết sẹo đều mang theo vẻ đẹp dụ – hoặc lòng người.

“Ta biết, ngươi cũng thích nam nhân.”

Bùi Vũ thần trí đã có điểm hỗn loạn, trước mắt dần dần bắt đầu mơ hồ, thân thể mất đi khí lực cả cử động một ngón tay cũng làm không được, nhưng lời nói phát ra từ trong miệng vẫn một mảnh băng lãnh: “Nhất Thần, ta sẽ hận ngươi.”

Viên Nhất Thần không để ý tới, ngón tay thon dài từng chút đụng đến làn da, từ trên mặt kéo đến cổ, đến xương quai xanh, đến ***g ngực rồi đến bụng, sau đó lại một đường vuốt ngược lên, cho đến đôi môi phiếm hồng, độ ấm trên gương mặt kia thực nóng, cả hơi thở đều là nhiệt khí.

Cúi thấp, từng chút từng chút nghiêng qua, trước khi Bùi Vũ kịp trốn tránh đã hôn lên đôi môi kia, cảm giác thật thoải mái, so với chính mình tưởng tượng còn tuyệt vời hơn: “Ta thích ngươi!….” Vừa hôn môi, Viên Nhất Thần vừa mơ hồ không rõ đối hắn nói.

Bùi Vũ vô lực phản kháng gắt gao cắn chặt răng, không chịu cho đầu lưỡi của hắn đi vào một phần, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rõ ràng hài tử nhu thuận như vậy, rốt cuộc khi nào thì biến thành như hiện tại, biểu tình cùng động tác hắn lúc này thật sự cùng Viên Gia Thăng giống nhau, nếu không phải có duy trì lý trí phán đoán, hắn cơ hồ sẽ rơi vào trầm mê.

Viên Nhất Thần bị phản ứng của thân thể làm hít vào một hơi, chỉ là liếm bờ môi của y một chút liền suýt nữa khiến hắn tiết ra, tay ở phía dưới đã không thể nhẫn nại, đi thoát quần ngủ của y, thời điểm chạm đến đến phía dưới, hắn thật cao hứng, bởi vì thân thể Bùi Vũ cũng có phản ứng, chỉ là thân thể y run rẩy rất lợi hại, cũng có rõ ràng kháng cự.

“Cho ta làm đi, ta sẽ khiến ngươi thoải mái.” Lời nói tuy rằng thương lượng nhưng căn bản lại không mang theo ngữ khí thương lượng nào, Viên Nhất Thần thở hổn hển, nhìn chằm chằm mặt Bùi Vũ, không chịu buông tha bất cứ một tia biểu tình động dục nào.

Lần đầu tiên, động tác trên tay thực cứng ngắc, hắn cũng thực khẩn trương, trên người mồ hôi đều đã thấm ướt, nhất là phía dưới đã trướng tới cực hạn, nếu tiếp tục nhẫn nữa phỏng chừng sẽ nổ tung đi. Nhưng mà biểu tình Bùi Vũ vẫn là ngoan cố như vậy, gắt gao cắn răng, cơn tức giận một chút cũng chưa tan biến.

“Ngươi có biết hay không, ta thật sự rất thích ngươi, đừng đối với ta lạnh lùng như thế được không ?”

Bùi Vũ hao hết khí lực mới miễn cưỡng mở mắt ra, đáp thanh: “Nhất Thần, dừng tay đi, đừng làm cho ta hận ngươi!”

“Vì cái gì ngươi không chịu nhận ta?”

“Loại sự tình này không thể miễn cưỡng.”

“Ngươi rõ ràng cũng có cảm giác đúng hay không?” Động tác trên tay Viên Nhất Thần lại nhanh hơn.

“Ân ~~”

Tuy rằng động tác còn chưa thuần thục, nhưng thực kích thích, Bùi Vũ gắt gao ngăn chặn tiếng rên rỉ trong cổ họng, sợ thanh âm đó phát một chút. Địa phương kia giống như đã bị phế bỏ, bao nhiêu năm cũng chưa từng dùng quá, cho dù sau khi bóng ma trong tâm đã tiêu thất, địa phương đó cũng khôi phục bình thường, nhưng Bùi Vũ vẫn thực kiêng kị loại sự tình này, nếu không phải dược vật khống chế thân thể, Bùi Vũ hoàn toàn có thể cam đoan cho dù hắn vuốt ve thế nào cũng sẽ không có bất cứ phản ứng gì.

