CHƯƠNG 21, CHIA TAY
Ngày hôm sau, Tần Lực Dương bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, trong lúc ý thức còn mơ hồ, anh sải tay tới nơi đang phát ra âm thanh.
“Bịch–”
Trong phòng liền vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, theo đó là một tiếng than nhẹ vang lên.
Thân thể chạm vào gạch đá lạnh lẽo, khiến Tần Lực Dương vốn đang cuộn mình cả đêm trên sô pha nhỏ hẹp kia hoàn toàn bừng tỉnh, anh mở hai mắt ra, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh yên tĩnh u ám. Nhặt lên điện thoại bên cạnh lên, thấy màn hình hiển thị 6 giờ sáng, Tần Lực Dương ấn ấn huyệt Thái Dương, nhắm mắt định thần, ký ức đêm qua dần dần hiện lên trong óc, anh cười khổ trong lòng, cái giá của việc háo sắc thật là đắt mà, đã không thành công thì thôi, còn khiến cả thân thể còn bị đau nhức nữa.
Sau khi tỉnh táo,Tần Lực Dương thong thả đứng lên, tay phải chống sô pha, tay trái cầm lấy hai cái chăn trên người.
Hai cái chăn?
Hắn nhớ rõ đêm qua Cố Thanh chỉ ném từ trong phòng ra có một cái chăn bông. . . . . .
Sau khi hiểu rõ trong lòng, tâm tình Tần Lực Dương liền trở nên vui vẻ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nếu thắt lưng và cái chân kia không đau nhức, hắn là anh sẽ càng vui sướng cùng thoải mái hơn.
Nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng động, Cố Thanh cuống quít từ trong phòng bếp chạy ra, nương theo ánh sáng mơ hồ, có thể lờ mờ thấy Tần Lực Dương đang đứng đưa lưng về phía mình, duỗi duỗi tay chân, nhu nhu thắt lưng, nhớ tới đêm qua do nhất thời xúc động mà liều mạng xô người ta lên ngã trúng sô pha, tâm cậu đột nhiên căng thẳng, có chút áy náy tự hỏi không biết mình xuống tay có quá nặng quá hay không nữa. Cậu lần mò trên vách tường phòng khách để tìm công tắc đèn.
Tần Lực Dương đang nhắm mắt giãn gân cốt, phát hiện trước mắt hiện sáng lên, liền quay đầu lại, thấy Cố Thanh đang đứng ở phía sau, vội vàng tiến lên, quan tâm nói: “Sao thức dậy sớm vậy, bên ngoài rất lạnh, mau trở về giường ngủ thêm một lát đi.”
“Không phải 1 giờ chiều nay anh có cuộc họp sao?”
Thuận miệng nói ra lý do, đợi đến khi kịp phản ứng, Cố Thanh liền cảm thấy xấu hổ, đang định xoay người quay lại phòng bếp, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, không thể nhúc nhích, nhớ tới nam nhân này có thể đã bị mình làm chấn thương thắt lưng, cậu đứng im, không giãy dụa nữa.
Tần Lực Dương gắt gao ôm lấy người yêu vào lòng, cảm giác giờ phút này mình chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới. Sáng sớm hôm qua, thư ký của anh có gọi điện tới, nói là chiều hôm nay phải dự hội nghị công ty, nhất định phải nhanh chóng trở về. Anh không ngờ là Cố Thanh lại chú ý ghi nhớ những điều này, chưa đến sáu giờ liền thức dậy chuẩn bị điểm tâm cho anh.
Người hay ngượng ngùng, có chút ngây thơ, lại vô cùng dịu dàng này, sao lại có thể bỏ qua, sao lại có thể buông tha.
Nhìn một bên mặt trắng nõn của Cố Thanh cùng bên tai trơn mượt đỏ bừng của cậu, Tần Lực Dương có xúc động muốn hôn xuống, nhưng nghĩ tới mình vừa thức dậy, còn chưa rửa mặt, nên cố gắng nhịn xuống, chỉ ở bên tai đối phương phun ra hơi nóng: “Anh muốn ăn mì thịt khô và cải thìa.” Sau đó tự giác thả lỏng tay.
“Ừm.” Ngay sau khi được giải thoát, Cố Thanh liền chạy trốn về phòng bếp, chỉ để lại tiếng đáp mơ hồ trong không khí.
