Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 40: Chương 40: không nỡ




Cậu thích nam sinh không?

Mấy chữ hời hợt dấy lên sóng triều dữ dội trong lòng.

Đầu lưỡi Lương Khuê đã động, vốn sẽ bật lên trở lời: Đương nhiên không thích!

Làm sao hắn có thể thích nam sinh, vấn đề này quả thực là trò cười hài nhất thế gian.

Tô Nham, cái tên hỏi ra vấn đề vớ vẫn này rất vô sỉ.

Nhưng câu nói dính trên đầu lưỡi, lời lẽ sắp nói, thế mà ba chữ ‘Không thích’ cư nhiên thật sự không thể thốt ra.

Trong nháy mắt biến thành nói lắp, đầu lưỡi cứng lại, nửa chữ cũng không nhả ra nỗi.

Hắn kinh ngạc, tim đập thùng thùng đánh vào lồng ngực, trừng lớn hai mắt thẳng tắp nhìn Tô Nham, hắn cho rằng chỉ cần lấy lại tình thần một chút, hít thở hòa hoãn xuống, đáp án có thể đơn giản liền nói cho Tô Nham.

Nhưng sự thật hắn lấy lại tinh thần quá lâu quá lâu, lâu đến Tô Nham cũng đã say giấc nồng, lâu đến hắn đã quên cái gì trả lời không trả lời, trong lòng hắn chỉ còn lại nghi kị và kinh hoảng khổng lồ.

Suy nghĩ không bị khống chế, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tuôn ra một đống ý kiến lộn xộn lung tung.

Có thích nam sinh không? Hắn bất tri bất giác nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Không cách nào quả quyết nói không thích.

Thích nam sinh sao? thích dạng thế nào, thích ai?

Nếu như thích nam sinh, nam sinh kia……

Trong đêm tối đôi mắt hắn không chớp lấy một cái, thẳng tắp nhìn Tô Nham đang say giấc nồng.

Tô Nham ngủ rất ngon giấc, hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà hô hấp, không lộn xộn, không ngáy, gương mặt say ngủ so với Tô Nham ban ngày càng nhu hòa vài phần, Tô Nham như vậy, chỉ cảm thấy ngũ quan y thực cân đối, lại không nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của y.

Gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phun lên gương mặt cả hai. Lương Khuê kinh ngạc nhìn gương mặt phóng đại kia, thẳng đến Tô Nham xoay người lần nữa, đưa lưng về phía hắn.

Chính là cái tên này, thoải mái ném ra một vấn đề, lại tra tấn hắn cả đêm. Hắn băn khoăn ngủ không được, Tô Nham ngược lại tốt, ngủ say đến vậy, Lương Khuê oán hận cực độ, nhiều lần nghĩ đập tỉnh Tô Nham chất vấn y, nhưng không thật sự ra tay.

Một câu dấy lên sóng triều, đã sớm không phải một vấn đề đơn giản nữa.

Sức cuốn hút của nó quá lớn, hắn vốn muốn cho ra đáp án trực tiếp nhất, một đêm trôi qua, lại sầu ra đôi mắt thỏ dữ tợn. Hắn tự hỏi lý do Tô Nham hỏi vấn đề này, phỏng đoán tâm tư của Tô Nham. Nghĩ càng nhiều, càng không dám nghĩ sâu.

Khi hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu mình và Tô Nham có một ngày, biến thành Tần Việt và Quan Văn như vậy, bị cha mẹ mãnh liệt phản đối, hắn nên làm thế nào?

Biện pháp đối đáp còn chưa nghĩ ra, hắn lại bị ảo tưởng của mình làm hoảng sợ chảy ra một thân mồ hôi lạnh.

Sáng sớm trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, hắn mơ mơ màng màng cân nhắc, chờ sau khi tỉnh lại, coi như sự tình chưa từng phát sinh, có vẻ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng chờ đến giữa trưa thật sự tỉnh lại, suy nhĩ trước khi ngủ sớm bị vứt bỏ.

