Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 67: Chương 67: Ói máu




Chính là hắn! Chính là kẻ đó!

Y bị đâm trúng ba chỗ hiểm mà chết, nhát đầu đâm trúng bụng y, nhát thứ hai đâm trúng ngực y, nhát thứ ba đâm trúng tim y.

Ba nhát, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, cảm giác này đến giờ nhớ lại vẫn làm người ta hít thở không thông. Y không biết vì cái gì mình không chết nhanh một chút. Nhát đầu đâm vào nên chết đi cho xong, nhưng thẳng đến tim bị chọc vào, sau nổi đau không cách nào hình dung, thế giới của y mới triệt để hóa đen.

Trong chớp mắt ngắn ngủi trước khi chết, y gian nan mà điên cuồng chằm chằm vào ba kẻ xa lạ kia. Biết rõ con người sau khi chết không còn khả năng báo thù. Nhưng sự không cam lòng mãnh liệt, làm y cho là mình thậm chí có thể lập tức đứng bật dậy, dũng mãnh nhào qua vật lộn với kẻ bắt cóc, dùng hết mọi giá cũng muốn bảo vệ tánh mạng của mình.

Máu tươi đỏ thắm chảy ra ào ạt, thấm ướt quần áo y mặc. Trong tích tắc đó, thân thể như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bầu trời bị ánh đỏ cô tịch phủ kín.

Y quên ai cũng không quên được ba khuôn mặt kia, sau khi y sống lại luôn nhiều lần tưởng tượng, nếu có một ngày đụng phải ba kẻ đó, y phản ứng như thế nào mới đúng? Lập tức nhào đến giết chết chúng? Đương nhiên không thể, sau khi làm thế, y liền biến thành tội phạm giết người.

Bất kể ai dùng lý trí suy nghĩ, cũng không thể xúc động đi hành hung báo thù như thế. Nếu biết vì mình suy nghĩ, cũng nên cực lực nhẫn nại.

Thế nhưng Tô Nham lúc này, sớm đem lý trí cùng tỉnh táo vứt lên chín tầng mây, giờ phút này trong đầu y đang suy nghĩ điều gì ai cũng không rõ, kể cả chính y.

Y trừng trừng nhìn vào người kia, lửa giận trong ngực dâng lên đằng đằng. Khi lửa giận sôi trào thiêu đốt, y đã không còn là Tô Nham của ngày thường. Hết thảy hành vi bình thường đều vùng vẫy lao khỏi y.

Hành động đã không còn được khống chế, tốc độ chạy ra ngoài còn nhanh hơn báo săn, đằng đằng sát khí thẳng đến thân ảnh đối diện. Gió lạnh trời thu gào thét qua bên tai, thế giới của y một mảnh bất động, hình ảnh như gông cùm xiềng xiếc, trên tấm hình không hề có sức sống ấy, chỉ có y, cùng kẻ đối diện kia. Hết thảy chung quanh tự nhiên đều bị vứt bỏ.

“Tô Nham!”

Lương Khuê thất thanh gào to, trơ mắt nhìn Tô Nham đột nhiên phóng lên đường lớn, cỗ xe lao về phía y phanh cũng phanh không kịp, đầu Lương Khuê ong ong, nghĩ gì cũng không được.

Chỉ cảm thấy đôi mắt trợn lớn, tối rồi lại sáng, hô hấp từ ngưng nghỉ đến hoạt động, trái tim rốt cục khôi phục nhịp đập. Tô Nham lao ra bình yên vô sự đứng ở con đường đối diện. Chung quanh dáng người là sự cô độc mà mờ mịt. Cứ như từ một dũng phu liều lĩnh biến thành một linh hồn trống rỗng đánh mất tất cả mục tiêu.

Lương Khuê lao vội đến đối diện, túm lấy Tô Nham muốn đánh, nhưng nhìn thấy gương mặt bừng tỉnh của Tô Nham, nấm đấm không cách nào đánh xuống. Lửa giận vô danh trong ngực cũng tiêu tan một phần.

Lương Khuê hổn hển lắc lư y: “Con mẹ nó cậu có bệnh hả! Trên đường đều là xe cậu lủi bậy cái gì! Cậu rốt cuộc muốn làm gì con mẹ nó cậu đừng giả bộ mặt ngầu với tôi! Cậu mau nói chuyện a, im lìm không lên tiếng có tin tôi đánh cậu không. Nói chuyện! Tôi bảo cậu nói! Nói!”

