Taxi két một tiếng ngừng lại, tài xế thấy Tô Nham ngồi phía sau thất
thần vẫn không nhúc nhích, không khỏi giục: “Đến, nhà xưởng cậu nói hẳn
là nhà máy gia công cao su này rồi, nhưng xem ra cũng sắp đóng cửa. Cần
tôi chờ cậu về luôn không?”
Tô Nham trả tiền, trầm mặc đi xuống xe, nhìn qua nhà xưởng quạnh quẽ, Tô Nham lại hoảng hốt lần nữa.
Nhà xưởng này, vẫn còn hoạt động…
Nói cách khác, giờ này khắc này, nhà xưởng này hoàn toàn không bị bỏ hoang! Mà nếu nó không phải nhà xưởng hoang, không ai lại ngốc mà chọn giết
người vứt xác trong này.
Tim Tô Nham lạnh buốt một mảnh.
Y
từng chết trong mùa hè năm tốt nghiệp đại học đó. Y cấp ba học lại một
năm, tăng thêm bốn năm đại học tổng cộng ở thành phố D năm năm.
Mà bây giờ y thuận lợi lên đại học, lại không phải học lại, cũng còn chưa
tốt nghiệp, y năm nay năm hai, mùa hè hết trở lại trường đi học cũng chỉ mới năm ba.
Thời gian sớm hơn ba năm so với quá khứ, nhà xưởng này còn chưa bỏ hoang.
Sự thật trước mắt như sét giữa trời quang, Tô Nham giật mình ngây người nửa ngày, điên cuồng trở lại xe: “Về mau! Phải nhanh!”
Ngắn ngủn một câu nói, Tô Nham đã thở hồng hộc, ngữ điệu mang theo thanh âm
rung động, sắc mặt trắng bệch ra, y gần như run lẩy bẩy lấy điện thoại
ra bấm số Lương Hưng Quốc, bật thốt lên nói: “Chú mau gọi người hỗ trợ
tìm! Con sợ tìm không thấy cậu ấy nữa sẽ vĩnh viễn không tìm được! Có
người muốn giết cậu ấy, nhất định có người muốn giết cậu ấy!”
Đầu
Lương Hưng Quốc trong nháy mắt trống rỗng, nhưng rất nhanh lại khôi phục trấn định: “Biết rồi.” Nói xong rầm một tiếng cúp máy.
Tô Nham
biết Lương Hưng Quốc có bản lĩnh, nhưng giờ phút này y không cách nào
ngồi chờ chết, nếu đem hết hy vọng đặt lên người làm cha kia, thì quả
như câu nước xa không cứu được lửa gần.
Tô Nham bứt tóc liều mạng
tự hỏi Lương Khuê có thể bị ai nhằm vào, lại bị mang đi nơi nào, y thậm
chí lọc ra những nơi thích hợp giết người vứt xác ở Thành phố D.
Ngay lúc Tô Nham vắt hết óc tìm kiếm Lương Khuê, bộ phận cảnh sát Thành phố D cũng xuất động. Lương Khuê mất tích chưa tới hai mươi bốn tiếng không
cách nào lập án, nhưng Lương Hưng Quốc còn có mấy phần mặt mũi cùng vài
người bạn, người tìm kiếm Lương Khuê càng ngày càng nhiều.
Tô Nham từ nơi hoang vu ước chừng hai giờ mới trở lại trung tâm mua sắm, y chân trước vừa xuống xe, Lương Hưng Quốc liền gọi tới: “Cậu biết Trầm Thành
không?”
Hai con ngươi Tô Nham nhảy dựng: “Chết cũng không quên.”
“Rất tốt, tôi nghĩ cậu cũng nhớ rõ hắn.”
…..
Lúc Lương Khuê mở mắt, phi thường không thích ứng ánh sáng kích thích, hai
con ngươi đau đớn thiếu chút nữa chảy nước mắt xuống. Mắt hắn bị bịt kín quá lâu, hơn nữa cũng hết sức thô lỗ, miếng vải đen mỏng ghìm quá chặt
hai con ngươi, như hận không thể moi hai nhãn cầu của hắn ra. Lương Khuê thầm kêu vô số lần không xong, nghĩ thầm là bị ai theo dõi đây? Là bắt
cóc hắn đòi tiền, hay là trả thù giết người? Mặc kệ loại nào đều không
phải chuyện tốt, giết thì khỏi nói, nếu như đòi tiền, dù cuối cùng hắn
có thể tự do, sợ rằng cũng phải nhận hết thống khổ, dễ nhận thấy nhất là thị lực đôi mắt này nhất định sẽ giảm.
