Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 42: Chương 42: Thuốc mê




Lương Khuê sáng sớm tỉnh lại, liếc nhìn đồng hồ, sắp tám giờ rưỡi rồi.

“Tô Nham?” Lương Khuê gọi y.

Tô Nham từ toilet ló đầu ra, mồm đầy bọt kem đánh răng mơ hồ không rõ nói: “ Hử? ”

Lương Khuê gãi gãi đầu: “ Không có việc gì, thương lượng chút coi, tí nữa đi chỗ nào chơi? Cậu đánh răng trước, tớ đi thay quần áo.”

Khoảng 9h, hai người nhẹ nhàng thoải mái rời khỏi cư xá.

Sắc mặt Lương Khuê vẫn ửng đỏ, im lặng đi đến một cửa hàng ăn sáng, Lương Khuê nói với ông chủ:“Bán hai chén cháo loãng.”

“Rồi, còn muốn món gì khác không? Chúng tôi còn có bánh bao hấp, diện oa bánh quẩy sủi cảo bánh trứng……”

“Chỉ cháo loãng, để khỏi nóng trong người.”

Ông chủ thoáng nhìn miệng hắn, hiểu rõ gật đầu: “ Cũng đúng, miệng cậu đều sưng lên, quả thực phải ăn nhẹ .”

Mặt Lương Khuê bụp một cái đỏ bừng.

Tô Nham ở phía sau đẩy hắn một cái:“Thất thần làm gì, mau tìm chỗ ngồi đi.”

Lương Khuê lập tức ngồi xuống, đầu phát nhiệt trộm liếc nhìn Tô Nham, môi Tô Nham không chỉ sưng lên, còn rách da……

Nhưng sao Tô Nham cứ tỉnh rụi thế? Mà hắn, toàn thân không được tự nhiên, từng tế bào đều rất khẩn trương.

Cháo rất nhanh mang lên, Tô Nham vừa ăn vừa từ từ nói: “ Đến phố Phượng Hoàng chơi, bây giờ nơi nơi quy hoạch, giao thông không tiện, không muốn đi quá xa. Quà vặt phố Phượng Hoàng không tồi, rạp chiếu phim khu trò chơi đều có, đợi chút nữa tớ còn muốn đi mua phần cứng di động.”

“A, được, đi phố Phượng Hoàng.”

Vào các kì nghỉ trước kia, khi Lương Khuê còn hẹn hò với Trần Oản Oản, mười lần thì tám lần đã cố ý hỏi anh họ mượn xe đi nơi lãng mạn u nhã hóng gió, hoặc thẳng tiến trung tâm mua sắm mua đồ. Hắn không thích chen chúc trên xe buýt, Trần Oản Oản mệnh phú quý, ngồi vào xe buýt liền say xe, càng có cảm giác chán ghét sâu sắc với xe buýt.

Tô Nham ngược lại không có thành kiến với ô tô con và xe buýt, cái nào nhanh thì thích cái đó. Hiện tại nơi nơi đều đang quy hoạch đào đường, rõ ràng là xe buýt mau hơn.

Ngày nghỉ, người trên xe buýt chen chúc, đừng nói tìm chỗ ngồi, ngay cả chỗ đứng cũng không có.

Hai người ỷ vào vóc dáng cao lớn chiếm lấy một vị trí, giữa trưa nắng gắt chảy ra một thân mồ hôi. Hai người đều không có ham muốn nói chuyện, xe lung la lung lay dừng lại, rầm rầm xuống một đống người. Hai người xuống xe lạc ở phía sau, đột nhiên nghe người ta hưng phấn hô to:“Tô Nham! Lương Khuê!”

Hai người kinh nghi quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Cường và vài bạn học cùng lớp.

Mấy cậu chàng xuống xe vui thành một đoàn, thương lượng muốn đi đâu chơi, Lâm Cường muốn đi chơi game, người khác muốn đi mua sách. May mắn mục đích cũng không giống, điều này làm Lương Khuê thở phào một hơi. Ngày nghỉ đang vui vẻ một đống kì đà từ xó nào nhảy ra, vậy còn vui cái quái gì nữa.