Lương Khuê hung dữ nắm cổ áo Tô Nham, hai con ngươi đỏ rực trừng trừng nhìn y, hai mắt thất thần của Tô Nham chậm rãi hoàn hồn, tiêu cự rốt cục đặt ở trên người Lương Khuê, đôi mắt đen nhánh vẫn trong trẻo hữu thần như trước, phản chiếu rõ ràng dáng vẻ phẫn nộ của Lương Khuê. Lương Khuê từ ánh mắt y nhìn thấy mình, không khỏi càng ngoan lệ vài phần, “Tôi bảo cậu nói chuyện, đừng tưởng nhìn chằm chằm vào người tôi sẽ không có chuyện gì.” Hắn hung hăng dùng sức đẩy Tô Nham lên thân cây, va chạm mạnh làm lá thu rơi rụng đầy đất.

Tô Nham hơi nhíu mày, rốt cục giơ tay lên chống cự, hơi thở mong manh nói: “Buông tớ ra, thở không nổi.”

Lương Khuê nghe tiếng cả kinh, vội vàng buông lỏng tay, kết quả hắn vừa buông, Tô Nham liền như diều đứt dây từ thân cây ngã nhào lên mặt đất.

Lương Khuê sắc mặt tái nhợt vội vàng đỡ y: “Tô Nham, cậu có phải bị bệnh không, không thoải mái ở đâu hả?”

Tô Nham ôm ngực chậm chạp lắc đầu, đôi môi tái nhợt mím thật chặt, không nói một lời.

Lương Khuê thấy bộ dạng y suy yếu khó chịu cũng không dám trì hoãn nữa, trực tiếp cõng Tô Nham lên chặn đầu taxi, thở hồng hộc nói: “Tô Nham cậu nhịn một chút, lập tức đến bệnh viện.” Thanh âm hắn có chút phát run, thân thể Tô Nham gần đây rất tốt, chưa từng thấy y suy yếu như vậy, đột nhiên khác thường, làm Lương Khuê cực độ bất an nhớ tới một chuyện cũ đáng ghét. Nhà bọn họ vốn còn có một chú út, cũng là quân nhân, nhưng năm Lương Khuê lên mười, chú út đột nhiên phát bệnh tim trên bàn cơm trong nhà, đưa đến bệnh viện không bao lâu liền mất.

Trên đời có rất nhiều chuyện không nói trước được, họ Lương bọn họ chưa từng có ai bị bệnh tim, mà chú út lại vì bệnh tim mà chết, trước kia thân thể chú cũng khỏe mạnh, ai có thể giải thích rõ ràng tin dữ đột ngột này chứ.

Bác tài xế taxi thấy chuyện liên quan đến mạng người liền chạy thật nhanh, cả đèn đỏ cũng vượt luôn.

Có thể nói từng giây từng phút hiện giờ đối với Lương Khuê đã trở thành sống một ngày bằng một năm. Hắn nắm tay Tô Nham thật chặt, cả thân thể của mình cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy. Hắn lo lắng không thôi nhìn gương mặt Tô Nham vì đau đớn mà vặn vẹo liên tục, trên trán không ngừng toát mồ hôi, hắn cái gì cũng không thể làm. Hắn vô cùng hối hận vì sao không chọn học y, bằng không lúc này hắn sao lại mờ mịt bất lực như vậy. Hắn chỉ có thể nhìn Tô Nham thống khổ, không biết giúp y thế nào.

Tô Nham gắt gao ấn vị trí trái tim, hàm răng nghiến đến vang lên kẽo kẹt, hô hấp ồ ồ mà hỗn loạn, nhưng y không kêu lên, cứ như đang cực lực kiềm nén nổi đau.

“Tô Nham…”

Lương Khuê đỏ mắt không ngừng vuốt ve ngực y, nhưng tình huống của Tô Nham không hề chuyển tốt, hàm răng nghiến thật chặt, lợi đã chảy ra tơ máu. Sợi sợi chảy ra từ khóe miệng, nhỏ xuống quần áo. Lương Khuê sợ tới mức cứng họng rống to: “Chạy nhanh lên! Nhanh lên nữa!”

