CHƯƠNG 27 – PHIÊN NGOẠI: HỨA KIỆT (1)
Tôi mơ một giấc mơ, trong mộng Hàn Hiểu không nhận ra tôi, bên cạnh anh vẫn luôn là Hứa Khả, thẳng đến khi anh chết, mà tôi chỉ có thể nhìn cái chết của anh rồi bất lực.
Anh ngã xuống từ trên lầu, đầu đập xuống đất cả mặt đầy máu, anh mặc một chiếc áo trắng toát, giống hệt lần đầu tiên tôi gặp anh, thế nhưng cả người đầy máu đã thấm đỏ áo sơ mi của anh, còn nhiễm lên khuôn mặt sạch sẽ.
Tôi một bên trừng mắt thật lớn, muốn phát ra âm thanh nhưng không cất nên lời, cả người run rẩy nhưng lại không cách nào nhúc nhích. Tôi rất muốn chạy đến bên cạnh anh thế nhưng vô luận bản thân cố gắng như thế nào, đều không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, tôi mở mắt trừng trừng nhìn anh, sức sống trên con ngươi của anh dần dần suy yếu, cuối cùng chỉ là một cặp mắt vô hồn.
Anh đã chết, Hàn Hiểu đã chết.
Tôi cách anh gần như vậy, thế nhưng chỉ có thể bất lực nhìn anh chết ở trước mắt tôi. Tôi không biết đây là vì sao, tôi muốn chạy tới xoa lên khuôn mặt anh hoặc đi gọi điện thoại cầu cứu, thế nhưng tay nặng quá, nặng đến mức không nhấc lên nổi, tôi chỉ có thể nhìn anh ở trước mặt tôi chảy máu tử vong.
Sau đó tôi nghe được có người thét chói tai, tôi nhìn Hứa Khả chạy đến bên cạnh anh, nhìn cô khóc lóc gọi điện thoại, nhìn cô quỳ gối bên người Hàn Hiểu xoa xoa vết máu trên đầu anh, nhìn cho đến cuối cùng đều là Hứa Khả bồi ở bên cạnh anh.
Tôi thấy anh được đưa đi bệnh viện, nhìn bác sĩ bất lực lắc đầu, nhìn ba anh trong nháy mắt già yếu suy sụp.
Tôi đột nhiên rất hối hận, hối hận mình và anh không ở bên nhau, hối hận anh không biết tôi đã thích anh rất nhiều năm rồi… Tôi nghĩ nếu cuộc đời có thể quay trở lại, tôi sẽ nắm chắc tất cả cơ hội lưu lại ở bên cạnh anh, mà không phải bất lực nhìn anh rời đi như vậy.
Khi từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầm đìa, tim đập bịch bịch, hình ảnh kia quá mức chân thực, chân thực đến mức khiến tôi không khỏi sợ hãi run rẩy, tôi sắp xếp ổn thỏa suy nghĩ rồi đi bật đèn, chân nhuyễn vô pháp đi tới cửa.
Tôi rất muốn gọi điện thoại cho Hàn Hiểu kêu anh trở về, thế nhưng cầm lấy điện thoại di động lại thủy chung không gọi tới dãy số kia, bởi vì anh hiện tại đang có việc, tôi không muốn quấy rầy anh, thế nhưng trong tâm rất sợ, tôi sợ anh sẽ thực sự tiêu thất ở trước mắt tôi như trong mộng.
Trong đêm đen suy nghĩ rất nhiều, đủ chuyện loạn thất bát tao, nghĩ tới cuối cùng lại nghĩ tới Hàn Hiểu không thích tôi.
Anh đại khái cũng đã quên tình cảnh lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt rồi, năm ấy tôi mười sáu tuổi, năm anh thích Hứa Khả cũng là năm tôi thích anh.
Năm ấy toàn bộ thôn chỉ có tôi cùng Hứa Khả thi vào được trường cao trung trọng điểm. Lúc đó người tới đăng ký vào trường nhiều lắm, hai người ở cổng trường tách ra, tôi muốn đi đăng ký một mình lại sợ Hứa Khả trở về không tìm được tôi, trong mờ mịt do dự có người nói với tôi: “Bạn nè, có cần giúp không ?” Thanh âm của người đó rất êm tai, thanh thúy thanh thúy, người nọ chính là Hàn Hiểu.