“Được, chúng tớ đi trước, giữa trưa 12h tập hợp trước cửa tiệm sách, cùng đi ăn một bữa.”

“Tốt lắm, chúng tớ đi trước.”

“Ha ha, đúng rồi, Trần Yến cùng mấy nữ sinh cũng tới chơi, bọn họ muốn mua quần áo, giữa trưa xem có thể kêu các cậu ấy không ? tớ đi sảnh game trước, bye bye.”

Chờ chư vị vừa đi, Lương Khuê thở ra:“Coi như các cậu thức thời!”

Tô Nham đạp hắn một đạp: “ Đừng nói nhảm, đi mau.”

Tô Nham đi dạo một vòng quanh khu máy tính mua phần cứng di động và hai cái USB, đi ngang qua khu điện tử bán điện thoại ở cách vách, Lương Khuê đột nhiên dừng bước.

“Thế nào?”

Lương Khuê thở dài:“Tớ suy nghĩ có cần mua điện thoại mới cho Việt Việt không……”

“Cậu ấy không phải có điện thoại sao?”

“Cậu không để ý à, sau khai giảng nó không dùng. Điện thoại của nó giao thừa bị cha nó đập bể.”

“…… Chuyện gì xảy ra?”

“Còn không phải chuyện ấy sao, nó và Quan Văn không thể gặp mặt, nên một mực liên lạc qua điện thoại. Giao thừa năm mới chúc tết điện thoại qua lại, luôn vang lên không ngừng, cha nó bực quá liền đập bể .”

Lương Khuê uể oải nói: “ Việt Việt muốn mua di động rất đơn giản, nhưng nó không mua, tớ nghĩ…… Nó có suy nghĩ của bản thân, tớ cũng khó mà nói.”

Tô Nham nhíu mày: “ Hôm nay nên kêu cậu ấy ra chung.”

Lương Khuê nhún vai:“Cậu nghĩ tớ không kêu sao? Hôm qua tớ đã nói với nó, nó…… Khụ khụ, nó nói không muốn quấy rầy chúng ta.”

Hai người nhất thời không biết nói gì, im lặng đi trên con đường nhộn nhịp.

Lương Khuê đề nghị đi coi phim, Tô Nham thoáng nhìn những danh sách phim, tất cả đều đã xem qua, lập tức không có hứng thú. Hết nhìn đông tới nhìn tây trông thấy một tiệm vật nuôi, Tô Nham mừng rỡ, không nói hai lời đi vào.

“Cậu đến tiệm vật nuôi làm gì, cậu cũng không có nuôi.” Lương Khuê hiếu kỳ cùng đi qua.

“Trong cư xá có mấy con, tớ xem coi có đồ chơi nào vui vui cho chúng nó không.”

Lương Khuê bật cười: “ Vậy không bằng tự cậu mua một con nuôi, mua chó săn ấy, vừa đẹp vừa trung thành.”

“Cậu nghĩ tớ không muốn à, nhà tớ không tiện nuôi, ngày nào cũng đến trường sao có thể chăm sóc chó mèo.”

“Cũng đúng.”

Tốn nửa giờ ở tiệm vật nuôi, Lương Khuê cảm thấy nhàm chán cực kì, nhưng Tô Nham thật sự dụng tâm đi chọn nửa ngày, mua hơn mười dạng đồ chơi lớn nhỏ tất cả, còn mua các loại nhãn hiệu thức ăn cho chó. Đồ chơi đều là chuẩn bị cho năm thằng nhãi, thức ăn cho chó là muốn thử coi ngao Tây Tạng thích không. Nếu chúng thích, sau này có thể làm đồ ăn vặt. Cuối cùng hai người ôm một đống lớn đi ra, muốn vào quán nhỏ tìm chút quà vặt cũng không tiện .

Lương Khuê buồn bực không thôi, dứt khoát tìm mấy người bạn trong tiệm sách, đem mọi thứ ném cho họ giữ.

