Mẹ kế mới của Tô Nham thật đúng là người có tâm. Hôm tết nguyên tiêu
ngồi ăn cơm trên bàn cứ tưởng chỉ là nói lời khách khí. Chờ Tô Nham cùng Lương Khuê chính thức khai giảng bận học lu bù, mẹ kế lại cách ba năm
ngã ba mà vẫn hầm canh gà canh cá các loại canh mỹ vị đưa đến trường.Xuân về hoa nở, thời gian cực nhanh, đảo mắt đến cuối tháng tư, hôm nay Tô
Nham giữa trưa tan học liền quay về kí túc xá, đàn anh cùng lầu từ xa đã cười ồn ào nói: “Tô Nham, mẹ cậu lại đến đưa canh nè.”
Tô Nham
nghe vậy không tiếp lời, chậm rãi đi đến trước mặt mẹ kế, mẹ kế vội vàng cười đem bình thuỷ đưa cho y, Tô Nham nhàn nhạt mỉm cười: “Cảm ơn.”
Mẹ kế lắc đầu: “Con đừng lần nào cũng cám ơn dì, đây đều là ý của cha con, ổng sợ con học nặng, căn tin thì ăn không ngon, mà hôm nay sao không
thấy Tiểu Lương vậy con?”
“Cậu ta lát nữa đến.”
“A, ngày mai là hai mươi sáu tháng tư, cha con nói là sinh nhật con, kêu con về nhà
ăn cơm tối, con có rảnh không? Kêu Tiểu Lương cùng đi, dì làm đồ ăn ngon đợi các con.”
Tô Nham im lặng, từ sau khi cha mẹ rời khỏi y, y đã gần như quên mất ngày sinh thật sự của mình. Hàng năm đều là Lương Khuê cùng y trải qua sinh nhật giả mùa đông kia. Dù sao một năm một lần, cụ
thể là ngày nào cũng không quan trọng, chỉ cần có người nhớ đến đã đủ
lắm rồi.
Nhưng ngày mai cũng là sinh nhật của Lương Khuê, hôm qua
Lương Khuê đã bắt đầu phấn khởi ám chỉ cho y. Tô Nham đang phát sầu tặng quà gì cho thỏa đáng.
Tô Nham còn đang do dự, đầu kia Lương Khuê
nhận được điện thoại của ông Tô, ông có phần cứng ngắc nói: “Tiểu Lương
a, ngày mai con mang Nham Nham tới ăn cơm tối được không? Nó không chịu
nghe chú, con nói nó còn nghe một chút, ngày mai là sinh nhật nó, chú
chuẩn bị một ít món ngon, con cũng cùng nó đến đi.” Hiện tại trong lòng
ông rất mâu thuẫn, không cách nào triệt để tiếp nhận quan hệ của con
trai và Lương Khuê, nhưng cũng không thề mở miệng ngăn cản cái gì. Đành
giả bộ như hồ đồ, cứ coi như quan hệ giữa hai người họ là bạn tốt.
Lương Khuê đang trên đường đến phòng của Tô Nham, nghe vậy không khỏi nhíu
mày nhắc nhở: “Chú à, chú có phải nhớ lầm sinh nhật Tô Nham rồi không?
Tô Nham sinh vào mùa đông, ngày mai là sinh nhật của con mới đúng.” Hắn
nghĩ làm cha mà cả sinh nhật của con mình cũng lộn, khó trách Tô Nham
luôn không hợp với cha y.
Ông Tô cũng nhíu mày: “Chú làm sao có
thể nhớ lầm, ngày mai là sinh nhật của con? Cái gì chứ, ngày mai không
phải tháng tư hai mươi sáu?”
“Đúng vậy, chính là hai mươi sáu, mai chính là sinh nhật con.”
“Vậy thì đúng rồi a, Nham Nham nhà chúng ta chính là sinh vào mùa xuân tháng tư, bất quá khi làm hộ khẩu chậm một chút, cho nên ghi vào là mùa đông, trên chứng minh là ghi sai. Hai mươi sáu tháng tư mới đúng, chú nhớ
không lầm đâu.”
