Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 36: Chương 36: Phát hiện ngoài ý muốn




“Mau đi ngủ, mai 6h còn phải dậy đi học đó.” Chờ Quan Văn vào phòng tắm, Tô Nham liền thúc giục Lương Khuê.

Lương Khuê vốn định chào hỏi Quan Văn đường xa mà đến một chút, nhưng nhịn suốt cả đêm toàn thân không còn tí sức lực, hơn nữa người ta cũng không phải tìm hắn, Lương Khuê ngáp phất tay: “ Việt Việt em hỏi thăm đi, anh và Tô Nham đi nằm trước.”

Hai người vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Việt. Rạng sáng năm giờ, trong ngoài gian phòng yên tĩnh đáng sợ, tiếng nước ào ào trong phòng tắm có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Tần Việt vô lực nằm nghiêng qua ghế sa lon, ánh mắt mờ mịt chằm chằm vào trần nhà _ nhìn thấy Quan Văn, vui sướng trong lòng cậu còn chưa kịp nổi lên liền bị nỗi buồn u ám gánh chịu lâu ngày chiếm giữ.

Cậu không thực hiện được nguyện vọng chỉ mong bên nhau của Quan Văn, kỳ thật điều cậu sợ hãi cũng không nhiều, chỉ có hai điểm.

Rời khỏi Quan Văn rất đáng sợ _ bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm thanh mai trúc mã, không phải chỉ có chút ít.

Rời khỏi cha mẹ còn đáng sợ hơn. Đó là cha mẹ của cậu, phải làm thế nào mới có thể dũng cảm rời đi.

Quan Văn nói sẽ nghĩ biện pháp, vẫn nghĩ biện pháp. Một ngày nào đó, chân thành sẽ làm mòn cả sắt đá, được cha mẹ song phương tiếp nhận.

Nhưng trước khi đi đến thành quả có lẽ là quá xa vời kia, bọn họ phải đi qua một con đường tràn ngập chông gai.

Tần Việt hiểu Quan Văn hơn bất kì ai, vì liếc nhìn cậu một cái, Quan Văn sẽ không tiếc một cái giá lớn trốn từ nhà tới.

Khi còn bé, Quan Văn là anh hàng xóm có thể so với anh ruột, chuyện gì cũng đều vì cậu mà ra mặt, sẽ nghiêm túc nắm tay cậu từng bước từng bước tiến lên.

Dần dần sau khi lớn lên, tình cảm thay đổi là đương nhiên. Cả hai thậm chí còn chưa biết lần đầu tiên yêu mến một cô bé là mùi vị gì, đã yêu thầm đối phương. Cậu chưa từng nghĩ qua, yêu con trai rốt cuộc đúng không, cậu chỉ biết là cậu yêu Quan Văn, thậm chí nghĩ bên nhau cả đời, vĩnh viễn không xa.

Mà tình cảm Quan Văn dành cho cậu, cậu chưa từng hoài nghi.

Nếu không phải bị cha mẹ phát hiện……

Tần Việt nhắm mắt lại, không muốn hồi tưởng ngôn hành cử chỉ của cha mẹ ngày ấy. Mỗi lời nói cử chỉ của cậu đều làm cha mẹ tan vỡ, nhất cử nhất động của cha mẹ… họ làm sao biết được chúng làm cậu bật khóc nức nở.

Đoạn tình cảm này làm rất nhiều người thương tổn nhau tra tấn nhau, cậu và Quan Văn chính là tội nhân bị thẩm phán.

Sắp bảy giờ, Tô Nham lôi Lương Khuê cực kỳ muốn trốn học ra khỏi cửa, chấp nhận sau khi đến trường nói dối xin nghỉ bệnh hộ Tần Việt.

Lớp sáng sau Lễ Giáng Sinh, toàn trường bị trễ khá nhiều, giáo viên nhà trường hiển nhiên là đối nghịch với học sinh. Trong gió lạnh, tiếng chuông buổi sáng vang lên, cửa trường liền soạt kéo ra hai hàng giáo viên đang đứng, từ giáo viên cấp bậc tối cao tới chủ nhiệm. Bao nhiêu học sinh bị kẹt lại sau tiếng chuông đều câm như hến, giám thị lạnh lùng nói:“Lên thao trường đứng trước.”