Bác tài xế cũng không lên tiếng, tận khả năng giữ vững tỉnh táo tăng tốc vọt nhanh đến bệnh viện gần nhất.

“Tô Nham… Tô Nham… Tô Nham cậu phải kiên trì…” Lương Khuê đứt quãng nói chuyện cùng Tô Nham, không chỉ Tô Nham đầu đầy mồ hôi lạnh, cả hắn cũng ướt cả tấm lưng. Lương Khuê không biết nên làm thế nào, đành ôm Tô Nham một lần lại một lần nói khẽ, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ngực Tô Nham, sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng kề miệng qua thổi hơi cho Tô Nham, phồng má dùng sức thổi, không ngừng vỗ lưng Tô Nham.

“Nham Nham! Nham Nham! Ngươi tỉnh táo lại cho ta!” Có tiếng kêu ra sức hô to trong đầu Tô Nham.

Nhưng người nọ rất bất đắc dĩ, Tô Nham lúc này giống như lần Tần Việt nhảy lầu lần trước. Cái tên Tô Nham đã cố gắng chạy muốn cứu Tần Việt, y hoàn toàn đứng trong thế giới của mình, ai cũng không thể đi vào nơi đó, chỉ có chính y mới có thể giúp mình tỉnh lại.

Như một cơn ác mộng nặng nề u tối.

Nhưng lần này có thể không giống bình thường, lần trước Tô Nham là vì cứu Tần Việt mà tập trung tinh thần chạy.

Tô Nham lúc này lại… Lâm vào cơn ác mộng đáng sợ nhất sâu trong trí nhớ, làm cách nào cũng xua đuổi không đi. Y sẽ quên chính mình đang làm gì, sẽ tái hiện cảm thụ cùng hình ảnh giờ phút ấy, hoàn toàn không cách nào khống chế. Nói y một lần nữa chịu đựng ba nhát dao kia cũng không phải nói dối, nổi thống khổ trên tinh thần khiến Tô Nham biến thành như vậy.

Nếu y tỉnh lại trễ, thật sự có thể vì trái tim bị đâm, hô hấp đứt tuyệt mà chết.

Khói hồng cuồn cuộn va chạm, phát ra tiếng rít gào như sấm nổ, tiếng rít chấn động mạnh đến mức làm thân thể của Tô Nham mãnh liệt run lên, Lương Khuê bị đẩy ra, tiếp đó một tiếng ọe, Tô Nham nôn ra ngụm máu. Dòng máu đỏ phun lên ghế xe, đỏ rực chói mắt. Hai mắt Lương Khuê dường như tối sầm, toàn thân đều mềm nhũn ra.

“Tô Nham…” cuống họng Lương Khuê khàn khàn không gì sánh bằng, ngón tay run rẩy vươn về phía đôi môi đỏ rực của Tô Nham, lúc thật sự chạm vào dòng máu kia, Lương Khuê run lên dữ dội.

Ói máu là cái gì, Lương Khuê lần đầu tiên trông thấy ói máu!

Người này lại là Tô Nham, y còn trẻ như vậy, thân thể luôn khỏe mạnh, tại sao lại ói máu, tại sao lại ói máu chứ.

Một người bắt đầu ói máu, dường như đang nói cho bạn biết, người đó phỏng chừng sống không lâu . [=.= Thôi đi ba, loét bao tử nặng quá cũng ói máu vậy]

Thế nhưng Lương Khuê cái gì cũng không dám nghĩ, hắn cự tuyệt suy nghĩ.

Hắn chỉ biết không ngừng chà lau dòng máu kia, tay trái nhuộm đỏ lại đổi tay phải đi lau, cuối cùng hai lòng bàn tay đều đỏ rực, như một đôi tay ác ma. Lương Khuê kinh ngạc nhìn một mảnh đỏ tươi trước mắt, có cái gì nghẹn chặt trong tim, rõ ràng như thật. Hắn muốn thét lên, muốn gào rú, muốn đây chỉ là một cơn ác mộng.

Gió lạnh vù vù thổi vào, bác tài xế nhiệt tình kéo mở cửa xe đi đỡ Tô Nham, sốt ruột quát vào mặt Lương Khuê đang ngẩn người: “Chớ có đờ ra nữa, mau vào bệnh viện!”