Lương Khuê kinh hãi: “Chú, thật như vậy? Chẳng lẽ
con cùng Tô Nham sinh cùng năm cùng tháng?” Hắn nghĩ đến thế, trong lòng lập tức kích động.
“Đại khái thật sự là trùng hợp, dù sao ngày mai con hãy nghĩ biện pháp mang nó qua dùng cơm, chú cám ơn con.”
“Được! Không thành vấn đề, con nhất định đưa cậu ấy đến.”
Đến tan học hôm sau, Lương Khuê cấp tốc lôi kéo Tô Nham đến Tô gia, trên bàn cơm đặt bánh ngọt, trong bếp chuẩn bị sẵn bữa tối.
Ông Tô thấy bọn họ chạy tới, thở phào một hơi.
Tô Nham trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, y không hiểu cha y vì sao lại
thay đổi, chẳng lẽ thật sự bị y dọa đến mức sửa tính đổi nết?
Cũng không phải cha y bây giờ không tốt, chỉ là Tô Nham không quen, rất
nhiều năm không thân cận với ông, đột nhiên bị gần gũi, toàn thân không
được tự nhiên.
Nếu không có Lương Khuê trợ giúp phía sau, y đại
khái vĩnh viễn sẽ không tới. Nhưng Lương Khuê vẫn luôn bên cạnh, y cũng
có thể yên tâm thoải mái bước vào nơi này.
Lương Khuê hào hứng cắt bánh kem đắc tiền, bốn người tùy ý nếm thử rồi bắt đầu cơm tối, đây mới là điều bọn họ muốn .
“Thấy các con thích ăn cay, hôm nay dì liền làm một bàn món cay Tứ Xuyên,
nhưng có vài món không cay các con cũng đừng bắt bẻ, nếm thử thịt kho
tàu, bún thịt, hương vị đều rất ngon.”
“Dạ dạ, cám ơn dì.” Lương
Khuê một ngụm một ngụm ăn thịt kho tàu, thịt này kho đặc biệt ngon,
không ngán chút nào, vô cùng sướng miệng. Kho ngon hơn dì Hồng nhà bọn
họ nhiều.
Ông Tô vui mừng nhìn đứa con im lìm ăn cơm đối diện, sau đó móc ra một cái chìa khóa đưa cho Tô Nham: “Đây là cha mua cho con,
chiếc Audi kia của con đã cũ, cha mua cho con một chiếc mới nhất, từ nay con cứ xài chiếc xe này. Cha thấy không ít người tuổi trẻ rất thích
loại này.”
Tô Nham ngẩng đầu nhìn chìa khóa xe mới tinh, Lương Khuê không được tự nhiên ho khan vài tiếng.
Ông Tô bị nhìn đến xấu hổ, năm nay Tô Nham đã năm hai gần lên năm ba, hơn
hai mươi tuổi, có được một chiếc xe sẽ tốt hơn. Chỉ là ông thà chính
mình bỏ tiền mua xe cho Tô Nham, cũng không muốn người khác mua cho Tô
Nham, đặc biệt là nhà Lương Khuê.
“Vì sao mua xe cho tôi?” Tô Nham thẳng thắn hỏi ông.
“… Con cũng lớn , có xe tốt hơn.”
“Tôi có xe, tuy cũ chút, nhưng tôi không chê.”
“… Cha mua cho con tốt hơn.”
Tô Nham nhíu mày không nói.
Lương Khuê xé một cái đùi gà nhét vào miệng Tô Nham, nghẹn đến Tô Nham nộ khí ứa ra, Lương Khuê nhân cơ hội nhanh chóng giải thích nói: “Tô Nham,
chiếc Audi công ty cho cậu quả thật đã cũ, hiện tại lấy ra đi đón khách
thì keo kiệt quá, nếu chú đã mua cho cậu chiếc mới, cũng không có biện
pháp trả lại, tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của chú ấy, cậu hãy nhận đi.”
