Trong khoảng thời gian Tô Nham ở lại nhà này đã biết được không ít
chuyện. Thì ra mẹ đẻ y đã di dân sang Canada. Công ty cha y kinh doanh
là công ty vật liệu xây dựng, mà mẹ kế của y không hiểu việc buôn bán,
nhưng có nhà mẹ đẻ quan chức tại Thành phố A làm chỗ dựa, bản thân cũng
có chút địa vị, cha y chính là nhìn trúng điểm này. Mà mẹ kế vì chồng
trước bệnh chết, về sau quen cha y, cha tốt xấu cũng là mỹ nam tử, lại
thật thà có chút bản lĩnh, vì vậy liền chọn trúng. Nhưng cô em Đường Du
lại không thích cha dượng, cảm thấy sự hiện hữu của ông, thực có lỗi với cha ruột.Nhưng dùng khẩu khí của cha y thì hiểu là, công ty là
ông trông nom, tiền là ông kiếm, không có ông, cái nhà này cũng không có điều kiện tốt như vậy.
Về sau lúc mười lăm sắp trôi qua, cha Tô
Nham lén nói với y: “Cố gắng mà học hành, tương lai cha già rồi, công ty sẽ là của con.”
Ngày nguyên tiêu đó cũng là lễ tình nhân, rất
nhiều tình lữ đều để lỡ mất. Ngày mười sáu, Tô Nham về trường, chân
trước vừa đi, chân sau liền nhận được bó hoa hồng to tướng cậu bé đưa
hoa mang tới. Trên đó không có kí tên, nhưng Tô Nham không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tô Nham cười nhận hoa, gọi cho Lương Khuê: “Hoa này của cậu đến chậm một ngày nha.”
Lương Khuê ở đầu kia gượng cười: “Tớ nhận tội, hôm qua vốn định đưa đi, nhưng nghĩ đến ba của cậu có đó, tớ nhịn a.”
“Cậu đang bận cái gì? Đến chỗ tớ một chuyến a, tớ mua quà cho cậu.”
“Ha ha, tớ lập tức đến, tiệm Bỉ đã khai trương rồi, sáng nay tớ đang sắp xếp chỗ này.”
” Sao cậu không nói trước cho tớ biết? Được, tớ đến tiệm của cậu.”
Tô Nham vội vàng xuống lầu đi đến cửa bắc, liếc mắt liền nhìn thấy cổng
vào nhà hàng phong cách Bỉ đặt đầy lẵng hoa, lắp đặt thiết bị rất sáng
sủa sạch sẽ, bàn bên trong đều phi thường đặc sắc.
Tô Nham đi thẳng đến phía Lương Khuê: “Thật hàm xúc, cậu không nói cho tớ biết.”
Lương Khuê ha ha cười: “Chỉ là một tiệm Snack nha, không ngờ cứ đi qua đi
lại, khoa xây dựng chúng tớ lại đưa lẵng hoa tới, có lòng là được. Hôm
nay cho cậu nếm thử mỹ thực phong vị Bỉ, cậu chờ một chút, tớ đi phân
phó.”
Ngày đầu tiên khai trương, vị trí lại thích hợp, tăng thêm
cảm giác mới lạ, sinh ý cũng không tệ lắm, rất nhiều nữ sinh chạy vào
mua khoai điều Bỉ. Tô Nham nếm một bao, hương vị xác thực rất không
tồi. Giá cả cũng mắc hơn nhiều so với khoai điều trong KFC. Buôn bán
cạnh trường học, chỉ cần hương vị không kém, đều rất có lợi.
“Nguyên liệu ai nhập? Trong tiệm ai quản lý?”
Lương Khuê trỏ tay chỉ quầy hàng nói: “Đàn anh quản lý, nguyên liệu tớ an bài người mua. Cần nhiều hải sản đa dạng, tớ nào dám ném cho người khác, lỡ đâu ăn xảy ra vấn đề thì phiền toái.”
Tô Nham nghe vậy dừng một
chút, cúi đầu tiếp tục ăn sò. Trong không gian cũng có rất nhiều hải sản tôm cá tươi, chất lượng tuyệt đối tốt hơn so với mua bên ngoài, nhưng
Tô Nham đến Thành phố A, cũng không dám lại đi con đường kia. Dù muốn
giúp Lương Khuê cũng không dám mạo hiểm. Những vật kia của y, chỉ có thể thỉnh thoảng lấy ra đi tặng người.
