CHƯƠNG 17. TẾ ĐIỆN CHÍNH MÌNH [1]
Trong phòng lại lặng im chốc lát.
“Sơ Vân muốn thử nhạc khí gì?” Lãnh Tuyệt Dật nói nhỏ, ngồi xuống một bên, vẫn cảm thấy ngực có chút buồn bực.
“Tôi có thể thử trống không?” Sơ Vân nhìn Tịch Nguy, “Tôi đang học.”
“Đương nhiên không có vấn đề.” Tịch Nguy đưa dùi trống.
“Di? Không thể ngờ Tiểu Sơ Vân lại học trống, tôi còn tưởng rằng cậu muốn học cũng là học đàn dương cầm!” Trì Thanh Giáo vuốt vuốt mái tóc, búp bê tinh xảo thường tương xứng với âm nhạc văn nhã, mà không phải Rock and Roll
“Có học Piano, nhưng đàn không tốt.” Sơ Vân mỉm cười, khua khua dùi trống trên tay.
“Oa nha, Tiểu Sơ Vân, điệu bộ cậu chuyển dùi trống rất bài bản!” Tịch Nguy trừng to mắt.
“Thật sao?” Sơ Vân Dương nhướng mày, ngồi xuống ghế phía sau bộ trống, điều chỉnh độ cao, “Tôi có không tốt, các anh cũng đừng cười tôi.” Lên tiếng báo trước, để tránh lát nữa dọa bọn họ nhảy dựng.
“Yên tâm a.” Sở Tấn khoát khoát tay.
Sơ Vân hít sâu một hơi, nhớ lại khúc nhạc nhóm Lãnh Tuyệt Dật đã diễn tấu, bắt đầu dùng dùi đơn gõ trên trống nhỏ, dần dần, thêm dùi trống khác, tiết tấu cũng bắt đầu phức tạp lên.
Nhóm người Lãnh Tuyệt Dật xem mà trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt Tịch Nguy, cái cằm sắp kéo xuống ngực, quả thực không thể tin được điều mình đang nghe đang thấy.
Đợi Sơ Vân kết thúc, đè lại chân sát, ngẩng đầu liền thấy mấy pho tượng. Bọn họ làm sao vậy, chả lẽ bị mình hù sợ?
“Cái kia, cái kia, Tiểu Sơ Vân, cậu đã học trống bao lâu?” Tịch Nguy run rẩy đi đến trước người Sơ Vân, úp sấp trên trống, ngửa đầu, như uống sai thuốc, hoặc là chứng động kinh phát tác.
“Gần một tháng.” Sơ Vân nghiêng đầu, “Làm sao vậy?”
Rầm! Lập tức mấy tượng đá ngã xuống.
“Một, một tháng?” Tịch Nguy lắp bắp lặp lại, không thể tin được, mình khổ luyện bao lâu, mới đạt tới trình độ hiện tại, nhưng tên nhóc này……
“Thượng đế a hôm nay ta lần đầu tiên nhìn thấy cái gì gọi là thiên tài nha ” Trì Thanh Giáo quỳ rạp trên đất cảm thán, thiếu chút nữa kích động khóc lên.
“A Nguy, tôi thấy cậu có thể về hưu……” Sở Tấn an ủi vỗ vỗ lưng Tịch Nguy, “Nói thêm, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cậu có thể yên long nhắm mắt!”
“Cút, đừng nói nhảm!” Tịch Nguy khó chịu đá về phía sau một cước, ô ô, hắn đụng phải đả kích nghiêm trọng!
“Sơ Sơ, không ngờ cậu tốt như vậy.” Lãnh Tuyệt Dật cũng là vẻ mặt chấn kinh, thật sự khó có thể tin.
“Khá tốt, bình thường.” Sơ Vân vô cùng khiêm tốn.
“Cái này mà gọi là bình thường? Tôi đây không muốn sống……” Tịch Nguy làm bộ khóc nhè, nằm sấp trên trống, không ngừng thút thít.
“Hiện tại cậu cũng có thể đi chết!” Lãnh Tuyệt Dật không khách khí đá hắn một cái vào mông, Tịch Nguy lập tức ngã bịch.
“Cái kia……” Sơ Vân cũng không biết nên nói gì.
“Được rồi, nên dùng bữa tối, để ăn mừng gặp gỡ Tiểu Sơ Vân, mọi người muốn đi ăn thịt nướng không?” Sở Tấn đề nghị.
Tịch Nguy và Trì Thanh Giáo lập tức nhảy lên, “Muốn đi muốn đi!”
“Các cậu không giả chết a?” Sở Tấn khiêu mi, mắt lé nhìn hai người.
“Cậu mới giả chết!” Tịch Nguy và Trì Thanh Giáo bổ nhào qua, mỗi người cho Sở Tấn một đấm.
“Thịt nướng được không?” Lãnh Tuyệt Dật nhẹ giọng hỏi Sơ Vân, cũng vươn tay kéo cậu đứng dậy.
Sơ Vân gật đầu.
Vì vậy, một đám lao đến cửa hàng thịt nướng.
……
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã là cuối tuần. Chiều thứ sáu, sau khi tan học, Sơ Vân vốn định đến chỗ Ly Diên luyện trống, lại bị Lãnh Tuyệt Dật bắt cóc, sau đó bị bọn họ đóng gói mang theo.
“Chúng ta đi đâu?” Sơ Vân nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ xe, sao càng xem càng thấy quen mắt?
“Tìm một thầy giáo, gần đây chúng tôi đang viết một bài hát nhưng cảm thấy có chút không đúng, cho nên muốn tìm một thầy giáo chuyên nghiệp hướng dẫn.” Sở Tấn trả lời.
