Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 8: Chương 8: Toạ Đàm




CHƯƠNG 8, TOẠ ĐÀM

Cố Thanh luôn ước mơ được học đại học, nhưng cậu biết cuộc sống sẽ không bao giờ thuận buồm xuôi gió.

Thuộc khối văn, khoa luật làm người ta có ấn tượng là thoải mái và thư thích, chờ tới gần thi cuối kỳ thì thức đêm học thuộc lòng một lèo là có thể qua cửa.

Nhưng lời này, chỉ đúng phân nửa.

Trên thực tế, luật là ngành học đòi hỏi tư duy logic rất cao, hơn nữa mỗi môn lại có liên quan tới nhau, nếu muốn học tốt pháp luật, phải có kiến thức căn bản nhất định, đây cũng là nguyên nhân vì sao giáo sư lại nhấn mạnh các học sinh hay học thuộc lòng, chỉ dựa vào trí nhớ thôi là không đủ để thông hiểu hết các vấn đề.

Cho nên, khoa luật đặt ra phương án bồi dưỡng từ từ, bình thường sắp xếp cho các sinh viên năm nhất chương trình học làm căn bản, như Pháp luật đại cương, Luật dân sự căn bản, Hiến pháp. Nhưng Cố Thanh đến năm hai mới tiếp xúc với pháp luật, cho nên trong giờ học khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, theo không kịp tiến độ giảng bài giáo sư, thuật ngữ chuyên ngành xa lạ cứ vang lên, lại rất nhanh biến mất, sau một tiết học kia, Cố Thanh chỉ cảm thấy một mảnh hỗn loạn trong đầu.

“Cố Thanh?”

Phòng học rộng lớn đang yên lặng bỗng vang lên tiếng gọi, trước bục giảng, vị giáo sư cầm một quyển sổ điểm danh trên tay.

“Có.”

Cố Thanh giơ tay.

“Buổi học trước chúng ta có nhắc tới việc thay đổi những vấn đề cơ bản trong pháp luật hợp đồng, em có thể nêu những yếu tố quan trọng cấu thành nên nó không?” Ông giáo sư ưỡn bụng nhàn nhã đi xuống lớp học, quyển sổ điểm danh màu trắng đặt phía sau lưng.

Cố Thanh trợn mắt, líu lưỡi, há hốc mồm, hơi nhụt chí mà cúi đầu. Phương Tử Nhạc ngồi bên cạnh cậu, nhanh chóng viết viết xuống tờ giấy, khẩn trương đem tờ giấy đẩy tới trên mặt bàn Cố Thanh.

Cố Thanh hơi nghiêng đầu cười với Phương Tử Nhạc, nhưng vẫn không mở miệng trả lời.

Ông giáo sư híp mắt, có lẽ là mất kiên nhẫn, máy móc kêu Cố Thanh ngồi xuống, rồi bổ sung thêm một câu: “Đừng coi pháp luật hợp đồng không ra gì, trở về ôn tập cho tốt!”

Từ trong góc phòng khẽ truyền tới tiếng cười. Cố Thanh biết, hạng nhất luôn bị kêu đầu tiên, rất dễ gặp phải tình cảnh này.

Phương Tử Nhạc lo lắng, len lén liếc nhìn Cố Thanh, thấy thần sắc đối phương không có gì dị thường mới nhẹ nhàng thở ra, cắn cán bút, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để giúp Cố Thanh học bù.

Trở lại ký túc xá, Cố Thanh ngồi yên lặng trong chốc lát, rồi vội vàng mở laptop, cấp tốc gõ gõ bàn phím, chờ cậu viết xong một phần văn bản, mới xoay người kéo Phương Tử Nhạc đi qua đi lại trước mặt cậu nãy giờ lại.

“Tử Nhạc, cậu còn giữ bài chép hồi năm nhất không?” Cố Thanh mới vừa lập xong kế hoạch ôn tập, cậu muốn tiến hành theo tuần tự, khó khăn ngay trước mặt, dù muốn hay không nó cũng đã tồn tại. Cố Thanh là người không bao giờ e ngại khó khăn.

“Ừ, có, để tớ đi tìm cho cậu.” Phương Tử Nhạc tung tăng đi tìm, may mắn Cố Thanh không có vì chuyện trên lớp mà suy sụp tinh thần.

“Cám ơn cậu, Tử Nhạc.” Cố Thanh ngửa đầu nhìn Phương Tử Nhạc, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Nửa tháng nay, cầm bài chép và tài liệu của Phương Tử Nhạc, trừ bỏ đi học, ngủ, ăn cơm ra, phần lớn thời gian Cố Thanh đều ngâm mình trong thư viện, cậu biết mình không đủ thông minh, nên phải cố gắng và chăm chỉ nhiều hơn người khác.