Một người tiếp một người, một đám tiếp một đám. Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, học sinh đi muộn bị phạt đứng trên thao trường gần vài chục người.

Chờ khi Tô Nham và Lương Khuê lái xe chạy đến, đã muộn mười một phút. Mỡ trên miệng hai người còn chưa lau sạch, kẽ răng còn kẹp lại mảnh bánh nhân thịt, Tô Nham tay mắt lanh lẹ lau miệng, Lương Khuê bất động thanh sắc ho khan vài tiếng.

“Tô Nham!” Thầy Mã mở miệng trước nhất, giáo viên hôm nay bị kéo tới gác cũng có thầy. 11/1 đi trễ ba người, làm tập thể ưu tú nhất đúng ra phải không trễ người nào mới được, thầy đã bị giám thị trừng mấy lần. Tuyệt đối không ngờ Tô Nham và Lương Khuê cũng đến muộn, thầy vốn cho rằng hai người này đã sớm ngồi vào phòng. Lương Khuê thì thôi đi, thỉnh thoảng cũng chẳng đáng tin chút nào.

“Lớp trưởng Tô Nham 11/1 ha?” Giám thị ôm tay cười nhìn Tô Nham.

“…… Dạ.”

“Nói coi vì sao em đến muộn.”

Lương Khuê giành nói:“Kỳ thật em và em họ Tần Việt hôm qua ngủ ở nhà Tô Nham, em họ của em cảm phát sốt dữ quá, lây bệnh cho em……”

“Không ngờ ngủ quên.” Tô Nham đột nhiên xen vào.

Chủ nhiệm sững sờ, lập tức cười lạnh:“Em cũng thật thà lắm, ngủ quên, vì sao ngủ quên?”

“…… Thời tiết quá lạnh, sáng quên thời gian.”

“Hừ, bình thường không muộn, vậy mà hôm nay lại muộn, đều qua đó đứng cho tôi. Không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được tự tiện rời đi.”

Thầy Mã vội vàng hoà giải:“Thầy giám thị, như vậy sẽ chậm trễ học tập của học sinh, sáng sớm không phải Anh văn thì là số học, đều rất trọng yếu……”

“Đừng nghĩ biện hộ dùm, còn đứng ngây đó làm gì, đi phạt đứng.”

Gia nhập đại quân phạt đứng, đám người nhìn thấy Tô Nham lập tức đánh máu gà, eo không mỏi chân không rút. Ồn ào bảo có học sinh giỏi như Tô Nham cùng đứng, đứng thế này cũng chẳng uổng kiếp người .

“Xem ra đều là đêm qua đi ra ngoài điên cuồng, ha ha, giám thị thật là thứ gì đâu, cố ý bắt ngay vào hôm nay, ổng có vào thời kì mãn kinh không vậy trời.”

“Đúng đúng, tớ chưa ăn bữa sáng, giờ vừa đói vừa lạnh, ôi, không biết phải đứng bao lâu.”

“Đứng thì đứng, ngàn vạn lần đừng bắt chép kiểm điểm, phiền.”

“Chớ có nói xui nè.”

“Nghe nói gần đây có bộ giáo dục xuống thị sát?”

“Cái rắm, liên quan gì đến chúng ta.”

“Các cậu đều nói sai rồi, thật ra là hôm qua thị trưởng chạy tới vùng này đi dạo vài vòng. Thành phố C cao tầng có kế hoạch hoạt động, khu Lê Hoa của chúng ta phải quy hoạch lần nữa. Kể cả cao trung và rất nhiều vùng phụ cận đều bị phân chia vì một trong các trung tâm thương nghiệp tương lai. Đây cũng không phải bí mật, một vài người đã nhận được thông báo, muốn chúng ta tranh thủ thời gian chuyển đi, nói là cuối năm phải chuyển xong. Sang mùa xuân năm sau phố của chúng ta phải xây xong, thời gian cũng gấp, thúc chúng ta ký tên mau mau dọn đi. Quy hoạch phúc lợi rất lời, đều dựa vào nhân số hộ khẩu, nhà cũ thì cấp cho nhà mới, phố nhà tớ đều là mấy căn nhà cũ xì ở ít nhất vài chục năm rồi, có thể thay mới thật không tệ, tớ ước sớm hủy đi cho nhanh.”