Viên Nhất Thần có chút sốt ruột, bắt đầu thô lỗ hôn lên thân thể hắn, động tác trên tay càng lúc càng nhanh: “Vì cái gì không chịu nhận ta, ngươi rõ ràng cũng thích nam nhân.” “Cho ta làm đi, ta thật sự rất muốn ngươi.” Viên Nhất Thần thoạt nhìn rất kích động, nằm ở trên thân thể hắn, một bên thở hổn hển, một bên hôn mỗi một tấc làn da của hắn. Bộ dáng kia quả thực chính là lang đói đang cắn xé thịt tươi, hận không thể đem người tươi sống nuốt vào bụng.

“Nhất Thần, ngươi dừng tay cho ta, dừng tay!”

Hạ – thân cứng – rắn đã muốn đỉnh vào thân thể Bùi Vũ, cách một lớp vải dệt mỏng manh, không ngừng ma sát thân thể hắn, Bùi Vũ vẫn kêu la dừng tay, dừng tay, Nhất Thần lại hoàn toàn giống như không nghe thấy, động tác trên tay tuyệt không đình chỉ, cho đến khi Bùi Vũ kiên trì không được tiết ra trong tay hắn.

“Có phải hay không thực thoải mái, cho ta làm đi!” Mượn lấy chất lỏng ướt át dò xét phía sau, khi ngẩng đầu lại thấy Bùi Vũ ánh mắt phẫn nộ, thân thể phản ánh rõ ràng là đã luân hãm trong tình – dục, nhưng biểu tình vì sao vẫn lạnh lùng như thế, thậm chí vô tình, tâm Nhất Thần nhất thời lạnh hơn phân nửa.

“Ngươi, ngươi thật sự sẽ hận ta sao?”

“Sẽ!”

Viên Nhất Thần sợ hãi , hắn không hy vọng một khi đắc thủ lại khiến cho Bùi Vũ hận mình cả đời, so sánh với chuyện mất đi cơ hội lần này, hắn càng sợ Bùi Vũ tuyệt tình, tư tưởng cường liệt giãy dụa hồi lâu mới khiến hắn thu hồi tay. Lại thập phần không cam lòng đem Bùi Vũ ôm vào trong ngực. Gắt gao gắt gao ôm, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:

“Thực xin lỗi, cầu ngươi đừng hận ta được không?” Nói xong câu đó, hắn đột nhiên khóc, khóc giống như một tiểu hài tử, liều lĩnh cùng bá đạo vừa rồi một thoáng liền biến mất vô tung vô ảnh, bả đầu đặt ở trên vai Bùi Vũ, nước mắt rơi xuống ướt một mảng lớn, thậm chí còn nức nở khóc ra tiếng.

“Ngươi đừng hận ta, cầu ngươi.”

Bùi Vũ nghĩ mà khó chịu, mất thời gian thật dài mới ổn định được cảm xúc tức giận, người bên tai khóc thực thương tâm, Bùi Vũ mặc dù sinh khí với hành vi của hắn, lại thật sự không đành lòng để hắn rơi lệ. Dưới tình trạng quần áo không chỉnh tề mà răn dạy hài tử thật sự là không có uy hiếp, chỉ có thể nhẫn xuống những lời trách móc, ngữ khí chậm lại: “Ngoan, đừng khóc.”

Viên Nhất Thần vẫn khóc không ngừng, thậm chí có điểm làm nũng ở trên cổ hắn cọ đến cọ lui: “Ngươi đừng hận ta, bằng không ta sẽ chết, thật sự sẽ chết.”

Nói đến chữ “chết”, Bùi Vũ cảm thấy rất khó chịu, bất quá hiện tại ngữ khí Nhất Thần lại khiến hắn cảm thấy có điểm muốn cười, xác thực vẫn là một tiểu hài tử, nhất thời xúc động khó tránh làm ra chuyện sai lầm, cũng may một khắc cuối cùng hắn vẫn là thu tay, bằng không có lẽ Bùi Vũ thật sự không thể tha thứ cho hắn.

