Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 6: Chương 6: Bạn Cùng Phòng (2)




CHƯƠNG 6, BẠN CÙNG PHÒNG (2)

Chờ cả hai thu dọn ký túc xá hoàn toàn sạch sẽ đã là năm giờ rưỡi chiều, lấy khăn lông treo trên giá đến phòng tắm cuối hành lang tùy ý rửa mặt xong, Phương Tử Nhạc mang Cố Thanh tới căn tin gần dãy nhà cũ.

Mệt mỏi từ trưa đến giờ, Cố Thanh thật sự rất đói bụng, cậu bước vào căn tin liền vội vàng cầm lấy khay ăn đi tới trước quầy món cay Tứ Xuyên, lấy một phần cơm và một món mặn, ba món chay: đậu hủ ma bà, thịt luộc, ớt xanh cùng khoai tây, tổng cộng 5 đồng 5, căn tin đại học Q được nhà trường trợ cấp, thức ăn giá rẻ, lại rất ngon, một ít người đi làm gần trường cũng thường xuyên đến bên này mua cơm. Cố Thanh nhanh chóng lấy thẻ ăn ra quét, bưng khay đi đến khu nhà ăn, tìm kiếm thân ảnh của Phương Tử Nhạc.

“Cố Thanh, bên này.” Phương Tử Nhạc ngồi gần cửa sổ, vẫy tay kêu cậu.

Nghe tiếng gọi, Cố Thanh nhanh chóng đi qua đó ngồi xuống, bất chấp hình tượng mà ăn như hổ đói.

“Cố Thanh, cậu rất đói bụng sao?” Phương Tử Nhạc cầm cái bánh bao trắng trong tay, há hốc mồm nhìn Cố Thanh ngồi đối diện đang càng quét thức ăn trên khay.

“Ừ.” Cuối cùng dạ dày cũng được lấp đầy, Cố Thanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Tử Nhạc.

Trên bàn Phương Tử Nhạc chỉ có một cái bánh bao và một mâm cải trắng xào cay, con ngươi Cố Thanh híp lại, cậu liếc nhìn áo sơ mi màu trắng hắn mặc, rồi nhớ tới lúc mới gặp mặt, trong tay đối phương cầm một cái túi nhựa màu hồng, những mảnh ghép nhỏ dần hoàn chỉnh trong đầu cậu, xem ra gia cảnh của Phương Tử Nhạc không khác mình lắm.

Nghĩ đến đây, Cố Thanh càng cảm thấy thân cận hơn với Phương Tử Nhạc.

“Tử Nhạc, cậu là người phương nam đúng không?” Thả chậm tốc độ ăn cơm, Cố Thanh làm bộ lơ đãng đem đồ ăn của mình chuyển đến trước mặt đối phương.

“Ừ, tớ là người tỉnh S.” Đẩy cái bánh bao ra, vươn tay gắp chút cải trắng, Phương Tử Nhạc mở to miệng cắn xuống, ăn ngon lành.

“Vậy, cậu thích ăn cay?” Cố Thanh hỏi tiếp.

“Đúng vậy, chỗ tớ ở không ăn cay không được, lần này mẹ tớ còn đặc biệt chuẩn bị cho tớ một lọ tương ớt nữa.” Phương Tử Nhạc cười trả lời, sau đó có chút do dự nhìn Cố Thanh.

“Làm sao vậy?” Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Cố Thanh theo bản năng vươn tay lau mặt, cho rằng mặt mình bị dính cơm.

“Cố Thanh, cậu giống như bây giờ thật tốt.”

“Ha ha, trước kia tớ rất tệ sao?” Cố Thanh cười cười, cậu vẫn rất muốn biết chuyện trước kia của Cố Thanh, nhưng lại không dám hỏi mẹ, nên trong ngực luôn có cảm giác rất nặng nề.

“Cậu rất thông minh, là người đứng đầu năm nhất.” Phương Tử Nhạc vội xua tay, sau đó lại tiếp tục bổ sung, “Nhưng, tính tình lại không tốt lắm. Nhưng cậu đừng để ý, hiện tại cậu đã tốt hơn rồi.”