Ông Tô nghe vậy đầu tiên là sững sờ, lập tức bừng tỉnh đại
ngộ, nét mặt lập tức xấu hổ. Ông ảo não hận không thể tát mình một cái,
tại sao lại không nghĩ tới chuyện này, sở dĩ ông ly hôn với vợ trước,
nói cho cùng cũng là vì cảm thấy giận không kiềm được, cảm thấy bị vũ
nhục. Nghĩ coi ông tuy không phải đại phú hào gì, nhưng mấy năm này sinh ý làm không tồi, con ông muốn mua xe, ông liền mua cho nó! Ông không
thiếu tiền. Nhưng con ông có xe, cũng không phải do ông mua, thấy hai mẹ con kia miệng nói khó nghe, cái gì trai bao bán thân gì chứ, quả thực
tức giận đến ói máu. Ông không nghĩ tới xe của Tô Nham căn bản không
liên quan đến Lương Khuê, ông thầm nghĩ Tô Nham chỉ là một học sinh, coi như là sinh viên giỏi đi, cũng không mua nổi một chiếc Audi nhanh như
vậy, huống chi lúc nó có Audi, căn bản chưa nhận công trình. Vậy tiền từ đâu ra? Rất dễ liên tưởng đến Lương Khuê.
Đối với sự tồn tại của Lương Khuê, thủy chung là cái gai trong lòng ông, nhổ không được, lờ đi cũng không xong.
Ông Tô lập tức xoay chuyển lời nói: “Đúng vậy a, công ty cũng có tài chính
và suy tính của công ty, kinh doanh ở thành phố lớn, bề ngoài của công
ty rất quan trọng, người bây giờ thích phô trương, có một chiếc xe ngon
lành để đi thì tốt hơn.” Trong lòng ông thở phào đồng thời cũng vô cùng
mừng rỡ, không ngờ con trai đã sớm yên lặng kiếm tiền, đáng tiếc chính
là ông làm cha, cư nhiên một chút cũng không biết… Nếu sớm biết như vậy, ông cũng sẽ không hiểu sai .
Không đợi Tô Nham nhiều lời Lương
Khuê đã nhét chìa khóa xe vào túi Tô Nham, lập tức cười hì hì nói với
Ông Tô: “Đúng ạ, kỳ thật con cũng muốn đổi xe, nhưng giờ con không thể
nhận công trình, tập trung vào việc học, xe tốt xe tồi cũng không sao
cả. Tô Nham thì khác, công ty trò chơi Chiến Thần là tâm huyết nhiều năm của cậu ấy, hiện đang trên đà phát triển, món quà này coi như chú
thưởng cho cậu đi.”
Ông Tô nghe vậy trong lòng nhanh chóng cân
nhắc, thì ra Tô Nham làm ở công ty game! Tuy không phải lĩnh vực ông
hiểu, nhưng sự phát triển của ngành này ông cũng nghe nói không ít.
Người tuổi trẻ làm ngành này, rất tốt.
“Nham Nham, trò chơi của
con cha cái gì cũng không hiểu, nhưng kinh nghiệm kinh doanh cha vẫn có
chút, sau này con gặp phải chuyện gì thì tìm cha, ngàn vạn lần chớ khách khí.”
Dì cũng phụ họa: “Đúng vậy, cha con nào có thâm thù, cha
con mỗi ngày nhắc tới con, giờ ổng lớn tuổi rồi, bệnh tật cũng nhiều,
phong thấp, huyết áp, đường máu, xương cổ, đau đầu, một đống bệnh cái
này a cái kia a, hiện tại liền dựa vào thanh niên các con cố gắng phát
triển, có thể giúp ngày nào thì hay ngày đó.”
Tô Nham tuy thủy
chung im lặng, nhưng không trả lại quà, ăn cơm tối xong liền cùng Lương
Khuê đến trước quán bar, nửa đường Lương Khuê liền ôm vai Tô Nham an ủi: “Tớ biết tớ không cách nào hoàn toàn hiểu rõ mâu thuẫn giữa cậu và cha
cậu, nhưng tớ muốn cậu sống càng vui vẻ, càng trọn vẹn một chút. Tớ nhìn ra được cậu cũng không muốn oán hận ổng, tóm lại là cha cậu, cậu cũng
không cách nào nhẫn tâm làm gì ổng, nói lời không may, nếu có một ngày
ổng thực ngã bệnh, bệnh hoạn không người thăm hỏi, cậu vẫn bỏ không được đi hầu hạ ổng. Đã như vầy, hiện tại ổng cố tình muốn cải thiện quan hệ
giữa hai cha con, con cứ nhận đi, dù sao cũng không thiệt thòi.”