Có người kinh ngạc:“Trường học của chúng ta phải dỡ xuống hả?”

“Có lẽ vậy?”

“Yên tâm, cho dù dỡ xuống cũng sẽ có nơi để cậu học, hủy trường cũ đi sẽ cho cậu trường mới mà.”

“Nói cũng đúng.”

“Không có hộ khẩu vùng này không được phân nhà mới à?”

“Chắc rồi, không có hộ khẩu không thuộc về nơi này, đương nhiên không được phân.”

“Nhưng nhà tớ trừ hộ khẩu ra thì không có dời đi, ở đây cũng vài chục năm rồi.”

“Trong nhà nhiều người chẳng phải là rất lời?”

“Nhà mới là đổi theo cách nào, 30m2 đổi 30m2 à?”

“Ai ai ai, đừng hỏi tớ nhiều vậy, tớ cũng không rõ lắm, chợt nghe ba mẹ nói một ít, tóm lại có nhà mới ở là tốt rồi.”

Tô Nham và Lương Khuê không xen vào chủ đề. Lương Khuê vốn rất khốn đốn, nghe vậy tinh thần chấn động, vội hỏi Tô Nham:“Cư xá của cậu có tin gì chưa?”

“Tạm thời thì chưa, nhưng phỏng chừng sẽ mau đến thôi, quy hoạch đến từng vùng từng vùng, không có khả năng đuổi hết một chỗ.”

“Nếu hủy đến nhà cậu thì làm sao bây giờ?”

“Nên làm cái gì thì làm cái ấy, có thể thay nhà mới dù sao cũng là chuyện tốt.”

“Hừ, nào đơn giản như vậy, 30 m2 đổi 30 m2, nằm mơ à, còn phải mặt tiền mới là loại tốt. Tô Nham nếu nhà cậu phải hủy, cậu liền nhân cơ hội thêm chút tiền vào, tận lực đổi lấy căn nhà càng lớn, có thể đòi bao nhiêu thì đòi. Mẹ tớ nói, vài năm sau này nhà ở nhất định càng ngày càng đắt. Trong tay giữ lại tiền dư đặt vào ngân hàng thì phí, có thể mua phòng thì tận lực mua, sau này khẳng định có lời.”

Tô Nham mỉm cười:“Mẹ cậu làm việc gì? Sao hiểu những chuyện này.”

“Ha ha, cha tớ cậu cũng biết _ là quan chức. Mẹ tớ lúc trẻ ăn cơm quốc gia, về sau chuyển làm kinh doanh, hiện tại mở một ít nhà máy, chủ yếu là về mặt hóa chất và cơ giới. Dù sao lúc mẹ nói lời này, liền bắt tay vào mua rất nhiều đất đai và nhà cửa, năm kia và năm trước mua, năm nay giá nhà đã sớm tăng vọt, thật đúng là mỗi năm cao hơn năm trước.”

Tô Nham sao lại không tin. Đừng nói mẹ Lương Khuê, y còn từng tận mắt nhìn thấy giá nhà mang đến một cơn lốc, trong tay nếu có tiền dư, thực hận không thể dốc hết mua nhà, làm địa chủ từ xưa đến nay đều là gia.(gia: ông chủ lớn, lão gia)

“Nhà của tớ 100m2, tớ tận lực đổi một hộ 120 ah.”

Lương Khuê nghe vậy muốn nói lại thôi, hắn ước gì đổi 150, càng lớn càng tốt, nhưng đây là chuyện của Tô Nham, hắn chỉ có thể đưa ý kiến không thể nhúng tay.

“Việc này…… Tớ cũng không làm chủ được, phải tìm cha.” Tô Nham lời nói xoay chuyển, đột nhiên thu lại nụ cười.

Lương Khuê sững sờ, phản ánh tức giận và lo lắng trong lòng _ người cha chưa bao giờ lộ diện kia, hắn không cách nào nghĩ theo hướng tốt được.

Cha Tô Nham một mực không lộ diện, nhưng lại là chủ gia đình, người khác sẽ không nói chuyện gì lớn với một cậu bé như Tô Nham.