Chờ Cố Thanh bưng tô mì nóng hổi ra, Tần Lực Dương đã sớm rửa mặt xong, hiện tại đang ngồi ở trước bàn gỗ xem số liệu trong laptop, nghe thấy tiếng bước chân, anh liền quay qua bên cạnh, hai tô mì nóng đầy ắp, canh như muốn tràn ra, tâm liền cả kinh, anh nhanh chóng đứng dậy, tiếp nhận hai cái bát từ trong tay đối phương, đặt lên bàn, rồi cầm hai tay đã phát đỏ của Cố Thanh cẩn thận kiểm tra, ngoài miệng lại dạy dỗ: “Nóng như vậy, sao không tìm miếng đệm cách nhiệt mà bưng, lỡ bỏng tay thì làm sao? Em không đau lòng nhưng anh sẽ đau đó.”
Cố Thanh bật cười, mới vừa chuyển đến nhà mới, làm sao có thời gian đi đặt mua dụng cụ?! Nhưng nhìn người đàn ông luôn bá đạo lại nghiêm khắc kia, giờ phút này lại vì mình mà lo lắng, nóng vội, trong lòng cậu như được thoa một tầng mật, ngọt mà không ngấy.
Cố Thanh sống độc thân đã hơn hai mươi năm, nghĩ rằng cả đời chỉ một mình cũng có thể sống vui vẻ, thoải mái, hạnh phúc và khoái hoạt, mãi đến khi gặp gỡ và yêu Tần Lực Dương, cậu mới biết, bản thân trong quá khứ kia chỉ là luôn cố ý đem sự tịch mịch cùng cô độc chôn dấu sâu xuống đáy lòng mà thôi, bên ngoài luôn bày ra vẻ kiên cường cùng sáng sủa cho người ngoài nhìn, cũng là để tự dối bản thân mình. Thì ra tất cả mọi thứ, cũng chỉ bởi vì mình còn chưa gặp được một nửa định mệnh của mình.
Định mệnh?
Cố Thanh không biết mình cùng Tần Lực Dương có phải là định mệnh của nhau hay không, có thể nắm tay nhau tới già, đi đến cuối đời hay không, nhưng cậu nguyện ý nếm thử mọi thứ với anh. Cái gọi là tình yêu này, chưa tự mình thử qua, vĩnh viễn sẽ không biết được chân tướng của nó.
“Làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Bên tai truyền đến lời quan tâm, trên trán là độ ấm nóng rực không thuộc về mình, làm cho Cố Thanh đang rơi vào suy tư, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cậu ngẩng đầu lên, lại chạm phải một hồ nước sâu thẳm, trầm tĩnh. Đôi mắt của anh sâu sắc lại xa xăm như thế, ảnh ngược bên trong chính là cậu, cùng với đó là tràn đầy yêu mến cùng toàn tâm lo lắng, Cố Thanh cảm giác lúc này đây, mình đã hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, nhưng đó là do cậu cam tâm tình nguyện.
Dùng tay đo thử thấy độ ấm vẫn bình thường, Tần Lực Dương lại không yên tâm đặt nó lên trán mình, thấy không sai biệt lắm, lại không phát hiện dị thường ở trên mặt cậu, lúc này mới thở ra, vừa định lui về phía sau, lại bị đôi mắt xinh đẹp, đầy nước kia bắt lấy tâm. Thuận theo tự nhiên, đôi môi chạm nhẹ vào trán cùng khóe mắt của Cố Thanh. Không có sắc tình và ***, chỉ có tràn đầy yêu thương cùng quý trọng.
☆☆☆☆☆
Sau khi Tần Lực Dương đi được ba ngày, chuẩn bị xong việc nhà, an bài ổn thỏa cho mẹ mình, Cố Thanh liền ngồi xe lửa quay về thành phố B, khoảng một tháng nữa sẽ thi cuối kỳ, đối với học sinh viên ngành luật, bình thường giống như sống trong viện an dưỡng, mọi thứ rất an nhàn, nhưng đến cuối kỳ, nơi đây liền trở thành nhà thương điên, mọi người lao vào học đến hôn thiên ám địa, huống chi Cố Thanh còn bị áp lực phải giành được học bổng.
Ra cổng nhà ga, lấy điện thoại di động ra, Cố Thanh gọi điện thoại cho Tần Lực Dương.
“Vâng, em vừa xuống xe, hiện tại đang đứng ở cửa đông. . . . . Bãi đổ xe ở phía tây? Được, để em tới đó. . . . . .”
“Anh gấu lớn. . . . . .”
Một tay mang theo túi hành lý, một tay mang theo túi nhựa, Cố Thanh nhìn về phía xa xa, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng trẻ con trong vắt, trong lòng vui mừng, xoay người nhìn lại, một thân ảnh be bé đã bay tới trước mắt, hai cánh tay vươn ra, gắt gao ôm lấy hai chân của mình.