“Nhiều người tốt với cậu, tóm lại cũng là việc hay mà.”
“…” Tô Nham muốn nói lại thôi, có lẽ là thời gian quá dài, có lẽ là hiện
tại quá hạnh phúc, một chút oán hận cũng chậm rãi bị nỗi hạnh phúc lắp
đầy. Y bây giờ nhìn thấy cha sớm đã không có kích động phẫn nộ lúc
trước, đã có thể rất bình thản đối mặt. Y không biết đây là tiến bộ hay
thụt lùi, bất kể thế nào, sự tình đã đến nước này, cứ đi dọc theo con
đường mà bước tới. Tình huống xấu nhất cũng đã gặp qua, con đường phía
trước không còn đáng sợ.
Hai người chạy tới quán bar, mấy người
bạn được mời lục tục kéo tới. Một đám thanh xuân bừng bừng phấn chấn, ăn mặc sành điệu mê người, trong quán rượu ánh đèn lấp lánh, nhạc vang
rung động, không cần người cổ động, không khí đã sớm tự náo nhiệt lên.
Nhìn thấy Lương Khuê vị thọ tinh này chạy đến, mọi người lập tức ồn ào kéo
hắn đi lên, Lương Khuê cười ha hả nói: “Mọi người đừng vội, hôm nay còn
là sinh nhật một người, sinh cùng năm cùng tháng với tớ đó!”
Phía dưới lập tức có người quen cao giọng ồn ào: “Có phải là vợ cậu, Tô Nham không a?”
Lương Khuê đôi mắt sáng rõ: “Bingo! Chính là bà xã nhà tôi a!”
“Ha ha ha, Tô Nham cậu núp phía sau làm chi, mau mau đi lên a.”
“Ôi hôm nay là sinh nhật hay lễ kết hôn vậy ta?”
“Tranh thủ thời gian bái đường đi.”
Lương Khuê hò hét: “Bánh ngọt tối nay lên, mọi người tùy tiện chơi trước, muốn ăn gì uống gì tùy ý đi, tận hứng!”
Tiếng nhạc càng thêm chấn động vang lên, chấn đến Lương Khuê đi xuống đài
nhanh như mèo, dùng sức xoa lỗ tai. Cả nam lẫn nữ nóng vội sớm đã lên
đài nhảy múa điên cuồng phát tán mị lực thanh xuân.
Hôm nay là
Lương Khuê bao hết, ông chủ quán bar là người quen của hắn, cũng là một
công tử lớn lên ở xứ này, để lại cho hắn không ít rượu ngon, trong quán
cũng cực kỳ sạch sẽ.
Không bao lâu sau các tiết mục mà quán bar an bài liền từng cái bắt đầu, những hạng mục biểu diễn này Lương Khuê
không nhúng tay vào, đều là giao cho ông chủ làm. Tóm lại là ca hát
khiêu vũ cùng nhau chơi đùa, còn an bài hoạt động rút thưởng. Bắt đầu
trước hết chính là dàn nhạc diễn tấu, Lương Khuê kiêm luôn phục vụ, bưng rượu ngon một ly một ly tự mình đưa đến tay, mỗi người đều đáp lễ cho
Lương Khuê một câu sinh nhật vui vẻ. Tô Nham là tạm thời thêm vào, bởi
vậy khi Tô Nham ôm hoa hồng đỏ cùng hoa hồng vàng, một đóa lại một đóa
tự mình đưa đến tay người khác, hoa hồng đỏ đưa cho nữ sinh, hoa hồng
vàng đưa cho nam sinh, Lương Khuê có chút nội thương, trốn ra ngoài gọi
một cú điện thoại cho ông chủ mắng vốn: “Thẩm Tín! Anh hủy đài của tôi
rồi!”
“Không có, những hoa hồng này đều là tôi miễn phí tặng kèm, các anh tùy tiện chơi.”