Ăn no nê, Tô Nham cầm một
chồng tờ rơi trở về phòng, phân cho mấy người bạn cùng phòng. Cả đám
cùng phát từng phòng một, một dãy phát xuống, không bao lâu liền phát
xong. Khoa máy tính nhận được một phần tờ rơi, nể tình cũng phải đi cổ
động.
Hôm sau, Thư Kế Nghiệp điện thoại gọi Tô Nham đến nhà hàng,
Tô Nham phong trần mệt mỏi chạy qua, liếc nhìn thấy Mân Kiến Trung,
người đã từng quen. Chỉ là Mẫn Kiến Trung không phải Lương Khuê, cũng
không phải tình yêu của y, Tô Nham chia tay với người này, trong lòng
rất bình tĩnh.(Khụ, tình nhân cũ kiếp trước đây nhá)
“Xin chào, tôi là Tô Nham.”
Mân Kiến Trung là gay, loại gay thích che giấu. Hắn trông thấy Tô Nham, đôi mắt lập tức sáng ngời, Tô Nham nhìn thấy vô cùng tinh tường.
Y còn nhớ rõ Mân Kiến Trung đã từng nói với y: lần đầu tiên anh gặp em, liền động tâm.
Năm đó, Tô Nham năm hai, Mân Kiến Trung sắp tốt nghiệp, đang bắt tay làm việc.
Tô Nham nhớ lần đầu tiên họ chính thức gặp mặt, là trong một quán bar. Lúc ấy y năm hai, đã không an phận ngoan ngoãn như năm nhất, trong lòng quá trống rỗng, quá thất vọng, mỗi ngày mỗi ngày cứ nhìn về phía mặt trời
mọc, Lương Khuê đi đã hơn một năm, chưa từng liên lạc với y, y thất vọng cực độ, hơn nữa tràn ngập phẫn nộ. Y cũng nhịn không được phàn nàn, nếu như không có Lương Khuê, y sẽ không thay đổi thành như vậy. Y không còn cách nào yêu con gái, cũng không muốn lừa ai cả. Y bắt đầu sa đọa,
thường xuyên vào quán bar, uống rượu mua say, khiêu vũ phát tiết. Múa
cột chính là năm nhất học được, đáng tiếc sa đọa chỉ làm người ta càng
thêm tịch mịch khó chịu. Có lẽ sâu trong nội tâm, y vẫn khát vọng có
được tình cảm mới, có một người bên cạnhmình.
Sau đó ngày nọ, y
trên sàn nhảy, vừa cúi đầu liền nhìn thấy Mân Kiến Trung, lúc ấy y cảm
thấy người này nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở nơi nào. Về sau Mẫn
Kiến Trung đưa cho y một ly bia, tiếp cận nói: “Em là đàn em Tô Nham
cùng khoa chúng anh à?”
Tô Nham sửng sốt, không phải vì bị nói
toạc ra thân phận. Mà là giọng nói kia, giọng nói của Mân Kiến Trung,
đặc biệt giống Lương Khuê, tối thiểu giống đến chín phần. Nếu hắn học
được khẩu âm Thành phố A, thì hoàn toàn y hệt.
“Uống say rồi?” Mân Kiến Trung quan tâm y.
Mà Tô Nham chỉ ngơ ngác cúi thấp đầu, kiên nhẫn nghe Mân Kiến Trung nói.
“Tâm tình không vui?”
“Muốn đến ký túc xá của anh ngồi một chút không?”
Mân Kiến Trung là gay, Tô Nham lúc ấy liền hiểu, nếu hắn không phải gay,
hắn sẽ không chạy tới đến gần một người đàn ông. Chờ Mẫn Kiến Trung đi
thuê phòng, suy đoán của Tô Nham càng rõ ràng. Chỉ là tuy y tịch mịch,
nhưng không thích **.