Khá tốt đây chỉ là thảo luận tạm thời, chuyện quy hoạch không phải chuyện một ngày nửa ngày sẽ tới.

Lương Khuê lén ngủ cả ngày trong trường, uể oải không phấn chấn đến xế chiều tan học, thật sự không muốn chờ lâu, Lương Khuê thay đổi sắc mặt nói:“Tớ không học nổi tiết tối đâu, tớ cảm thấy mình như sắp bị cảm, tinh thần cậu thật tốt! Tớ đi về trước, đến nhà cậu ngủ.”

Tô Nham nhìn quầng thâm và con ngươi đỏ ngầu của hắn, không nói một lời đưa chìa khóa qua:“Đi đi, tớ xin nghỉ cho cậu.”

“Thiếp tâm tiểu miên áo[1] !” Lương Khuê nắm chìa khóa cảm động nói.

“Đi mau.”

Lương Khuê cười ha hả chạy khỏi vườn trường.

Chín giờ rưỡi tan giờ học tối, Tô Nham kéo khóa kéo áo khoác lên, chống dù cưỡi xe đạp về nhà. Đi ngang qua quán quà vặt vẫn còn buôn bán, Tô Nham chạy xuống mua vài trái bắp và hot dog nóng hổi, còn có hai củ khoai nướng khá nặng.

Đạp xe rất nhanh, an toàn đến cư xá, Tô Nham vừa ăn hot dog vừa lên lầu. Vừa ấn chuông cửa liền mở ra, Lương Khuê đang bưng một chén sủi cảo chua cay ăn:“Cậu rốt cục trở về, sủi cảo trong nồi đều để lại cho cậu.”

“Sủi cảo? Cậu làm?”

Lương Khuê lắc đầu: “ Nhất định là Quan Văn làm, nhưng tớ dậy Quan Văn đã đi rồi. Trong nồi đều là sủi cảo, Việt Việt đã ngủ.”

Tô Nham giơ trái bắp đáng tiếc nói:“Mua uổng quá, tớ đi ăn sủi cảo.”

Sủi cảo chua cay hợp khẩu vị Tô Nham, nhân bánh là thịt dê, nóng hổi vào bụng toàn thân đều ấm áp thoải mái.

Hai người mặt đối mặt ăn đến miệng đầy lưu hương, cửa phòng mở ra, Tần Việt mặc đồ ngủ đi tới, kinh ngạc nhìn qua phòng khách vắng vẻ. Trong mắt cậu, phòng khách lúc này chính là trống rỗng, hai người ra sức ăn sủi cảo cách cậu không xa phía trước, đã không cách nào nhét vào tầm mắt.

“Việt Việt!” Lương Khuê gọi vài tiếng mới khiến Tần Việt chú ý.

Tần Việt giật mình hoàn hồn, nụ cười vô cùng cứng ngắc:“Các anh đang ăn sủi cảo à, thơm quá, em cũng đi ăn……”

“Em trễ chút nữa là hết trơn rồi. Việt Việt, đi mặc áo khoác rồi ăn, sao em nhìn yếu xìu thế?” Lương Khuê nhẹ nhàng kéo Tần Việt một cái, thân thể Tần Việt đột nhiên loạng choạng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống .

Lương Khuê giật mình:“Em bệnh rồi hả?”

“Không có việc gì……” Tần Việt phủ thêm áo lông, đi phòng bếp bưng một chén sủi cảo ra.

Lương Khuê lo lắng nhìn chằm chằm vào Tần Việt, vốn sợ cậu sinh bệnh, nhỡ tay run hất văng hết sủi cảo thì làm sao. Nhìn bộ dáng kia của Tần Việt, thực sự có khả năng đó.

Lương Khuê đưa dấm cho cậu, vừa muốn nói chuyện, ánh mắt lại bị cổ Tần Việt hấp dẫn như gặp được nam châm. Tần Việt cúi đầu từ từ ăn sủi cảo, gáy liền lộ ra. Trên làn da tái nhợt của cậu xuất hiện dấu hôn bắt mắt không thể bỏ qua, hơn nữa không phải một hai chỗ, dùng kinh nghiệm của Lương Khuê phân tích, khẳng định cái thứ kia chín phần là dấu hôn.