“Theo tớ, bên kia cầu vượt có một quán mực nướng ăn rất ngon.” Tô Nham bước lên cầu vượt, vừa đi lên liền ngửi thấy mùi mực thơm lừng đối diện bay tới.

Lương Khuê lập tức nước miếng chảy tốc tốc xếp hàng, xem độ dài đội ngũ đã biết hương vị cửa hàng này như thế nào.

“Tô Nham, chúng ta mua năm mươi xâu được không? Thuận tiện cho mấy tên kia một chút. Mà được không, ăn mực không nóng chứ hả? Cái miệng bị……”

“Tùy cậu.” Tô Nham không yên lòng nói tiếp, tầm mắt ngẩng cao, nhìn chằm chằm vào quán internet trên đường cách đó không xa. Lương Khuê theo tầm mắt nhìn sang, thấy cửa ra vào quán internet kia dán giấy quản cáo trò chơi vô cùng bắt mắt ‘Chiến Thần Võng Du,[xe đua vô địch] sắp ra phiên bản beta’, ‘Kích thích nhất! Tối lãng mạn!’, ‘Quán quân chờ ngươi’, ‘xe đua thực men’, các câu tuyên truyền kích động trên poster hoa lệ, Lương Khuê trong lòng vừa động: “ Lại là trò đua xe, không biết chơi được không, chờ ra phiên bản beta tớ cũng đi thử xem.”

Tô Nham gật đầu:“Tớ thích, 15 tháng 3 liền ra phiên bản.”

“Ngày mai ra? Khuya hôm nay download cài đặt nó!”

Tô Nham mỉm cười, đây chính là trò chơi mong chờ đã lâu,

Game đứng đầu công ty là thể thao, đua xe, đủ loại xe xịn, trong chuyện này bao hàm sở thích cá nhân của Thư Kế Nghiệp. Thư Kế Nghiệp nhìn ổn trọng tỉnh táo nhưng bình thường nghỉ ngơi thích nhất là đua xe. Như lời hắn nói, không làm ra một trò đua xe thế nào cũng không cam tâm. Thư Kế Nghiệp rất dụng tâm, nghĩ hết biện pháp đem yêu thích của mình dung nhập vào rất nhiều nhân tố thị trường, một trò sẽ không trở thành trào lưu lớn nhất, nhưng đầu tư nhỏ lẻ thử nghiệm, thành công hay không, bắn ra ngọn pháo đầu tiên mới là mấu chốt. Trò đua xe, vừa nhàn lại vừa kích thích, kế hoạch rất tốt, là trò chơi phi thường không tồi.

Năm trước Tô Nham đi thành phố A tìm Ông Tô, xế chiều liền bàn với Thư Kế Nghiệp: làm sao đưa trò chơi đầu tiên vào hoạt động. Ai cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể lấy được thành tích tốt, chỉ có thể làm hết sức. Tô Nham cũng không lo vấn đề kỹ thuật của đoàn kia chút nào, cũng yên tâm vấn đề tư chất của Thư Kế Nghiệp. Bọn họ khiếm khuyết chính là lý lịch và thanh danh, tăng nhiều tuyên truyền là khâu quan trọng thậm chí còn hơn cả tạo ra trò chơi. Game thủ Trung Quốc thích nhất là náo nhiệt, trò chơi càng nhiều người chơi càng sôi động, thà xếp hàng chờ cũng không cam tâm tình nguyện chịu lạc hậu. Phần lớn game thủ tuổi còn trẻ, thích kích thích thích đấu đá, làm tốt tuyên truyền, làm cho phố lớn ngõ nhỏ đều là tên trò game này, tự nhiên không lo không có người chơi.

Game có thể thông qua trạm kiểm soát tương quan ngành nhanh như vậy, thuận lợi ba tháng đưa ra thị trường, là nhờ có quan hệ của Thư Kế Nghiệp. Tô Nham vốn thật lo lắng khâu này. Trong nước nếu không có quan hệ, càng gian nan hơn so với không có hàng. Thư Kế Nghiệp vì thế dùng đủ công phu, có thể lợi dụng đều lợi dụng, như lời hắn nói, ngắn ngủn một cái tết, từ một mỹ nam tử tung tăng uống thành thằng trai mang thai bảy tháng. Lúc ấy Tô Nham cười lăn ra, vô cùng đồng tình với Thư Kế Nghiệp. Thư Kế Nghiệp đắng chát không thôi nói: anh chỉ trông cậy cậu mau tốt nghiệp, tới giúp anh sớm một chút, không cần làm gì khác, giúp anh đi uống bia là được.