Lương Khuê híp mắt cúi
thấp đầu, nghiến răng nghiến lợi nhẫn nại một hồi lâu mới thong thả
ngẩng đầu, thử hơi mở mắt ra, đối với hung thủ bắt cóc hắn, hắn thật sự
rất hiếu kỳ.
Hai mắt Lương Khuê nháy một hồi lâu, trong tầm mắt
rốt cục nhìn thấy vài bóng người mơ mơ hồ hồ, hắn đang muốn cố gắng nhìn rõ, trước mắt đột nhiên tối sầm, bụng đau nhức, bị người hung hăng đạp
một phát ngay giữa bụng. Lương Khuê không đề phòng, há mồm liền kêu to
một tiếng, toàn bộ thân thể đều cuộn lại. Cái đá này thật hung ác, hơn
nữa kẻ hành hung lại mang giày mũi cứng.
Biểu lộ của Lương Khuê vì thống khổ mà vặn vẹo, thân hình vô lực cong lên, càng có vẻ chật vật thê thảm vạn phần.
Kẻ hành hung thấy bộ dạng hắn như thế, lập tức vui sướng hừ hừ khẽ cười,
đó là tiếng cười hưng phấn phát ra từ tâm khảm, tiếng cười vô cùng hả
giận, cứ như người nọ chờ đợi đã lâu, rốt cục đợi được đến ngày báo thù, sao có thể bảo người ta không hưng phấn? Không hả giận?
Lương
Khuê đau đớn khó chịu. Nghe mấy tiếng cười này, trong nội tâm lộp bộp
một cái, triệt để thanh tỉnh. Hắn cũng lười muốn coi rõ người đối diện
bộ dạng thế nào, vì người này hắn quá quen thuộc, kẻ từ nhỏ cùng nhau
lớn lên, bọn họ đã làm bạn nối khố, đã làm hàng xóm, đã làm bạn học, đã
làm bạn bè, cuối cùng lại thành người dưng.
Người dưng cũng không
đáng thổn thức nhất, so với người dưng càng làm người phiền lòng, chính
là biến thành kẻ thù. Kẻ thù cũng không đáng sợ, xã hội này, ai sống
trên đời mà không có mấy kẻ thù? Nhưng thù đến muốn lấy mạng người ta,
thật sự ít có.
“Biết tao là ai không? Mày đại khái nghe không ra
tiếng của tao, đã sớm không nhớ rõ tao. Nói gì thì nói chúng ta cũng hai năm không gặp, mày sinh viên giỏi giang bận rộn học tập, khẳng định
không có thời gian rỗi nhớ tới tao. Tao thì khác, tao là thằng thất
nghiệp, ha ha, có rất nhiều thời gian, tao thời thời khắc khắc luôn
thương nhớ mày, cả trong mộng cũng mơ tới mày, không, là hai cha con mày mới đúng!” Gã ngồi xổm trước mặt Lương Khuê, đầu kề sát qua, lời nói
này cứ như mỗi chữ mỗi câu, vô cùng rõ ràng rót vào lỗ tai Lương Khuê.
Lương Khuê nghe vậy cũng không nhúc nhích, im lặng từ từ nhắm hai mắt lại.
Thanh âm quét ở bên tai, hắn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, mùi của
dân liều mạng.
“Cái này cũng không đúng, là cha mày. Cha mày, mày, còn có thằng tình nhân bảo bối của mày, hắc hắc.” Hắn nói xong lời cuối cùng liền không có ý tốt cười rộ lên, tiếng cười kia ẩn chứa cái gì,
Lương Khuê không thể không hiểu.
Lương Khuê rốt cục rung động bỗng nhúc nhích, mở mắt lần nữa, cách quá gần, dù mắt hắn giờ phút này không khỏe, vẫn thấy rõ gương mặt rất lâu không thấy.
Giờ khắc này hắn mới thật sự cảm thấy, Hoàng Thịnh An, là người xa lạ.
Người trước mắt, gặp thoáng qua trên đường, không lên tiếng không nhắc nhở, hắn nhất định không nhận ra đó là Hoàng Thịnh An.
Chằm chằm vào cẩn thận đi cân nhắc, mới tìm ra hình dáng quen thuộc trong trí nhớ.