Hắn mãnh liệt truy vấn, muốn biết tâm tư của Tô Nham.

Thế mà thái độ lập lờ gì cũng được của Tô Nham, từ từ lại khơi lại cơn tức chồng chất một đêm của hắn. Phẫn nộ khó hiểu, vì sao hắn một đêm ngủ không được, Tô Nham lại rất trấn định.

Vấn đề kia, có lẽ Tô Nham thật sự chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Cũng không phải dạng hắn suy đoán kia, có đúng không?

Nhưng mà, không phải.

Lương Khuê toàn thân bực tức không thôi, hắn cần tỉnh táo, nếu tiếp tục ở lại chỗ đó, hắn nhất định sẽ nhịn không được đánh nhau với Tô Nham.

Mờ mịt chạy trên đường, đi trong gió lạnh, cơn tức của Lương Khuê hơi tắt.

Gió lạnh làm đầu óc tỉnh táo, hôm nay mùng một tết, trên đường rất nhiều người qua lại, sáng sớm mới qua cơn tuyết, trên đường vừa ẩm vừa trơn. Lương Khuê đội mũ áo lên, kéo khóa kéo, hai tay nhét vào túi, đi dạo không mục đích. Bất tri bất giác đi nửa buổi chiều, chờ lúc hắn dừng lại, thình lình phát hiện mình đứng ở quãng trường Lê Hoa, đêm 30, nơi hắn và Tô Nham bắn pháo hoa.

Quãng trường hôm nay vẫn náo nhiệt như trước, trong đó có rất nhiều hoạt động nhỏ, một cặp tình nhân trẻ trung tay nắm tay mỉm cười đi qua, bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ líu ríu chạy loạn gọi bậy.

Lương Khuê đứng trong đám người, nhìn hết thảy chung quanh.

Đàn ông và đàn bà, đàn bà và đàn ông…… một thế giới như vậy đó.

Lương Khuê đứng thẳng cúi đầu xuống, kinh ngạc chằm chằm vào mặt đất.

Sắc trời tối dần, quãng trường dần vắng bóng người. Lương Khuê cả cơm tối cũng không muốn ăn, gió đêm lại thổi trúng người, lạnh buồt. Hắn bước khắp đường, một mình nhìn người qua đường, ăn chút đồ ăn vặt, còn mua vài cái bong bóng màu sắc rực rỡ ngớ nga ngớ ngẩn ngắm vài lần, sau đó giơ tay hung hăng đập mạnh, bong bóng bùm nổ mạnh, một cái cũng không để lại.

Bầu trời lại bắt đầu rơi tuyết, trên đường càng ngày càng lạnh.

Lương Khuê quay người thoáng nhìn sân trượt băng, không sao cả chậm rãi bước vào.

Trong sân trượt có rất nhiều người, toàn thiếu niên thiếu nữ, nhiều nhất là học sinh trung học đến học sinh cấp 3, lẻ tẻ mấy sinh viên cũng nhìn thấy được.

Cả trai lẫn gái cười sáng rực chơi rất nhiều trò, có chàng trai nhân cơ hội ôm lấy một cô gái, cũng có cô nàng lớn mật làm nũng nhõng nhẽo.

Khung cảnh rất lớn, Lương Khuê vốn đang nhàm chán nhìn những tình lữ kia, đột nhiên có hai bóng dáng một trước một sau lướt qua trước mắt hắn, là hai sinh viên, giới nam.

Một người trượt lên, một người trược xuống, chính giữa kéo ra khoảng cách hai ba thước, một trước một sau phối hợp cũng không tệ lắm. Lương Khuê nhìn bọn họ trượt một vòng sau đó đổi chiều, hai người tay nắm tay cùng lướt đi.

Hình ảnh bình thường biết bao, bọn họ lại không có làm gì, sắc mặt Lương Khuê lại nóng lên, xoa xoa tóc, chán nản tiêu soái trượt vào sân băng.