“Mực nướng ngon quá, dát dát, hương vị thật sự không tồi.” Lương Khuê đưa cho Tô Nham một bó mực to, hai người vừa ăn vừa rời khỏi hàng.

Vốn định qua cầu vượt đến tiệm sách lần nữa, vừa đi tới chân cầu, Tô Nham mắt tinh, chỉ ngón tay về phía con phố xa xa: “ Đó có phải là Trần Yến không?”

Lương Khuê híp mắt nhìn kỹ:“Chỗ nào?”

“Thì cửa vào cái gì ‘mỹ lệ nhân sinh’ kia kìa.” Tô Nham vừa nói vừa đi lên trước, muốn nhìn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra một cái.

Hai người chậm rãi đến gần, Lương Khuê mới nhìn rõ bốn chữ ‘ mỹ lệ nhân sinh ’, không khỏi cảm thán thị lực của Tô Nham thật tốt.

“Lâm Cường có ở đó kìa.”

Tô Nham vui vẻ, gặm mực sải bước đi qua. Lương Khuê nhiệt tình vỗ một phát vào vai Lâm Cường: “ Hey, tiểu tử cậu diễm phúc thật lớn nha.” Bên người trừ Trần Yến, còn có nhiều nữ sinh khoa văn, nhưng họ nhìn không ổn lắm. Hai cô gái hốc mắt hồng hồng, Trần Yến thì tức giận đến trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi.

“Đây là chuyện gì?” Tô Nham khó hiểu.

“Ai khi dễ các cậu?” Lương Khuê nói trúng tim đen, săn sóc đem mực cho các nữ sinh.

Lâm Cường tức giận nói:“Chính là cái tiệm mỹ lệ nhân sinh này, dán quảng cáo làm đẹp gạt tiền người ta. Bạn của Trần Yến bị gạt hơn hai trăm, tớ tình cờ đụng phải các cô đang cãi nhau mới biết được. Hừ, mấy con cọp mẹ bên trong, không nói lý lẽ!”

Lâm Cường tiếng nói vừa dứt, tiệm kia liền thò ra một nữ nhân trang điểm diêm dúa đưa lưng ra mắng to: “ Đám quỷ nhỏ tụi mày còn loay hoay ở đây làm gì, còn ồn ào thì đừng trách tao, đều tránh ra cho tao nha, không có tiền thì đừng lại gần!”

“Cô gạt người lấy tiền như vậy hả? Bà lớn tuổi như vậy nói chút đạo lý được không, bà không nghĩ cho mình, cũng nghĩ cho mấy đứa con trong nhà. Gạt học sinh như vậy, con trai con gái bà có còn mặt mũi gì nữa?” Trần Yến tức giận giằng co với người đàn bà kia.

Bà ta lập tức nổi trận lôi đình, vén tay áo như muốn đánh nhau, Lâm Cường vội vàng kéo Trần Yến đến bên cạnh:“Bà dì này, bà cũng đừng xúc động, bằng không tôi báo cảnh sát thật đấy!” Lâm Cường lấy điện thoại ra uy hiếp bà ta.

“Mày báo đi, mày cứ báo, coi coi cảnh sát có thể làm gì tao. Tao còn muốn kiện tụi mày, mua đồ không chịu cho tiền, đây là đạo lý gì? Trường học giáo dục chúng mày làm người như vậy đó hả?”

