CHƯƠNG 60. NHÀ THUỐC
Nhà thuốc của lão trung y có kiến trúc truyền thống, tường ngói đỏ, xây giữa rừng trúc, bốn phía có dây thường xuân rậm rạp, dưới nắng hè chói chang, ở đây giống như 1 ốc đảo, thản nhiên yên tĩnh, mát mẻ thoải mái.
Cố Thanh và Tần Lực Dương theo sau lão trung y, đi qua hành lang, cuối cùng đứng trước 1 cánh cửa gỗ sơn đỏ.
Đẩy cửa ra, lão trung y đi tới trước bàn thản nhiên ngồi xuống, vẫn không nói gì với Cố Thanh và Tần Lực Dương phía sau.
Tần Lực Dương đã hơi hiểu về tính cách của lão trung y, không khách khí nữa, trực tiếp kéo cái ghế duy nhất còn lại, đem Cố Thanh ấn ngồi xuống, còn mình thì đứng phía sau Cố Thanh, bàn tay đặt lên hai vai Cố Thanh.
Cố Thanh sợ Tần Lực Dương quá mức lỗ mãng, chọc giận lão trung y, liền len lén liếc nhìn ông lão phía đối diện, chỉ thấy lão trung y nhàn nhạt liếc Tần Lực Dương và Cố Thanh, sắc mặt không có gì bất thường. Cố Thanh cũng an tâm.
Khi thuốc tàn, lão trung y lấy 1 que diêm, thản nhiên châm lửa vào tẩu thuốc. Cố Thanh và Tần Lực Dương yên tĩnh ngồi đó, kiên trì chờ đợi.
“Cậu ta là gì của cậu?”
Phả ra 1 ngụm khói, lão trung y đột nhiên hỏi.
Lão trung y chưa nói cụ thể là ai, nhưng nhãn thần lại hướng về phía Tần Lực Dương. Tần Lực Dương nắm chặt vai Cố Thanh, bình tĩnh trầm ổn trả lời: “Vợ tôi, hay đối với ông, càng quen gọi là ‘chuyết kinh’(vợ, bà xã).”
Không phải lần đầu tiên nghe Tần Lực Dương giới thiệu cậu như vậy, nhưng Cố Thanh không khỏi cứng người, tuy nhiên cũng chỉ trong nháy mắt, cậu vẫn không thể thản nhiên như hắn.
“Ân, ta cũng đoán vậy.”
Lão trung y gật đầu đồng ý nói, không có biểu hiện khiếp sợ hay khinh miệt, khiến Cố Thanh kinh ngạc vô cùng, nhưng có thể được người ta chấp nhận, trong lòng cậu cũng có chút thoải mái.
“Vươn tay, ta xem.”
Lão trung y không thích nói nhiều, luôn rất ngắn gọn, Cố Thanh và Tần Lực Dương coi như là thấu hiểu, biết ông đang muốn bắt mạch, Cố Thanh liền vươn cổ tay đặt trên nệm đỡ.
Buông tẩu thuốc, bỏ đi vẻ nhàn nhã dạo chơi, lão trung y sắc mặt trở nên nghiêm túc, híp mắt tinh tế chẩn mạch trên cổ tay Cố Thanh.
Thời gian trôi qua, lão trung y vẫn không mở miệng nói, Cố Thanh rõ ràng phát hiện lực trên vai lại nặng thêm.
Hắn đang khẩn trương!
Cố Thanh vươn một … tay khác đang rãnh vỗ nhẹ nhẹ lên tay Tần Lực Dương một chút, xoay đầu, trong mắt hàm chứa trấn an.
Tần Lực Dương kín đáo thở dài, gật đầu.
“Đừng lộn xộn!”
Lão trung y sắc bén liếc Cố Thanh và Tần Lực Dương 1 cái, khẩu khí mạnh mẽ, mơ hồ có chút tức giận, nghĩ đến mình đang nghiêm túc xem mạch, lại bị Cố Thanh và Tần Lực Dương quấy rầy, trong lòng hơi bất mãn.