Hoàng Thịnh An thấy Lương Khuê sững sờ nhìn mình không nói lời nào, sắc mặt
càng tái nhợt vài phần, tàn thuốc liền dụi vào mặt Lương Khuê, Lương
Khuê lập tức đau đến mặt mày méo mó liều mạng trốn tránh, thế nhưng chân tay bị trói, đầu hắn dù trốn thế nào cũng không được gì. Hoàng Thịnh An thấy bộ dáng thống khổ buồn cười của hắn càng cười ha ha, càng cảm thấy thú vị, hung hăng hút một ngụm khói, làm tia lửa tàn thuốc càng nóng
rực, cười cười, lại giơ tay lên dùng đầu thuốc ấn vào mặt Lương Khuê tạo thành một vết bỏng, bên trái một cái bên phải một cái, Hoàng Thịnh An
vui sướng đập chân cười to: “Như thằng hề! Ha ha ha! Xem Lương tư lệnh
chúng ta, thằng con bảo bối của Lương thủ trưởng đây mà, chậc chậc, bộ
dạng cứ như thằng thiểu năng a!” Hắn khoa trương ngửa đầu cười to, đằng
sau cũng có người phụ họa cười to theo, trong chốc lát, nơi bí mật này
bừng phát tiếng cười vui sướng, triệt để át đi tiếng rên đau đớn yếu ớt
của Lương Khuê.
Lương Khuê không chỉ đau đớn vết thương, tim cũng
co rút lại, hỗn đản này y như thằng điên, không khéo lại hủy dung, hay
đập tàn phế hắn cũng nên…
Lương Khuê đánh cái rùng mình, biểu lộ cứng ngắc nói một câu: “Tao không ngờ mày hận tao như vậy.”
Tiếng cười khằng khặc của Hoàng Thịnh An im bặt, hắn hung hăng giẫm nát điếu
thuốc, hung dữ chằm chằm vào Lương Khuê: “Mày dĩ nhiên không ngờ được,
mày trừ sống phóng túng còn biết cái gì? Lúc mày ôm thằng tình nhân chơi sướng cả người, tao đáng thương đang chém giết kẻ thù. Mày bây giờ còn
có mụ già của mày cho bú sữa, mẹ tao chết rồi, ngay cả gặp mặt tao lần
cuối cùng cũng không được.”
“Thằng thiểu năng đần độn, mày nghĩ tao như ngày hôm nay, đều là do ai làm hại?”
Lương Khuê vốn đang cân nhắc có cần chịu thua xin khoan dung tránh thoát một
kiếp không, nghe xong lời này hắn im lặng một hồi, ánh mắt lạnh lùng,
không khách khí cười nhạo nói: “Tao xem như hiểu tại sao mày lại biến
thành như vậy rồi.”
Hoàng Thịnh An nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt như dao chằm chằm vào Lương Khuê.
Lương Khuê hảo tâm giải thích: “Đi đường nghiêng cũng cần thiên phú, phải có
cấu tạo não không giống người thường. Trước kia cảm thấy mày rất bình
thường, không có chỗ nào đặc biệt nổi trội, hôm nay mới phát hiện mày
cũng là một đóa hoa tuyệt thế nha.”
Hoàng Thịnh An âm trầm nhìn
Lương Khuê mỉm cười, không chớp mắt theo dõi hắn, sau đó, Hoàng Thịnh An bừa bãi cười to, vươn tay liền có người đưa cho hắn một con dao găm,
hắn cầm dao nhẹ nhàng linh hoạt xẹt qua khuôn mặt Lương Khuê, máu tươi
ào ào liền tràn ra . (Hủy dung con mịa nó rồi T.T)
“Mày giờ không
khác gì con chó bị nhốt trong chuồng, còn có can đam đi kích thích tao,
xem ra mày đã lo liệu đến chuyện xấu nhất rồi? Hắc hắc, tao nói thiệt
cho mày biết, từ sau khi mẹ tao chết, tao liền thề, sớm muộn có một ngày tao giết mày, tao ngày cũng suy đêm cũng nghĩ, làm thế nào cho mày bị
chết ‘ thoải mái ’ nhất. Tao còn cố ý mua DV, tao sẽ thu lại, chờ sinh
nhật cha mày đưa cho thằng già đó, như thế nào, mày vui không? Món quà
chuẩn bị chu đáo cho cha mày, lão tuyệt đối thích lắm, món quà đời này
chỉ có thể nhận được một lần, độc nhất toàn bộ thế giới, lão không chừng sướng đến vỗ vai tao nói ‘ tiểu tử, làm tốt lắm. ’ ha ha ha, lại nói
tiếp năm nay chính là sinh nhật năm mươi tuổi của cha mày đúng không? Ha ha, đủ tuổi, không tồi, phi thường không tồi!”