Anh ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, mặc áo trắng cùng quần jean màu xanh, tóc bị gió thổi nên có điểm rối loạn che phủ ở trước mặt, khóe miệng ôm lấy nụ cười nhợt nhạt, cả người sạch sẽ nhu hòa một chút cũng không lạnh lùng như bây giờ.
Tôi sửng sốt nhìn anh, trên mặt anh vẫn luôn lộ ra tươi cười xinh đẹp.
Kỳ thực tôi có chút phòng bị với đám thiếu niên thành phố, bởi vì phố quê bất đồng, điều kiện sinh hoạt bất đồng, tôi cầm chăn bông trong nhà, trong tay còn có một đám linh ta linh tinh, vừa có mấy người đi qua cũng cười khẽ nói tôi là thằng nhà quê.
Nhưng anh lại không, anh chỉ mỉm cười với tôi, không giống như những người khác. Trong lòng tôi có chút cảm giác nói không ra lời, ê ẩm lại mang chút ngòn ngọt, hơn nữa tim tựa hồ đập nhanh hơn thường lệ.
“Để tôi giúp bạn nha.” Hàn Hiểu nhảy xuống xe đạp giúp tôi ôm chăn, sau đó hỏi: “Bạn ở ban nào thế, phòng ngủ ở nơi nào?”
Tôi nói cho anh biết, dọc theo đường đi anh cùng tôi nói rất nhiều, tôi thường thường chỉ à ừ hai tiếng.
Sau khi đem đồ đạc để trong phòng, anh dẫn tôi đi đăng ký, anh là học sơ trung lên thẳng cao trung nên đối với ngõ ngách trong trường rất quen thuộc.
Dọc theo đường đi rất nhiều người cùng anh chào hỏi, tôi nghe người khác gọi anh là Hàn Hiểu. Hàn Hiểu, chỉ một khắc đấy thôi tôi đã đem cái tên này khắc vào trong tim, chưa bao giờ quên lãng.
Sau khi đăng ký xong tôi mới biết anh ở ban 1 tôi ở ban 2, rất gần, điều này làm cho tôi có chút vui vẻ mơ hồ.
Sau đó khi Hứa Khả tìm được tôi thì cô cũng đăng ký xong, bên cạnh còn có mấy người học trưởng.
Tôi không nói gì, trong lòng lại có chút vui vẻ vì cô không ở bên cạnh tôi, nếu không tôi cũng không gặp được Hàn Hiểu, lúc đó chẳng biết tia vui vẻ trong lòng này từ đâu mà có.
Bởi vì ban 1 và ban 2 gần nhau, mỗi lần Hàn Hiểu đi qua lớp chúng tôi, cả đám không nhịn được mà thảo luận, anh là nhân vật có tiếng trong trường, trong nhà có tiền, người lại tuấn tú, nhân duyên cũng tốt, thầy cô cùng học sinh đều yêu thích. Chỉ là, trong đó có người ngoại lệ, đó chính là Hứa Khả.
Toàn bộ trường học đều biết Hàn Hiểu đang theo đuổi Hứa Khả, nhưng Hứa Khả chẳng có biểu thị gì, cô chẳng bao giờ kể với tôi cảm giác của cô về Hàn Hiểu, luôn luôn vào lúc tôi cho rằng cô sẽ nhận lời thì hai người lại quay về như lúc ban đầu.
Nhưng Hàn Hiểu cũng thập phần có kiên trì, anh thường xuyên tìm đến Hứa Khả, Hứa Khả phần lớn thời gian cũng sẽ đồng ý, nhưng lại thường dùng lý do học hành để cự tuyệt, nói thật đoạn thời gian đó tôi không hiểu nổi Hứa Khả. Nhưng Hàn Hiểu cũng không thèm để ý, mỗi lần thấy Hứa Khả thì anh luôn luôn mỉm cười, mặt mày cong cong, rất đẹp.
Anh cùng Hứa Khả đứng chung một chỗ thật xứng đôi. Thế nhưng tôi nhìn thấy hai người ấy như vậy thì lòng tràn đầy bực bội và đố kỵ.
Chỉ là khi đó tôi hoàn toàn không biết mình đối Hàn Hiểu rốt cuộc là cái tâm tư gì.
Có một ngày, ở trong tiệm bán báo bên ngoài trường tình cờ tôi đọc được một cuốn truyện tranh, sách hơi cũ nhưng dù cũ cũng thấy rõ ràng nó vẽ hai người đàn ông đang ôm lấy nhau, tay không tự giác mà vươn ra, lật sách xem thoáng qua, tranh vẽ bên trong thập phần kích tình.