Lương Khuê đột nhiên tỉnh lại, đẩy mạnh cửa xe lao ra, ôm lấy Tô Nham mạnh mẽ đâm về hướng bệnh viện. Bác tài xế vội vàng theo đuôi sau lưng, thầm khen thanh niên quả nhiên thể chất tốt, vóc dáng lớn như vậy nói bế liền bế cái một, còn chạy nhanh như thế.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu Tô Nham!” Lương Khuê điên cuồng gào to.

Sớm đã có y tá vọt tới, nhanh nhẹn tự động đem Tô Nham đặt lên cáng đẩy nhanh vào phòng cấp cứu. Lương Khuê theo sau điên cuồng đuổi theo, nói năng lộn xộn la hét gào rú: “Cậu ấy thở không được, ngực đau, hộc máu, Bác sĩ phải cứu cậu ấy, cậu ấy mới hai mươi tuổi, nhất định phải cứu được, bao nhiêu tiền cũng không sao…”

Tiếng gào của hắn rốt cục bị ngăn cách ngoài phòng chờ, thân thể bất lực đứng ngây trước cửa ra vào, tĩnh mịch vắng lặng, hành lang không một bóng người.

Bác tài xế thở hồng hộc, cả buổi mới đuổi theo kịp.

Nhìn thanh niên đứng sửng ở cửa phòng giải phẫu ngẩn người, bác cố gắng thở sâu, tiến lên an ủi: “Người tuổi trẻ không sao đâu, sức khỏe tốt, nhất định có thể gắng gượng qua.”

Điện thoại của Lương Khuê một mực vang lên, tiếng nhạc tin nhắn liên tục truyền đến. Lương Khuê thờ ơ, bác tài xế biết hắn lúc này không muốn nghe, cũng chẳng đi nhắc nhở.

Lúc này có y tá tới nói: “Các người ai là người thân, tranh thủ đi làm thủ tục đi.”

Bác tài xế vừa chuẩn bị đi làm người tốt lần nữa, Lương Khuê bỗng hoàn hồn, nghe vậy gật đầu, nói nhỏ nói: “Tôi đi giao phí, bao nhiêu tiền cũng giao đủ, các người phải trị cho Tô Nham thật tốt, không thể để cậu ấy có việc. Tôi giao tiền, Tô Nham nếu có chuyện, tôi liền thiêu bệnh viện, thiêu bệnh viện…”

Nhìn Lương Khuê nói nhỏ đi xa, y tá chán ghét hừ lạnh, quay đầu đi làm việc.

Bác tài xế gượng cười vài tiếng, nhịn không được nói với y tá kia: “Người ta nóng quá mới nói lung tung, các cô ý tá cũng đừng tức giận nghen.”

Y tá kia cũng không quay đầu lại nói: “Tức giận làm cái gì, thứ người này không gặp một ngàn cũng có tám trăm rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy…”

Lương Khuê xuống lầu làm thủ tục giao phí, lúc lên lúc xuống, thân thể kích động thoáng hòa hoãn một chút, cũng không run lợi hại như trước. Hắn đứng cạnh cầu thang thở sâu mấy hơi, cuối cùng thu hồi đôi chân duỗi ra, lựa chọn ngồi xuống cạnh bậc thềm.

Hắn mờ mịt nhìn nam nữ già trẻ ra ra vào vào cổng bệnh viện, không đến một hồi, nhìn thấy một gia đình ôm con gái xông tới, tiếng gào tê tâm liệt phế của gia đình này, làm tim Lương Khuê đau nhói. Lương Khuê liếc mắt cũng không muốn nhìn nhiều, quay đầu liền chạy lên lầu, trở lại ngoài phòng giải phẫu câm lặng ngồi đó.

Điện thoại lại bắt đầu vang lên không ngừng, hắn hữu khí vô lực bật xem, là điện thoại của cha, Lương Khuê tiếp.

“Con ở đâu? Gọi điện thoại cho con nhiều lần thế sao không tiếp?”

“Cha…”

Lương Hưng Quốc run lên, nhịn không được ép điện thoại sát vào lỗ tai, thanh âm của con ông đầu bên kia quá suy yếu không giống bình thường, thiếu chút nữa ông không nghe thấy.