Lương Khuê giận
tái mặt, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, đau đớn đã dần chết lặng. Làm hắn rung động chính là thù hận của Hoàng Thịnh An, hắn vẫn không
cách nào lý giải, những gì hắn làm, có thể làm Hoàng Thịnh An hận thành
như vậy? Hắn không muốn hỏi Hoàng Thịnh An sao lại có lá gan này, Hoàng
Thịnh An hiển nhiên đã không quan tâm.
Lương Khuê cũng sợ chết, sợ muốn chết. Lời Hoàng Thịnh An nói càng làm hắn sợ, nếu hắn xui xỏe chết đi, như vậy tất cả thống khổ cười vui đều rời xa hắn. hắn là một mình
chết đi, sẽ không thống khổ như người sống.
“Hoàng Thịnh An, là
cha mẹ thế nào mới có thể nuôi ra thằng con như mày thế? Tao dùng cái
đầu của sinh viên tài cao cũng nghĩ không ra đáp án.” Lương Khuê mặt
không biểu tình nhìn Hoàng Thịnh An nói, hắn cảm thấy bi ai, dì Hoàng vô cùng dịu dàng, rất tiếc phần dịu dàng kia, không di truyền cho Hoàng
Thịnh An chút nào.
Nhắc tới cha mẹ, lý trí của Hoàng Thịnh An liền hỏng mất. Cha hắn không hiểu hắn, người mẹ thương yêu hắn lại cả chết
cũng không thể nhìn thấy mặt, những điều này là nghịch lân của hắn.
Hắn muốn giết người, muốn tàn nhẫn giết chết Lương Khuê! Nếu không phải họ
Lương, hôm nay mọi thứ đều sẽ không phát sinh! Chỉ cần Lương Khuê chết,
đối với Lương Hưng Quốc còn sống mới là tra tấn cùng đả kích lớn nhất,
chỉ cần Lương Khuê chết, hắn bằng lòng trả một cái giá đắc!
Thế nhưng, một tia lý trí cuối cùng kéo xúc động của hắn lại.
Hắn sẽ không để Lương Khuê thoải mái chết đi. Muốn tra tấn thằng này, khiến vị đại thiếu gia này cũng nếm thử, thống khổ hắn phải chịu đựng.
Hắn vẫn hiểu, dùng thủ đoạn gì có thể nhìn thấy biểu lộ đặc sắc nhất của Lương Khuê.
Hoàng Thịnh An bình phục lửa giận, từ cao nhìn xuống cười Lương Khuê, thong
thả nói: “Không biết gọi điện thoại cho tình nhân mày, nó có tới đây
thăm mày không nhỉ?” Dứt lời còn đặc biệt vô tội buông tay: “Hy vọng nó
có chút can đảm, tốt nhất có vài phần chân tình với mày, bằng không có
lẽ liền không nhìn tới trò hay. Tao hy vọng nó có thể tới, nó rất không
tồi, thú vị hơn nhiều so với mấy thằng trai tao chơi.”
Lương Khuê tái nhợt trừng mắt, hai con ngươi lửa giận rào rạt, thấy thế Hoàng Thịnh An hưng phấn dị thường.
“Tức giận rồi hả? Ha ha ha, mày yên tâm, tao không tính giết nó đâu. Mặc dù
nó làm tao bại lộ hành tung ở thành phố A, nhưng nó còn chỗ hữu dụng,
tao sẽ lưu một mạng cho nó. Tao thích nhất loại trai này, ha ha, luôn
khiến tao nhớ tới thằng công tử thị trưởng quen trong bộ đội kia a.”
Lương Khuê đầy mặt sương lạnh, nếu không mất đi tự do, chỉ mấy câu nói đó đã đủ nhen nhóm lửa giận trong hắn, tất sẽ nhào qua đánh thằng miệng mồm ổ uế kia một trận.
Nhưng Lương Khuê lúc này có không tâm tư tức
giận, toàn thân hắn phát lạnh, cầu nguyện chuyện này đừng liên lụy đến
Tô Nham. Tô Nham… Lương Khuê gần như không chút hoài nghi, nếu Hoàng
Thịnh An liên hệ với Tô Nham, Tô Nham nhất định sẽ …
Nếu đến đây…
sắc mặt Lương Khuê biến thành màu đen. Trên cổ tay bị trói chặt nổi lên
gân xanh, đáy lòng đã trào lên phẫn nộ vô tận.
Hoàng Thịnh An!
Hận một người, chỉ đơn giản như thế!