“Hảo, ta không hận ngươi.”

“Thật sao?” Viên Nhất Thần lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương. Bùi Vũ không có khí lực, tay cũng nâng không nổi, bằng không rất muốn thay hắn lau đi nước mắt.

“Ân ~ thúc thúc sẽ không hận ngươi.”

Nhất Thần vẫn cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt đến lợi hại, tuy rằng Bùi Vũ nói sẽ không hận, nhưng mà vẻ mặt của hắn vẫn là đang sinh khí: “Ta sai lầm rồi, về sau ta cũng sẽ không làm như vậy nữa, ngươi tha thứ cho ta được không ?”

“Đứa ngốc, ta không phải đã nói sao, sẽ không hận ngươi.”

“Nhưng ngươi đang giận ta.”

Bùi Vũ cả người vô lực chỉ có thể thật sâu thở dài, tận lực đem biểu tình biến đổi thành ôn hòa một ít: “Ngươi làm như vậy, thúc thúc đương nhiên sẽ sinh khí, đã khuya, mau trở về ngủ đi, để ta một mình bình tĩnh trong chốc lát.”

Nhất Thần gật gật đầu, thật cẩn thận đem Bùi Vũ đặt ở trên giường, lại cẩn thận đắp kín chăn cho hắn, cũng không lập tức rời đi, liền tư thế này bả đầu đặt ở trên ngực Bùi Vũ.

“Thực xin lỗi, ta biết ta làm như vậy không đúng, nhưng ta chính là nhịn không được.”

“Ta không trách ngươi.”

“Thúc ~ ngươi cũng thích ta được không?”

Bùi Vũ mỏi mệt nhắm mắt lại, tâm lý khó chịu lợi hại, đứa nhỏ này rốt cuộc là từ thời điểm gì đối hắn sinh ra loại tâm tư như thế, vì cái gì chính mình một chút cũng không cảm giác được: “Nhất Thần, chúng ta không có khả năng.”

Rõ ràng là ngữ khí thực bình thản, vì cái gì so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, cắt vào lòng người đến phát đau, Nhất Thần có điểm tuyệt vọng, nhưng không nghĩ sẽ như vậy buông tay: “Vậy ngươi đáp ứng ta, không kết hôn được không?”

“Ta vốn không tính toán kết hôn.”

“Vậy ngươi không cần thích người khác, được không? Nam nhân nữ nhân đều không cần thích.”

Ta còn có thể thích người khác sao? Có lẽ sẽ không, tâm đã sớm bị người mang đi, lại như thế nào còn động tình? Nên tai truyền đến một tiếng đau khổ cầu xin, nghe xong sẽ làm người có xúc động muốn rơi lệ, tựa như lúc ấy, thời điểm Viên Gia Thăng cầu hắn: “Cầu ngươi, tha thứ cho ta, cầu ngươi, cầu ngươi.”

“Cầu ngươi, không cần thích người khác, được không?”

“…… Hảo, ta đáp ứng ngươi.”

Nhất Thần ngẩng đầu, xác nhận lời này có thể tin được, hắn là thực nghiêm túc hứa hẹn, không phải nói cho có lệ, Nhất Thần thế này mới an tâm, dùng tay áo sờ soạng nước mắt: “Vừa rồi, cái kia, thực xin lỗi, về sau ta sẽ không xằng bậy như vậy nữa.”

“Quên đi, ta coi như cái gì cũng không phát sinh qua.”

Lúc này Nhất Thần biến thành tiểu hài tử làm chuyện sai, mấp máy miệng, biểu tình thật cẩn thận: “Dược kia rất nhanh sẽ hết tác dụng, ta, ta không có bỏ nhiều.”

Rốt cuộc là theo ai học thủ đoạn hạ dược người ta, Bùi Vũ cảm thấy mình giáo dục hắn thật sự là quá thất bại: “Trở về đi!”