Tô Nham một hồi nhìn tiết mục ti vi một hồi nhìn đồng hồ báo thức, tám giờ tối đã qua, chín giờ đã qua, Lương Khuê vẫn chưa về.

Tô Nham chống cằm trầm tư nửa ngày, đứng dậy đi đến bên giường, kéo bức màn ra nhìn bên ngoài, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thật sự có một người đang đứng, cẩn thận xem, chính là Lương Khuê.

Lương Khuê dựa vào đèn đường, cúi đầu nhìn chiếc bóng trên mặt đất ngẩn người.

Tô Nham cười thầm, thật là khờ khạo, trời lạnh như vậy chỉ có cậu ấy làm được.

Lương Khuê đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, nhìn về phía nhà Tô Nham, vừa nhấc mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Nham bên cửa sổ. Khoảng cách quá xa, hắn kỳ thật thấy không rõ mặt Tô Nham, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái, nhưng tim Lương Khuê khẩn trương đập mạnh, hắn quả thực không cần hoài nghi, Tô Nham nhất định thấy được hắn.

Hai người giằng co, một người trên lầu một người dưới lầu, khoảng cách rất gần rất gần, lại rất xa rất xa.

Đứng đơ ra đến mười giờ, Tô Nham cũng cảm thấy đơ đủ rồi, soạt kéo màn lên, xoay người đi tắm.

Chờ y tắm ra, mở cửa chính, Lương Khuê quả nhiên đứng ngoài cửa. Ngẩng đầu víu một cái liếc Tô Nham trừng trừng, lại cúi đầu không nói một lời.

“Ăn cơm chưa?” Tô Nham một bên lau tóc một bên hỏi.

Lương Khuê vào phòng, tự mình tìm tòi phòng bếp:“Tớ tự nấu chút cải trắng sủi cảo, cậu muốn không”

“Tớ muốn mười cục ăn khuya.”

Lương Khuê gật gật đầu, bật bếp nấu nước.

Tô Nham thổi khô tóc mặc đồ ngủ tùy ý đứng ở cửa bếp, lẳng lặng chờ sủi cảo ra nồi, y bưng phần của mình đi, hai ba ngốn đã ăn xong liền vào phòng ngủ nằm.

“……” Lương Khuê nhìn phòng khách không có bóng người, nghiến răng nghiến lợi.

Khoảng mười một giờ, Lương Khuê mặc đồ ngủ nhảy lên giường, cấp bách khó dằn nổi túm Tô Nham dậy, hung dữ chất vấn:“Con mẹ nó cậu lên tiếng cho tớ! Kêu lên cái coi!”

“A.”

“……! Cậu nghĩ tớ sẽ không đánh cậu hả?” Lương Khuê tức giận đến phát run.

Tô Nham vươn tay kéo tay Lương Khuê ra, hơi nhíu mày nói:“Tớ không ghét Tần Việt như vậy, tớ cảm thấy như vậy rất tốt.”

Tô Nham thật sự nói, Lương Khuê trong lòng ngũ vị tạp trần, rõ ràng nhất thiết muốn Tô Nham nói ra, nhưng khi sự thật sắp làm rõ, làm người ta hưng phấn lại sợ hãi.

Tô Nham thấy hắn đờ ra, cười một tiếng.

Nhấc người qua hôn lên môi Lương Khuê, Lương Khuê vội vàng không kịp chuẩn bị giật mình, còn chưa cẩn thận thưởng thức, Tô Nham đã lui ra.

“Chuyện Tần Việt mở ra một cánh cửa cho tớ, tớ chưa từng yêu ai, cậu là người đầu tiên.”

Đây cũng là một đêm mất ngủ, ngày hôm sau Lương Khuê với đôi mắt đỏ ké trở về thành phố A. Lúc hắn ra đi Tô Nham còn đang ngủ, vốn muốn nói chút gì đó với Tô Nham, nhưng cuối cùng cũng không thốt nên lời.