Lương Khuê nhất thời ngây ngẩn cả người _ dấu hôn, Tần Việt có dấu hôn không kỳ quái, nhưng mà…… Hôm nay trong phòng này còn có Quan Văn. Hồi tưởng bộ dáng và dăm ba câu của Quan Văn đêm qua, từng bước suy đoán tình huống, quan hệ thật không đơn giản.

Tần Việt…… Cùng Quan Văn? ( Thì là quan hệ như anh với Nham Nham đó Khuê ngốc =.= )

“Phát ngốc cái gì, bình dấm kia cậu muốn cầm bao lâu?”

Tô Nham lạnh giọng đánh tỉnh hắn.

Lương Khuê vẻ mặt cứng ngắc miễn cưỡng khôi phục, đứng dậy đổ thêm dấm vào chén Tô Nham và Tần Việt.

Một khi có ngờ vực, trong lòng như có một cái gai, không tìm hiểu không thoải mái.

Nhưng vấn đề này không có khả năng trực tiếp hỏi Tần Việt, Lương Khuê liền nhìn chằm chằm vào Tần Việt.

Thấy Tần Việt không yên lòng ăn xong sủi cảo chuẩn bị ngủ tiếp, nửa người dưới Tần Việt là quần ngủ rộng thùng thình. Từ phòng khách đi đến phòng ngủ, ngắn ngủi một đoạn đường, Lương Khuê vẫn nhìn ra manh mối. Tần Việt đi đường rõ ràng quá chậm, cái này không bình thường, cho dù cậu sinh bệnh cũng sẽ không như vậy. Hơn nữa Tần Việt vô ý thức luôn lấy tay trượt nhẹ qua mông eo, cứ như chỗ đó có cái gì làm cậu bối rối.

Lương Khuê cảm thấy đáng sợ, Tần Việt rất đáng sợ, tất cả những chuyện hắn suy đoán cũng đáng sợ.

Đêm khuya người vắng, khi trong phòng chỉ còn Lương Khuê thức, hắn tìm được chứng cứ xác thực trong thùng rác, tâm tình Lương Khuê ngã xuống thung lũng.

Hắn đột nhiên hiểu ra, vì sao mỗi lần hỏi nguyên nhân Tần Việt chuyển trường, Tần Việt luôn hi hi ha ha qua loa trả lời, không muốn nói rõ ràng. Hắn hiểu ra thói quen mỗi ngày từng phút từng giây đều chằm chằm vào điện thoại của Tần Việt, cũng hiểu ra Tần Việt vì sao luôn mất ngủ, còn có cậu lúc lơ đãng đã nói rằng, không dám về nhà. Đây không phải bốc đồng vui đùa củaTần Việt, mà là bất đắc dĩ thật tâm.

Lương Khuê lại nhớ tới Quan Văn kia, qua Tần Việt, hai người bọn họ coi như quen biết. Nhớ rõ khi còn bé, Quan Văn tựa như anh ruột của Tần Việt, đặc biệt che chở cậu, cho dù là Lương Khuê cũng không được khi dễ Tần Việt. Khi Tần Việt học nhảy trật chân, Quan Văn quả nhiên đuổi theo Lương Khuê hô đánh hô giết qua mấy ngã tư, thẳng đến buộc Lương Khuê đáp ứng vĩnh viễn không dạy Tần Việt học nhảy mới buông tha cho hắn.

Hắn khờ dại, khi đó cho rằng Quan Văn và Tần Việt là tình huynh đệ.

Lương Khuê suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hắn lựa chọn im lặng. Không thể tìm Tần Việt đòi đáp án, đáp án không phải trăm phần trăm, hắn thà đem vấn đề giấu kín trong lòng, không suy nghĩ nữa.

Kì nghỉ đông buông xuống, lại một năm sắp lướt qua.

Chuẩn bị thi là một chuyện, sau nghỉ khi nào bọn họ về nhà ăn tết là chuyện khác.

“Việt Việt, chuẩn bị về nhà một chuyến, chúng ta cùng đi.”