Nhất Thần vẫn là không nỡ rời đi, nhu tình vuốt ve tóc của hắn, trên nét mặt tràn ngập mê luyến nồng đậm: “Ta thích ngươi, vĩnh viễn đều thích!”

“Nhất Thần……” Viên Nhất Thần nhẹ nhàng che miệng hắn, sợ hắn đang nói ra lời đả thương nhân tâm: “Ngươi cái gì cũng không cẩn nói, ta đều biết…… Ta, ta trở về.”

Viên Nhất Thần đi tới cửa, lại hồi đầu nhìn nhìn hắn, thập phần không nỡ: “Ngày mai, đi đưa tiễn ta được không?”

“Ta sẽ đi.”

“Ngủ ngon!” Viên Nhất Thần chảy lệ đưa cho hắn một tươi cười chua xót, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại ly khai.

Bùi Vũ thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại chờ dược tính tán đi, kết quả một lần đợi chính là hơn một giờ mới dần dần khôi phục khí lực, không biết là thuốc gì, như thế nào lợi hại như vậy. Đỡ lấy tường, đi từng bước một lết đến phòng tắm, hạ – thân nơi đó vẫn còn kiên trì không chịu nằm xuống, bất đắc dĩ đành phải tự mình động thủ lại giải quyết một chút. Đương nhiên đối tượng trong đầu hắn thời khắc này, cho tới bây giờ đều chỉ có một người mà thôi.

Có đôi khi thời gian sẽ hòa tan thật nhiều sự tình, nhưng đây cũng không đại biểu nó có thể làm cho hết thảy đều biến mất. Tỷ như nói một người nào đó ẩn sâu ở trong trí nhớ người khác, đã gần mười năm, vì cái gì vẫn không thể quên hắn? Bùi Vũ mờ mịt đứng ở dưới vòi sen, tùy ý nước ấm đổ xuống trên người mình, có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể che dấu chất lỏng thương tâm đang chảy xuống.

Nhất Thần nói, không cần hắn thích người khác, hắn đáp ứng. Bởi vì chỉ một mình nam nhân kia cũng đã hao hết tình cảm cả đời của hắn. Từ nụ hôn đầu tiên, đến lúc yêu nhau, đến khi ly biệt, bất quá cũng chỉ ngắn ngủn sáu mươi hai ngày, bọn họ lại đều phải vì thế mà trả giá cả đời.

Mười năm này, Bùi Vũ không chỉ một lần hỏi chính mình: Ta thật sự thương hắn sao? Đều nói yêu một người sẽ tha thứ bao dung hết thảy, nếu vậy, chính mình vì sao chưa từng nghĩ tới tha thứ cho hắn.

Gia Hải thực khẳng định cho hắn một đáp án: “Ngươi đương nhiên yêu hắn, hơn nữa yêu khắc cốt ghi tâm.”

“Nếu yêu hắn đủ sâu, vì sao còn không chịu tha thứ cho hắn ?”

“Người với người không giống nhau, yêu cùng yêu tự nhiên cũng bất đồng! Tiểu Vũ, ngươi không phải hoài nghi tình cảm của ngươi, mà là đang tự trách!”

Trước mặt người ở bên ngoài, Bùi Vũ cũng chưa từng nói qua hai chữ hối hận, mà Viên Gia Hải luôn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, có lẽ thật là đang tự trách đi !

Khi chúng ta không hiểu được yêu, nó thản nhiên mà đến!

Khi chúng ta đã hiểu được yêu, nó phiêu nhiên mà đi!

Nếu đây là yêu, Bùi Vũ cảm thấy hắn yêu thật ngông cuồng, yêu đến không chịu dễ dàng tha thứ bất cứ vết bẩn nào, mà Viên Gia Thăng lại yêu rất ngớ ngẩn, yêu đến lúc chết cũng đang sám hối!

Một đêm, không ngủ.