Lương Khuê càng nội thương hơn khi phát hiện Tô Nham trầm tĩnh mỗi khi hiến
hoa hồng đỏ cho nữ sinh, cư nhiên còn tặng thêm một nụ hôn! Mặc dù là
hôn mu bàn tay! Thế nhưng, những nữ sinh kia đều mặt đỏ tim đập mạnh.
Dưới ngọn đèn mờ tối, Tô Nham hôm nay quả thực dị thường mê người, Lương Khuê nhìn thấy con mắt cũng nóng lên, đừng nói chi đến đám nữ sinh đang ngồi cũng hoa cả hai mắt.
Tô Nham cảm nhận được ánh mắt dao nhỏ
của Lương Khuê bắn tới, không sao cả cười cười, vừa vặn hoa hồng tặng
xong, y lặng yên lui vào bóng tối uống rượu.
Lối ra hậu trường
đoàn nhạc càng náo nhiệt hơn, dưới nền nhạc vang dội thích hợp nhảy múa
điên cuồng, các vũ đoàn mỹ nhân nóng bỏng được mời lên sân khấu, một đám nam sinh huyết khí cuồn cuộn, hò hét cổ vũ. Thân thể các cô em vừa múa
nhảy xinh đẹp, vừa ra sức ném mị nhãn, vài phút liền có nam sinh xông
tới cùng đáp vũ. Có thể lôi kéo mỹ nhân kích tình phi dương quay cuồng
chảy mồ hôi, sao lại không làm chứ. Âm nhạc đột nhiên biến đổi, ồn ào hò hét giống như DJ, cả phòng tựa hồ đều chấn động , Lương Khuê đứng ở
đàng kia bắt đầu hút thuốc. Bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Tô Nham, lại
đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai hù chết người, Lương Khuê đầu
ong ong nhìn về phía sàn nhảy.
Trong nháy mắt ngớ ra.
Tô Nham nhà bọn họ, lúc nào đã lên đài rồi?
Chỉ thấy giữa nhóm cô em nhiệt vũ kia chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một cái ống thép chọc thẳng lên trời, ngọn đèn chiếu sáng tại đó, Tô Nham
dưới ánh đèn mặc một thân áo sơ mi trắng rộng thùng thình mất trật tự,
quần jean đen bao lấy hai chân thon dài, Tô Nham hơi cúi thấp đầu, dáng
vẻ lẳng lặng đứng ở đó, mị lực bắn ra bốn phía.
“A a a! Tô Nham!”
các nữ sinh phía dưới thét lên, nam sinh hưng phấn ồn ào: “Shit, không
phải múa cột chứ? Không hổ là hotboy, nhìn khí phái này cái coi! Cứ như
minh tinh vậy đó, giả bộ cũng giống quá chứ.”
“Nhìn thắt lưng người ta coi! Nhìn cứ như vũ công í.”
“Nói bậy bạ, Tô Nham là khoa máy tính tụi tao, không phải ngành nghệ thuật à nha.”
“Máy tính mau mau nhảy đi!”
“Tô Nham! Tô Nham! Nhảy!”
“Cởi! cởi! cởi đi!”
Lương Khuê phun máu .
“Các cô gái háo sắc này, còn lưu manh hơn nam sinh.”
Tô Nham trên đài nhịn không được nhếch khóe miệng lên, hôm nay là ngày vui, phải chơi cho đã, tận hứng mà chơi.
Âm nhạc vang lên, Tô Nham ngẩng đầu lên, một tay cầm lấy ống sắt, chân di
động, hai chân thon dài dưới quần bò màu đen thong thả mà tự động bắt
đầu cuốn vào ống, chân trần không tiếng động giẫm phải mặt đất, mang lại cảm giác chấn động yên lặng.
Lương Khuê không khỏi ngừng thở, hắn cũng từng xem múa cột tại hiện trường, nhưng đều là xem phụ nữ biểu
diễn, những cô nàng kia ăn mặc hở hang, biểu diễn ra, thật sự được rất
nhiều nam nhân hoan nghênh. Thế nhưng, Tô Nham biểu diễn, hắn cảm thấy
cực độ bất ngờ, Tô Nham học được từ lúc nào chứ?
“A a! Tô Nham cool quá đi!”