Cố Thanh áy náy quay đầu lại, Tần Lực Dương cũng sợ quấy rối lão trung y bắt mạch, lúc này hai người không dám một lộn xộn nữa, hết sức chăm chú nhìn lão trung y.
Lão trung y rốt cuộc rút tay mình về, cầm lấy tẩu thuốc hút 1 hơi, phát hiện tẩu đã tắt, lại châm một cây diêm.
“Đại phu, vợ tôi thế nào?”
Lăo trung y nhắm mắt suy nghĩ, không để ý tới câu hỏi của Tần Lực Dương, chỉ là tiếp tục rít thuốc nhả khói, nhưng trên mặt rất nghiêm túc và chăm chú, Cố Thanh cũng hơi lo lắng, ngăn cản Tần Lực Dương tiếp tục hỏi.
“Cậu khi còn bé có phải từng rơi xuống nước lạnh, dẫn đến hôm nay thân thể thiên về hàn khí, thể hư dễ mệt, đúng là cần điều trị một phen, nhưng đây cũng chỉ là việc nhỏ, thường ngày chỉ cần ăn uống và nghỉ ngơi, uống thuốc, cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là cậu lo âu nhiều, trong lòng nghẹn một cổ khí, không tìm được chỗ phát tiết, quanh đi quẩn lại, khiến thân thể hao tổn.”
Nói xong, lão trung y giống như vô ý nhìn thoáng qua Tần Lực Dương.
Cố Thanh vừa nghe, kinh ngạc nhìn chằm chằm lão trung y, sắc mặt trắng bệch, sau đó giống như 1 đứa trẻ làm sai chột dạ, rất nhanh cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt, có vẻ hốt hoảng. Từ khi mẹ sinh bệnh, trong lòng Cố Thanh cứ luôn bị vấn đề về “thân phận” chân chính quấn lấy không ngừng, cậu cũng tự trách chính mình sơ sẩy, hổ thẹn mình chưa tẫn hiếu, về phương diện khác, cậu đột nhiên bắt đầu sinh ra ý nghĩ không muốn tiếp tục lừa dối mẹ và Tần Lực Dương, nhưng lại sợ nói ra thân phận thật cho họ biết, sẽ làm họ thất vọng, sẽ mãi mãi mất đi hạnh phúc trước mắt.
Cố Thanh còn nhớ rõ, mấy hôm nay, lúc nửa đêm, khi không có Tần Lực Dương bên cạnh, Cố Thanh thường xuyên bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, cậu mơ thấy “Cố Thanh” toàn thân máu chảy đầm đìa nói với cậu, chỉ trích cậu cướp đi người thân và bạn đời vốn thuộc về cậu ta, chỉ trích cậu không tận tâm căm sóc tốt cho mẹ.
Trong phòng khám có cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái, trên trán Cố Thanh lại đầy mồ hôi, Tần Lực Dương đưa tay sờ, tất cả đều là mồ hôi lạnh, nhất thời nóng lòng, rút khăn tay tinh tế lau cho cậu.
“Đừng buồn bực, nghĩ thoáng 1 chút, nếu thấy không thẹn với lương tâm, thì không cần e ngại, tất cả đều là mệnh, đã định trước là cậu, thì không cần do dự không quyết; đừng đem trách nhiệm ôm hết vào người.” Lão trung y đề cầm bút viết, vừa nói vừa dặn dò: “Đã là vợ mình, thì chăm sóc cho tốt đừng để có việc rồi mới biết hối hận. Tất cả đều có nhân quả.”
“Đại phu, vợ tôi cậu ấy…”
“Tạm thời không sao.”
Lão trung y cũng không ngẩng đầu lên trả lời, vùi đầu tỉ mỉ viết phương thuốc, trong phòng nhất thời yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bút máy ma sát với giấy trắng.