Vì sao có một loại rung động, làm người ta còn chưa kịp vui sướng, liền bị tối tăm ngập trời che phủ.

Tim hắn vì lời Tô Nham nói mà vui sướng, nhưng cùng lúc xuất hiện, cũng là sự nặng nề không cách nào thừa nhận.

Nếu muốn yêu một chàng trai, hắn sẽ yêu Tô Nham.

Kỳ thật đã không có nếu như.

Hắn chỉ cần đơn giản một câu, chỉ cần hôn lại, có thể ôm chầm lấy phần rung động này.

Hắn nghĩ, suýt chút nữa đã không chống lại nổi, mà thật sự làm như thế.

Một khi bắt đầu, tương lai sẽ vạn kiếp bất phục.

Tần Việt cũng tốt, hắn cũng tốt, ai cũng không thể giúp ai.

Mùng tám khai giảng.

Lương Khuê và Tần Việt không tới.

Từng ngày từng ngày trôi qua, vị trí cùng bàn với Tô Nham liên tục trống.

Số lần Tô Nham thất thần nhiều hơn, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y nhớ tới khoảnh khắc này trước kia, Lương Khuê vắng mặt, làm lòng y khủng hoảng cỡ nào, mỗi ngày trôi qua như một năm. Ngày đó thật can đảm nói với Lương Khuê như thế, nhưng không ai biết trong lòng y đang phát run, y cũng sợ bị cự tuyệt, sợ từ nay về sau tựa như người xa lạ. Nhưng thời gian từng ngày lướt qua, Lương Khuê thủy chung không xuất hiện. Y thật sự hối hận, sớm biết như vậy thì cái gì cũng không nói. Nếu Lương Khuê không bao giờ tới nữa, còn kinh khủng hơn coi y như kẻ xa lạ. Y một lần lại một lần đến buồng điện thoại gọi cho Lương Khuê, bên kia vẫn tắt máy. Y tích cực đi đến tìm chủ nhiệm hỏi thăm tin tức của Lương Khuê, chủ nhiệm biết cũng không nhiều. Y bắt đầu tuyệt vọng, Lương Khuê thật sự sẽ không về nữa.

“Tô Nham.”

Tô Nham đang nhìn ngoài cửa sổ lâm vào hồi ức, đột nhiên bị quấy rầy, không khỏi nhíu mày.

Quay đầu nhìn lại, là Trần Oản Oản, không cần hỏi nhiều cũng có thể đoán được nguyên nhân cô tìm y.

“Có việc gì?” Tô Nham không đếm xỉa tới.

Trần Oản Oản cúi đầu nói nhỏ, do dự nói:“Lương Khuê…… Có phải chuyển trường rồi không?”

Yêu mến một người, không phân biệt nam nữ, tâm tình kia, bất luận là kẻ nào cũng giống nhau.

Bất kể là y hay Trần Oản Oản, hay những người thầm yêu Lương Khuê kia, đều đang vì Lương Khuê thật lâu chưa về mà lo lắng mất mát.

Tô Nham không nói, chỉ lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.

Trần Oản Oản cắn cắn môi, cho rằng y không muốn nói, truy vấn lần nữa:“Cậu cùng ảnh quan hệ tốt, không có khả năng không biết? Nếu không cậu gọi điện thoại hỏi một chút?”

Tô Nham lấy điện thoại ra bấm số Lương Khuê, đưa điện thoại giơ lên bên tai Trần Oản Oản, tiếng người phụ nữ bên trong làm Trần Oản Oản thần sắc rơi xuống đáy vực.

Trần Oản Oản không hỏi nhiều, quay đầu bước đi.

Tiết nguyên tiêu trong nháy mắt đã đến, ngày đó trường cho nghỉ. Sau Tiết nguyên tiêu, trường mới thật sự khai giảng.

Tiết nguyên tiêu, quãng trường Lê Hoa cử hành thịnh hội pháo hoa cùng hội hoa đăng lần nữa.