Mân Kiến Trung cũng không bắt buộc người
khác, rất kiên nhẫn theo đuổi y. Về sau bọn họ thành một đôi, thời gian
quen nhau cũng không dài. Sau khi xác định tình cảm, Mân Kiến Trung ngày nào cũng chỉ biết có nửa phần thân dưới, Tô Nham sớm đã cảm thấy mỏi
mệt, Mân Kiến Trung không phải loại hình y thích, Mân Kiến Trung cùng
Lương Khuê hoàn toàn bất đồng… Y không thích Mân Kiến Trung. Nhưng y
không muốn chia tay, y nghĩ một ngày nào đó mình sẽ yêu Mân Kiến Trung,
quên đi Lương Khuê.
Đáng tiếc bọn họ còn chưa đi đến bước đó, Tô
Nham liền phát hiện đếnkhông nổi, Mẫn Kiến Trung cùng Lương Khuê quá
khác biệt, Lương Khuê làm y thương tâm, Mân Kiến Trung làm y chán ghét.
Khi y vô tình phát hiện Mân Kiến Trung còn có một người bạn gái, không
nói hai lời đá cửa rời đi.
Mân Kiến Trung đuổi theo y nói: “Em
nghe anh giải thích, anh không thích cô ta, không thích đàn bà, anh với
em mới là thật sự. Em hiểu ý anh chứ? Anh cùng cô ta chỉ là chơi đùa,
anh cần một người bạn gái làm bình phong. Tô Nham, em đừng nóng giận, em cũng có thể quen bạn gái, anh tuyệt đối không so đo. Chúng ta đều là
đàn ông, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ kết hôn sinh con, dù anh thích
em thế nào, cũng chỉ có thể lén lút đối tốt với em, em cũng nghĩ như vậy có phải không? Người trong giới kỳ thật đều nghĩ như vậy, như vậy thực
tế nhất, tốt với tất cả mọi người, xã hội như thế chúng ta cũng không có cách nào.”
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ như thế.” Tô Nham trả lời hắn.
Mân Kiến Trung sững sờ nói: “Chẳng lẽ em muốn cả đời cùng đàn ông?”
“Thì sao?”
“Em thật khờ.”
Có lẽ lúc đó Tô Nham nói quá nghiêm túc, Mẫn Kiến Trung dù không nỡ, cũng
không dám đi trêu chọc Tô Nham, hắn sợ sự thật bị phơi bày, sau này cả
kết hôn cũng không làm được. Tô Nham làm gay nghiêm túc như vậy, không
phải thứ hắn cần , hắn đảm đương không nổi.
Hảo tụ không cách nào
hảo tán, tuy lời Mân Kiến Trung nói làm tim y đóng băng, nhưng thật có
chuyện như vậy. Tô Nham về sau càng rõ vòng luẩn quẩn kia lại càng không có hứng thú với tình yêu, sau năm ba y toàn tâm nhào vào việc học, rốt
cuộc không cùng bất kì người đàn ông nào nhấc lên quan hệ.
“Tô
tổng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tôi xem qua trò chơi cậu làm, kỹ thuật rất
thành thạo, không hổ là sinh viên khoa máy tính Đại học A, năm đó thi
đại học tôi thiếu mấy điểm, đáng tiếc kém chút xíu nên chỉ vào đại học
D.” tâm tư kia của Mẫn Kiến Trung rất rõ ràng, rành rành là Thư Kế
Nghiệp càng có quyền, hắn lại nhiệt tình đáp lời cùng Tô Nham.
Thư Kế Nghiệp như có điều suy nghĩ, mỉm cười nói: “Tô Nham xác thực rất có
tài, trò chơi cậu nhìn qua đều là cậu ấy làm lúc cấp 3, ha ha, khi đó
còn chưa lên Đại học A .”
Mân Kiến Trung kinh hãi: “Thật sự? Tô tổng tài hoa thật làm người ta theo không kịp.”
Tô Nham cười cười, đột nhiên nói: “Móng heo căn tin đại học D tôi rất thích.”
Mân Kiến Trung kinh ngạc: “Tô tổng nếm qua?”
“Ân, thỉnh thoảng nếm qua.”
“Ha ha, lần sau nếm thử nữa không.”
“Anh đừng gọi tôi Tô tổng, gọi Tô Nham là được.”