“Ừ, tớ sẽ không quá để ý.” Gắp một khối thịt luộc vào trong bát Phương Tử Nhạc, Cố Thanh vẫn cười nói, “Đúng rồi, Tử Nhạc, cậu vừa nói là tớ đứng hạng nhất sao?”

“Đúng vậy, cậu rất lợi hại, ngay cả giáo sư cũng khen cậu.” Trên mặt Phương Tử Nhạc hiện lên vẻ tán thưởng thật tình.

“Vậy thì phải có học bổng đúng không?” Cố Thanh trước kia là người thông minh, cậu đương nhiên biết, nếu không dựa vào bản lãnh thật sự thì sao có thể thi đậu đại học Q, nhưng giờ phút này vấn đề cậu quan tâm hơn chính là tiền bạc.

“Đương nhiên là có, cậu hạng nhất, được tám ngàn.” Phương Tử Nhạc nghĩ nghĩ, tính tính rồi nói.

“Tám ngàn –” Cố Thanh thầm tính toán trong lòng, số tiền kia, trừ sáu ngàn rưỡi tiền học phí cùng phí ăn ở, còn lại một ngàn rưỡi, cho dù sinh hoạt phí mỗi tháng chỉ tốn sáu trăm, cũng chỉ có thể chống đỡ hai tháng, xem ra mình phải nhanh chóng tìm việc làm thêm mới được.

“Cố Thanh?”

“A? À, tớ đang suy nghĩ vài chuyện, đúng rồi, Tử Nhạc, vậy cậu thì sao, cậu cũng có học bổng phải không?” Cố Thanh dời đi đề tài.

“Ha ha, tớ không lợi hại bằng cậu, chỉ được sáu ngàn, nhưng Hàn Duy giúp tớ kiếm được một công việc dạy kèm, học phí cùng phí sinh hoạt đều không thành vấn đề.” Phương Tử Nhạc theo thói quen gãi gãi đầu, lộ ra đôi răng mèo đáng yêu.

“Hàn Duy?” Một cái tên hoàn toàn xa lạ.

“A, tớ quên nói với cậu, Hàn Duy là bạn cùng phòng của chúng ta, còn một người tên là Ngô Hạo nữa. Bộ dáng Ngô Hạo cao to, rất dễ nhận biết, ổng là người thành phố B, nghe nói ông nội của ổng là quân nhân, rất lợi hại. Hơn nữa, từ khóa trước ổng đã trở thành đội trưởng đội bóng rổ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của trường, vóc người đẹp, lại quen với một hoa khôi học đường.” Phương Tử Nhạc nói thao thao bất tuyệt, nói xong còn lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

“Cậu cũng muốn quen được một cô bạn gái xinh đẹp?” Cố Thanh trêu chọc.

Quả nhiên, vừa nghe Cố Thanh nói như vậy, mặt Phương Tử Nhạc liền ửng đỏ, giống như quả táo chín, phối hợp với hai gò má tròn trịa đó, càng trở nên đáng yêu vô cùng.

“Tớ… Bây giờ tớ chưa thể yêu được.” Phương Tử Nhạc khẩn trương giải thích.

“Vì sao? Sinh viên đại học hẳn là đã có thể đi?” Cố Thanh nghi hoặc, “Chẳng lẽ là người nhà không cho sao?”

“Không, không phải, mẹ tớ cũng muốn mau mau có con dâu, nhưng… nhưng tớ cảm thấy mình chưa có việc làm, không thể làm chậm trễ con gái người ta, điều kiện nhà của tớ cũng không tốt.” Trên mặt Phương Tử Nhạc hiện lên chút cô đơn không thể nhận ra, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường, là vẻ mặt đầy ý cười, “Chờ tớ tốt nghiệp xong, tìm được một việc làm tốt là được, đến lúc đó sinh một em bé mập mập trắng trắng, cùng nhau hiếu thuận mẹ tớ.”

(Khụ, em mún có cô vợ xinh đẹp cùng đứa bé mập mập sao? Chắc ko được rồi =]])

Thật là một đứa nhỏ kiên cường lạc quan, thiện lương hiếu thuận!