Ngày hôm sau, Bùi Vũ cùng Gia Hải tự mình đem Viên Nhất Thần đưa đến sân bay, đối với chuyện tối hôm qua, Bùi Vũ không đề cập đến nữa, trong hắn xem ra Nhất Thần vẫn là hài tử, là hài tử sẽ có thời điểm làm chuyện sai, hắn cũng không tin tưởng Nhất Thần nói thích là thật, chỉ có thể nói hài tử kia từ nhỏ đã rất ỷ lại vào mình, tưởng nhầm loại ỷ lại này là thích, có lẽ tách ra một đoạn thời gian, Nhất Thần sẽ phát hiện cái gọi là thích đó, chỉ là một loại ảo giác mà thôi.

Bất quá Nhất Thần hiển nhiên không xem như vậy, lấy cớ đuổi đi Gia Hải, sau vẫn là dùng loại ánh mắt mê luyến nhìn hắn: “Tối hôm qua, thực xin lỗi.”

“Chuyện đã qua không cần nhắc lại, thúc thúc không trách ngươi.” Bùi Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, tay lại bị Nhất Thần cầm.

“Nhớ rõ ngươi đáp ứng ta, không cho phép kết hôn, không cho phép thích người khác, có rảnh phải nhớ đến xem ta.”

Bùi Vũ rút tay mình về: “Có rảnh ta sẽ đến xem ngươi, đến bên kia phải hảo hảo chiếu cố chính mình.”

Nhất Thần có vẻ thực mất mát, hốc mắt vẫn đỏ, đại khái tối hôm qua thương tâm một đêm đi: “Ta, ta thật sự rất thích ngươi.”

Bùi Vũ gật gật đầu: “Đứa ngốc, thúc thúc cũng thực thích ngươi.”

“Không cần xem ta như tiểu hài tử, ta đã trưởng thành, phân biệt rõ cái gì là tình thân, cái gì là tình yêu.”

Chống lại biểu tình nghiêm túc kia, Bùi Vũ thật sự không thể tiếp tục làm ngơ, lại không biết loại sự tình này phải như thế nào làm hắn chết tâm, nói thật hắn một chút cũng không muốn để cho Nhất Thần thương tâm.

“Nhất Thần, thúc thúc đã có người trong lòng, cho nên không thể nhận ngươi.”

Viên Nhất Thần cắn môi, có điểm giận dỗi: “Nhưng mà hắn đã chết.”

Bùi Vũ ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Nhất Thần nói tiếp: “Ta nói rồi, ta đã là người lớn, tâm lý cái gì cũng đều rõ ràng, ngươi yêu cha ta, cha ta cũng yêu ngươi.”

“Ngươi, ngươi đều biết?”

Muốn không biết cũng khó, biểu tình khi Bùi Vũ ôm tro cốt, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra là chuyện gì.

“Kỳ thật, ta không kém hơn so với phụ thân.” Có câu nói: người sống vĩnh viễn tranh không được với người chết, đạo lý này Nhất Thần cũng hiểu được, nhưng vẫn không cam lòng.

Bùi Vũ thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nhất Thần, thực xin lỗi!” Nói xong xoay người rời đi.

Nhất Thần ngực đau lợi hại, nước mắt ngừng cũng ngừng không được lăn xuống, thúc thúc đi rất rõ ràng, cự tuyệt cũng quá rõ ràng, rõ ràng để người thương tâm. Mắt thấy thân ảnh kia từng chút xa dần, Nhất Thần hoàn toàn không để ý xung quanh, xuyên qua dòng người, đột nhiên hô to một câu: “Ta sẽ không buông tha!”

Cách đã rất xa, Bùi Vũ vẫn là nghe thấy câu nói kia, cước bộ hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn cắn chặt răng bước nhanh hơn.

“Tiểu Vũ, ngươi làm hắn thương tâm.”

Bùi Vũ thở dài, vẫn là nhấc chân lên xe, Gia Hải phát động động cơ nhưng không có lập tức rời đi, nhìn chằm chằm sườn mặt Bùi Vũ một lúc lâu, biểu tình kia thực phức tạp cũng thực mâu thuẫn.

“Hắn thật sự rất thích ngươi!”

Bùi Vũ lắc lắc đầu: “Hắn chỉ là đối với vị thúc thúc như ta rất ỷ lại.”

“Ta cũng là thúc thúc của hắn, như thế nào không thấy hắn ỷ lại ta?”