“Vậy tôi không khách khí, cậu bảo tôi Kiến Trung đi.” Mân Kiến Trung mặt mày hồng hào nói.
Tô Nham cười cười không đáp lời, nâng ly uống một hớp.
Chờ cơm trưa tản, Thư Kế Nghiệp cười nói với Tô Nham: “Người nọ không phải thích chú em chứ nhễ?”
Tô Nham lắc đầu: “Mới gặp mặt mà thôi, có thể nói thích cái gì, nhiều lắm
là cảm thấy tôi đẹp trai quá, hợp khẩu vịnên thèm.” (=.=)
Thư Kế Nghiệp nheo mắt lại: “Cậu rất trực tiếp ha, Lương Khuê kia thế nào?”
“Cậu ta có gì thế nào không thế nào, cậu ấy là bạn trai tôi.”
“… Tô Nham, Lương Khuê rất không tồi, đối tốt với cậu ngay cả anh cũng
thấy rõ. Cậu ta làm bạn trai cậu anh không lời nào để nói. Nhưng anh
thực vì cậu mà lo lắng, gia đình Lương Khuê quá lớn, gia thế như vậy rất trọng mặt mũi, bảo thủ cố chấp, chỉ sợ không cách nào tiếp nhận cậu,
nếu có một ngày bại lộ, cậu sẽ làm thế nào?”
Tô Nham quay đầu lại nói: “Quyền quyết định trong tay cậu ta, vì đó là cha mẹ của cậu ấy mà.”
“Vậy còn cậu? Cha cậu nếu biết thì sao bây giờ?”
“Cha tôi?” Tô Nham bật cười: “Đề nghị của ổng không nằm trong phạm vi tôi lo lắng, tôi càng không vì ổng mà vứt bỏ điều tôi mong muốn.”
Thư Kế Nghiệp buông tay thở dài: “Hai người sống bên nhau là quan hệ giữa
người với người phiền toái nhất trên thế giới, cả đời này anh cự tuyệt
đi nghiên cứu.”(Thôi đi ba, =.=~ xạo ke)
“Được rồi, lại bắt đầu
tuyên dương lí luận quý tộc đơn thân của anh rồi. Quý tộc độc thân có
bản lĩnh kia ơi, anh có giỏi thì đừng nuôi một đống vật cưng như thế.
Những con rùa đen chó mèo thỏ vẹt cá sấu rắn trong nhà anh chứng minh
anh rất sợ cô đơn, anh không thích hợp độc thân, tối thiểu anh cần gặp
một người phù hợp giúp anh chăm sóc lũ vật cưng kia. Không cần ngày nào
cũng như bà dì dọn vệ sinh loay hoay đến không nhấc nổi thắt lưng.”
Thư Kế Nghiệp không phản bác được, trừng Tô Nham, lên xe rồ máy, nháy mắt bỏ chạy .
Tô Nham nhìn trái xem phải, y bị ông chủ bỏ rơi rồi…
Đón xe trở về nhà trọ, chỉ chốc lát Lương Khuê cũng tới, một thân mồ hôi thối cùng hơi nóng.
“Cậu làm gì ở đây thế?” Tô Nham nhướng mày hỏi hắn.
Lương Khuê vui cười: “Tớ làm thẻ hội viên ở trung tâm tập thể hình gần nhà trọ cậu, mới từ đó tới. Nóng quá, tớ đi tắm.”
Lương Khuê rất nhanh trần trùi trụi đi ra, đỏm dáng vung tay nói: “Nhìn cơ
thể tớ có phải càng hoàn mỹ không? Kì nghỉ đông này tớ mỗi ngày rèn
luyện hai giờ, cảm giác thân thể rắn chắc hơn nhiều.” Nói rồi lại sờ
soạng cơ bụng sáu múi một cái, dương dương đắc ý đi về phía Tô Nham.
Tô Nham bĩu môi: “Nhìn thấy gúm, không có gì đáng coi.”
“Mạnh miệng.” Lương Khuê nhào qua ôm lấy Tô Nham, thân thể còn ướt mè nheo
gương mặt Tô Nham, Tô Nham vỗ vỗ hắn, “Cậu buổi tối trở về không?”
“Không về.”