Vội vàng buông sách, tôi mặt đỏ tới mang tai mà vội rời đi, trở lại phòng ngủ rồi mà tim của tôi vẫn luôn nhảy loạn, trong đầu vẫn luôn nghĩ tới hình ảnh mới nãy, đêm đó tôi có một giấc mơ, mơ tới người trong tranh vẽ biến thành tôi và Hàn Hiểu… Động tác thân mật, thanh âm ôn hòa, mồ hôi lăn dài trên mặt, thân thể giao triền …
Tỉnh lại tôi phát hiện dưới thân mình một mảnh ướt át, len lén vào buồng vệ sinh đem quần áo giặt sạch. Lúc đó trong tâm sợ hãi nói không nên lời, tôi lại… lại có thể mơ tới mình và Hàn Hiểu làm cái loại chuyện này, thế nhưng khi nghĩ tới khuôn mặt Hàn Hiểu trong mơ, tim lại càng đập mạnh hơn.
Sau đó tôi xem qua một ít sách về đồng tính, xem một ít tranh ảnh, đăng ký ghi danh ở trên một đống diễn đàn gay, làm một ít trắc nghiệm, đủ loại dấu hiệu cho thấy tôi là một người đồng tính luyến ái.
Từ nhỏ tôi đã không thích con gái, khi người khác xem ảnh nữ sinh lõa thể tôi không có cảm giác , trái lại có loại ác cảm. Hồi đó thì không cảm thấy thế nào, lúc này nghĩ đến chợt luống cuống.
Thất kinh hỏi qua những người trong diễn đàn rằng tôi nên làm gì bây giờ, có người cười nhạo, có người thoải mái, tôi nhớ rõ ràng, có người nói, đồng tính luyến ái không phải tội, đừng đem mình đẩy vào tuyệt cảnh.
Tôi suy nghĩ một chút rồi liều mạng nói với mình bản thân không sai, không sai, chẳng qua chỉ thích một người cùng giới tính mà thôi, suy nghĩ thoải mái mãi như thế, trong tâm cũng thực sự kiên định rồi, tôi thực sự không sai.
Tôi cố gắng không để ý Hàn Hiểu nữa, đem mọi tâm tư tôi có đặt trong việc học tập.
Thành tích của tôi vượt lên hàng đầu, bạn học đối tôi ước ao, chủ nhiệm lớp đối tôi khen ngợi, nhưng bọn họ không biết trong bụng tôi có tâm tư xấu xa nhường nào.
Một thời gian dài tôi đều thích ngắm nhìn khuôn mặt Hàn Hiểu, ở đêm khuya yên tĩnh thì phát tiết dục vọng của mình, tôi không dám đi gặp Hàn Hiểu, thậm chí ngay cả Hứa Khả tôi đều tận lực tách ra.
Thế nhưng tôi vô pháp ngăn cản bản thân tưởng nhớ hình dáng Hàn Hiểu, mỗi lần thấy anh cùng Hứa Khả đi chung một chỗ, tôi sẽ đố kỵ, rất đố kỵ, hận không thể biến bản thân thành Hứa Khả để bồi ở bên người Hàn Hiểu. Tôi thậm chí cũng muốn tỏ tình với Hàn Hiểu, bị anh khinh bỉ cũng tốt, bị anh mắng nhiếc cũng tốt, so với ngồi đây một mình ai điếu thì tốt hơn nhiều. Thế nhưng mỗi lần cùng anh gặp nhau, anh đều cười cười gật đầu với tôi, những lời này tôi cũng không dám nói ra khỏi miệng. Hiện tại với anh mà nói, tôi chẳng qua là đồng hương của Hứa Khả, những phương diện khác thì không khác người xa lạ là mấy, anh đại khái từ lâu đã không nhớ tới tên ngốc anh từng giúp đỡ khi mới bước vào cao trung rồi.
Ngày ngày chìm trong giày vò chậm rãi đi qua, tôi không ngờ cuộc đời tôi ở cuối những ngày tháng cao trung lại chuyển biến lớn đến vậy, cho tới tận bây giờ mỗi khi Hàn Hiểu hôn tôi, tôi đều nghĩ mình là đang nằm mơ, nhưng chúng tôi bây giờ là tình nhân.
Tình nhân….