Lương Khuê luôn ở thời điểm Tô Nham không hề phòng bị tùy tiện xuất hiện, cho y kinh hỉ và xúc động vô bờ. Lương Khuê đêm 30, Lương Khuê tiết nguyên tiêu, đều là Lương Khuê y không thể quên.

Ngay lúc Tô Nham gần như tuyệt vọng, Lương Khuê một lần nữa bước vào cánh cửa ấy.

Từ đó về sau, bước trên con đường không lối về.

“Tớ nghĩ cậu sẽ không trở về .” Tô Nham cầm pháo hoa kinh ngạc lẩm bẩm.

Lương Khuê vừa cắt tóc có vẻ rực rỡ hẳn lên, hắn cởi bỏ vẻ u buồn khổ đại thâm thù, khôi phục nét cười dĩ vãng.

Lương Khuê bật cái bật lửa cúi đầu cười:“Thật sự tớ cũng nghĩ vậy.”

Nói đến đó, Lương Khuê ngẩng đầu dò xét bộ dạng của Tô Nham dưới ánh pháo hoa, trong lòng tuôn trào áy náy,“Xin lỗi. Tớ do dự lưỡng lự không quả quyết lề mề, cậu coi tớ nè, suy nghĩ lâu như vậy, vẫn trở về đây.” Mỗi ngày cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, hận không thể cạy mở sọ não thay đổi trí nhớ. Rời đi thành phố C, sau này quên đi con người mang tên Tô Nham kia, không bao giờ có bất kỳ liên hệ gì với y nữa, khoảng cách giữa thành phố C và A, đủ để hai người cả đời không gặp lại. Chỉ như vậy mới là tốt nhất, tình cảm còn chưa bắt đầu thì cứ nhanh chóng chấm dứt đi. Như vậy sẽ không đến mức quá muộn màng, đến điểm cuối phải chia lìa mới khóc sống khóc chết. So với như thế thì đây quả là lựa chọn tốt nhất. Đối với hắn tốt, với Tô Nham tốt, với người nhà cũng tốt, thậm chí với xã hội này với quốc gia này…… Một nam một nữ trên đường ôm ôm ấp ấp, ai cũng không nhìn bằng đôi mắt khác. Thử hai thằng con trai coi, không biết phải rước lấy bao nhiêu khinh bỉ, đứng trên đường cũng như làm dơ mắt người khác.

Hắn cố ý không đến trường, cha mẹ cũng không nói gì hắn, hắn giống trống khua chiên tiêu sái ở lại thành phố A, khắp nơi tìm bằng hữu tìm huynh đệ đi chơi điên khùng. Nhưng thời gian từng ngày từng ngày trôi, vui sướng trong lòng càng ngày càng ít, càng ngày càng trống rỗng.

Hắn chơi không vui nữa, muốn trở lại trường, rất muốn, khẩn cấp muốn trở về. Ca hát cũng tốt khiêu vũ cũng tốt con gái cũng tốt, đều không tốt bằng trở về đi học. Cho dù cả thời gian tan học đi tiểu cũng không có, nhưng chỉ cần ngồi trong lớp sẽ có thể……

“Vì sao lại trở về?”

Lương Khuê không cười, hắn như vậy làm người ta cảm thấy nghiêm túc, hắn thủ sẵn cái bật lửa, lúc pháo hoa nổ tung nói:“Suy nghĩ nhiều lắm, cuối cùng chỉ nhớ đến cậu thôi.” Hắn từng có không ít bạn gái, cười ha hả nói qua rất nhiều lời ngon tiếng ngọt. Tối nay lần đầu tiên biết rõ, tâm tình nói ra ‘Lời ngon tiếng ngọt’ là thế nào. Hóa ra lúc nói những lời thế này, kỳ thật không cần đi động não, hơn nữa, nói ra cũng chẳng có tâm tình muốn cười tí nào.

Vì sao lại trở về.