Lương Khuê và Tô Nham không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Trần Yến tuyệt đối không phải người vô cớ quấy rối. Cô có thể tức giận đến cãi nhau với người trên đường như thế, sự tình tuyệt đối không đơn giản. Tô Nham không nói hai lời bấm 110 : “ Ngài khỏe chứ, nơi này là số 103 phố Phượng Hoàng, tiệm tên là ‘Mỹ lệ nhân sinh’……”

Người đàn bà trừng to mắt, tay nhanh như chớp xẹt qua muốn đoạt điện thoại của Tô Nham: “ Tiểu vương bát mày báo cảnh sát! Tốt, rất tốt! Đến cục cảnh sát tao coi tụi mày nói như thế nào, bộ tưởng tao sợ hả! Việc này tao không để yên cho tụi mày đâu!”

Mu bàn tay của Tô Nham trong nháy mắt bị cào vài vết máu, Lương Khuê ngăn trước Tô Nham rống to với bà ta:“Tôi x! Đám bác gái thành phố C các người ăn cái gì lớn lên, động khẩu còn muốn động thủ, báo cảnh sát bà không sợ, được rồi. Tôi hiện tại đánh bà một trận có sợ không? Đánh nhập viện rồi nói sau, bác gái bà rốt cuộc có sợ không? Nếu sợ thì nói chuyện đàng hoàng cho tôi, đừng động tay động chân, thực đến cục cảnh sát tiệm này của bà sau này đừng nghĩ mở, bà tin không? Tin không?” Lương Khuê cố ý kéo lớn giọng dọa người. Vóc dáng hắn vốn cao, lại có cốt cách trực tính của người phương bắc, đột nhiên xông lên trước mặt, vô cùng hung hăng dọa người khiến người đàn bà kia bỗng e sợ, bà đương nhiên không muốn quậy đến cục cảnh sát. Nhưng bị một đám quỷ nhỏ chọc đến tức điên mới chửi hung ác như vậy, mấy thằng nhóc này bà vốn không để vào mắt, chỉ biết học còn thói đời nhân tình cái gì cũng không hiểu. Nhưng Lương Khuê rống như vậy, bà thực sự sợ, nhìn kỹ Lương Khuê ăn mặc bất phàm, ai biết trong nhà có cha mẹ thế nào. Nếu thật xui xẻo đá trúng con ông cháu cha, hối hận không kịp.

Nữ nhân hung hăng trừng Lương Khuê cùng mấy nữ sinh kia, móc hai trăm đồng ra vung vào mặt Lương Khuê, hổn hển : “ Mấy đồng dơ bẩn này trả lại cho tụi mày! Đều xéo đi cho tao, sau này đừng để tao đụng phải.” Rầm một tiếng đóng sập cửa tiệm.

Lương Khuê trở tay không kịp cầm lấy hai trăm đồng, tức giận đến mắt sung huyết. Tô Nham vội vàng kéo hắn trấn an:“Chớ bực bội loại người này, đừng nóng giận, đừng nóng giận.” Tô Nham kéo hắn đến bên cạnh, ôm vai Lương Khuê rời xa cửa hàng, bọn Lâm Cường rầu rĩ đi theo đằng sau.

Tô Nham trực tiếp kéo Lương Khuê vào nhà vệ sinh công cộng, Lương Khuê vốn kiêu căng nên không chịu nổi. Nắm tay siết căng, hắn vốn chỉ không vừa mắt thấy bộ dạng yếu đuối đáng thương của đám nữ sinh bị bà kia rống chửi, Tô Nham báo cảnh sát, bà ta tiến lên đoạt điện thoại, Lương Khuê liền nhịn không được rống bà ta. Mấy lời này đều là hù dọa, đả kích vẻ kêu căng của người đàn bà đó. Hiệu quả rõ ràng không tồi, nhưng đột nhiên bị hai trăm đồng đập vào mặt, tính tình thiếu gia của Lương Khuê bị chọc trúng, điểm mấu chốt bị đâm vào, hắn hận nhất người khác dùng tiền vung vào mặt! Con mẹ nó còn vung vào mặt của hắn!