“Anh gấu lớn, rốt cục anh đã trở lại. . . . . . Bảo Bảo rất nhớ anh, nhớ anh quá trời luôn đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ ống quần Cố Thanh, âm thanh đè thấp càng làm cho tiếng nói thêm phần mềm nhẹ, giống như một sợi lông vũ lướt qua, chọc người trìu mến.
Tần Lực Dương nện bước chân thon dài, đi đến trước mặt người yêu, hướng cậu cười yếu ớt, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Nhìn đàn ông trước mắt mặc bộ đồ thường ngày, Cố Thanh liền có chút thất thần, ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng bỏng kia, đưa hành lý trong tay ra, Tần Lực Dương ăn ý đưa tay tiếp nhận chúng.
Thì ra yêu một người, một ngày không thấy như cách ba thu là thật.
Bên trong xe.
Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo, để nó ngồi ở trên bắp đùi mình, dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu, vẫn trắng nõn trơn mềm như trước, chỉ là thiếu chút thịt, lại ẵm lên, quả nhiên là nhẹ đi không ít, liền giả bộ tức giận nói:
“Bảo Bảo, có phải con không nghe lời dì Trần, không ngoan ngoãn ăn cơm phải không?”
Tần Gia Bảo vốn còn đang chìm đắm trong niềm vui khi được gặp lại anh gấu lớn của mình, nhưng vừa nghe Cố Thanh hỏi như vậy, liền cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hớn hở thoáng chốc xụ xuống, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, cái mũi chun lại, ánh mắt phát ra ánh nước, trong lỗ mũi cũng phát ra âm thanh ngẹn ngào.
Cố Thanh không nghĩ đến kết quả sẽ thành ra như thế, trong lòng vừa sốt ruột lại vừa đau lòng, vội ấn đầu nhỏ vào lòng, nhẹ tay vuốt lưng bé.
Trẻ con vốn dính người, hơn nửa tháng nay Tần Gia Bảo không được gặp anh gấu lớn mình thích, trong lòng đã sớm không vui, cả ngày dì Trần phải dùng đủ mọi cách để dỗ ăn cơm khuyên đi ngủ, nhưng lâu ngày, mấy chiêu này cũng dần vô hiệu. Vốn Tần Lực Dương còn ở nhà, Tần Gia Bảo sẽ không dám làm càn, nhưng chờ ba ba vừa đi, bé liền hoàn toàn bộc phát, ban ngày không ăn cơm, ban đêm thì cáu kỉnh. Cứ như vậy, sao lại không gầy cho được? Dì Trần thở dài, đứa nhỏ này trước kia biết điều như vậy, một khi quấy, thật đúng là làm cho người ta ăn không tiêu mà!
“Ngoan, nhìn em gầy như vậy, anh rất đau lòng, anh không phải đang la em, về sau anh sẽ nấu cơm mỗi ngày cho em luôn, chịu không? Đến lúc đó, Bảo Bảo chúng ta lại là một bé heo vừa trắng vừa tròn, lại vừa mập vừa mềm.” Cố Thanh nhẹ nhàng giơ tay lên, vỗ vỗ thân hình bé nhỏ trong lòng, vỗ về nói.
“Bảo Bảo mới không cần. . . . . .”
Âm hanh mềm mại, mang theo run rẩy, Cố Thanh nghe không hiểu lắm, đành hỏi lại một lần nữa.
“Bảo Bảo không muốn làm bé heo!”
Tần Gia Bảo ở trong lòng Cố Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở phì phò nhìn Cố Thanh, bộ dáng kia, thấy thế nào cũng rất — đáng yêu!
Cố Thanh rất không nể tình mà phì cười ra tiếng, hai tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện, miệng nói lời trái lương tâm ,”Ừ, không làm chú heo con nữa.”
Tần Lực Dương thông qua kính chiếu hậu, nhìn một lớn một nhỏ ngồi phía sau, khóe môi nhếch lên.
“Thân thể của mẹ thế nào rồi?”
Nếu trong lòng đã hạ quyết tâm đem người ta cột lại bên người cả đời, trong lời nói của ông chủ Tần đương nhiên sẽ không khách khí, hơn nữa, cái này làm mối quan hệ cả hai càng thân mật hơn, không phải sao?
Cố Thanh lười tranh cãi với người nào đó trong vấn đề này, nên vừa trêu Tần Gia Bảo, vừa trả lời: “Ừm, không vấn đề gì nghiêm trọng, qua một thời gian nữa, em sẽ trở về dẫn mẹ đi kiểm tra tổng quát thêm lần nữa.”
“Đến lúc đó, anh sẽ trở về với em.”
“Không cần đâu. Anh cũng bận nhiều việc mà.”
Hai người lớn nói một câu đáp một câu, bỗng Tần Gia Bảo ôm lấy cổ Cố Thanh, làm nũng nói: “Hai người muốn đi đâu vậy? Anh gấu lớn, Bảo Bảo cũng muốn đi.”