“Chuyện phòng the không thích hợp quá nhiều,” lão trung y nói tiếp, “Một tuần không nên vượt quá ba lần, cầm phương thuốc này ra hiệu thuốc bốc thuốc, đừng quên nói với đồ đệ của ta đưa thêm 1 hộp bột nê-phrít(khoáng chất) và một cây dược trụ, cậu chỉ cần nói vậy, nó sẽ biết. Hậu đình đàn ông trời sinh chật hẹp, không thích hợp đòi hỏi quá độ. Trong đó ta có viết những điều cần chú ý, sau khi trở về cậu nhớ đọc cẩn thận.”
Lão trung y nói rất bình tĩnh, Cố Thanh thì đỏ mặt, bị người ta nói thẳng như vậy, cậu cảm thấy rất ngượng ngùng.
Tần Lực Dương lại rất tự nhiên, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào lời nói của lão trung y, hắn là đàn ông, trong sinh hoạt vợ chồng, trước đây chưa từng nghĩ tới bảo dưỡng cho Cố Thanh, hôm nay nghe lão trung y nói, liền nhịn không được tự trách, nghĩ thầm sau này nhất định phải biết khắc chế.
Trên thực tế, Tần Lực Dương đối với chuyện lão trung y nói Cố Thanh tâm tình tích tụ, cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ đơn thuần cho rằng Cố Thanh gần đây bởi vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ mà quá mức mệt nhọc. Tần Lực Dương nghĩ mình nên thường tâm sự với Cố Thanh, qua khoảng thời gian này chờ mẹ giải phẫu rồi,thân thể khôi phục thì, Cố Thanh hẳn là sẽ không sao nữa.
Tòng nhà thuốc đi ra, Tần Lực Dương mang theo Cố Thanh trở về nhà một chuyến, để tiện chăm sóc mẹ, Cố Thanh quyết định ở lại bệnh viện, cho nên muốn thu dọn vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Tần Lực Dương lái xe, nhìn Cố Thanh cầm hộ đồ trong tay, biết đây là dược trụ lão trung y nói, tốn của hắn vài ngàn, giá không rẻ, trong lòng hiếu kỳ, liền bảo Cố Thanh mở nhìn.
“Đây là?”
Cố Thanh khó tin nhìn 2 thứ nằm trong hộp giấy, là 2 ngọc thế kích cỡ khác nhau, ngây ngốc sửng sốt 2 giây, lập tức đóng lại, gương mặt ức chế không được đỏ lên.
Mắt Tần Lực Dương vốn rất tốt, Cố Thanh chỉ mở ra trong tích tắc, thì đã thấy rõ thứ trong hộp giấy, chỉ là trong lòng có ý muốn trêu chọc Cố Thanh, liền giả vờ không biết hỏi, “Dược trụ là cái gì?”
Cố Thanh cúi đầu, lộ ra cái cỗ trắng nõn đã hồng lên.
Mấy ngày nay Cố Thanh đã quá mệt, hiếm khi vui vẻ, mặc dù miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng luôn đầy tâm sự. Hôm nay vất vả lắm mới thấy cậu lộ ra chút xấu hổ ngoại trừ lo lắng và bi thương, Tần Lực Dương cuối cùng cũng thở ra.
“Khi về thì cắm vào, đại phu cũng nói, đối với thân thể em rất tốt, nếu không anh giúp em nha?”
Tần Lực Dương nháy mắt đầy tà ý cười nói.
Oành…
Mặt Cố Thanh đã biết thành quả táo đỏ.
=======================================
Mấy cái dược trụ và ngọc thế thì đoán cũng biết nó là cái chi rùi ha =)) xem nhiều đạm mỹ cổ trang sẽ thấy mấy từ này nha, giải thích ra thì ngại lắm nha nha~~~.