“A, vậy ngày mai đi, người ta tặng tớ một kí cá mè khá ngon, tớ cũng không lấy, tặng nhà cậu ăn.”
“Không bằng cậu cùng tớ đi, cha tớ thích ăn cá mè nhất. Thấy khẳng định vui lắm nha.”
“Còn gì nữa, cá mè của tớ ngon độc nhất vô nhị.”
Chuông cửa vang lên, Tô Nham phất phất tay với Lương Khuê. Lương Khuê trở về
phòng mặc quần áo, Tô Nham từ mắt mèo nhìn thấy người ngoài cửa liền
sững sờ, lại là cha cùng mẹ kế của y.
Chờ Lương Khuê mặc chỉnh tề đi ra, Tô Nham mới mở cửa chính.
“Hai người tới ạ?” Tô Nham cười hỏi.
Lương Khuê chào hỏi, quay người đi châm trà.
Ông Tô chằm chằm vào Lương Khuê trong phòng, con mắt hận không thể trừng
thủng. Tô Nham cảm thấy không đúng, lại nhìn vẻ mặt mẹ kế có vẻ khá hả
hê, lập tức trong lòng có chuẩn bị.
“Rốt cuộc chuyện gì? Tiến vào ngồi nói.”
Ông Tô mặt sa sầm bước vào, mẹ kế theo sau, lại không chịu ngồi, giương mắt dò xét nhà trọ của Tô Nham, tia nhìn lại đặt vào hai chuỗi chìa khóa xe trên bàn trà, ánh mắt hung ác.
Ông Tô cứng ngắc cười với Lương Khuê: “Chúng tôi tìm Nham Nham có chút chuyện nhà, cậu có thể về trước không?”
“Lương Khuê, cậu về trước đi, ngày mai sẽ đến trường tìm cậu.” Tô Nham nói.
Lương Khuê sững sờ, gật gật đầu đáp ứng, cầm lấy chìa khóa xe của hắn trên bàn, vỗ vỗ bả vai Tô Nham, xoay người đi ra khỏi cửa.
Lương Khuê vừa rời khỏi, Ông Tô liền nhịn không nổi, đứng lên nổi trận lôi
đình đem một chồng ảnh đập vào mặt Tô Nham: “Nghiệt tử! Nhìn xem mày làm ra vụ bê bối gì rồi! Bôi tro trét trấu hết lên cái mặt già của tao
rồi!”
Ảnh quất vào mặt Tô Nham đau nhói, Tô Nham ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn mấy đống ảnh. Rất nhiều rất nhiều, chừng hai trăm tấm, tất cả đều
là ảnh chụp y và Lương Khuê thân mật. Hai người vụng trộm dắt tay ở sân
trường không người, bữa tối Giáng Sinh lãng mạn tại nhà hàng nước Pháp,
hai người hôn môi trên bờ biển đêm hè, còn có lần gần đây nhất,lần y và
Lương Khuê trên xe. Chụp vô cùng tài tình, chụp không ra người ở bên
trong, chỉ chụp thời gian hai người lên xe, sau đó lại chụp thời gian
hai người chạy xe đi, chênh lệch hơn một giờ, còn bỏ thêm một tấm xe
đang khẽ chấn động. Sau đó chính là bọn họ trở về nhà trọ, xuống xe,
Lương Khuê hơi dìu Tô Nham, nhìn thế nào cũng thấy mờ ám.
“Các người nhờ người điều tra tôi?” Tô Nham nhìn cha y cùng mẹ kế.
“Vô liêm sỉ!” Ông Tô tức giận rống to.
Mẹ kế khinh thường hừ lạnh: “Ai nhàn rỗi không có việc gì điều tra cậu
chứ. Úi giời ơi, thật có người nhàn rỗi không có việc gì điều tra cậu,
bất quá chúng tôi cũng không biết là ai, ảnh chụp là người ta đưa tới
cửa, bị tôi lấy được, cậu nói hiện tại người trẻ tuổi sao thích chơi bời thế, làm tình nhân của đàn ông, đây không phải biến thái sao? May mà
người ta tốt bụng không đem ảnh ra phơi bày ngoài ánh sáng, bằng không
cha cậu cũng không cách nào bưng bít, mất mặt càng lớn. Việc xấu trong
nhà vẫn phải che giấu.”