Đương nhiên, cũng không phải Cố Thanh hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài, ít nhất cậu cũng có tham gia một buổi toạ đàm, mặc dù là bị Phương Tử Nhạc kéo đi.

Ăn xong cơm chiều, đã là 6 giờ 40, còn 20 phút nữa, Cố Thanh nhanh chóng đạp xe đến hội trường, khi đến chỉ thấy một hàng dài uốn lượn khúc chiết, một cái toạ đàm thôi mà, sao lại hấp dẫn nhiều người như vậy?

Cố Thanh âm thầm than trong lòng, thì ra việc Phương Tử Nhạc nói muốn kiếm một vé rất khó là sự thật, nếu không phải Hàn Duy ở trong Hội học sinh, bọn họ căn bản không có khả năng kiếm được vé.

Nghĩ như vậy, Cố Thanh vốn phiền muộn đột nhiên tràn đầy hứng thú với buổi tọa đàm đêm nay.

“Cố Thanh, bên này.” Phương Tử Nhạc ngồi ở hàng thứ nhất, ngay chính giữa, đứng lên vẫy tay với Cố Thanh.

“Sao ngồi phía trước?” Chen chúc qua lối đi nhỏ hỗn độn, cuối cùng Cố Thanh cũng được ngồi xuống, giương mắt lên nhìn mới phát hiện vị trí của cả hai lại cách trước sân khấu gần như vậy.

“Tớ cũng không biết, là Hàn Duy cho.”

Cố Thanh cười cười, trong lòng hiểu rõ, “Đúng rồi, Tử Nhạc, đêm nay khách quý là ai, sao nhiều người muốn tới nghe vậy?”

“Cố Thanh, cậu không biết sao?” Phương Tử Nhạc mở to hai mắt nhìn cậu, vẻ mặt không dám tin.

Cố Thanh cười cười, sờ sờ mũi, lắc lắc đầu. Phương Tử Nhạc vẫn luôn khuyên cậu, nói cậu cầm vé đi đi, đừng lãng phí, cho nên cậu mới bất đắc dĩ tới nghe toạ đàm, mà không chú ý nội dung và khách mời của buổi tọa đàm này.

Phương Tử Nhạc chớp chớp mắt, thở dài một hơi, đưa tờ poster cho Cố Thanh.

Poster được thiết kế trang nhã đơn giản, không có ảnh chụp khách mời, không có trang trí bắt mắt, tất cả lực hấp dẫn đều tập trung vào bảy kiểu chữ nghệ thuật: “Tổng tài Tần thị Tần Lực Dương.”

Thả poster trong tay xuống, Cố Thanh lấy cuốn Pháp luật hợp đồng trong túi ra, cúi đầu, nghiêm túc xem.

“Chào các quý thầy cô và các bạn.” Trên sân khấu đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, đó là Hàn Duy.

Lưu loát nói xong tiếng phổ thông, Hàn Duy lại một phen bắn pháo ngữ liên hồi, thúc đẩy không khí im lặng dưới đài.

Là tổng tài của Tần thị nhưng xưa này Tần Lực Dương đều không khoa trương, khoe mẽ, anh không thích tia sáng trước ống kính, không thích xuất hiện trên tạp chí, cho nên mặc dù hắn thường xuyên bị các tạp chí tài chính và kinh tế, Internet đề cập đến, nhưng lại không hề có hình của anh xuất hiện, ngược lại càng làm tăng thêm cảm giác thần bí của anh.

Tần Lực Dương lên tiếng cảm ơn Hàn Duy đã chuẩn bị tốt ghế dựa, nhưng vô luận là diễn thuyết hay hội nghị, báo cáo công tác ở công ty, anh đều chỉ đứng, cái loại cảm giác bày mưu nghĩ kế, đem hết thảy sự vật thu vào tầm mắt, thật đáng hưởng thụ, cảm giác vô cùng tự tin và sung mãn.

“Cố Thanh, đã bắt đầu rồi.” Phương Tử Nhạc ghé vào bên tai Cố Thanh, thấp giọng nhắc nhở.

“Ừ.” Miệng phát ra âm thanh trả lời, nhưng hai mắt lại không rời quyển sách trong tay.

Tần Lực Dương đứng ở trên bục, tầm mắt bao quát, đem tất cả tình huống phía dưới nhìn không sót cái nào, tự nhiên cũng thấy được cậu sinh viên đang vùi đầu xem sách kia có vẻ đặc biệt.