Lý do quá đơn giản, chính là không nỡ.

Coi Tô Nham như người xa lạ, tương lai mãi mãi không gặp lại, hắn làm không được.

Hắn trong ngày nghỉ ngả bài cùng Tần Việt, mang theo Tần Việt tận lực giải sầu, hắn hỏi Tần Việt vì sao không cắt đứt liên lạc với Quan Văn.

Tần Việt lúc ấy nói:“Với em mà nói, cùng Quan Văn cắt đứt quan hệ, cùng ba mẹ đứt đứt quan hệ là nỗi đau không thể chịu nổi như nhau. Rời xa cha mẹ, em sẽ hối tiếc cả đời, rời xa Quan Văn, em cũng sẽ hối tiếc cả đời. Nếu có lựa chọn khác, em tội gì tra tấn nhiều người như vậy, em đã không có đường lui. Em chỉ hi vọng, để thời gian thay đổi, có lẽ có một ngày họ sẽ tha thứ cho em. Hay là…… Thực sự một ngày nào đó, cảm tình của em và Quan Văn sẽ đi đến điểm cuối.”

Sau Tiết nguyên tiêu chính thức khai giảng, Lương Khuê cùng Tần Việt song song trở về, đón lấy sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người.

“Shit, còn tưởng các cậu muốn chuyển trường, lén đi chơi cũng không nói cho chúng tớ biết một tiếng. Lương Khuê cậu có biết không Tô Nham nhớ cậu muốn chết, ngày nào cũng trông ra cửa sổ sắp biến thành hòn vọng phu, bao nhiêu mỹ nữ yên lặng thở dài cho cậu a!” Lâm Cường bất mãn phàn nàn.

Lương Khuê cười ha ha, tầm mắt có phần không tự nhiên đảo qua Tô Nham đang ngồi im re.

“Tần ban hoa, cưng ơi, sao em qua một năm gầy nhiều như vậy? Tết không ăn cơm hả?” Lâm Cường chậc chậc nắm cổ tay Tần Việt, gầy đến kinh hãi lạnh người.

Tần Việt sững sờ:“Gầy sao? Tớ không chú ý.”

“Gầy thành tờ giấy ấy! Nói thật, cậu như vậy rất nguy hiểm, nhất thiết phải ăn cơm thật nhiều, sinh bệnh sẽ không tốt.” Lâm Cường thiệt tình quan tâm.

Lâm Cường vừa rêu rao một tiếng, Lương Khuê và Tô Nham liền nhìn về phía Tần Việt.

Không nói không để ý, vừa nói đã giật mình.

Lương Khuê cắn răng, buồn bực nói:“Phải ăn cơm thật nhiều.”

“En một ngày ba bữa đều đúng giờ ăn a, thật mà.” Tần Việt vô tội giải thích.

“Vậy khẳng định cậu tâm tư nặng nề.” Lâm Cường gõ đầu cậu.

Tô Nham và Lương Khuê đều không nói, bọn họ đều tinh tường tình huống của Tần Việt, cậu căn bản không phải vấn đề thân thể, là vấn đề trong nội tâm. Tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, ăn cũng chẳng ích lợi gì. Bọn họ bất lực, chỉ có thể yên lặng không nói.

Đi học, trong phòng chỉ còn tiếng giảng bài dõng dạc của giáo viên.

Hôm nay là một ngày nắng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại một vết vàng ươm trên bàn hai người.

Bút máy của Tô Nham dưới ánh mặt trời phát ra hào quang, chữ viết xinh đẹp ung dung phủ kín quyển sổ trắng tinh. Y viết một hồi, buông bút máy ngẩng đầu nhìn giáo viên giảng bài.

Tùy ý rủ tay xuống, bị người nhẹ nhàng nắm lấy.

Tô Nham hơi nghiêng đầu liếc mắt dò xét Lương Khuê, Lương Khuê đúng lúc nhìn qua, cùng y nhìn nhau, khẽ mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.