Cố Thanh kéo cái mũi nhỏ của nó, vừa định nói chuyện đã bị Tần Lực Dương giành trước, “Bảo Bảo, lần tới chúng ta cùng đi thăm bà ngoại, chịu không?”
“Dạ. . . . . .”
“Cút. . . .”
Âm thanh của một lớn một nhỏ đồng thời vang lên, khác biệt ở chỗ, người nhỏ thì vỗ tay hoan hô, còn người lớn thì nghiến răng nghiến lợi rống giận.
Thấy Cố Thanh híp mắt lại, nhìn mình một cách nguy hiểm, giống như muốn ăn thịt mình vậy, hồ ly giảo hoạt trên thương trường như Tần Lực Dương rất thông minh lựa chọn đổi đề tài, “Túi nhựa này rất nặng, bên trong là gì vậy?”
“Thịt khô, để tặng anh.”
Tần Lực Dương không thèm nhắc lại, trong lòng mừng rỡ như điên.
“Một nửa khác để tặng bạn học.”
Tâm tình mừng như điên vơi bớt một nửa.
“Chuyển qua đây ở đi.”
“Hử?” Bị Tần Lực Dương đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, Cố Thanh có chút không kịp phản ứng, chờ hiểu rõ ý của đối phương, trong lòng do dự nói, “Để sau này hẵn bàn, sắp thi cuối kỳ rồi, phỏng chừng tốn không ít thời gian.”
Tuy không có trực tiếp cự tuyệt nhưng Tần Lực Dương nắm chặt một tay, dù sao theo cá tính Cố Thanh mà nói, nếu là cậu không tình nguyện, thì không ai có thể miễn cưỡng được, hơn nữa, Tần Lực Dương là thật lòng thật dạ muốn cậu chuyển đến nhà mình.
Nghe Cố Thanh không đến nhà mình ở, Tần Gia Bảo liền làm ầm ĩ trong chốc lát, nhưng lại sợ anh gấu trách bé không hiểu chuyện, chỉ có thể rầu rĩ đồng ý.
Cố Thanh mang hành lý đi đến phòng ký túc xá của mình, đang chuẩn bị quẹt thẻ mở cửa thì phía sau vang lên một giọng nữ: “Cố Thanh?”
Cố Thanh quay đầu, thấy một nữ sinh mặc áo len trắng, tóc uốn quăn đang đứng đó, đầu óc xoay một vòng mới kịp phản ứng, nhớ ra người nọ chính là hoa khôi của trường này, bạn gái Ngô Hạo — Liễu Nhứ Y.
Kỳ thật, cũng không thể trách Cố Thanh tại sao không nhận ra cô, dù sao số lần hai người chạm mặt cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi hôm nay Liễu Nhứ Y khác xa vẻ ngăn nắp, xinh đẹp ngày thường kia, tóc bị gió thổi tùy ý rủ trên áo, có chút rối, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, làm hỏng cả khuôn mặt được trang điểm tinh tế.
“Cố Thanh, cậu dẫn tôi vào tìm A Hạo được không?” Liễu Nhứ Y xoa xoa nước mắt trên mặt, cầm lấy tay Cố Thanh khẩn cầu.
Cố Thanh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe đối phương nói như vậy, nghĩ chắc chuyện này có liên quan tới Ngô Hạo, dù sao chuyện tình cảm của người khác, Cố Thanh cảm thấy mình không nên xen vào, nhưng lại sợ làm trung gian rồi bị hiểu lầm, mà sự tình luôn phải giải quyết, kéo dài không để hai người gặp nhau cũng không phải chuyện tốt, liền gật đầu đáp ứng.
“Tớ đã về.”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Phương Tử Nhạc chạy ra cửa nghênh đón, tiếp nhận bọc đồ trong tay Cố Thanh, vừa định lên tiếng đã nhìn thấy Liễu Nhứ Y phía sau, trên mặt xuất hiện nét xấu hổ, nuốt lời định nói trở về.
“Ngu ngốc.” Hàn Duy quăng hai chữ này xong liền xoay người, trực tiếp đi ra ngoài ban công.
Cố Thanh nhíu mi, vẻ mặt mờ mịt, nhưng trong lòng cũng mơ hồ cảm giác mình đã làm hỏng chuyện.
“Ngô Hạo, tớ. . . . .”
Ngô Hạo đứng lên, vỗ vỗ bả vai Cố Thanh, sau đó dẫn Liễu Nhứ Y đi ra ngoài.
“Tử Nhạc, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngô Hạo và học tỷ đã chia tay nhau rồi.”