“Chia tay! Mau mau chia tay cho tao, mày
không thể ở bên thằng Lương Khuê kia, hai thằng đàn ông sao có thể bên
nhau. Mày không biết xấu hổ tao thì biết, mày ở bên ngoài mất mặt thế
nào kệ mày, nhưng nơi này là Thành phố A. Mày, tao, gia đình chúng ta
đều kiếm ăn tại đây, việc này nếu truyền đi, mày sẽ làm thế nào? Lương
Khuê là ai a, cha nó là ai mày biết không? Đó là Lương tư lệnh! Mẹ nó là ai mày biết không? Đó là Hàng nữ nhân Trác gia hàng Vũ quốc tế, người
ta động một ngón tay có thể bóp chết mày và tao. Thừa dịp người Lương
gia không biết, mày lập tức chia tay với nó, đừng rước họa vào thân tìm
tội chịu. Mày cũng đừng học ở đây nữa, cha mau chóng nghĩ biện pháp
chuẩn bị cho mày qua nước ngoài, đi Canada tốt lắm, mẹ mày ở đó, mày qua đó cũng có chỗ dựa.”
Tô Nham tức giận đến một câu cũng nói không nên lời, cứng đờ chằm chằm vào ảnh chụp không nhúc nhích.
“Mày rốt cuộc chia tay hay không? Tranh thủ nói một tiếng a!” Ông Tô rít gào giận dữ mắng mỏ.
“Chẳng chia gì hết, chuyện của con không cần cha lo.”
“Mày mày mày! Mày muốn ăn đòn!” Ông Tô một bạt tai vung qua, đánh đến mặt Tô Nham run lên, trong chốc lát liền đỏ bừng.
Mẹ kế cau mày nói: “Tô Nham cậu đừng bướng bỉnh, việc này đều là vì muốn
tốt cho cậu, cậu như vậy không có kết cục tốt. Lương Hưng Quốc nếu biết
việc này, nói không chừng một súng diệt cậu. Người nọ tính tình thiết
huyết, không chừng thực làm được. Cho dù không giết cậu, người khác cũng sẽ nói lời khó nghe, đến lúc đó truyền ra tin phú đại nhị bao dưỡng một sinh viên tài cao Đại học A liền không dễ nghe có phải không? Có lẽ cậu gặp họa cả đại học cũng đọc không hết. Sự việc sau khi bại lộ, không
may nhất định là cậu, ai bảo cha cậu không phải lương tư lệnh.”
Tô Nham bụm mặt cười: “Cảm ơn dì nhắc nhở.”
“Cậu nghĩ thoáng là tốt rồi, sớm ra ngoại quốc tránh một chút, còn có thể tiếp tục học.”
“Nước ngoài coi như xong, tôi không sợ Lương Hưng Quốc, ngày này sớm muộn gì cũng phải tới, tôi không có gì phải sợ .”
Mẹ kế kinh ngạc, Ông Tô tức giận đến giậm chân: “Mày còn khăng khăng một
mực! Mày cứ không muốn rời bỏ đàn ông như vậy à? Tao sao lại sinh ra
thằng con như mày, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?”
“Toàn thân từ trong ra ngoài đều là vấn đề.” Tô Nham đáp lại ông.
“Mày! Mày còn bướng bỉnh với tao, tao đánh chết mày!” Ông Tô nắm mọi thứ trên bàn trà liền đập vào người Tô Nham, gạt tàn thuốc, giấy đồng, mâm đựng
trái cây, chìa khóa xe, ly thủy tinh.
Vụn thủy tinh đầy đất, rầm
rầm vang lên. Trán Tô Nham trào máu tươi, trên quần áo dính đầy dơ bẩn
tro tàn. Nhưng y trốn cũng không trốn, hai mắt nhìn chằm chằm cha y.
Ông Tô bị y nhìn trong lòng sợ hãi, càng không thoải mái, lập tức nhấc ghế
qua quất vào. Vừa vặn nện vào mắt phải của Tô Nham, Tô Nham trong nháy
mắt liền đau đến nước mắt cùng máu hòa chung chảy tràn ra.