“Cậu nhất định có thể.” Vươn tay vỗ vỗ bả vai của đối phương, Cố Thanh tựa như một người anh mà an ủi và cổ vũ hắn, “Đúng rồi, còn Hàn Duy thì sao?”

“À, Hàn Duy cũng là người thành phố B, mang kính. Ba mẹ cậu ta đều là giáo sư đại học Q, đối với người khác rất ân cần, tớ từng tới nhà cậu ấy chơi. Bọn họ đều là người tốt. Đúng rồi, Hàn Duy là người trong Hội học sinh, là trưởng phòng liên lạc, nghe nói học kỳ sau cậu ta còn tham gia tranh cử chức chủ tịch.” Nhắc tới Hàn Duy cùng cha mẹ của hắn, Phương Tử Nhạc có vẻ rất kích động, sau một giây đột nhiên kêu to, “A!”

Một tiếng hô này thật kinh người, khiến các sinh viên xung quanh đều nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đều toát ra sự khó hiểu cùng trách cứ.

Phương Tử Nhạc xấu hổ, vẻ mặt đầy áy náy.

“Làm sao vậy?”

“Tớ quên dọn giường cho Hàn Duy rồi.” Phương Tử Nhạc hạ giọng trả lời.

Mắt phượng xinh đẹp khẽ híp lại, ấn tượng đối với Hàn Duy của Cố Thanh nhanh chóng rơi thẳng xuống đáy, “Tại sao phải giúp hắn dọn giường?”

“Tớ ngủ chung với cậu ấy, bình thường Hàn Duy có nhiều việc, rất bận rộn và mệt mỏi, tớ sợ cậu ấy trở về, cứ thế liền ngủ.”

“Cậu ngủ chung với hắn?” Cố Thanh là gay, cho nên đối với mấy tin này rất mẫn cảm.

“Đúng vậy, Hàn Duy nói cậu ta sợ lạnh, phải ngủ với người khác, Ngô Hạo lại thường xuyên không ở ký túc xá.” Phương Tử Nhạc luôn quan tâm đến chuyện học tập, đối với việc hai đứa con trai ngủ chung, chỉ xem là anh em tốt, hiển nhiên là không có cảm giác gì.

Mùa hè nóng như thiêu đốt, ban đêm lại nói sợ lạnh, chắc chỉ có Phương Tử Nhạc đơn thuần mới đi tin loại chuyện này đi. Trong lòng Cố Thanh dâng lên một cảm giác, Hàn Duy, có lẽ là cùng loại người với mình.

Ăn cơm chiều xong, cả hai cùng nhau trở về ký túc xá, Ngô Hạo và Hàn Duy vẫn chưa tới.

Cố Thanh đem hành lý mở ra, đem quần áo bỏ vào tủ, khóe mắt lại thoáng dừng lại trên một túi xách màu đen, cậu liền cầm lên, mở khóa kéo ra, đúng là một cái laptop hàng hiệu nha!

Quần áo hàng hiệu, laptop, di động. . . . . .

Rốt cuộc Cố Thanh trước kia đã làm cái gì?

Bối rối gõ trán của mình, Cố Thanh cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn loạn, chỉ hy vọng số tiền này là đứng đắn.

Phương Tử Nhạc đang chỉnh ra giường, ngẩng đầu thấy Cố Thanh không ngừng vỗ đầu mình, liền chạy nhanh tới đoạt lấy tay đối phương, quan tâm hỏi: “Cố Thanh, cậu đau đầu sao?”

“Không có việc gì.” Cố Thanh trả lời, nhìn thoáng qua Phương Tử Nhạc, sau đó bắt lấy tay đối phương, “Tử Nhạc, cậu có biết. . . . . .”

Nhưng còn chưa nói xong, ngoài cửa lại vang lên một tiếng quát chói tai, “Cố Thanh, buông cậu ta ra!”

Cố Thanh quay đầu lại, ngoài cửa có hai nam sinh đang đứng.

Là Ngô Hạo và Hàn Duy?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.