“Vóc người đẹp quá aaaa!”
Hai nữ sinh đứng bên rìa thét lên, cả kinh đến Lương Khuê sắc mặt biến đen, đáy lòng vặn vẹo. Hắn vẫn sinh hờn dỗi. Tiết tấu âm nhạc trong sàn nhảy biến đổi, Tô Nham đã dần dần gần sát ống sắt, rõ ràng là động tác không quá thu hút, nhưng đôi mắt hơi mỉm cười kia của Tô Nham, bên mặt tuấn
lãng dưới ánh đèn như ẩn như hiện, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng lắc lư, mắt
thấy thân thể y càng ngày càng gần sát ống sắt, tóc đen sáng bóng, eo
hơi trầm xuống, cặp mông dưới chiếc quần jean liền nổi bật nhếch lên,
Lương Khuê đầu ong một tiếng nóng lên, Tô Nham nhẹ nhàng linh hoạt lên
ống.
Động đậy trôi chảy nhanh chóng, nhảy múa liên tục, Tô Nham
buộc chặt bụng, đề khí, đùi phải ôm ống sắt, tay phải nắm chặt ống, tay
trái từ phía sau luồng ngược qua chống đỡ, chân trái uốn lượn, cả người
cao cao treo trên ống thép, xoay tròn vun vút như tấm thẻ, áo sơ mi rộng thùng thình tung bay khi đang xoay tròn, tóc đen bay múa, ngọn đèn lập
loè. Động tác rất nhanh rất trôi chảy, lại không chỗ nào không hiện ra
lực đạo cùng dương cương nam tính, lực đạo không đủ, tuyệt đối không leo lên được, càng không thể xoay tròn. Lương Khuê từ bất mãn ban đầu
chuyển thành lo lắng, y chằm chằm vào thân thể Tô Nham, sợ y nhẹ buông
tay, người triệt để rơi khỏi ống sắt, vậy sẽ ngã không nhẹ đâu!
Tô Nham liên tục xoay tròn ba vòng, thân thể liền chậm rãi từ ống tuýp kéo dài, hai tay giơ lên cao cầm lấy ống tuýp, hai chân đã rủ xuống, đưa
lưng về phía người xem, thắt lưng nhẹ nhàng vừa động, thân thể vừa trợt, người liền xoay người, biến thành đối mặt người xem, hai tay cầm ngược
ống tuýp, lưng chống đỡ ống tuýp nhẹ nhàng chầm chậm trượt, động tác
này nếu là phụ nữ làm, sẽ xinh đẹp cực độ đến phừng lửa, nhưng Tô Nham
cũng không làm biên độ quá khoa trương, chỉ là rất nhẹ trì hoãn, ngẩng
cao đầu lên, hai chân cong qua, đi một vòng đột nhiên âm nhạc rung động
mạnh, thân hình Tô Nham lủi nhanh, hai cổ tay nắm chặt ống tuýp, hai
chân đã trượt xuống lẻn đến đỉnh đầu quay ngược lại ôm lấy ống tuýp, Tô
Nham triệt để đổi chiều, áo sơ mi trắng vì quán tính mà rủ xuống, lộ ra
cơ bụng của Tô Nham!
“Ngao ngao ngao ngao!”
“Xem cơ bắp kìa!”
Tiếng thét chói tai, tiếng chụp ảnh, tiếng vỗ tay không dứt bên tai.
Trong thanh âm ầm ĩ, hai chân Tô Nham vẫn đổi chiều, hai tay lại buông ra
bằng phẳng, triệt để thoát ly ống tuýp, phía dưới lại là một trận ủng hộ đinh tai nhức óc!
“Tuyệt vời aaaa!”
“Lợi hại!”
“Cứ tưởng như xiếc aaa.”
Lúc này nếu lực chân không đủ, Tô Nham cũng sẽ té xuống. Nếu cân đối không tốt, hai tay cũng không thể nào buông ra.