“Tách ra một đoạn thời gian thì tốt rồi, đến lúc đó hắn sẽ hiểu được.”

“Nếu sau đó, hắn vẫn thích ngươi thì sao?”

Người này như thế nào luôn dùng những vấn đề nan giải ép hỏi hắn, có đôi khi Bùi Vũ oán hận một Gia Hải như vậy, việc gì cứ phải nhìn rõ ràng vậy chứ? Không riêng gì hắn, dường như người chung quanh đều so với mình thanh tỉnh hơn, duy độc chỉ có một mình mình là hồ đồ.

“Vậy ngươi liền lấy một cây đuốc đem ta đi thiêu đi!”

“Vì cái gì?”

“Hại chết lão tử, bây giờ lại hại nhi tử, người giống như ta hãm hại thân nhân, còn giữ để làm gì!”

Gia Hải phì cười lên tiếng, vỗ vỗ bả vai Bùi Vũ: “Đừng nói nghiêm trọng như vậy, chuyện tình cảm ai cũng không khống chế được.”

Gia Hải đem xe hơi chạy ra đường cao tốc ngoài sân bay, ấn hạ cửa sổ giúp bên trong xe thay đổi không khí mới mẻ. Thực hiển nhiên, gió có thể thổi đi khô nóng, đồng thời cũng có thể thổi đi một ít phiền não, Bùi Vũ sắc mặt dịu xuống không ít.

“Kỳ thật hắn đều đi nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên quên.”

“Hải, ta là thương nhân, ta hiểu được cái gì là lời, cái gì là lỗ, ta cũng biết nên quên hắn, nhưng mà làm không được.”

“Ngươi không thử tiếp nhận tình cảm mới, đương nhiên sẽ không thể quên chuyện cũ.”

“Nếu con người có thể khống chế tâm mình, vậy không còn là người.”

“Là cái gì?”

“Là thần! Cho nên thần tiên sẽ không động phàm tâm, một khi động, sẽ bị giáng xuống trần thế, biến thành người thường giống như chúng ta.”

Gia Hải gật gật đầu: “Cũng phải!” “Tiểu Vũ, ngươi cùng ta nói thật, trừ bỏ luân lý đạo đức không nói tới, ngươi đối với Nhất Thần rốt cuộc có cảm giác hay không?”

“Có cảm giác, nhưng không phải loại cảm giác này.”

“Nga, đúng rồi, còn trừ bỏ khuôn mặt giống nhau như đúc kia nữa.”

“Không có!”

Bùi Vũ trả lời thực rõ ràng, nguyên lai khiến hắn có cảm giác, cũng chỉ là khuôn mặt kia mà thôi, nói cách khác, tâm hắn từ đầu tới cuối chỉ có một mình Viên Gia Thăng. Gia Hải thở dài lắc lắc đầu: “Nếu Nhất Thần nghe đến những lời này, nhất định sẽ bị thương tâm đến chết…… Ai, hài tử đáng thương!”

Nhất Thần tuy rằng đến một thành phố khác, lại chưa bao giờ buông tha tình cảm của mình, mặc kệ việc học có bao nhiêu bận rộn, mỗi ngày đều sẽ đúng giờ cấp Bùi Vũ gọi một cuộc điện thoại, hơn nữa bắt đầu từ ngày đó, hắn không còn chịu xưng hô Bùi Vũ là thúc thúc, từ “ngươi” dần dần biến thành “vũ”. Bùi Vũ sửa cho hắn mấy lần, nhưng mà Nhất Thần vẫn không chịu thay đổi.

Bùi Vũ thử bỏ mặc hắn một đoạn thời gian, thậm chí cố ý không tiếp điện thoại, nhưng hài tử kia lại chưa bao giờ sinh khí qua, cho dù cách một tuần, ở thời điểm gọi điện thoại, Nhất Thần vẫn là dùng loại khẩu khí như cũ:

“Vũ, ta rất nhớ ngươi ~”

Bùi Vũ nghe ra hắn đang cực lực che dấu thương cảm của bản thân, mà thanh âm kia nghe vào sẽ làm người cảm thấy đau lòng.

———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.