“Cha, con ở bệnh viện, Tô Nham đang cấp cứu… trong phòng giải phẫu, lâu quá rồi mà còn chưa đi ra, cậu ấy hộc máu, hộc máu đó…”

Lương Hưng Quốc lạch cạch cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Bác tài xế ngồi bên người Lương Khuê thở dài, kỳ thật Tô Nham đi vào còn chưa tới mười phút, nhưng đối với Lương Khuê mà nói, đã qua thật lâu thật lâu, dài dằng dặc liên miên, dài như cả thế kỷ.

Trong phòng giải phẫu, các bác sĩ làm các hạng kiểm tra đo lường thân thể Tô Nham xong đang thương lượng phương án kế tiếp. Bọn họ cũng thật bất ngờ, kỳ thật phần lớn trường hợp ói máu, hay gọi là nôn ra máu, hơn phân nửa là vấn đề về dạ dày. Một khi trái tim xuất huyết, liền nguy hiểm đến tánh mạng .

Lúc bọn họ đang thương lượng, Tô Nham chậm rãi mở mắt ra. Y mờ mịt nhìn phòng giải phẫu và các bác sĩ y tá vây quanh y.

“Nham Nham, mau tỉnh táo lại đi, oa oa, ngươi không đứng dậy nữa thì bị người ta đâm mấy nhát bây giờ .”

“…” Tô Nham chớp mắt mấy cái.

“Khặc khặc , đừng mơ màng nữa, mau đứng lên cho họ nhìn xem. Ngươi xem nguyên một đám cầm dao giải phẩu thật quá dọa người a, không đứng dậy sẽ đâm ngươi thật đó, chậc chậc.”

Tô Nham thanh tỉnh, thở một hơi thật dài khởi động khuỷu tay: “Thực xin lỗi, tôi không làm giải phẫu…” Y nói xong, liền dưới sự ngạc nhiên của các bác sĩ đang vây quanh nhảy xuống bàn giải phẫu. Shit, giải phẫu đương nhiên không thể làm, tự nhiên bị rạch mấy nhát dao, đến lúc đó không có việc gì cũng phải nằm mười ngày nửa tháng. May mà tỉnh kịp lúc, bằng không thật sự là tự tìm tội chịu.

Tô Nham vừa xuống đất liền phát hiện không có giầy, dứt khoát chân trần đi về phía cửa ra vào, các bác sĩ hoàn hồn, lớn tiếng quát y dừng lại: “Bệnh nhân kia! Cậu cậu cậu cậu cậu…”

Tô Nham đối mặt bộ dáng các bác sĩ y tá đang cứng họng, mặt không thay đổi tim không nhảy nghiêm mặt nói: “Các vị, đây có lẽ là hiểu lầm.”

Hiểu lầm cái rắm chó gì, lúc đẩy vào đây rõ ràng chỉ còn mấy hơi tàn mà!

Thế nhưng các bác sĩ thấy Tô Nham vui vẻ như thế, thật sự không biết nên nói cái gì.

Thậm chí cả sắc mặt Tô Nham cũng khôi phục vẻ hồng hào, hơi thở cũng không thấy suy yếu chút nào.

“Khặc khặc khặc khặc, Nham Nham, ngươi có lẽ sẽ được đăng báo.”

“Tùy họ đi. Còn không phải trách ngươi, chấn đến ta hộc máu.”

“Khặc khặc, ngươi cái thứ bạch nhãn lang này. Nếu không phải ta gọi tỉnh ngươi, ngươi có lẽ đã ngừng thở rồi. Đến lúc đó tiểu tình nhân của ngươi khóc đến mù mắt ngươi đau lòng không a, khặc khặc , khặc khặc .”

Tô Nham sắc mặt nghiêm chỉnh, đẩy cửa phòng giải phẫu ra.

Bên kia cánh cửa…

Nhất định có người đang chờ y.

Kẽo kẹt…

Trong cửa ngoài cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cái nhìn này, là mãi mãi.

Bác tài xế thật tốt bụng nhỉ ^^~ Người dưng nước lả mà giúp nhau nhiệt tình thật

Mà công nhận Tô Nham thiệt nhiều tai ương, từ giờ đến cuối truyện còn nhập viện thêm 2, 3 lần nữa lận. Ớn thiệt, năm xui của Tô Nham đây mừ

Thấy tội tội Lương Khuê nhễ, lần nào cũng đau tim với Tô Nham, có khi nào biến chứng thành bệnh tim thật ko nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.