Theo âm nhạc tiết tấu chuyển biến, Tô Nham rất nhanh lại rơi xuống mặt đất,
một tay cầm lấy ống tuýp, thân thể sinh động vũ động, tóc đen tùy ý bay
bay, áo sơ mi phất phới nhẹ, hai chân có tiết tấu bước đi, eo nhẹ nhàng
rà qua ống tuýp, đầu ngẩng cao, đôi môi khẽ nhếch. Mục tiêu Lương Khuê
thủy chung truy đuổi, là đôi mắt dưới ánh đèn mờ ảo, thâm thúy khó gặp
kia, là nụ cười say mê như có như không bên mép môi y nữa.
Lương Khuê cũng không biết như thế nào , cứ như vậy đi tới.
Cùng lúc đi theo, là tiếng thét chói tai kinh sợ trời mây.
Lương Khuê cũng cười theo đám bọn họ, giương một tay lên vứt áo khoác xuống,
thật khóe, hôm nay hắn mặc đồ trong là áo sơ mi đen, phía dưới cũng là
quần jean màu đen.
Hắn đi đến bên người Tô Nham, đầu tiên biểu
diễn một động tác kinh điển của Jackson, lập tức dũng cảm lại sát ống
tuýp, tay phải nắm chặt leo lên. Tô Nham mỉm cười nhìn thẳng hắn, khoảng cách giữa hai bên vừa phải, ống tuýp giữa hai người, hai trái tim giao
nhau ngưng mắt nhìn. Tô Nham động đầu tiên, y giơ cao tay phải bắt lấy
ống tuýp, cằm hơi hất lên, Lương Khuê không cam lòng yếu thế cũng bắt
được ống tuýp, Tô Nham ôm về bên trái, Lương Khuê thông minh lượn về bên phải, hai người động tác tự động đối xứng, Tô Nham một tay cầm lấy ống
tuýp buông thân thể, treo nghiêng chậm rãi chuyển động, ngửa đầu ra
hiệu, Lương Khuê cũng không quản y ra hiệu khỉ gió gì, trực tiếp nắm
chặt ống tuýp leo lên, hai chân ôm lấy ống tuýp, hai tay chậm rãi thoát
ly, cả người treo trên bầu trời ngưỡng ra sau.
“Ngao!”
“Một đấu một aa a!”
“Huynh đệ coi chừng đứt eo đó!”
Tô Nham khen ngợi cười, sau đó vút leo lên, vài động tác liền lẻn đến phía trên thân thể Lương Khuê, Lương Khuê thức thời thu hồi động tác ngửa ra sau treo giữa trời, thân thể dán vào ống tuýp qua lại lần nữa, hắn chậm rãi hóp bụng ưỡn ngực đứng thẳng, Tô Nham một chân cộp liền giẫm lên
đầu vai hắn, đứng trên nơi cao, chân sau ôm lấy ống tuýp bốn mươi lăm độ hất cao, động tác liên tục hoàn thành, Tô Nham thuận thế khom người,
cầm lấy ống tuýp xoay tròn trượt xuống, hai chân khẽ nhếch, đặt mông
cưỡi ngồi trên vai Lương Khuê, triệt để thoát ly ống tuýp.
Lương
Khuê chở Tô Nham đi, hai người hai tay nắm chặt, Lương Khuê ha ha cười
to, trực tiếp chở Tô Nham chạy xuống đài, một bên chạy một bên hô to:
“Trư Bát Giới chở vợ về Cao gia trang đê!” Nhanh như chớp liền chui vào
đám người ồn ào ầm ĩ, Tô Nham trên vai thiếu chút nữa cười đến đau ruột, may mà nắm chặt hắn, bằng không liền xui xẻo té xuống.
“Ha ha ha!”
Đám người cười vang, đuổi theo Lương Khuê hô đánh kêu giết: “Yêu nghiệt lớn mật! Còn không giao tiểu thư Cao gia ra đây!”
Lương Khuê quái thanh quái khí kêu: “Khỉ ca, mau mau tới cứu thiếp a~.”
Tô Nham cười cong lưng trên bả vai hắn, hai chân vòng qua cổ Lương Khuê,
mềm mại cúi đầu, ghé vào bên tai Lương Khuê nhẹ giọng nói nhỏ: “Sinh
nhật vui vẻ.”
Lương Khuê ngửa đầu, môi hai người nhẹ nhàng lướt qua.
“you? too!”