“Thầy giáo kia có bộ trống rất tuyệt, Tiểu Sơ Vân có thể cùng hắn học mấy chiêu nha.” Trì Thanh Giáo dùng Ghita Bass treo trên lưng mình chọc chọc Sơ Vân.
“Thầy giáo các anh nói, có phải tên là Ly Diên không?” Sơ Vân thấy xe bus chạy qua đường mỗi ngày cậu đều đi, liền suy đoán.
“Ai? Hóa ra Tiểu Sơ Vân biết anh Ly ư?” Mấy người đều vô cùng kinh ngạc.
“Thì ra là thế, khó trách.” Tịch Nguy sờ cằm, minh bạch, nguyên lai Tiểu Sơ Vân đã được cao nhân chỉ điểm.
“Thật là Ly Diên a.” Sơ Vân cảm thấy thế giới này thật nhỏ, khắp nơi là người quen.
Đột nhiên, cậu nghiêng nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy TV trên xe bus, đang cập nhật tình hình thời tiết, hình ảnh bắt mắt nhất là ngày 21 tháng 11, đột nhiên nhắc nhở cậu ngày mai là ngày gì.
“Làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm?” Lãnh Tuyệt Dật nhìn ti vi, lại nhìn Sơ Vân, phát hiện cậu thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
“Ngày mai là ngày 22 tháng 11 ư?” Sơ Vân nhẹ giọng hỏi.
“Đúng thế, làm sao vậy?” Trì Thanh Giáo hiếu kỳ nhìn cậu.
Sơ Vân nhẹ nhàng lắc đầu, hạ mi mắt, nắm chặt tay vịn, đột nhiên cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Ngày mai, là sinh nhật Liêu Y Phàm, cũng là ngày cậu bị bán vào tổ chức dưới lòng đất đầy ác mộng kia, là thời gian cậu muốn quên cũng không quên được.
“Sơ Sơ……” Lãnh Tuyệt Dật lo lắng cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Sơ Vân, không cách nào dùng ngôn ngữ an ủi cậu. Ngày mai, là thời gian đặc biệt gì ư? Vì sao sắc mặt Sơ Vân kém như vậy?
“Không sao……” Sơ Vân lắc đầu.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói thêm gì nữa.
……
Xuống xe, đi vào phòng học Piano, Ly Diên nhìn thấy Sơ Vân lại cùng nhóm người Lãnh Tuyệt Dật, liền cười nói: “Tiểu Sơ Vân, hóa ra cậu quên biết mấy tên nhóc này a?”
Sơ Vân gật đầu một cái, không hào hứng trò chuyện với Ly Diên như trước.
“Tiểu Sơ Vân, cậu làm sao vậy?” Ly Diên có chút lo lắng, “Là ở đâu không thoải mái ư?” Vội vàng muốn xem tràn hắn, vươn tay ra, mới nhớ tới Sơ Vân không thích người khác đụng chạm, vì vậy đành đảo loạn tóc của mình, bất đắc dĩ than nhẹ.
“Tôi thật sự không sao.” Sơ Vân cố gắng cười gượng.
“Không muốn cười đừng cười.” Lãnh Tuyệt Dật đột nhiên thô lỗ bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân, xoa nhẹ hai cái, sau đó ôm cậu vào lòng, đưa mặt cậu vùi vào ***g ngực mình, “Muốn khóc liền khóc, không ai dám chê cười ngươi.”
Sơ Vân chấn động, sau đó chậm rãi đưa tay bắt lấy áo sau lưng Lãnh Tuyệt Dật, níu chặt, thân thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ
Không có thanh âm khóc lóc, nhưng, mấy người ở đây cũng biết, Sơ Vân khóc, chính là loại rơi lệ không tiếng động càng khiến bọn họ lo lắng, nhất là nhìn Sơ Vân nhỏ bé yên lặng khóc như vậy.
Không biết qua bao lâu, Sơ Vân mới buông lỏng áo Lãnh Tuyệt Dật, lấy tay xoa mặt, giọng mũi có chút dày đặc: “Thực xin lỗi.” Cậu không ngờ mình vẫn có thể khóc lên, vốn trước kia cậu đã chảy không ra lệ.
“Khá hơn chút nào không?” Lãnh Tuyệt Dật có chút cứng ngắc, không rõ trong lòng là tư vị gì.
“Tiểu Sơ Vân, cho.” Ly Diên đưa qua một cái khăn mặt ấm áp.
“Cám ơn.” Sơ Vân vội vàng đem khăn thoa trên mặt, buồn bực nói: “Thực xin lỗi, tôi có chút thất thố, đã không sao.”
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, thầm nghĩ, tên nhóc bình thường sẽ nói “Tôi thất thố” Ư? Rốt cuộc Sơ Vân bao nhiêu tuổi a? Quả giống như lão nhân tang thương.
“Thật sự không có việc gì sao?” Ly Diên vẫn còn chút lo lắng.
“Ừm, Ly Diên, còn lo lắng nữa, muốn biến thành ông già sao!” Sơ Vân cố gắng điều chỉnh ttâm tình của mình, không muốn làm mọi người lo lắng.
“Cậu nói cái gì, tên nhóc ngu ngốc.” Ly Diên xoa nhẹ tóc Sơ Vân.
“Lão già!” Sơ Vân bĩu môi, “Tôi đi rửa khăn mặt.” Bước nhanh vào toilet.
Còn lại mấy người nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện, thẳng đến khi Sơ Vân bước ra.