Phương Tử Nhạc tiếp tục thúc tay Cố Thanh, thấy vẫn không có hiệu quả, liền đưa tay đoạt đi quyển sách trên gối đối phương, nhanh chóng thu thập thỏa đáng, lót dưới mông mình.

Cố Thanh đành ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Phương Tử Nhạc, cuối cùng cười khẽ một tiếng.

Cố Thanh?!

Tần Lực Dương không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp cậu ở đây. Hắn biết Cố Thanh học ở đại học Q, nhưng không nghĩ tới đối phương sẽ đến nghe buổi diễn thuyết của mình. Nhớ tới việc bị Cố Thanh quấn lấy trước đây, lại nhìn tình hình hôm nay, Tần Lực Dương nheo hai mắt lại, mày kiếm chau lên.

Như cảm nhận được ánh mắt người khác đang nhìn mình, Cố Thanh quay đầu nghênh đón, thấy người đó là tổng tài Tần thị, khách quý của biểu diễn thuyết ngày hôm nay, theo lễ phép thông thường, cậu hướng người trên đài kia cười nhẹ, đổi lấy chỉ là một bên mặt.

Tần Lực Dương cơ hồ trong một thoáng đó, sâu trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.

Khoảng thời gian học tập, sinh hoạt phong phú và bận rộn yên lặng trôi qua, đảo mắt đã tới cuối tháng 9, không những bài vở đã ổn định và tiến bộ, mà quan hệ của Cố Thanh và bạn cùng phòng cũng dần dần chuyển tốt, Hàn Duy đã không còn địch ý đối cậu, Ngô Hạo cũng bỏ đi sự lạnh lùng cay nghiệt ban đầu, nhưng lại trở nên có chút lưu manh, đây là điều Cố Thanh không thế nào dự đoán trước được, sau lại tò mò hỏi Phương Tử Nhạc, mới yên lòng khi biết Ngô Hạo chỉ lộ bản chất thật trước mặt bạn bè.

Mỗi khi nghĩ như vậy, Cố Thanh liền nhịn không được cười, sự thật chứng minh, chính mình ngay từ đầu đúng là nhìn sai rồi.

Một ngày này, bốn người hiếm khi liên hoan.

Chọn tốt đồ ăn, Cố Thanh lấy ra thẻ cơm ra quẹt, nhưng nó lại phát ra tiếng vang báo số dư không đủ.

“Bạn à, thẻ cơm của cậu không đủ tiền, cậu đi xuống lầu đóng thêm tiền đi.” Người phục vụ hảo tâm nhắc nhở.

Phía sau là hàng dài người xếp hàng chờ quẹt thẻ, Cố Thanh chỉ có thể lui ra, đem khay giao cho đối phương, chính mình không chú ý, năm trăm đồng dùng hết rồi, Cố Thanh suy nghĩ một chút, không biết tài khoản ngân hàng của mình còn dư bao nhiêu nữa.

“Tôi giúp cậu ấy trả, bao nhiêu tiền vậy?” Đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh quen thuộc, Cố Thanh ngẩng đầu, thấy Ngô Hạo, cậu cảm kích cười cười, “Cám ơn, chờ về phòng tớ trả lại cho cậu.”

“Không cần, chúng ta là bạn cùng phòng mà.” Tiếp nhận khay cơm từ trong tay phục vụ giao cho Cố Thanh, Ngô Hạo tùy ý trả lời.

“Vậy tớ không ăn.” Nói xong, Cố Thanh định đem khay cầm trả lại cho phục vụ.

Ngô Hạo bất đắc dĩ thở dài, giơ tay, “Rồi rồi, vậy cậu nhớ trả tôi là được, tổng cộng bốn đồng rưỡi, một phân cũng không cho thiếu, như vậy được chưa?”

Nghe vậy, lúc này Cố Thanh mới yên tâm mà cầm cơm chiều trở về phòng.

Cố Thanh biết mình rất cố chấp, cậu không phải là người thích so đo, nhưng cậu cũng không muốn thiếu nhân tình của người khác.

Đi ra khỏi căn tin, cùng ba người kia nói tạm biệt xong, Cố Thanh đi ra máy ATM, nhìn trên màn hình hiển thị tài khoản chỉ còn hơn 500 đồng, cậu thở dài trong lòng. Tám ngàn đồng tiền học bổng phải đợi đến cuối tháng mười hai nhà trường mới phát, lúc này cậu phải mau chóng tìm việc làm thêm thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.