“Tớ biết cậu tức, nhưng cậu không thể xúc động. Cậu không phát hiện tớ báo cảnh sát sao? Mặc kệ cảnh sát quản hay không, ném cho đồn công an là được, có một số người cậu càng cãi với họ càng tức thêm thôi, vốn cậu làm là điều đúng đắn. Nhưng cuối cùng bản thân cũng tức giận, không công làm hư tâm tình đang tốt, được không bù mất. Hơn nữa loại người này nhìn là biết loại thích [bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh], dùng cảnh sát hù dọa họ là hữu hiệu nhất. Bà ta nếu là nam, tớ không nói hai lời đánh cho bầm dập, nhưng đấy là đàn bà, cậu đánh được không?”

Tô Nham khuyên can chậm rãi làm Lương Khuê hòa hoãn xuống. Hắn bây giờ sẽ không động thủ, nhưng không có nghĩa là trong lòng không tức, nghe xong lập tức mắng:“Mấy bác gái thành phố C các cậu đều là x vương bát đản!”

Nhìn bộ dáng nghẹn khuất kia, Tô Nham bật cườ : “ Dạ dạ dạ, đều là vương bát đản.”

Lương Khuê cũng hiểu lời này không đúng, nhưng hiện tại hắn đang bực, quá mức khó chịu.

Tô Nham ngửi thấy mùi trong nhà vệ sinh quá kinh tởm, giải quyết dứt khoát, nghiêng qua hôn lên môi Lương Khuê, còn vươn lưỡi cố ý liếm liếm khóe miệng Lương Khuê. Lương Khuê toàn thân phọt ra máu, trong đầu một mảnh phấn hồng, làm gì còn tâm tư đi nhớ thương bác gái không bác gái gì nữa, lập tức chóng mặt mơ màng bị Tô Nham túm ra nhà vệ sinh công cộng thối hoắc.

Bọn người Lâm Cường chờ ở bên ngoài thấy hai người họ đi ra, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “ Lương Khuê…. Cậu không sao chớ? Cậu, cậu đừng quá tức giận mà.”

Trần Yến cùng mấy nữ sinh áy náy nói: “ Thật xin lỗi, Lương Khuê, việc này đều là do chúng tớ gây ra, không ngờ liên luỵ đến các cậu, chúng tớ xin lỗi.”

Lương Khuê mơ màng say sưa tỉnh táo lại, ngẩn người, ho nhẹ vài tiếng, đỏ mặt xua tay: “ Không có gì, tớ không để ý đâu .”

Nói xong đẩy Tô Nham đi lên phía trước, thừa dịp mọi người không chú ý, tiến đến bên tai Tô Nham nhỏ giọng nói: “ Cậu tung hỏa mù phải không!”

Tô Nham nhướn mày cười: “ Không phải phun thuốc mê sao? ”

Gương mặt nhướn mày kia, ngữ khí xấu xa kia, Lương Khuê lập tức choáng váng mơ màng.

Mấy người Lâm Cường đi ở phía sau, thấy Lương Khuê hấp tấp đuổi theo Tô Nham, bộ dáng cười cười nói nói tâm tình có vẻ rất vui sướng. Lâm Cường lập tức nói:“Các cậu nhìn xem, tớ đã nói Tô Nham cực kỳ lợi hại. Lương Khuê chỉ nghe lời cậu ấy, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần Tô Nham mở miệng, mất hứng gì đều bị Lương Khuê vứt qua một bên. Các cậu đừng quá đau lòng, Lương Khuê không phải người tính toán chi li, sẽ không trách các cậu gì đâu, mấy ngày nữa các cậu không đề cập tới, cậu ấy nhất định quên mất chuyện này. Lương Khuê tuy nhà có tiền, nhưng tuyệt đối không nổi tính thiếu gia với bạn học, dễ hòa nhập lắm, mà còn đặc biệt hào phóng.”

Lâm Cường nói xong, Lương Khuê đằng trước đột nhiên cười hì hì quay đầu lại ngoắc: “ Mấy người các cậu nhanh lên, chúng ta tìm tiệm ăn cơm trưa đi, muốn ăn gì các cậu cứ việc gọi, tớ mời.”

Lâm Cường ha ha cười, chỉa tay với các nữ sinh:“Xem, tớ nói đúng không.”

“…… Đúng đấy.” Mấy nữ sinh thở phào, cười tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.