“……” Tần Việt đầu tiên là im lặng, sau đó nói:“Em một lát nữa hỏi ba mẹ xem, coi họ nói thế nào.” Cậu nói xong dừng một chút, vuốt vết nứt da trên mu bàn tay nói:“Kỳ thật ở đây ăn tết cũng rất tốt, hàng năm đều ở nhà cùng ba mẹ xem tiết mục cuối năm, quá chán, anh họ anh nói có phải không? Ha ha.”

Lương Khuê thiếu chút nữa nói không ra lời, hắn đem tầm mắt nhìn về phía đám đàn em lớp mười dưới lầu, qua thật lâu mới không để ý cười:“Đúng đúng, hàng năm xem tiết mục cuối năm, chán muốn chết. Anh cũng muốn tìm một chút mới lạ ở bên ngoài, Việt Việt nếu thuyết phục ba mẹ em ở lại chỗ này, anh cũng có lý do lưu lại. Đến lúc đó vẫn là ba người chúng ta, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”

“Ha ha, anh họ anh tỉnh lại đi, ông bà anh nhớ anh đến sắp điên rồi.”

Ngày thi cuối kỳ chấm dứt, Lương Khuê bị người nhà liên tục thúc giục. Xác định thời gian trở lại thành phố A, sau thi ngày thứ ba phải về, phiếu điểm bảo Tô Nham cầm giúp.

Làm Lương Khuê khó chịu không phải do về nhà quá sớm, mà là hắn sắp phải về nhà, Tần Việt vẫn câu kia _ chờ em hỏi ba mẹ đã, em có thể lén chơi mấy ngày thì hay mấy ngày, mong rằng không quay về .

Có thể Lương Khuê đã nghe lén Tần Việt gọi điện thoại, ngữ khí khúm núm cẩn thận e dè, đầu điện thoại bên kia chính là ba mẹ cậu.

“Mấy ngày nay sao cậu tâm sự nặng nề thế, sợ thi không tốt à?” trên đường Tiễn Lương Khuê đi sân bay, Tô Nham hỏi hắn như vậy.

Lương Khuê lập tức liếc mắt Tần Việt đang ngồi, xoa đầu nói:“Nào có tâm sự gì đâu, tớ rất khỏe.”

Tô Nham thấy hắn không muốn trả lời, cũng không hỏi, chống đầu nhìn ra thế giới trắng noãn ngoài cửa xe. Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, mùa đông này, mang đến cho y một con đường khác trong đời, một lối rẽ nhỏ bé chật hẹp u ám, quanh co khúc khuỷu, không có ấm áp không có ánh sáng, vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại.

Lối rẽ nhỏ bé đó, y cũng không hối hận đã đi vào. Y thậm chí tiếc nuối, vì sao không thể đi đến cuối đường, trên con đường đen kịt, ánh nến bất diệt trong lòng y, y muốn mở mắt nhìn một cái, cuối đường, chờ đợi y chính là gì.

“Thượng lộ bình an, nói trước tiếng năm mới vui vẻ nha.” Tô Nham phất tay tạm biệt Lương Khuê.

Sắc mặt Lương Khuê so với lúc trên xe càng kém, hắn không biết đang suy nghĩ gì, cứ như không nghe thấy lời của Tô Nham.

Lời tạm biệt của Tô Nham hắn không để ý tới, hắn vẫn mang hành lý phát ngốc hồi lâu, đột nhiên cười xán lạn với Tần Việt: “ Việt Việt, trở lại thành phố A nhớ tìm anh, có thành tích phải nói cho anh ha.”

“Biết rằng, đại thiếu gia anh đi nhanh đi.” Tần Việt không kiên nhẫn thúc giục, cậu chờ không kịp trở về ổ chăn.

Lương Khuê nện vào thanh trượt điều chỉnh một cái, xoay người vẫy tay:“Anh đi, hôm nào gặp.”

Đưa mắt nhìn Lương Khuê đi qua an kiểm, Tần Việt thở ra:“Rốt cục có thể trở về đi ngủ một giấc, Tô Nham à, nghỉ tớ ở nhà cậu được không? Một mình quá nhàm chán, cậu cũng không thể để tớ ngủ ngoài đường.”

Tô Nham đã đi vài bước xa, nghe vậy gật gật đầu đáp ứng, không nói một chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.